Jan 20, 2013

QUỶ CỐC HỒI 58a TIỆC MỪNG - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 58a  TIỆC MỪNG  - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Đêm Thiên Ma Lảnh quả thật vô cùng lạnh , gió thốc ào ạt làm tung tóe những hoa tuyết , tiếng ầm ào của những tàn cổ thụ dường như bất tận , ong ong mơ hồ lảng đảng …
nơi tiểu sảnh nằm bên hông dãy thư phòng của các nam nhân Thiên Ma , một nhóm Thiên Ma Nhân đang râm ran trò chuyện , vài cô nàng trạc tuổi Thành Thư hoặc nhỏ hơn đang vây lấy Bất Yến , hình như Tử Y Nữ Ma đang kể chuyện du hành giang hồ dạo nọ ,Thành Thư cũng ngồi nghe có vẽ thú vị lắm , mặc dù nàng đã nghe Bất Yến kể nhiều lần rồi , những cốc rượu to nặng đựng một thứ rượu ngọt sóng sánh màu đỏ tím từ những quả rừng , làm những cặp mắt  hai mí xếch của các cô cũng sóng sánh long lanh không kém , khi Bất Yến kể lại cái đoạn Tất Cửu Giang Nam Ngũ Qúai bị nàng làm cho câm tịt , cả bọn bật ra cười ngoặt nghẽo , Thành Thư hứng chí nói to :
_ Gặp tay muội í hả , muội bóp cổ hắn luôn , cho cái lưỡi hắn  thè lè luôn ….
Các cô nàng lại lăn ra cười , bên cạnh đấy Chương Lâm cũng đang cụng ly với các Vệ sỹ đàn em của chàng , nói đàn em chứ nhiều chàng cũng ngang hoặc lớn tuổi hơn chàng , tuy nhiên hình như chàng nào cũng cung kính một hai Nhất Vệ sỹ , ba bốn cũng Nhất vệ sỹ , ai mà chẳng biết  chàng tuổi trẻ tài cao Chương Lâm võ công kinh hồn bạt tụy , chưa thua bất cứ chàng nào trong ba mươi sáu vệ sỹ Thiên Ma , xứng đáng là truyền nhân Y bát Thiên Ma Thần Gíao , chỉ phải cái tội hơi lơ ngơ , mê gái một tí ( cái này chắc là “ganh tị một thoáng” thôi vì chàng đào hoa thế mà , những hai cô xinh như mộng đang ngôì kia đấy thôi, còn một nàng Giao Châu đang “đi vắng”, các huynh đệ nì mà biết được thì chắc là “ ganh tỵ một thời “ luôn ấy chứ  !) các chàng Vệ sỹ cũng trầm trồ hay à lên một tiếng rỏ to khi Chương Lâm kể đến đoạn dùng Thiên Chỉ Thần Thông  học được từ hai ông thầy  Thiên Pháp Chân Nhân Bất Ngô Kỷ  và Đồng Nhi Lão Nhân Hãn Cát Tử mới thắng được tên áo tím và đoạt lấy “ lời nhắn “ , giọng chàng khi sôi nổi , lúc hạ giọng đầy kịch tính làm các chàng Vệ Sỹ khi suýt xoa , lúc lại ngẩn ngơ ước ao được xuống núi giang hồ một phen như đại ca Chương Lâm ,và nhất là đoạn chàng được tửu quán nữ chủ tha thiết mời mọc ở lại ( đoạn này Chương Lâm vừa kể vừa lấm lét nhìn về phía hai cô nương ) có vài chàng nháy nháy cười ý nhị , lại cũng có chàng nghệch mặt tiếc rẻ ,” ước gì tui mà là đại ca là tui ….ở lại liền !” nhưng kể gì thì kể Chương Lâm giấu biệt cái vụ cô nương Vương Tường , nhưng giấu đầu thì lòi đuôi khi một chàng độ chừng mười chín tuổi vệ sỹ cấp ba mươi mấy chợt hỏi chàng :
_ Còn con ngựa , đại ca lấy ở đâu vậy ?!
