Jul 31, 2012

Đếm Thời Gian



Đếm Thời Gian 

 


Xứ Mỹ giờ đây quá nửa đời
Hôm nào mái tóc vẫn xanh tươi
Mà nay lại lắm màu sương trắng
Sự nghiệp vẫn là kiếp nổi trôi

Than vãn làm chi chỉ chán thôi
... Vài lời tâm sự để vui chơi
"Trông lên ta chẳng bằng ai cả
Ngó xuống còn hơn cả khối người"(1)
...
Thôi nhé bằng lòng chữ "Túc Tri"
Khó khăn thì cũng chuyện thường khi
Nhân gian ai mãi không phiền lụy
Một ít góc gai có nghĩa gì 


"..."(1)=Ý từ ca dao 

Quách Xuân Sơn(MĐC70)

*** Tuyển Tập Thơ Mạc Đĩnh Chi 2004 ***

 

Xin bấm vào link dưới đây để đem tập thơ về máy (.pdf format): 

*** Tuyển Tập Thơ Mạc Đĩnh Chi 2004 *** 

Võ Quang 
phát hành vào ngày Đại Hội Thường Niên 20/06/2004

Jul 28, 2012

QUỶ CỐC HỒI 47.a Long Môn đao pháp đối địch Ba Tư hắc y đại đao - Truyền Nhân Thiên Cung


QUỶ CỐC  HỒI 47.a   Long Môn đao pháp đối địch Ba Tư hắc y đại đao - Truyền Nhân Thiên Cung

 
Qủa thật công phu này Trương Thất Tú trông giống như công phu của tên áo tím ( xem lại các hồi trước ) tự xưng Tử y nhất ma Khúc Chương Lâm ( giả ), tên này sau đó bị tên áo son( Khúc Chương Lâm thiệt ) nấp trên nóc đại sảnh Côn Luân đánh bại phải tự vẫn , tuy nhiên công phu này hôm nay do tên Tứ Tòa Chủ thi triển có phần nội lực thâm hậu hơn , Trương Thất Tú cảm thấy có sự dính líu nào đó của cái việc tranh giành “ lời nhắn “ tại lễ thượng thọ Bành Khoái Hạc với bọn này ,”lời nhắn” thì tên áo son đã cướp và chạy mất , tên áo tím cũng đã chết , vậy mà bây giờ tại đây trong cái hang bí ẩn , công phu hôm nào lại được thi triển bởi một tên Ba tư thì thật là kỳ quái , sự việc dưới suy nghĩ của Trương huynh càng ngay càng rối rắm, dù sao thì mình cũng phải làm tỉnh thui , đường đường là một đại hiệp trung nguyên há dễ bị tên Ba tư này hớp hồn à, nghĩ đoạn Trương Thất Tú làm mặt tỉnh , chàng chỉ khẻ nhếch mép một tí ra chiều nhiêu đó ăn thua gì ,đợi cho tên Tứ Tòa Chủ đặt mông lên trên phiến đá của hắn xong , Trương Long Môn Chủ cười nhẹ , chàng cắp thanh đao của chàng ra sau chàng khẻ vận nội công , mọi người nghe một tiếng phụt nhỏ vang lên , thanh đao đã cắm sau khoảng hai tấc vào phiến đá ngọt ngào như ngừoi ta cắm con dao vào miếng thạch , không có một hạt bụi nào bay ra .
 
Các cô nương Thủy Cung và bọn đệ tử của Long Môn trố mắt miệng há to nhưng bọn chúng không dám cho phát ra một tiếng động nào , quang cảnh trông thật hài hước , Cung Chủ Thủy Cung khẻ đưa mắt nhìn tên Tứ Tòa Chủ , kể cũng hơi bất lịch sự khi Trương huynh dùng phiến đá của bọn này làm chổ dắt đao của chàng nhưng Thủy Cung chủ cũng phải thầm khen Long Môn truyền nhân nội lục thâm hậu , không làm mất mặt quần hùng trung nguyên …

Tên Tứ Tòa Chủ hơi nhăn mặt một chút , y không nói gì chỉ đưa mắt nhìn Mặc Ưng Công như muốn hỏi “thằng này là thằng nào mà xấc vậy”, Mặc lão lật đật cung tay nói lớn :
_ Cung kính tòa chủ ,Thủy Cung và Long Trấn Môn hôm nay hoan hỉ diện kiến Hắc Y bang , chúc Ngài an khang Hạnh lạc .

