Đoản Khúc Chớm Đông
"người xa đã xa rồi
nhớ quá thêm sầu thôi
giục ngựa lên đồi vắng
hoành kiếm ngắm mây trôi
chuyện xưa sầu trăm mối
người xưa đã chia phôi
chiến trường xưa lạc lối
gió cát mờ đơn côi ..."
Khuya, mọi vật đã chìm trong tĩnh lặng, vô tình cô bé nhớ đến những lời thơ cũ của một tri âm. Đọc lại ... vẫn rưng rưng như ngày nào !
Cô bé lớn lên trong một đời sống hối hả, bon chen mà sao tâm hồn thì lúc nào cũng lạc về cổ tích xa xưa. Đôi khi buồn lắm. "Chuyện xưa sầu trăm mối ... người xưa đã chia phôi .. Chiến trường xưa lạc lối .. gió cát mờ đơn côi" , hỏi sao không buồn cho được ! Rồi lại có người khen cô bé chững chạc, có người chê cô bé già trước tuổi. Thôi thì, sao cũng được. Miễn là góc trời "xưa" của cô bé dẫu buồn rưng rưng, vẫn luôn mãi long lanh mộng xanh, mãi lãng đãng mây nhẹ nhàng mắt biếc, mãi nghiêng nghiêng nắng thắm môi hồng.
"người xa đã xa rồi
nhớ quá thêm sầu thôi
giục ngựa lên đồi vắng
hoành kiếm ngắm mây trôi ..."
Tiếc ghê, cô bé thời đại bây giờ không "giục ngựa", không "hoành kiếm", lại khó kiếm được một mảnh "đồi vắng", chỉ có biết cỡi xe hơi đi vòng vòng mấy góc phố xa người, nhưng vẫn ít nhất còn ngắm được "mây trôi". Ôi ! Mây giống như đời sống, giống như tâm hồn con người vậy, thay đổi muôn màu, đẹp lắm ... mà cũng vô thường lắm, phải không !
Đời sống vô thường thật, đôi khi nhìn hiện thực chung quanh mình chỉ thấy một cõi phù du điêu tàn ; nhưng rồi, nhìn về lại "ngày xưa", nhớ thương "người xưa" thì tự dưng đâu đó một ngọn cỏ hoang vu bên góc đường cũng chợt xanh hơn lạ thường !
Có lẽ, phải từng đi qua thật nhiều ngõ ngách rộng hẹp của đời sống, lắng nghe câu chuyện lớn nhỏ từng mảnh đời, từng trầm luân trong mộng thực linh đinh ... mới cảm được cái chất sống mãnh liệt trong từng góc trời bình yên nhất.
"giục ngựa lên đồi vắng
hoành kiếm ngắm mây trôi"
Bình yên quá, lãng mạn quá ...mãi mãi là một giấc mơ !
Trường Bạch Làng Vân
0 nhận xét:
Post a Comment