Chương Lâm bất ngờ không đỡ được , chàng làm bộ mất trí nhớ một giây rồi e hèm ngập ngừng :
_ À ...uhm … con ngựa … à mà không con Hản Huyết Câu ...cái này thì huynh ...huynh bị người ta cho !? ( sic ! )
Thế là Chương huynh đành phải kể ra cái vụ làm đại phu , nhưng chàng biến hóa Vương Tường thành một nhà bác gái có cặp mông xồ sề với hai bắp tay  như hai đòn giò chả  ( à mà quên lúc ấy có lẻ chưa có giò chả Giao Châu nhể , cái sự “tối  tác “ này của Chương huynh còn thâm hậu hơn người kể câu chuyện này ) đã “năn nỉ ”  chàng , “van xin” chàng nhận món quà cứu mạng là con Hản Huyết Câu , nếu chàng không nhận là không kể gì đến tấm lòng của cả bộ tộc Hắc Câu Nhỉ !
vì sợ nhân dân à quên bộ tộc chứ , sẽ ăn không ngon ngủ không yên khi không được trao “tấm chân tình thắm thiết ” ấy nên Chương huynh đành bứt rứt miễn cưỡng đón nhận ( sic ! )
Không biết sau này “ bác gái “ Vương Tường có biết chuyện này không , nếu nàng mà biết được thì chàng chắc khó lòng sống sót !
Đang hồi sôi nổi thì bổng từ phía ngoài hai Thiên Ma Nhân xuất hiện , trên tay của cả hai ...à không phải trên hai đầu ngón trỏ của hai tên này là hai chiếc mâm đang xoay tít , hai tên Thiên Ma Nhân giở khinh công lướt êm một vòng quanh phòng , các cô nương đang mãi mê nghe Bất Yến kể chuyện cũng quay đầu lại nhìn rồi đồng loạt  vỗ tay tán thưởng , các Vệ sỹ nhà ta cũng  trố mắt rồi vỗ tay theo các cô , quả thật cái trò nghịch ngợm  của Chương Lâm chỉ mới hồi trưa thôi mà quần chúng Thiên Ma đã hưởng ứng kịch liệt , chả trách ngày chàng còn bé tí , chắc Gíao Chủ đã nhìn thấy “tiềm năng lảnh đạo” của chàng nên bây giờ chàng là truyền nhân cũng là chí phải nhể …
Hai tên Thiên Ma  thấy mọi người tán thưởng nồng nhiệt thì hăng máu lên biểu diễn ngay một màn tung hứng hai cái mâm xoay tít , trước khi nó nhẹ nhàng tà tà đáp xuống cái khoảng trống của căn phòng trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của quần hùng nhỏ tuổi , chờ cho mọi người đã ngớt tiếng bình phẩm tán tụng , một tên  trịnh trọng nói to :
_ Chúc mừng Nhất Vệ sỹ về nhà …
Thế là tiếng vỗ tay huyên náo lại vang lên và nhiều chàng nhiều nàng cũng lập lại câu nói ấy với đầy vẽ phấn khích . Hai tên Thiên Ma làm một cử chỉ mời mọi người rồi lại giở khinh công lướt êm ra ngoài , thế là các chàng cùng các nàng Vệ sỹ hăng hái nhập tiệc , tiếng cười đùa , tiếng ly cốc chạm vào nhau khua lộp cộp , chẳng mấy chốc mấy món thịt nướng chim quay , chim tái thỏ hầm đã vơi quá nữa , đang lúc cao trào như thế lại có tiếng cồng vang lên và một Thiên Ma nhân đột nhiên  xuất hiện , lần này hắn trịnh trọng hơn lần trước nói lớn :
_ Hãn Cát Trưởng lão và Địa Gíam Thần Thư Các Man trưởng lão đến thăm …
Khúc Chương Lâm ngẩn người ra một tí rồi chàng mừng rở đứng lên , cả bọn đang ăn uống ngồm ngoàm cũng lật đật đứng lên chào hai trưởng lão , mà có lẻ người được chào đón nồng nhiệt nhất phải là Đồng Lão Nhi Hãn Cát Tử , tên Thiên Ma Nhân vừa dứt lời thì đã nghe tiếng Đồng Lão Nhi la to :
_ Vui quá Vui quá !
