QUỶ CỐC HỒI 25 Ô LẠP VƯƠNG TƯỜNG CÔ NƯƠNG

Chương Lâm nghĩ xong liền quay sang Vương Tường , chàng nói khẻ :
_ Cô nương cho xin chút nước , tại hạ cố thử xem sao .
Vương Tường nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết , thế là chàng thần y của nàng tìm ra phương kế rồi , cha nàng sẽ bình phục nhanh thôi , nàng lật đật đứng dậy đi lấy ngay một bát nước , ông lão dường như cũng hiểu điều gì đó tốt đẹp đang đến với mình nên cũng cố mấp máy nói một chữ cảm ơn dù không thành tiếng .
Chương Lâm thò tay vào ngực lấy cái ống quyển của mình ra , chàng khẻ vận công , một tiếng ù nhỏ phát ra , chàng trút ra một viên màu hồng ( không phải viên màu xanh lá như lúc cứu Bất Nan Hạp nội tổ phụ của Thành Thư ) đây là viên thuốc giải độc được các cao đồ Thiên Ma bào chế theo y lý của người A phú hãn với các dược liệu rất riêng biệt có thể khác hẳn với dược liệu cùng y lý của trung nguyên , có tên gọi “ hoạt huyết tiêu độc tán “ .
Chương Lâm nhón lấy một viên khẻ đút vào miệng của ông lão , Vương Tường đã cầm sẳn bát nước liền đưa vào đôi môi khô héo của Ô lạp Nan Xích , viên thuốc trôi tuột xuống , Chương Lâm đễ lão ông nằm xuống , chàng dung hai ngón trỏ và ngón giửa đặt nhẹ lên huyệt đan điền của ông lão ,
một luồng khí nóng nhè nhẹ tuôn trào , Ô lão khẻ cựa mình , tác dụng của viên thuốc cùng luồng khí công của Chương Lâm làm thân thể ông nóng hừng hực , ông bắt đầu cựa mình mạnh hơn , quan sát thấy tình trạng của ông lão , Chương Lâm biết là ông không biết võ công , như vậy với người thường thì chàng cần phải giảm hẳn ba phần tư công lực đễ ông có thể chịu đựng .
Chương Lâm thôi không vận công nữa , chàng lặng im quan sát ông lão , một hồi lâu hai tai cũa ông bắt đầu rỉ ra một chút máu bầm đen , rồi kế đến hai mủi ông cũng như thế , Vương Tường kinh hãi quá nàng nàng kêu lên một tiếng rồi bấu lấy Chương Lâm , mắt nhìn không chớp Ô lão đang bắt đầu quá trình trục xuất chất độc …
Chương Lâm với vẽ mặt trầm trọng , chàng ngồi xếp bằng , dung hai lòng bàn tay áp sát vào ngực của ông lão , nhịp tim của ông bắt đầu đập chậm lại nhưng mạnh hơn , hai gân máu bên thái dương của Ô lảo cũng có vẽ nhịp nhàng hơn , bổng ông gập người về phía trước rồi ụa mạnh một tiếng , một bụm máu bầm đen hôi thối bổng trào nhanh ra ngoài , bắn cã vào người của Chương Lâm , chàng vẩn không né tránh , hai long bàn tay vẩn áp sát ngực cũa ông lão , sau khi ói ra bụm máu bầm Ô lão có vẽ khá hơn , hơi thở trở nên điều hòa .
Thật là phước chủ may thầy , Ô Lạp Nan Xích có vẽ đã qua cơn nguy kịch , nhìn ông lão không có chút võ công kia đang từ từ trở nên hồng hào bất giác Chương Lâm nhớ lại phong cách con nhà võ của Vương Tường thì đến đây chàng trở nên thắc mắc , không biết cái than thế võ công của Vương Tường ở đâu ra , ai là sư phụ của nàng , tại sao cha nàng không có võ mà nàng thì đi đứng nhẹ nhàng uyển chuyển như một con beo gấm mà móng vuốt thì thu gọn vào trong chờ dịp tung ra những đòn trí mạng ?