Trương Thất Tú chưa từng nghe Mặc Ưng Công lễ phép và khách sáo như thế , trong lòng chàng cũng thoáng thấy ngạc nhiên, đễ cho trọn lễ , Trương huynh nhà ta cũng đứng lên cung tay chào tên Tứ Tòa Chủ , chàng ôn tồn cất tiếng :
_ Hân hạnh diện kiến cao nhân , Trương mổ bản tính thô lổ mong ngài không chấp nê...
Tên Tòa Chủ cũng chắp tay chào Trương Thất Tú , hắn cất giọng nghe như nghẹt mũi :
_ Không dám , bổn tòa hân hạnh tiếp kiến Trương Long Môn Chủ , mong môn chủ hôm nay cùng với Huyền cơ giáo chủ có một ngày vui vẽ với chúng tôi …
 
Vừa nói xong thì phía sau lưng tên tòa chủ có hai nữ nhân vận toàn đen , bĩt kín mặt chỉ chừa mái tóc dài nhẹ lướt êm ru tiến ra phía trước , mỗi cô khẽ nâng bằng hai ngón trỏ một mâm bằng vàng chói sáng dưới ánh lửa vàng rực từ những cây đuốc trên vách , trên mâm có bày một bình bằng ngọc pha lê lấp lánh kỳ ảo nhiều màu sắc , cùng với những chiếc ly cũng bằng ngọc pha lê, cả hai cô dừng lại trước chiếc ỷ lớn bằng đá chạm trổ khá đẹp , cả hai nhẹ nhàng đưa chiếc mâm trên hai ngón trỏ của mình trôi nhẹ vào không khí rồi nằm im xuống mặt chiếc bàn đá này , Trương Thất Tú buột miệng :
_ Hảo công phu !
Tứ Tòa Chủ lổ mũi hơi nở một tí , y tằng hắng giọng có vẽ nhẹ hơn :
_ Trương Long Môn Chủ quá khen thôi , xin mời chư vị cùng các cô nương dùng Hồng Quế trà với chút bánh của Hồi gia chúng tôi .
À thì ra bọn này là người Hồi giáo Ba Tư , Trương huynh vừa nói thầm nghĩ vừa nhắp một chút trà , chàng phải công nhận nó có vị thật lạ , cả đoàn người trung nguyên vừa thưởng thức món lạ của bọn hắc y vừa khẻ đưa mắt nhìn nhau như thầm hỏi bọn này đi chắc từ nơi xa lắm tại sao lại đến đây , và tại sao bọn này lại muốn cùng chư huynh đệ giang hồ võ lâm trung nguyên diệt Thiên Ma Thần Giáo chứ ? bọn chúng có thù hay sao ?
Dù không phải là người thần thông quảng bác gì nhưng Trương huynh cũng biết rằng bọn ác ma Thiên Ma Gíao Thiên Sơn cũng cùng một tín ngưởng với bọn này ,thế mà tại sao bọn chúng lại thù nhau dữ vậy , thật chẳng hiểu nổi .
Tứ Tòa Chủ nhẹ đưa mắt nhìn sang các thiếu nữ bịt mặt , y nói một tràng tiếng Ba Tư , các cô liền quay vào trong , phút chốc lại bưng ra một mâm đầy các thức ăn , vấn đề bao tử được đáp ứng khá tốt có lẻ vì lạ miệng nên phút chốc chủ khách có vẽ cũng tự nhiên thân thiện hơn .
Độ vài khắc thì Tứ Tòa Chủ có nhã ý mời phái bộ trung nguyên tham quan cơ ngơi của bang Hắc Y ( đây là tên  tạm đặt của tác giả vì chưa biết tên thật của đám người này , cần cáo cùng chư anh hùng nữ hiệp giang hồ đang xem )
Tứ Tòa Chủ dẩn đầu , đi theo sau liền bên là Cung Gíao Chủ Mặc Ưng Công , rồi đến Long Môn Chủ , đoạn hậu là các cô và ba đệ tử Long Môn ,cả đoàn người đi dọc theo một hành lang khá hẹp được chiếu sáng với những bó đuốc tương tự như ngoài sảnh động , đoàn người nhìn ngang ngó dọc , những giọng nói thì thầm trầm trồ với những hình nhân trong những tư thế lạ lùng , những bộ dạng quái dị với những chú tự rất cổ mà có lẽ phái bộ trung nguyên , đại biểu của liên minh Diệt Ma Phù Chính chả thể nào hiểu được …
Đi được một đoạn cả đoàn dừng lại trước một cổng vòm không lớn lắm , cổng vòm bằng đá có lẽ được xây đễ ngăn cách hành lang với một căn phòng khá rộng với một bao lơn mà nhìn xuống dưới người ta thấy một nhóm độ chừng 50 tên hắc y đang cặp đại đao  đứng im lìm như đã chờ phái bộ từ hồi nảo hồi nào .
Một tiếng hét thình lình vang lên , cả 50 tên hắc y chuyển động , bọn chúng bắt đầu múa một bài quyền khá là cổ quái , những tiếng vùn vụt nhịp nhàng nhưng hối hả như vứt vào cái không gian nhỏ bé những lời đe dọa bí hiểm , Trương Đại Hiệp khẻ nhíu mày , “mẹ kiếp ( Trương huynh chửi thề ) định dọa ta chăng , bổn môn chủ là tay đao thượng thặng bí truyền từ tổ sư Long Môn nhị thập đao do thân phụ Trương Thất Truyền đễ lại chứ chơi sao” . Long Môn Chủ thấy ngứa ngáy tay chân quá , chàng khẻ hừ một tiếng , Mặc Ưng Cung Chủ như đoán được tình hình của Long Môn Chủ , lão cười nhẹ , ngay lúc đó tên Tứ Tòa Chủ cũng quay lại hơi mĩm cười với Trương Long Đao, nụ cười của hắn như có ý nghĩa “ mời Long Đầu Đao thử vài chiêu xem sao” .Không biết bộ Long Đao Thập Nhị Chiêu có bị thất truyền chiêu nào không chứ Trương huynh thì rất tự tin với bộ đao pháp hàng nội địa của mình , chàng cũng khẻ mĩm cười rồi khẻ nghiêng mình nói vừa đủ cho cả đoàn nghe , mặt chàng hướng về tên Tứ Tòa Chủ :
_ Bổn Môn Chủ muốn thỉnh giáo vài chiêu thức đao pháp của đệ tử quý bang hầu mở rộng kiến văn đao pháp Ba Tư ,  Tòa Chủ chắc cũng rộng lượng dung tình cho lời yêu cầu nhỏ mọn này ?
Tứ Tòa Chủ ngữa mặt cười lớn làm vang động cả sảnh động , những cô nương trong phái bộ đều vừa hơi run vừa phấn khích vì anh hùng lẩm liệt Trương Môn Chủ oai hùng quá , dám thách đấu với bọn này dù chàng chưa biết gì nhiều về bọn chúng , thiệt là anh dũng , vài cô đã lâm râm cầu nguyện cho chàng đừng anh dũng hy sinh trở thành liệt sỹ đầu tiên của mặt trận Diệt Ma thì cơ khổ …
Tứ Tòa Chủ ngưng cười rồi nhìn khắp lượt phái bộ trung nguyên đoạn y ôn tồn nói :
_ Chỉ sợ Bổn tòa không đáp ứng được các tuyệt chiêu của Trương Long Môn Chủ thôi , xin môn chủ ra tay lưu tình cho huynh đệ bổn bang học hỏi hầu trau dồi võ công , mục tiêu chung của chúng ta mới chính là đối thủ …
Tứ Tòa Chủ bỏ lửng nhưng ai cũng hiểu đối thủ thực sự là ai rồi .
Trương Huynh cung tay nói lớn :
_ Hạ thủ lưu tình …
Vừa nói xong thì chàng đã lơ lửng trên không và cắm ngay đầu lao xuống bên dưới như một con chim nhạn , một tư thế tấn công dũng mảnh đẹp mắt và không kém phần mạo hiểm .
Trương huynh uốn ngược một vòng khi chàng vừa gần chạm vào các tên hắc y  lúc này đã tản ra và lập ngay một trận đồ với các mũi đao đã chĩa lên trên .