Đồng lão vừa vỗ tay vừa chạy tưng tưng vào phòng ,  ra vẽ phấn khích tột độ , mọi cô cậu đều vỗ tay nồng nhiệt chào Đồng lão , tiếng cười tiếng nói to làm vang động cả khu nhà vốn dĩ im ắng thường ngày , mọi người chỉ chăm chú vào Đồng lão mà quên khuấy đi Địa Gíam Thần Thư Các Man Hoạt trưởng lão cũng đang từ tốn bước vào phòng , gương mặt khó đăm đăm thường trực của lão càng nhăn tít khi thấy Đồng lão nhi vổ mông cậu này , bẹo má cô kia ( lão phải nhảy lên một cái mớí cọ được cái lổ mũi đỏ hồng em bé của lão vào mũi một nàng cao kều , làm cô nàng cười lên nắc nẻ ) sau màn chào hỏi nóng sốt giữa Đồng lão với các cô cậu Vệ Sỹ trẻ tuổi , lão bay ra ngay giữa sảnh  , treo lơ lửng cách mặt đất chừng một thước ngang ngang tầm các cô các chàng , lão hét to tướng :
_ Đệ tử của ta đâu , học trò yêu đâu nào .
Đích thị ông nhỏ này muốn tìm đệ tử đầu tiên duy nhất của mình  là Chương Lâm rồi  , Chương Lâm miệng cười toe toét len mình ra khỏi các chàng Vệ sỹ , chàng sụp ngay xuống trước mặt Đồng lão cung tay thưa to :
_ Cung kính Đồng sư phụ .
Đồng lão bay cao hơn một tí rồi đưa tay xoa đầu Chương Lâm cười khà khà , một hình ảnh trông thật ngộ nghỉnh làm cả phòng bật cười vui vẽ .
thaithuongphu's Avatar
Lúc này Các lão mới từ từ tiến ra giữa phòng , các cô các chàng chợt im bặt rồi đồng thanh thưa lớn :
_ Cung kính Các trưởng lão ạ !
Các Man Hoạt khoát tay một cái , đôi chân mày của ông từ từ giản ra , Các lão đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi ôn tồn nói :
_ Các Vệ sỹ tụ họp đông đủ nhỉ .
Lão lại đưa tay làm một cử chỉ cho mọi người ngồi xuống , Chương Lâm cũng cung tay quay sang chào Các Trưởng lão , người phản đối cương vị truyền nhân của chàng , Các lão đưa cái nhìn hơi thờ ơ sang chàng , chắc ông chưa quên cái vụ quê độ hôm Thượng hội đồng Thiên Ma bác ý kiến của ông khi cho rằng chàng còn nhỏ quá so với cương vị ấy . Chương Lâm vẫn một mực lễ phép chờ ông cho mình đứng lên , sau một giây ông mới khoát tay cho chàng về chỗ . Các lão lại đưa mắt nhìn  mọi người , rồi lại  nhìn sang Đồng lão nhi lúc này đang thò tay cầm một cái đùi thỏ , tay kia cầm ngay một ly rượu vừa mới được rót bởi một cô bé , lão khoát tay rồi nói :
_ Chúng ta tối nay chào mừng Nhất Vệ sỹ thắng lợi trở về , đây chỉ là mới bước đầu thôi , chúng ta còn nhiều việc phải làm , còn rất nhiều khó khăn sắp đến , và quan trọng là các Vệ sỹ có mặt ở đây chính là những Thiên Ma Nhân trực tiếp phải quyết những khó khăn đó ….
Ông còn nói một hơi với những từ như “ chiến đấu “....  “bảo vệ”.... rồi nào là “chính pháp” và cuối cùng là “ hy sinh”  .
