Khúc Chương Lâm lấy cái ống quyển của chàng vẩn thường giấu trong ngực áo , chàng vận công vặn một cái , thì ra trong ống quyển có đựng một vài viên thuốc có màu xanh lá , chàng lấy một viên nhét vào miệng Bất Chấn Hạp , đoạn chàng vận công cố gắng đẩy lui độc chất trong người lão , hai ngón tay trỏ của chàng điểm lên sinh huyệt của Bất lão , mắt chàng nhắm nghiền , miệng chàng lẩm nhẩm cái gì không rõ , một hồi lâu thất khiếu của Bất Chấn Hạp từ từ có làn hơi nước mờ mờ thoát ra , mồ hôi nhỏ thành giọt trên khuôn mặt chàng , toàn thân Khúc Chương Lâm ướt đẫm .
Tiếng đọc của Chương Lâm càng lúc càng to , thì ra chàng đang đọc một bài kệ cổ xưa nào đấy , bất chợt Bất Chấn Hạp rùng mình một cái , Chương Lâm càng rú lên những thanh âm quái dị , Thành Thư đang vận công cứu Quan Ngọc cũng phải trố mắt kinh ngạc nhìn Chương Lâm.
Bất chợt Bất lão mở to hai mắt , ánh nhìn của lão ngây dại , Chương Lâm thôi không đọc kinh nữa , chàng buông hai tay , im lặng hồi lâu , Chương Lâm từ từ xoay người Bất Lão lại đối diện với mình , hai mắt của chàng nhìn thẳng vào hai mắt lão , miệng Chương Lâm nhấp nháy , chàng đang dùng cách không nhập âm đễ nói chuyện với Bất Lão…
Có vẽ Bất Chấn Hạp hiểu được lời chàng nói , nhưng lão không còn năng lực trả lời , Chấn Hạp lại dùng ngón trỏ chỉ về hướng tây , nơi có rặng núi mờ mờ xa thẳm đang từ từ sậm màu trong chiều …
Lão lại vẽ nguệch ngoạc xuống mặt đất : “ Khẩu quyết … “ …độc …” hình như Chương Lâm đã hiểu điều lão vừa nói, có lẽ cường địch dùng thủ đoạn hạ độc rồi mới tấn công lão và Quan Ngọc , còn “ khẩu quyết “ Chương Lâm hiểu lờ mờ có lẽ khẩu quyết võ công của lão đã bị đánh cướp chăng , hay là mật khẩu gì đây ? cái này chàng phải báo về Thiên Ma đễ Giáo chủ quyết định .
Chương Lâm thò tay vào ngực của Chấn Hạp , ống quyển của lão đã không còn
Chương Lâm biết một khi một cao thủ Thiên Ma đánh mất ống quyển của mình thì việc tử nạn đã là chắc chắn . Cái ống quyển bằng kim loại vàng sẩm khắc hình con chim phượng bay trên đỉnh núi ( xem lại hồi đầu ) mà mổi một cao thủ Thiên Ma sở hửu ,chứa đựng những bí mật riêng và chung của Thiên Ma giáo , của những bậc trưởng bối Thiên Ma nó còn là một vũ khí kinh người , thường thì từ hàng Tam Tòa và Gíao Chủ trở lên mới có thể sở hửu và biết cách sử dụng Các cao thủ Thiên Ma xem cái ống quyển nhỏ ấy còn hơn sinh mạng của mình , vì nó là nơi gìn giử thong tin cá nhân và môn phái , những bí mật mà chỉ chủ nhân và các hàng giáo phẩm cao cấp nắm giử và có nhiều khi nó chứa đựng cã những bí mật kinh người …
Bất lão bỗng bừng sáng đôi mắt , ông mấp máy đôi môi nứt nẽ và đầy máu khô :
_ …” Khẩu … quyết … cứu … con ta … “
Vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng tây , nơi có những rặng núi mơ mờ đang từ từ sẩm màu trong chiều tà …
Thành Thư lúc này cũng đã bỏ Quan Ngọc chạy đến gần Bất lão , nàng nức nở không thành tiếng , Bất Chấn Hạp đưa đôi mắt đã hơi dại xuống nhìn nàng , phút chốc dường như lão nhớ ra điều gì , lão bỗng bừng lên nét tinh anh dữ dội
_ “ Thành …. Ý … Mộc … Thành Thư … “
Nghe kêu đến tên mình , Thành Thư òa lên khóc nức nở , Bất lão trong một nổ lực tuyệt vọng, ông cố gắng làm một cữ chỉ , có lẽ đễ thể hiện sự trìu mến cho cô cháu gái yêu quý lần cuối , Bất lão thở hắt ra , cặp mắt dại hẳn , phút chốc một nhân mạng của Thiên Ma đã lìa đời !