Điều này quả là không tiện hỏi , vã lại Vương Tường cũng chưa thi thố gì cho chàng thưởng lãm cã thì làm sao mà biết . Thật ra cái than thế của cô em Hắc Câu Nhĩ này mà nếu Chương Lâm biết được thì chàng sẽ bật ngửa ra mà chết vì bất ngờ chứ chẳng chơi.
Một canh giờ đã trôi qua , ông lão đã ngủ say , hơi thở đã trở nên đều đều , Chương Lâm đổ mồ hôi đầy áo , gương mặt chàng cũng đầm đìa mồ hôi , Vương Tường trông cảm động quá nàng không cầm được nước mắt , cái miệng xinh nhỏ của nàng cười rất tươi , hẳn cô nàng đang rất sung sướng và hạnh phúc .
Chương Lâm lấy tay quẹt mồ hôi , chàng nở một nụ cười ra dáng mệt lắm , Vương Tường lật đật đứng dậy , nàng chạy ra ngoài , thoát chốc đã đem vào một chậu sành nước ấm với một cái khăn bông vãi thô , nàng cũng không quên mang cho chàng một bộ quần áo Khiết đan vì áo chàng dính máu của Ô Lạp Nan Xích lúc nảy , Chương Lâm tháo cái nải hành lý nhỏ của chàng cùng thanh kiếm cong chàng dắt sau lưng đưa cho Vương Tường như một cử chỉ tin tưởng , Vương Tường lại nhoẻn miệng cười thêm một cái rồi thận trọng đở lấy , Vương Tường sau khi treo những thứ của Chương Lâm lên một cái giá gổ nàng quay lại nói một cách nhẹ nhàng :
_ Huynh thay đồ đi , mặc tạm đồ của cha muội vậy , ngày mai huynh sẽ lại có đồ sạch thôi .
Nói xong nàng lại đưa mắt nhìn Chương Lâm một cách ấm áp , Chương Lâm thật sự hốt hoảng , chàng nhớ lại lần trước , khi Vương Tường ngỏ ý muốn kết bạn với chàng , chàng đã rất bối rối , thời may lúc ấy có Thành Thư "giải cứu " chứ nếu không thì nguy rồi ! bây giờ không có Thành Thư nào bên cạnh thì chàng biết phải làm sao đây , nguy thật !
Chương Lâm ấp úng :
_ Tại hạ ... có làm phiền cô nương quá không ?
Vương Tường cười , nàng xua tay lia lịa :
_ Ô không không ... hay là huynh muốn tắm , đễ muội đi lấy nước nóng ...
Chương Lâm lại xua tay , ai đời cao thủ Thiên Ma mà sợ lạnh một tí nhễ ?chàng làm ra vẽ không màng đến cái lạnh của hoang mạc chớm đầu đông , thò tay lấy ngay bộ quần áo khiết đan rồi đi ra ngoài , con lạch nhỏ chảy róc rách nhẹ nhàng sau lưng căn lều khá xa , chàng cởi phăng cái áo đang mặc , vốc từng vốc nước lạnh rồi kỳ cọ ra vẽ anh hùng hảo hán lắm lắm , chỉ hiềm hai hàm răng vô trách nhiệm bất tuân thượng lệnh cứ lụp cụp mãi , may mà em Vương Tường chỉ dám đứng xa xa e lệ nhìn một tí thôi nên không phát hiện ra ...

Chiều hôm đó Chương Lâm ở lại Hắc Câu Nhĩ vì dù gì làm ơn thì phải làm ơn cho trót chứ lúc này mà bỏ đi thì bệnh tình của ông lão chưa biết có chắc chắn qua khỏi chưa , vã lại chiều tối trọ ở đâu , lấy cái gì bỏ bụng chứ , hàng loạt lý do chính đáng mà chàng vừa thầm nêu ra nghe rất ư là chí lý nên cuối cùng chàng quyết định ở lại một đêm , ngày mai chàng sẽ về lại trung nguyên ...