Các Vệ sỹ nhà ta chăm chú lắng nghe bài giảng của Các lão một tí rồi quay ra thì thầm về những lời đồn đoán , lan truyền trong Thiên Ma trong những ngày gần đây tỷ như “ giang hồ trung nguyên tập họp mười ngàn tên tà binh  cầm đầu là tên cụt tay , kẻ đã bị lão sư tổ Quang Kiếm Đoạn Hồn tha mạng năm xưa sắp tiến hành việc trả thù …” hay là “ bọn trọc đầu Tây Vực cũng thừa cơ tháp tùng chiếm đoạt bảo bối trấn môn …”

còn tiếp …
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng

Jan 9, 2013

QUỶ CỐC HỒI 57b Con Ngoại Sinh - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG



QUỶ CỐC HỒI 57b Con Ngoại Sinh - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Từ Thiết Lang lúc này cũng e hèm một cái rồi nói với Chương Lâm :
_ Thật sự chúng ta cũng không biết chiếc mâm này là từ cái vật gì mà ra cả , xem xét tàng thư của chúng ta cũng không hề đề cập đến những gì giống như nó , chỉ duy ở phần rất nhỏ là …
Noí đến đây bà chợt im bặt rồi nhìn Gíao chủ như ngầm hỏi , Gíao chủ cũng quay nhìn bà và ông khẻ gật đầu như đồng ý cho bà nói tiếp , thấy thế Từ Nhị tòa tằng hắng rồi nhỏ giọng :
_ Ở phần Thiên Cung ta thấy có ghi việc họ đã từng đến Giao Châu cách đây vài trăm năm và ở đó người ta đã đúc được nhiều đồ đồng tinh xảo , có lẻ món này là một trong những vật ấy , nếu đúng như thế thì Ô phu nhân gần như chắc chắn là ….Triệu cô nương .
Ngay lúc này Ngô Bất Kỷ cũng tiếp lời , ông nói nhanh :
_ Và như vậy người đàn bà mang tiểu cô nương đi có thể là Triệu Hoàng Lam mà chúng ta cần tìm !
Ôi trời , Chương Lâm muốn kêu lên , như thế hóa ra bà lão mang Vương Tường đi là mẹ nàng ,nhưng tại sao lại dùng “ Diệt hồn Bại nảo bí thuật “ đễ làm gì cơ chứ ? và như vậy bà cũng là đại địch ư ?
Dường như thấu tâm can Chương Lâm nên Giáo chủ nhẹ nhàng nói :
_ Việc Triệu Hoàng Lam và bọn đại địch có liên quan hay không sau này chúng ta sẽ biết , bây giờ phải tìm ra tung tích của hai người này , việc gấp lắm rồi , ngay cả việc gặp Liễu lão cũng cần tiến hành ngay .
Cương Lâm muốn hỏi ngay ai sẽ là người đi gặp Liễu lão , nhưng chàng không dám , thôi kệ , rồi cũng sẽ biết thôi , Chương Lâm tự an ủi như thế , chàng lật đật đứng lên cung tay thưa :
_ Đệ tử xin về chuẩn bị hành trang lên đường ….
Gíao chủ nhìn Chương Lâm , ông cười lớn :
_ Thế thì mi không ăn uống gì ư , mi còn ba ngày kia mà .
Chương Lâm vâng dạ , chàng thấy lúc này nên rút lui là đúng lúc , chàng cũng mệt quá , chàng muốn ăn một tí gì đó rồi lăn ra ngủ tiếp …
Gáio chủ lại vổ tay một cái , tên Thiên Ma nHân lúc nảy lại xuất hiện , y tiến đến bệ đá bưng ngay cái mâm khi nảy và ra hiệu cho Chương Lâm đi theo mình , Chương Lâm cúi đầu lạy tạ Gíao chủ và các bô lão và lui ra theo tên Thiên Ma Nhân kia ….
Canh cửa khi nảy mở ra và chàng mục kích ngay một cảnh tượng ….