còn tiếp....








_

Jul 25, 2012

Nghệ thuật sống



Nghệ thuật sống:
 

* Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:

- Thời gian

- Lời nói

- Cơ hội

* Ba điều trong đời không được đánh mất:

- Sự thanh thản

- Hy vọng

- Lòng trung thực

* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:

- Tình yêu

- Lòng tự tin

- Bạn bè

* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:

- Giấc mơ

- Thành công

- Tài sản

* Ba điều làm nên giá trị một con người:

- Siêng năng

- Chân thành

- Thành đạt

* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:

- Rượu

- Lòng tự cao.

- Sự giận dữ.



 sưu tầm từ Facebook

Jul 21, 2012

Nghệ Thuật Vẽ Tranh 3D Trên Đường Phố

Nghệ Thuật Vẽ Tranh 3D Trên Đường Phố 

Có khi nào bạn đang đi trên phố, con đường phía trước bỗng nhiên có dung nham phun trào, đất nứt nở, hay sóng thần... Bỏ chạy ư? Quá trễ rồi. Nhưng mình đoán là sau một phút ngỡ ngàng, bạn sẽ đứng chết trân tại chỗ khi ngắm nhìn những bức vẽ sống động tưởng chừng như thật. Nghệ thuật vẽ tranh đường phố - còn có cái tên là Trompe-I'oeil. 
Tên Trompe-l’oeil được bắt nguồn từ tiếng Pháp là “Đánh lừa con mắt”. Từ Trompe có nghĩa là lừa dối, từ L’oeil có nghĩa là mắt. 

Trompe-l’oeil là một kỹ thuật nghệ thuật khéo léo kéo những hình tượng hiện thực vô cùng để tạo ra ảo tưởng quang học. Cái đó miêu tả những đối tượng thật sự tồn tại, thay vì tạo cho người xem cảm giác đang xem 1 bức tranh nhiều chiều. 
