Sau khi đánh một giấc đến xế chiều thì Chương Lâm thức dậy , chàng ngồi tham thiền theo thông lệ Thiên Ma độ một canh giờ ngay bên cạnh Ô Lạp Nan Xích , bên cạnh chàng một cái mâm đồng sáng loáng được phủ một tám vãi thô , chàng giở ra thì thấy có một cục thịt cừu to tướng nướng cẩn thận thơm phức , à mà cũng cái mâm đồng chạm trổ theo kiểu trung nguyên cầu kỳ này , lần trước Thành Thư chén hết một cục thịt dê to , nhớ đến đây chàng khẻ mĩm cười , thò tay ngắt một miếng đưa lên miệng ...
Một tia sáng xẹt qua tâm trí chàng , cái bộ tộc Hắc Câu Nhĩ này mãi tít tận sa mạc Lục Thần Sa mà lại xuất hiện chiếc mâm Hán tộc nơi đây quả là kỳ cục ? con đường giao thương giữa trung nguyên và ngoại Mông gập ghềnh trắc trở , đầy rẩy cướp đường đạo tặc , lại thêm khí hậu vô cùng khắc nghiệt nên hầu như không có sự tiếp xúc giao thương buôn bán hay qua lại văn hóa gì giửa Khiết Đan hay Mông , Mãn với Hán tộc nhiều ... thì vì cớ gì chiếc mâm đồng sáng chói này xuất hiện ở đây nhỉ ?
Thấy Chương Lâm săm soi chiếc mâm , miệng thì nhồm nhoàm cục thịt cừu nướng của nàng , Vương Tường vừa vén cửa lều bước vào vừa nở một nụ cười sung sướng khoe luôn :
_ Của mẩu thân muội đấy .
À ra thế , Chương Lâm thầm nghĩ , thân thế của cô nàng này quả là có gì đó thầm kín chứ chẳng chơi nhe , chàng nhớ lại lúc Vương Tường xưng tên ( coi lại hồi máu loang miền biên ãi ) chàng cũng đã chú ý đến cái tên nữa Khiết Đan nửa Hán tộc của cô nàng này , lúc này ông lão cũng đã ngủ được một giấc khá dài , ông khẻ cựa mình , Chương Lâm quay sang ông , chàng khẻ nói :
_ Lão bá thấy đỡ nhiều chứ ?
Vương Tường cũng sà ngay xuống gần cha nàng , nàng ân cần nắm lấy tay ông lão :
_ Phụ thân đỡ rồi chứ , phụ thân sống rồi ...
Nàng lại hân hoan nhìn sang Chương Lâm , nàng nói tiếp , giọng đầy phấn khích :
_ Lạy thánh Allah phù hộ cho phụ thân , cho mẫu thân ...
_ Phù hộ cho cho tại hạ nữa ...
Chương Lâm cũng phấn khởi nói theo nàng .
Vương Tường lại nói tiếp , giọng nàng vẩn còn tràn đầy nồng ấm :
_ Nhờ tài nghệ của Lâm huynh nữa đấy .
Hay không bằng hên , Chương Lâm cười thầm trong bụng , tuy nhiên chàng vẩn còn ngờ ngợ rằng , nếu kẻ địch chủ tâm hại chàng thì chất độc này không đơn giản , mà với một viên " hoạt huyết tiêu độc tán " của chàng ông lão có thể hết hẳn được , à mà cô nàng này bây giờ lại kêu chàng là Lâm huynh , ôi Khúc huynh , Chương huynh , bây giờ lại là Lâm huynh , hình như tên chàng đã được các cô chia nhau quản lý rồi hay sao ấy chứ . Lạy thánh Allah cầu cho chúng con !
Ông lão Ô Lạp Nan Xích nghe con gái nhắc đến mẫu thân của mình hình như cũng cám cảnh nên ông cố gắng phều phào nói với nàng :
_ Vương mẫu thân của ... con ....của con ....
_ Sẽ về... sẽ về phụ thân ạ , chắc chắn sẽ về thôi phụ thân , phụ thân nghỉ đi ...
Vương Tường vỗ về cha mình như vỗ về một đứa trẻ , nàng âu yếm đở cha nằm xuống , nhẹ nhàng ...