Thành Thư rống to lên , Chương Lâm đặt Bất Chấn Hạp nằm xuống , chàng đưa tay vuốt mắt cho lão , long chàng dậy lên những ý nghĩ phức tạp , ai là thủ phạm , ai đã đánh thuốc độc được hai cao thủ vi diệu như vợ chồng Bất Chấn Hạp và Quan Ngọc ? ai đủ khả năng đánh bại hoặc cầm cự được Bất lão đễ đợi cho thuốc độc phát tác rồi mới hạ thủ ?
Bọn Liên Minh Thủy Cung , bọn Truyền nhân Thiên Cung ,,, hay còn những thế lực nào nữa ? chàng không sao hiễu nổi , chàng phóng chưởng đảo ba huyệt mộ đễ chôn cất Bất Chấn Hạp và Quan Ngọc cùng đứa bé không biết là gì của hai vợ chồng này , Thành Thư buồn không tả , nàng thôi không khóc nữa , Thành Thư dùng chỉ lực đễ khắc những tên tuổi của ba ngôi mộ lên các tấm gổ mà nàng nhặt nhạnh được chung quanh cái xóm du mục tả tơi chắc đã chết gần hết, đến ngôi mộ của Quan Ngọc nàng hơi ngần ngừ , đoạn nàng viết : “ Nội tổ mẩu thứ thiếp Quan Ngọc chi mộ .. “ có lẽ đến khi chết rồi Quan Ngọc cũng chẳng bao giờ lên được chức Chánh thê ( chưa chính thức ) như nội tổ mẩu Tỳ Bà Am Chủ Sinh Tữ Cầm Ma Mộc Sương sương của cô nàng Bất Chấn Thành Thư !
Chôn cất xong , Chương Lâm ngồi thừ ra , chàng đăm chiêu nhớ lại toàn bộ các sự việc ,,, bổng chàng đứng phắt dậy , nhún mình vọt lên cao và chàng vung tay đánh ra một chưởng lực kinh khủng của Thiên Ma Thần Công …
Chưởng lực của chàng dâng lên cuồn cuộn , một màu tím sẩm rực rở , mô đất khá to cách đó khoãng mười thước nổ ầm , cát đất bay tung tóe và lạ chưa một bong hình nhân toàn đen vụt bay ra khỏi chổ đất đá đó , hắc y nhân không đánh trả , y muốn bỏ chạy , Chương Lâm tức tốc dung Thiên Ma cước thủ chận đầu hắn , tên này bí thế tung ra một luồng chỉ phong màu xanh thẩm , tiếng rít xoèn xoẹt của chỉ phong như tiếng dao nhọn khứa lên tấm thủy tinh nghe rợn người , Chương uốn ngược người lách qua trái , tiện thể chàng tung ra một chiêu trong Thiên Ma trảo công , tên hắc y lật đật nnghiêng qua phải hắn giơ chưởng ra định xuất chiêu thì thình lình một luồng sang bạc chớp nhanh như cắt ( có lẽ cắt cũng còn chậm hơn ) chạm ngay vào lưng hắn , trong một tích tắc hắn khựng lại , hình như hắn đã làm một động tác nhanh , Chương Lâm chợt hiểu , trong một phần trăm giây , chàng hét lên và lao ngay tới hắn mặc cho luồng sang bạc vẩn chưa tan “ dừng ngay “
Thành Thư thu chưởng ( thì ra luồng sang bạc là do nàng tiếp ứng Chương Lâm ) , nhưng có kịp không ? chắc là không kịp vì nghe tiếng Chương Lâm kêu á một tiếng và chàng bật ra , tên hắc y từ từ khuỵu xuống , và lạ thay hắn chỉ còn một đống bèo nhèo , lổn nhổn những nước và da , thịt, máu …
Thành Thư lao ngay về phía chàng , cô nàng hét to còn hơn lúc Bất lão qua đời :
_ Lâm huynh !