KIM CHUNG SƯU TẦM

Jul 17, 2012

HỊCH TƯỚNG SĨ 2012 ( SINH VIÊN )

HỊCH TƯỚNG SĨ 2012  ( SINH VIÊN )



Ta và các ngươi vốn là tri thức trẻ những chuyện trên đều đã nghe qua.

 Ấy vậy mà ko biết lấy điều tốt làm gương cứ mãi đắm chìm trong những mộng ảo tầm thường. 

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh phải thời hội nhập, kẻ thù lại kề sát bên.

 Văn hóa, chính trị, xã hội như rơm khô gần lửa, chẳng mấy chốc mà bốc hơi. 

Xem TV thấy toàn phim tàu khựa, tức ngang cuống họng 

Đọc tin tức thấy ngư dân bị khựa chơi bẩn, thương trào nước mắt 

Bước vào chợ là lạc giữa mê cung made in china, buồn cho nước nhà 

Thật khác nào: dâng thịt cho hổ, tự kề cổ vào đao 

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm viết note, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ hận 

đặng tiểu bình chết quá sớm để nghe ta chửi; còn hồ cẩm đào thì chưa có cơ hội diện kiến để

 1 vs 1 với lão ; dẫu cho trăm thân ta lênh đênh tan rã trên biển Đông, nghìn thây ta gởi lại ngoài

hải đảo, cũng nguyện xin làm.

 Nay, các người là người trẻ, nắm giữ tương lai, lại được nước nhà tạo điều kiện ăn học.

 Vậy mà thấy nước nhục mà ko biết lo Ngó kinh ngạch xuất nhập khẩu Việt - khựa như đôi đũa

 lệch mà ko biết ngượng 

Thấy thác Bản Giốc, Hoàng Sa - Trường Sa lọt vào tay giặc mà ko biết căm tức.

 Lại còn có kẻ đắm chìm trong game online, kẻ dạt nhà khóc lóc theo mấy anh trai nhảy đẹp, kẻ

 chìm trong bia rượu, gái gú

 Nếu bất chợt 1 tỷ 2 khựa nó tràn sang tài khoản game ảo có đánh lại bọn giặc thật?

 điệu nhảy đẹp có tránh hết mưa đạn dày?

 bia ngọt mồi ngon có làm say chết giặc? 

rồi nước mất gái sẽ vào tay ai?

 Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc sống cạnh nước lớn làm nguy, làm láng giềng với thằng bẩn mà sợ. 

giặc khựa và ta là kẻ thù ko đội trời chung 3000 năm cả trăm lần giao đấu 

Thế giặc đang lên như sóng nước cương lúc này khác j ta tự diệt vong

 Chiến tranh chỉ là bước đường cùng Nhưng mà ta vẫn còn đường để chọn 

Trước mắt phải luyện tập thân thể, trau dồi kiến thức cho ai nấy đều giỏi như Ngô Bảo Châu để

người người cường tráng như Lý Đức Sau phải cống hiến hết mình cho đất nước 

Ta tin: thế nước có lúc thịnh khi suy song hào kiệt thời nào cũng có 

Trí tuệ Việt sẽ thành danh, vang tiếng Đất Việt Nam sẽ hóa hổ, hóa rồng cho khựa sợ run mà

 bớt sủa càn hồ cẩm đào sang Việt Nam phải dạ thưa cung kính

 Khi ấy Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu 

Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,

Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,

 Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm. 

Thế nên: Chớ nóng máu mà mắc lừa gian kế 

Đừng thờ ơ cứ giữ lửa trong tim 

Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

Nam quốc sơn hà Nam quốc sơn hà Nam đế cư,

Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư.