Hóa ra mẫu thân nàng đi xa , nhưng tại sao ? bao lâu rồi nhỉ ? chắc cũng lâu lắm rồi , nhìn cái vẽ khắc khoải của ông lão , Chương Lâm biết chắc là họ đã chia lìa lâu lắm rồi , lâu lắm rồi nên ông lão mới có cái ánh mắt tuyệt vọng mà lại đăm đắm như thế ...
Chương Lâm muốn hỏi ngay ra cái võ công của Vương Tường , nhưng chàng thấy điều đó có vẽ sổ sàng quá . nên chàng kịp ghìm lại , à mà thôi , kệ người ta mình biết cũng chẳng để làm gì , tự nhủ như thế nên chàng thôi không thắc mắc nữa .
Chiều hoang mạc biên ãi xa xôi lại xuống nhanh nữa rồi , những tiếng chim kêu chiều nghe thảng thốt , gió đầu đông bắt đầu len vào trong lều làm lay lay bộ quần áo của Chương Lâm mà Vương Tường mới giặt kỹ lưỡng treo chung với hành trang của chàng , trong lều đã được nàng thắp sáng bằng chiếc đèn mỡ cừu , làn khói xanh mờ leo lét tuôn chảy lên nóc chiếc lều , mùi mỡ cháy hăng hăng trong ánh sáng vàng đặc kèm theo cái lạnh đột ngột của hoang mạc làm cho không gian của chiếc lều quánh lại và thời gian cũng như tạm dừng trong thoáng chốc

.Vương Tường thấy ấm cúng vô cùng , nàng thấy hạnh phúc như chưa từng được như vậy , khẻ liếc nhìn Chương Lâm , nàng thấy gương mặt lạ lùng của chàng trở nên mờ ảo , vừa xa cách mà lại vừa gần gũi thân thiết ,Vương Tường cảm thấy rạo rực khó tả , một cảm giác mà trước đây nàng chỉ mơ hồ phảng phất thì nay nó đang kéo đến rõ ràng mồn một .Bất giác Vương Tường đỏ mặt , nàng cảm thấy một điều gì lớn lao đang ùa đến , nàng cố gắng chống đở , ngăn nó lại , nhưng vô ích ...
Vương Tường nghiêng người về phía Chương Lâm , trong ánh đèn lay lắt , nét mặt phấn khích cùng nụ cười và ánh nhìn có lửa của nàng làm Chương Lâm hơi ngỡ ngàng , chàng mường tượng điều gì đang xảy ra , chàng cũng thấy máu huyết trong người rộn rạo , chàng cảm thấy mặt mình nóng lên , tim chàng đập mạnh ... Ồ, chàng lại thấy cô nương Khiết đan này đang đẹp lạ lùng , cái tuổi mười lăm mười sáu của nàng hừng hực hiển hiện thế kia đang cuốn lấy chàng như cơn bão cát sa mạc dữ dội và nồng ấm , trong lều chỉ có ba người thôi , ông lão thì đang bệnh nằm ngủ như chết với hơi thở đều đều tít trong góc lều , chỉ còn hai người tuổi trẻ , nồng nhiệt và say đắm , Chương Lâm loáng thoáng nghĩ đến giáo quy Thiên Ma , chàng cũng thoáng thấy hình ảnh hai cô nương xinh tươi khi chàng lên đường , nhưng ngay lúc này đây , một gương mặt có vẽ đẹp hoang sơ mãnh liệt đang áp sát mặt chàng , hơi thở nóng bỏng của nhan sắc sa mạc đang phả vào mặt chàng với chút mùi hương kỳ lạ không phấn son làm chàng mê mẩn , bất giác chàng ôm chặt lấy Vương Tường , hơi nóng của cã hai thân hình rắn chắc hòa vào nhau làm mụ mẩm , làm mê muội , làm ...đủ thứ ! khiến người ta chẳng cưỡng lại được ... lạy Chúa , tới đây thì người viết không dám kể tiếp ...
còn tiếp - Hoang Đàng Tiên Sinh
0 nhận xét:
Post a Comment