Vội đở lấy Chương Lâm , trong một giây , nhưng nàng lại vụt buông Chương Lâm ra ngay lập tức và hét lên ( lại hét nữa ) “ Á …”
Thì ra tay Chương Lâm vẩn còn cầm một khúc cẳng tay cũa tên hắc y khi nảy , chàng gắng gượng ngồi dậy hình như chàng cũng đau lắm ( nhưng miệng Chương Lâm khẻ mĩm cười mím chi ) hẳn chàng ước gì bị trúng chưởng lần nửa đễ được người đẹp quan tâm chắc !
Chương Lâm lồm cồm đứng lên , chàng khẽ mĩm cười ( lần này cười thiệt ) lẩm nhẩm:
_ Cám ơn muội nhe .
Thành Thư chưa hết kinh hãi , nhìn chòng chọc vào Chương Lâm rồi lại nhìn vào cẳng tay lủng lẳng của tên hắc y Chương Lâm đang cầm , Chương Lâm bây giờ mới đễ ý đến cánh .tay của gã nọ
Chàng quỳ xuống , đặt cánh tay còn lại của hắc y nhân xuống đất , chàng bắt đầu săm soi , Thành Thư bây giờ cũng đã đến gần ngay sau lưng chàng , cánh tay còn lại co quắp , nó không kịp bị tác động của Huyết Cương Toan ( xem lại hồi trước Thiên Ma thích khách ) lật cổ tay của hắn , Chương Lâm thấy một cái thẹo hơi lạ là cái thẹo có hình tựa như hình chữ nhật , chàng nghĩ “ có lẽ đây là một vết xẻo do người tạo ra …”
Nhưng tại sao chứ ( chàng nghĩ tiếp ) hắn muốn giấu điều gì ư , hắn muốn hay tổ chức của hắn muốn? buông hẳn cánh tay , chàng ngồi thừ ra suy nghĩ …
Chàng nhớ lại tiếng hơi thở chàng thoáng nghe trong đêm nghỉtại lều của người Hắc Câu Nhĩ ( đến đây chàng nhớ lại gương mặt xinh tươi củacộnàng Ô Lạp Vương Tường ) và đôi giày bết chút đất của nàng , ồ không cô nàng chân thật ngay từ ánh mắt cữ chỉ kia không thể có lien quan đến tên này được , vậy thì là ai ?
Thành Thư cũng đã ngồi bệt xuống , nàng đang nhớ lại cái chiêu thức lần đầu tiên đem ra dùng khi nãy , quả võ công của Qủy Ảnh ghê gớm thật , có phần ngang ngữa Thiên Ma Thần Công cũa Chương huynh ( nàng bắt đầu nghĩ và kêu Chương Lâm là Chương huynh rồi ! )
Quay sang Chương Lâm , lúc này chàng đã thôi bớt chăm chú vào cái cẳng tay , Thành Thư nhẹ giọng hõi :
_ Chương huynh,bây giờ làm gì nữa ?
Chương Lâm quay lại nhìn nàng , chàng nhỏ giọng :
_ Chúng ta phải quay về thôi .
Thành Thư trố mắt nhìn chàng , nàng như đang hỏi “ quay về đâu , Tỳ Bà Am hay nơi nào …”
Chương Lâm ngó dáo dát , dường như chàng còn sợ kẻ địch lẩn khuất đâu đây , chàng khôngtrả lời Thành Thư , chỉ khoát aty ra hiệu cho nàng đi theo , Thành Thư cố ngoái lại nhìn ba ngôi mộ sơ sài nàng vừa mới đắp , Chương Lâm cười buồn , chàng ra dấu cho Thành Thư lần nữa rồi vụt bay lên không đảo một vòng và chạy trước , Thành Thư lại hét lên ( lại hét nữa ) :
_ Chờ muội với .
Cã hai lao đi như hai mủi tên , thoắt chốc đã mất dạng …
( còn tiếp )
0 nhận xét:
Post a Comment