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,

 Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư



theo Facebook


Jul 16, 2012

QUỶ CỐC HỒI 46 VÀO HANG CỌP - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 46  VÀO HANG CỌP - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Trời dường như không chiều lòng Mặc Ưng Công cho nên tuyết lại rơi nặng hạt hơn , lão bấm bụng ở lại thêm một ngày tại Long Trấn Môn , thế là lại ăn uống thù tạc , rồi lại đàn địch , các cô thì rúc rích trò chuyện , có lẽ vài mối quan hệ đạo đời cũng đã bắt đầu nảy nở giữa Long Môn Nhân với Thủy cung giáo chúng , Trương huynh nhà ta thì vui vẽ lắm , chẳng mấy khi mà chàng có nhiều nữ đạo cô xinh đẹp vây quanh như thế này , không biết tối nay có gặp lại mỹ nhân đêm qua không , hay lại là một mỹ nhân khác , chàng quên khuấy mất là tìm xem các mỹ nữ từ đâu xuất hiện , thật ra chàng cũng có đễ ý tìm xem trong các nữ giáo chúng xinh đẹp của Mặc Ưng Công ai là cô nương đêm qua , nhưng chàng  không tìm thấy , rồi chè chén với bao đạo cô vây quanh làm chàng không còn đễ ý nữa , chiều nay  tuyết ngừng rơi , Mặc lão khấp khởi mừng thầm , nếu lôi kéo được Long Môn thì công việc của lão sẽ trở nên thuận lợi hơn , bọn giang hồ này tung tích rất bí mật , tuy giao du với bọn chúng khá lâu nhưng Mặc cung chủ vẩn không biết lai lịch thật sự bọn chúng là ai , chúng thật sự muốn gì , lão chỉ nhận biết bọn này cũng căm ghét Thiên Ma giáo như các môn phái trung nguyên thông qua lời yêu cầu được tham gia lên chinh phạt Thiên Ma giáo tại Thiên Sơn , với những gì Mặc lão biết được thì Thiên Ma giáo với Thiên Ma trảo công và Thiên Chỉ Thần Thông của Thiên Ma Nhân , thì quần hùng trung  nguyên không dễ thành công trong âm mưu à quên trong mưu đồ à không phải trong công cuộc chính nghĩa Diệt Ma phù Chính , liên kết với bọn này thì thêm tay kiếm tay đao cũng có lợi về xương máu , nhưng một mình Thủy Cung thì lão cảm ấy trơ trọi và thú thật là cũng hơi lạnh cẳng , nếu có Long Môn hay Minh Đạo Thiền Viện thì lão cảm thấy chắc ăn và an toàn hơn …
   
Buổi tối các môn nhân Long Trấn bắt sân khấu đèn sáp  diễn rối bóng cho phái bộ Thủy Cung thưởng thức , những hình ảnh đời thường đôi khi pha lẩn những hình ảnh thầm kín tục tục thanh thanh làm cho các cô các chị hai tay che mặt đỏ như gấc chín , bọn nam nhân Long Môn được thể buông lời lả lơi nặng nhẹ , hôm nay Mặc lão và Trương Thất Tú ra ngoài uống rượu đối ẩm không có ở nhà nên không khí đạo đời giữa Thủy Cung và Long Môn cứ như lân nghe pháo , rồng gặp mây , thật là vui như tết …

Gần giờ dậu thì Long Môn Chủ cùng Mặc Ưng Công Thủy Cung chủ mới quay về Long Môn Trấn , cả hai người đã chếch choáng say, Long Môn Chủ thét gọi môn nhân chuẩn bị phòng ngủ cho Mặc Ưng công còn chàng thì tự mình đi về thư phòng , lại bồn nước nóng , chàng sẽ lại tắm rồi lại vào giường rồi lại gặp cô nương hôm qua , hay một cô nương mới nào khác , Trương Thất Tú trong cơn ngà say đã tưởng tượng như vậy , nhưng chàng đã lầm , không có cô nương nào , giường chàng trống rổng , chăn chiếu lạnh lùng , chàng buồn quá , tỉnh rượu hẳn , co lẽ lão Thủy Cung không phải chủ trì việc này như chàng nghĩ từ sáng đến giờ ,. nhưng không phải Thủy Cung thì ai vào đây ? và hơn hết là tại sao lại vào ngay lúc này , nhiều năm đã qua , Trương huynh cô đơn lẻ bóng không có ai nâng khăn sửa túi thì chẳng có cô em nào chui vào giường cả , hôm nay tự dưng mỡ treo miệng mèo ? vậy nếu không phải Thủy Cung thì họ muốn gì ở chàng ,có ai cho không ai cái gì kể cả tình cảm , chuyện chăn gối ?

nghĩ một hồi Trương Thất Tú ngủ thiếp đi , trong mộng chàng gặp Mai Viên Hồng Cô đang xỉa vào mặt chàng mà mắng : “ Đồ dâm ô , đồ bê tha , đồ bảo kê , đồ bảo tiêu ….( cũng may là nàng chưa mắng đến đồ ...bảo hiểm ) nói chung nhiều đồ lắm , nhưng Trương huynh thì đang nằm mộng, chàng đang không có “đồ” gì cho nên  nghe hết mà cũng chẳng có thể đối đáp gì được với Mai Cô nương , người yêu đầu đời của chàng …
 
Trương Thất Tú ngủ vùi đến sáng , cho đến tận khi bọn hầu cận lại đánh thức chàng dậy , hôm nay trời thuận ý Mặc Ưng công nên không còn tuyết rơi , thậm chí mặt trời còn lên mờ mờ thành một cái dĩa sáng đục trên bầu trời , hôm nay thì chàng sẽ cùng Mặc Lão đi đến một nơi mà Mặc Ưng Công gọi là nơi du ngoạn,  nơi có bạn giang hồ , thân hửu của lão, nơi bọn này luyện công , tề binh tựu mã chờ ngày cùng Thuỷ Cung và Long Môn Trấn chinh phạt Thiên Ma Gíao …