Ông già Hàn Cẩm Mục ( Hộ Gíao Thiên Ma xem các hồi trước ) đang quỳ gối chắp tay tế lia lịa một người đang cười to rồi y bụm ngay miệng mình khi thấy cách cửa hé mở , Chương Lâm định thần nhìn kỹ hóa ra cái ông mặc áo thụng đang bụm miệng cố nín cười kia chính là Du Bảo Phi ( cũng là Hộ Gíao của Thiên Ma ) chàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa đóng ngay lại , Du Bảo Phi thôi không bụm miệng  nửa , lão cười lớn:
_ Người thương đang ở trong kia mà , ngươi sao không vào vấn an nàng đi ….
Hàn Cẩm Mục đỏ mặt tía tai  , lắp bắp :
_ Ngươi ….ngươi  ….đừng có la lớn như thế …
Chương thật chẳng hiểu chuyện gì , chàng thấy cảnh tượng thật hài hước , Hàn lão xưa nay nổi tiếng nghiêm nghị cáu kỉnh mà lại có “ nàng” nào ở trong kia chứ ! chẳng lẽ lại là Từ lão bà nhỏ con hay bay tà tà trên bệ đá , hay chẳng nhẻ là ….là... chàng không dám nghỉ tiếp , ôi trời chẳng nhẻ lại chính là Nội tổ mẫu của Thành Thư hay sao ?
Hóa ra hai ông già này cũng có “ bí mật tình ái “ nửa kia à ? tên Thiên Ma nhân sau một giây ngẩn ngơ chừng cũng đã hiểu , y mĩm cười ý nhị làm Hàn Cẩm Mục càng cuống quýt hơn , rồi lão nổi cộc đứng ngay lên túm lấy Du Bảo Phi rít lên :
_ Ta bóp chết ngươi , ta ...ta …
Du lão chẳng những không sợ gì mà còn cười to làm  Hàn Cẩm Mục điên tiết lão xô mạnh  lão một cái rồi quay ngoắt bỏ đi , Du lão vốn xưa nay là người bộc trực vui tính , lúc nào cũng cười toe toét vừa chạy theo Hàn Cẩm Mục vừa nói :
_ Ngàn năm một thủa , mi chẳng chịu nói thì đến già mất rồi …
Chương bật cười , hai ông già háp rồi mà còn sợ già gì nữa , cái vụ này mà kể cho cô nàng Thành Thư nghe thì chắc nàng sẽ bất ngờ lắm đây , Chương Lâm thấy vui vui , chàng tạm quên cái vụ Vương Tường một chốc , chàng quay lại cám ơn tên Thiên Ma Nhân rồi đưa tay đỡ lấy chiếc mâm  đồng , tên Thiên Ma khẻ cúi đầu chào chàng rồi y quay gót biến mất vào một cái ngách nhỏ , Chương Lâm dùng một ngón tay đỡ chiếc mâm đồng , chàng xoay ngay một cái chiếc mâm xoay tít trên đầu ngón tay trỏ , “Xiếc gia” Chương huynh  miệng cười tươi tỉnh giở khinh công chạy như bay trong hành lang làm những tên Thiên Ma Nhân canh gác trố mắt ngạc nhiên nhìn Nhất vệ sỹ hôm nay có gì vui thế …
Vừa đến thư phòng Chương Lâm đã thấy cửa phòng mở toang , hai cô nàng đang loay hoay sắp đặt đồ ăn, khăn áo cho chàng , Chương Lâm cảm động quá , chàng toét miệng cười nói lớn:
_ Huynh đã về đây .
Bất Yến cùng Thành Thư quay lại nhìn chàng , cả hai nom rất vui vẽ phấn khích , Bất Yến đỡ chiếc mâm đồng trên tay chàng , vừa cười tươi vừa nói :
_ Huynh ăn xong rồi đi nghỉ …
Thành Thư liếng thoắng chen ngay vào :
_ Chiều nay tằng tổ phụ có yến đãi huynh đấy .
