Lục Bát Cuối Năm

Người ơi sắp hết năm rồi
Soi gương để thấy tuổi đời nặng thêm
Mặt mày đậm dấu chân chim
Đâu còn những nét thanh niên thuở nào
Bây giờ thân thể hư hao
Ví như chiếc lá lao xao trên cành
Mất lần màu sắc tươi xanh
Chỉ cần ngọn gió bay nhanh rơi vèo
Công danh tựa đỉnh non đèo
Thời gian là cái thang treo ngút trời
Nhìn lên còn quá xa xôi
Khi nào leo được đến nơi hỡi người
Tứ chi chừ đã rụng rời
Chân chồn gối mỏi sức hơi kiệt đừ
Biết rằng vật chất vô hư
Tại sao có kẻ ngu ngơ là mình
Thôi thì số kiếp cùng đinh
An nhiên tự tại chữ "TÌNH" vẫn hơn
Quách Xuân Sơn
0 nhận xét:
Post a Comment