Khi Trương Thất Tú bước vào sảnh thì chàng đã thấy Mặc lão đang ngồi dùng trà với các nàng đạo sỹ , thấy Trương Thất Tú lão lật đật đứng lên cung tay nói lớn :
_ Trương huynh đã dậy rồi .
Trương Thất Tú cung tay chào Mặc lão chàng vui vẽ nói :
_ Mặc huynh ngủ ngon chứ , nói đoạn chàng quay sang các cô nương mĩm một nụ cười rộng mở :
_Các cô nương cũng ngon giấc chứ .
Rồi chàng thét gọi môn nhân đem thêm trà bánh đễ chàng cùng các quí nhân Huyền Cơ Thủy Cung dùng bửa sáng . Chàng vừa ăn sáng vừa hỏi thăm các cô về những trò vui do bọn nam nhân Long Môn trình diển tối hôm qua , các cô nương tu đạo  không trả lời chỉ thầm đưa mắt  nhìn nhau rồi  đỏ mặt cúi đầu e lệ lí nhí đáp :
_ Bẩm Long Môn Chủ , dạ vui lắm ạ …
Trương Huynh cười lớn , chàng quay sang Mặc lão  cung tay nói :
_Cuộc nhàn du hôm nay Mặc huynh cho phép các tiên tử này tham dự nhé , Long Môn sẳn dịp này cũng cho vài đệ tử theo hầu Huyền Cơ Thủy Cung ...cho có bạn vậy .
Mặc lão cũng khoát  tay nói lớn vui vẻ :
_ Càng đông càng vui , Trương huynh đi cùng là vui nhất rồi ...
Chừng hai khắc sau , Trương Môn Chủ ra lệnh cho bọn môn nhân đóng yên cương cho chàng và ba tùy tùng là ba đại đệ tử của Long Môn cùng đi với bọn Thủy cung đễ đến thăm và thưởng ngoạn một nơi non xanh nước biếc gần Long Môn , cuộc du ngoạn sẽ chỉ diễn ra trong ngày mà thôi , bọn nữ nhi Thủy cung cũng lục tục lên ngựa đi theo  Mặc lão…
 
Đoàn người ngựa đi ngược về phía bắc Long Môn Trấn , chừng một canh giờ thì đến một ngọn núi nhỏ có tên là  Tiêu Kỷ Sơn , dưới chân núi những ngọn thủy tùng phủ trắng tuyết đang oằn nghiêng chực hờ đổ ụp , Mặc lão dừng ngựa lại một mô  đất cao , khẻ nhìn bao quát một tí , lão quay sang Trương Thất Tú nói to đễ át tiếng gió ầm ào :
_ Trương huynh , từ đây chỉ còn vài bước là đến …
Trương Thất Tú nhìn chung quanh, chàng nhận ra mình đang đứng dưới chân một ngọn đồi lớn , quả tình nơi đây chàng chưa hề đặt chân đến lần nào , mặc dù Trương Thất Tú nhà ta sinh trưởng , vui chơi quậy phá tại Long Trấn có dễ trên bốn mươi xuân nhưng chàng hầu như chẳng bao giờ đi lên phía bắc , bây giờ nơi đây lại là nơi trú ngụ của một bọn người bí hiểm và chàng đang chuẩn bị diện kiến bọn chúng , Trương huynh nói thật tình thì chàng cũng hơi thấy hồi hộp ,chàng lại nghĩ “_ nếu mình từ chối liên kết với đám người chưa biết xấu tốt này , thì về lâu dài chưa chắc ngồi yên với bọn chúng ... Mặc lão tặc có vẽ rành đường đi nước bước chứng tỏ lão có quan hệ khá là gắn bó với bọn chúng , có lẻ nên để hắn chủ động còn ta thì từ từ hoãn binh trước cái đã …”

Mặc Ưng Công quay sang các nữ đạo sỹ của hắn dặn dò cái gì đó , các cô nương hình như cũng đã biết việc nên không nói gì , nhìn Trương Thất Tú đang tỏ ra ngắm nghía phong cảnh chung quanh có vẽ an nhàn thư thái , Mặc lão cười hỷ xã nói với chàng :
_ Có một vài thủ tục , Trương huynh theo sau lão , chúng ta vào trước rồi mọi người sẽ theo sau vậy …
Trương huynh làm cử chỉ mời Mặc lão đi trước , Mặt Ưng Công  thúc ngựa đi lên trên cao hơn , được chừng vài trăm trượng cả hai dừng lại trước một miệng hang , miệng  hang này nằm trên cao nên khó thấy , lại nhiều dây leo cây cối chằng chịt , cửa miệng hang ỡ ngoài thì nhỏ , một người bước vào đã thấy chật , Trương huynh  và Mặc Ưng Công lần lượt bước vào hang , bên trong miệng hang dần mở rộng ra , cả hai người dừng lại một chút , trước mặt họ là một cánh cửa to lớn , đóng kín , cánh cửa có vẽ còn mới với những đai sắt còn sáng mờ mờ trong chút ánh sáng ngoài cửa hang hắt vào ,lúc  này ba môn nhân của Long Môn cũng đã thấp thoáng ngoài miệng hang , cả ba đang căng thẳng chăm chú nhìn Môn Chủ của mình vào hang cọp , bụng cũng cảm thấy khâm phục tí chút …
 