Chương Lâm ngồi ngay xuống chiếc ghế , trên bàn bày một con thỏ nướng thơm phức béo ngậy , một bình rượu ngâm trong một chiếc thau nhỏ đầy nước , Thành Thư thò ngay  ngón trỏ búp măng của nàng vào thau nước , chỉ một giây thau nước sôi sùng sục bốc khói , Bất Yến nói  
_ Bọn muội về đây , tầm giờ dậu bọn  muội sẽ đến đi cùng huynh .
Chương Lâm thấy một ánh chớp hạnh phúc lóe lên với chàng , chàng muốn dang hai tay ôm cả hai cô một cái , Chương Lâm đứng lên , thôi không ôm được thì nắm tay vậy ,chàng bóp mạnh làm hai cô nàng cùng kêu lên , thế là cả hai cô nương nhí nhảnh ra về bỏ lại nhiều tiếng cười làm ngập tràn gian phòng đang lung linh sắc màu của một chút hạnh phúc nhỏ nhoi ,một vệt sáng trên bức tranh tối của thời kỳ hắc ám đang lừng lửng kéo đến...


còn tiếp ...

HĐTS - VMH

Jan 5, 2013

Quỷ Cốc - Hồi 57a - Con Ngọai Sinh - Thiên Cung

QUỶ CỐC  HỒI 57a  Con Ngoại Sinh - Thiên Cung
Đại giáo chủ nhìn xa xăm một chốc, có lẻ ông đang hồi tưởng một chuyện gì đó,sau hai giây ông quay lại nhìn Khúc Chương Lâm một cái rồi trầm giọng nói :
_ Triệu gia vốn người Giao Châu , Triệu lão tử nạn nơi đất khách thì có lẽ Triệu cô nương quay về lại cố hương thôi...
Mộc am chủ lại tiếp lời Gíao chủ :
_ Theo những lời đồn đại vào lúc đó thì Triệu lão có một đệ tử ngoại môn , đã thoát chết cùng với Triệu cô nương , có thể họ có những mối liên lạc về sau , chúng ta cần tìm xem người này là ai , nếu hắn còn sống thì cũng là một manh mối...
Đại giáo chủ lại nhìn Mộc lão bà , rồi lại quay sang nhìn Khúc Chương Lâm lúc này đang ngồi xếp bằng nghe mấy ông bà lão nói chuyện , ôi trời , chả hiểu mấy ông bà này bắt chàng ngồi đây nghe đễ làm gì nhể , chẳng nói động đến mình tí gì cả . Gíao chủ lại nhăn tít đôi mày , hình như ông đang suy nghĩ một điều gì căng thẳng , hình như ông đang muốn quyết định một điều gì …`
Gíao chủ đột nhiên mỉm cười nhẹ một cái , ông nói giọng vui vẻ :
_ Nhất vệ sỹ ghé Hắc Câu Nhỉ có gì vui không !
Khúc Chương Lâm nghe một cái đùng bên tai ! lạy thánh Allah , thế thì vụ của chàng mí cô bé Vương Tường chắc bị bể rồi ! Khúc Chương Lâm vội cung tay lắp bắp :
_ Đệ tử ...đệ tử...
Chàng chẳng nói thêm được lời nào , mặt chàng đỏ như chu sa , lưỡi chàng líu lại , chàng chết trân , Giáo Chủ đột nhiên cười lớn :
_ Ta chẳng biết gì đâu !
Mọi người trong sảnh trố mắt ngạc nhiên nhìn Gíao chủ , chẳng ai hiểu tại sao ông đột ngột đổi chủ đề , trong lúc khẩn trương thế này …
Gíao chủ lại quay nhìn lại ba người kia , rồi ông lại nhìn Khúc huynh một lần nữa rồi khẻ nói :
_ Mi phải quay lại Hắc Câu Nhỉ , tìm cho ra những gì mi cần tìm ,tìm những gì mà con ( đến đây ông ra chiều âu yếm ) đã muốn tìm , con hiểu chứ ?
Đã muốn tìm ? còn gì ngoài Vương Tường ? chàng chỉ muốn tìm cô nàng da ngăm làm chết người vì cái nụ cười có duyên kia thôi chứ còn muốn tìm cái gì nửa ! tuy thế Khúc huynh vẫn lắp bắp :
_ Đệ tử ...đệ tử phải làm sao ạ ?
Đại gíao chủ nhìn thẳng vào Chương Lâm , ông nghiêm nghị nói :
_ Ta đã cho hổ trợ , sau khi con rời Thiên Sơn , có thể bọn cường địch đã theo dấu , cả bộ tộc Hắc Câu Nhỉ đã bị chúng khống chế , đứa con gái con ngoại sinh của Ô Lạp Nan Xích không phải là người Khiết đan…
_ Tiểu cô nương là con riêng của Ô  thị (có lẽ bà muốn nói đến mẹ của Vương Tường ) và bà ấy có thể là người Giao Châu , vì bà ấy có hàm răng huyền đẹp tuyệt   …Từ Thiết Lang tiếp lời Gíao chủ .

Lại thêm một cú sét ngang mày ! trời đất ! Vương Tường là con ngoại sinh ! lại có mối liên hệ gì.. gì .. đấy với Giao Châu hay Thiên Cung gì đó sao ! lại còn răng huyền tuyệt đẹp nữa , à mà nàng răng trắng mờ ! Chương Lâm nhủ thầm .
Thế là Khúc huynh muốn xây xẩm , chàng đờ người ra ngó trân trân Gíao chủ ,vậy có thể ông cũng biết việc Vương Tường bị bắt cóc , và ông cũng có thể biết chàng làm ….làm …”chuyện ấy” với người đẹp rồi !
Gíao chủ nhìn Chương Lâm , ông hơi nheo mắt , miệng ông hình như hơi mĩm cười mím chi ra điều “ tui biết rồi à nhe …” Chương Lâm cảm thấy như vậy , chàng lúng túng :
_ Đệ tử ...với cô nương ấy ...cô nương ấy ….
Gíao chủ khẻ mĩm cười , lần này ông cười thiệt :
_Ta đã nói gì đâu ! mi phải đi tìm tiểu cô nương ấy …
Đến đây thì ông chuyển sang “ đàm thoại “ bằng tiếng A Phú Hản , có lẽ để cho ba bô lão kia nghe , chẳng hiểu ông nói gì mà cả ba trưởng bối của Thiên Ma cùng à lên một tiếng , Chương Lâm vận dụng vốn sinh ngữ A Phú Hản bằng A của chàng chỉ nghe lỏm bỏm nào là “...con gái ...Thiên Cung ...Ô Lạp Nan Xích  …” ôi mệt óc quá , Chương Lâm nhận thúc lờ mờ về công việc Gíao chủ giao cho chàng , chàng hình dung ra những khó khăn mà chàng chắc chắn sẽ gặp phải , chàng lại thấy những khuôn mặt lạnh lùng , dửng dưng vô hồn của những người từng gọi chàng là Đại phu , là con rể yêu của tộc trưởng , và … cái điều mà chàng lo sợ từ trong tiềm thức bây giờ rỏ ràng bộc phát ra là Vương Tường cũng có thể  đã quên mất “ chồng chưa cưới đại phu đẹp trai tài giỏi của nàng ” là chàng đây ( sic ! ) .
Thế là sau khi bàn bạc chán cả bốn vị đồng quyết định là Khúc Chương Lâm sẽ được nghỉ lại Thiên Ma 3 ngày rồi sẽ nhận kế hoạch cụ thể đi tìm Vương Tường , người  có thể là đầu mối giúp Thiên Ma giải mã ám tự của  “ ai đó “ , chưa bao giờ Chương Lâm thấy hăng hái phấn chấn khi nhận lệnh bôn tẩu giang hồ như lần này , hai cô em xinh như mộng của chàng có thể không đi theo cùng , có thể hai cô nàng này đi một hướng khác , có thể là gặp Đại Bất Tri Liễu Trường Giang đễ thực hiện âm mưu à không kế hoạch chớ , Liễu lão thì chàng không lo rồi , chỉ sợ hai cô bé xinh như mộng này là mồi ngon cho bọn háo sắc giang hồ tỷ  như tên ….tên gì nhể ….à Trương xấu xí  thì phải , nghĩ đến đấy chàng lại thấy lo , chàng lại quên béng ngay nàng Vương Tường , chàng lại muốn đi theo đễ bảo vệ hai cục cưng của chàng , nhưng đâu có được ,chàng chỉ được thực hiện một trong hai việc thôi , nghĩ đến đấy mặt của Chương Lâm nẫu ra , chàng thở dài đánh sượt một cái rỏ to làm cả bốn vị đầu bạc đều ngưng bặt quay lại nhìn ….