Mặc Ưng Công nhẹ nhàng dùng chỉ công đánh vào cai móc sắt dùng để gọi cửa hai cái liên tiếp rôì thêm một cái lại thêm ba cái gỏ liền nhau .
trong khoảng chừng năm giây , cánh cửa từ từ mở ra , tiếng đai sắt nghiến vào sàn động bằng đá nghe kèn kẹt ,Mặc lão bổng thình lình xô ngang Trương Thất Tú , miệng lão la vừa đủ nghe , giọng có vẽ trầm trọng :
_ Cẩn trọng Môn Chủ …
Lão vừa dứt tiếng và Trương huynh cũng vừa ngả vào vách đá thì cả hai nghe có tiếng xoèn xoẹt …
Một loạt mũi tên vọt bay ra với tốc độ cực kỳ nhanh.

Mặc lão còn nhanh hơn , thân thủ của lão không hổ danh Cung Chủ Huyền Cơ Thủy Cung , lão vừa khẻ nghiêng người né tránh lại dùng trảo công bên tay phải của lão bắt gọn năm mũi tên , lại dùng tay trái chống vào vách đá làm đà lão vọt lên trên cao chừng vài thước rồi uốn ngược theo trần vách hang đáp xuống nhẹ nhàng như một cọng lông ngổng …

Ba tên đệ tử của Long Môn thóat chết trong gang tấc thì xanh hết cả mặt mày , chúng đứng trơ ra như tượng gổ , rồi bổng dưng cả ba đồng loạt hét lên và vung đao chạy vào …

Trương Thất Tú cũng muốn đứng tim mất một giây , nhưng chàng kịp thời nở một nụ cười và đưa tay cách không điểm huyệt ba tên đệ tử , cả ba tên đồng loạt khựng lại rồi té nhào xuống ,trong một phần tư giây thanh đầu đao  vật bất ly thân của chàng đã chớp sáng mấy cái rồi nằm im trước ngực của chàng ,Long Môn Chủ Long Trấn Môn…
 
Mặc Ưng Công cười lớn ha hả , lão nói vọng vào phía trong hang như cho một người bí mật nào đó nghe vậy :
_ Xong thủ tục rồi nhé , ta vào đây …
Hóa ra năm mũi tên chỉ là thủ tục nhập hang , Trương Thất Tú lầu bầu rủa thầm : “ Mẹ kiếp ,không biết cao cường cở nào bày đặt thử công phu của ta sao , xuýt chút nữa thì đi tong ba mạng đồ đệ của ta rồi …” tuy vậy chàng lại cung tay giọng thản nhiên nói với Mặc lão :
_Cảm ơn hảo công phu của Mặc huynh ...nói xong chàng lại vẩy tay một cái , ba tên đồ đệ lồm cồm đứng dậy , lúc này trước miệng hang cũng đã lố nhố bóng dáng các cô nương , Mặc Ưng Công miệng thì rối rít “ không dám không dám “ vừa đưa tay ra hiệu cho các cô tiến vào .

Lúc này có chút ánh sáng vàng vọt chập choạng xuất hiện từ trong hang , những quầng sáng này từ từ đến gần và người ta có thể nghe tiếng những bước chân nhẹ lướt trên nền hang bằng đất cứng nện chắc , những quầng sáng đến gần làm lộ ra vài bóng người ăn vận toàn đen bịt mặt không thấy cả tóc , chỉ hở hai con mắt đang nhìn đăm đắm vào những người mới đến .

Không thấy bọn này vũ trang gì cả , chúng đi tay không với những thanh đuốc có lẽ đốt cháy bằng thứ nhiên liệu gì mà không có chút khói nào . Một tên đi đầu có lẽ là tóan trưởng dừng lại trước Mặc lão và Trương Thất Tú , hắn lừ lừ đôi mắt nhìn lướt qua cả nhóm người rồi cất giọng nghe như xa xăm từ cõi nào :
_ Hoàn thành , mời …
Chẳng biết hoàn thành có phải là do Mặc lão hoàn thành thủ tục khi nảy hay gì gì khác chăng , Mặc lão khoát tay ra hiệu cho đoàn người đi theo mình , thật ra là đi theo ba tên khi nảy , dưới ánh sáng kỳ quái chập choạng lại chẳng có chút khói nào , Trương Thất Tú khẻ nhìn hai bên vách hang , chàng đễ ý thấy cách khoảng vài chục thước lại có những  hình vẽ kỳ cục , người không ra người vật chẳng ra vật , hình như là những ký hiệu chỉ đường …
 
Cả nhóm đi được khoảng vài trăm thước thì dừng lại trước một cái sảnh thiên nhiên , có lẽ đá ở đây đã bị bào mòn nên khoét sâu vào hang núi thành một cái động khá lớn , chung quanh thành động trên cao , những ngọn đuốc tương tự lần lượt bùng cháy dưới chỉ công của tên cầm đầu , những luồng sáng xanh lè phát ra từ những ngón tay của hắn bay vụt đến từng ngọn đuốc làm bừng sáng cả gian động , lúc này cả bọn Trương Thất Tú mới thấy một người chợt xuất hiện như một bóng ma , không tiếng động , không hơi thở , cái bóng ăn mặc toàn màu trắng có hai vệt xanh thẩm vắt chéo ngang vai thoáng chốc đã dừng bước trước đoàn người chừng vài chục thước , trên một cái bệ đá …

Cai bóng khoát tay ra hiệu cho ba tên cầm đuốc dừng lại , một giọng nói nghe như người ngoài quan ngoại , hơi lơ lớ lại khàn đục như từ cõi âm ty làm người nghe cũng thấy ơn ớn :
_Bổn tòa cung thỉnh chư vị …
Trương Thất Tú bây giờ mới nhìn kỹ người vừa tự xưng là bổn tòa đó hóa ra là một nam nhân ăn vận áo chùng phủ xuống gót chân , hắn trùm kín đầu bằng một chiếc mủ chụp bằng lụa vắt ngang qua khuôn mặt chỉ đễ lộ ra cặp mắt nhỏ sắc lạnh xếch lên , trông vào đôi mắt và cung cách ăn mặt của hắn tầm như  người Ba tư , một nơi quá xa cách trung nguyên , vậy thì hắn có mặt nơi đây đễ làm gì , Trương Thất Tú quay lại nhìn Mặc Ưng Công như dò hỏi.
Mặc lão cung tay trân trọng đáp :
_ Cung kính đệ Tứ Tòa Chủ .
Hóa ra tên này đứng hàng thứ tư  trong cái ma động này , Trương huynh nhủ thầm  , chàng lại nghe Mặc Ưng Công thưa tiếp :
_ Theo như đã hẹn , bổn cung hôm nay đưa các huynh đệ đến ra mắt Tứ tòa chủ , xin vấn an người …
Tên này bản lỉnh thế nào mà Mặc lão có vẽ cung kính quá , Trương Thất Tú cũng biết rằng , những người như Mặc lão không làm điều gì mà không tính toán , thế cho nên cái sự cung kính này chắc hẳn cũng là do mối lợi  ích gì đây của lão , chàng theo phép lịch sự cũng khẻ cung tay hơi nghiêng đầu một tí để chào tên này , bọn nữ nhân và ba tên đệ tử đi theo cũng làm rập khuôn như chàng , tên Tứ Tòa Chủ vẩn không thay đổi ánh mắt , hắn dường như chẳng ngó ngàng gì đến Long Môn nhà ta cũng như bọn tùy tùng đi sau , hắn chỉ khoát tay nói :
_ Mời ngồi …
Qúai ! tên này giỡn mặt Long Vương sao ta  à mà không mình chỉ là Long Môn Chủ thôi , Trương huynh kịp thời tự đính chính ,  chàng cảm thấy hơi tự ái vì tên Tứ Tòa gì đó không thèm nhìn chàng tròn méo ra sao , lại mời ngồi mà chẳng thấy cái ghế nào cả , Trương huynh hơi thấy nóng mặt rồi .
Chưa kịp có phản ứng gì thì tên Tứ Tòa Chủ đó khoát tay một cái , hình như y có vận công gì đấy , cả nhóm bàng hoàng nhận ra từ trong những bóng tối của vách động những phiến đá tròn trỉnh được đẽo gọt công phu từ từ trôi ra dưới luồng công lực êm nhẹ không ồn ào và phát ánh sáng xanh lè rực rở từ hai tay của hắn …
Mười mấy luồng chỉ công xanh thẩm ấy bao phủ những phiến đá có đến hàng chục cái , nặng hàng trăm cân mà lại nhẹ như bông , trôi lừng lửng đến nhóm Trương Thất Tú và Mặc Ưng Công , không tiếng động ngoại trừ những tiếng lách tách , lách tách của những sợi chỉ ánh sáng đó phát ra , trong một ngàn phần giây , vâng chỉ một phần ngàn giây , Trương huynh thông minh của chúng ta đã bàng hoàng nhận ra là những chỉ công này đã ở đâu , và chàng đã chứng kiến nó như thế nào …

còn tiếp....