Đại giáo chủ tảng lờ như không nghe không thấy gì , ông cười cười nói với Nhất vệ sỹ :
_Con vể nghỉ ngơi ăn uống , ta có cho mở một tiệc nhỏ mừng con thắng lợi trở về , nhưng tình hình này thì tiệc chỉ giới hạn trong các con và một ít anh em thôi …
Ông nói xong thì vổ tay hai tiếng , một cánh cửa thình lình mở ra , một Thiên Ma nhân bưng ra một cái mâm đồng có chạm trổ rất đẹp ước chừng một thước ( ta ) đường kính , ở trên có bày một vài trái cây lạ , Chương Lâm cố đoán nhưng thật tình chàng chẳng biết đó là những loại trái cậy gì , chàng còn thấy một bầu rượu bằng pha lê cực đẹp , chắc đựng một thứ rượu ngon lắm đây , Chương Lâm nhủ  thầm như vậy .
Tên Thiên Ma nhân đến trước mặt Gíao chủ và ba bô lão kia , hắn khẻ chào , Giao Chủ mĩm cười , ông không noí lời nào chỉ khẻ đưa tay ra hiệu hắn đem đến cho Chương Lâm , Chương Lâm cúi đầu chào tên Thiên Ma Nhân , chàng khẻ cười rồi nói cảm ơn , chàng đưa tay đỡ chiếc mâm đồng , quái lạ , chiếc mâm đồng này sao thấy quen quen vậy ta !
Hình như chiếc mâm này chàng đã thấy ở đâu rồi , Chương Lâm đưa tay đỡ quà của Gíao chủ vừa khẻ liếc săm soi chiếc mâm đồng , nó có những hình chạm khắc tương tự như chiếc mâm mà Vương Tường đem thịt nướng ra mời chàng cùng Thành Thư ăn trong lần đầu tiên chàng đến Hắc Câu Nhỉ , phải rồi chính chiếc mâm này đây thôi,  sao bây giờ nó lại nằm ở Thiên Ma ?
Gíao chủ dường như cũng nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Chương Lâm , ông lại nói :
_ Sau khi con đi khỏi Hắc Câu Nhỉ , bọn đại địch đã khống chế bộ tộc , chúng ta phát hiện ra lai lịch của cô gái ( chắc ông ám chỉ Vương Tường ) chiếc mâm này dường như không phải là một chiếc mâm bình thường , nó dường như được làm từ một vật khác con ạ , chúng ta đã lấy được nó đễ xác minh rõ hơn về nguồn gốc xuất thân của cô gái mà con quen biết …
Nói đến đây ông lại mĩm cười ý nhị , Chương Lâm thấy hai lổ tai của mình nóng lên , chàng ngọng nghịu ấp úng :
_ Đệ tử không chú ý mấy đến vật này ạ … vừa nói chàng vừa đễ nhẹ nhàng chiếc mâm xuống một bệ đá , ngay lúc này chàng mới nhìn kỷ chiếc mâm đồng này , ( lúc trước chắc chàng mãi nhìn cô nhỏ xinh tươi nên không chú ý chăng ? )
Trên chiếc mâm khắc những hoa văn hình người với những trang phục lạ lẫm mà chàng chưa thấy bao giờ , lại có những đàn chim kỳ cục nối đuôi nhau bay ngược chiều kim đồng hồ , những nét khắc khá tinh xảo chìm vào mặt chiếc mâm mà nhìn tổng thể thì thật là hài hòa …

còn tiếp …

Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng