QUỶ CỐC HỒI 72a Lái buôn hội ngộ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Chương Lâm không phải đợi lâu , chỉ chừng hai khắc thời gian chàng đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập , hai cái bóng áo tím nhạt đã xuất hiện , chỉ cách chàng hai trượng thì một giọng nhóc tì oang oang :
_ Nhất vệ sỹ …
Chương Lâm chưa kịp nhận ra ai thì anh chàng thứ hai cũng đã thốt lên mừng rở :
_ Đại ca đây rồi ….
Hai con ngựa làm tung bụi mù mịt , thoắt cái cả hai Thiên Ma Nhân đã phóng xuống đất , Chương Lâm bây giờ mới nhận ra một anh chàng nhỏ con , tuổi chỉ chừng 17 , anh chàng kia lớn hơn tí cũng chỉ 18 , 19 thôi , cả hai chàng đều là vệ sỹ hàng thứ mấy chục của Thiên Ma , Chương Lâm mừng rở , chàng nói to :
_ Nhanh quá đấy
Cả hai chàng cùng cười , một chàng cung tay chào Chương Lâm , giọng nghiệm trọng một cách buồn cười :
_ Cung kính nhất vệ sỹ , chẳng hay có việc chi khẩn cấp à ….
Chàng nhỏ hơn liếng thoắng :
_ May là bọn đệ tuần tra hơi xa tí nên kịp thấy huynh …
Chương Lâm sau lúc vui mừng bắt tay bắt chân với các huynh đệ của chàng liền nói vắn tắt tình trạng của Huyết Câu , chàng cũng hé lộ tí chút về công việc của mình để hai chàng về trình lại cho Thiên Ma , Chương Lâm cũng không quên cho hai chàng biết có sự hiện diện trên cõi đời này một cô nhóc đanh đá dễ thương là Man Lục Nhi , hai chàng tròn mắt có vẽ khoái chí không quên hứa hẹn với Chương Lâm sẽ đễ mắt tới Man lão và Man cô nương ….
Huyết Câu gặp người quen cũng có vẽ khoái chí lắm, anh chàng dậm chân lộp bộp hí khe khẻ mấy tiếng , Chương Lâm vổ vổ vào cái cổ bờm xờm dặn dò mấy câu , Huyết Câu thở cái phì , phen này được ăn sung mặc sướng rồi chắc , nhớ lúc trước khi Chương Lâm về Thiên Ma cùng với Huyết Câu , chú chàng hình như được để ý chăm sóc đặc biệt vì dù sao cũng là tuấn mã của Nhất vệ sỹ , lại cũng “đẹp trai” nửa, (quả thật là chủ và ngựa đều tự kỷ giống nhau) , bây giờ nghe về Thiên Ma là Huyết Câu sướng tê tái rồi , hai anh chàng sau khi chào Chương Lâm bèn nắm lấy dây cương của Huyết Câu , chú chàng gật gật đầu hí một tràng khí thế chắc để chào Chương Lâm rồi chồm lên một phát cong đuôi chạy biến theo hai chàng vệ sỹ ….
Chương Lâm chạy về đến Khốt Lục Đa thì chiều đã xuống nhanh rồi , chàng cũng cảm thấy đói bụng , bây giờ mà vào Khốt Lục Đa thì chắc là không được , dù sao thì “thương nhân” gì mà cứ chạy tới chạy lui hoài thế nào cũng bị nghi ngờ , nghĩ như thế nên chàng xì tốp lại ngoài đường quan , ngó quanh quất xem có thỏ chồn chim chóc gì bắt ăn đở , chẳng thấy con nào cả , Chương Lâm than thầm phen này tối nay đói rồi , bây giờ chạy luôn về chổ cửa động của bọn Côn Luân thì cũng phải khuya mới tới được , khi đó thì cái bao tử của chàng chắc nó tự xử luôn quá, Chương Lâm ngồi nghỉ thở một hồi rồi chàng đứng dậy đi thất thểu về phía Khốt Lục Đa , phen này chắc phải “do thám” kiếm chút gì bỏ bụng , nghỉ xong Chương Lâm bèn tăng tốc áp sát Khốt Lục Đa , chàng dùng Thiên Ma cước thủ thoắt cái đã ở ngay phía sau lều của một lão bà Khiết Đan , mùi thịt nướng đang tỏa ra ngào ngạt làm chàng nuốt nước miếng ừng ực , cũng may lão bà hơi nặng tai chứ không thì chàng đã bị phát hiện rồi , Chương Lâm ngồi thụp xuống khẻ dòm qua một vết rách của chiếc lều , chàng nom thấy ngay một cái mâm chất mấy cục thịt to tướng , bên cạnh còn mấy cái bánh hạt kê cũng vừa nướng xong , hai cái mùi này trộn lẫn vào nhau còn làm cho Chương Lâm nôn nao dữ dội , chàng căng thẳng tính kế “mua” một cái mới được , này nhé bánh kê thì hơn chục cái , “mua” một cái chắc khó phát hiện, thịt thì năm sáu cục, thôi thì bóc một mảnh cũng vẫn còn năm sáu cục , đâu có mất đi đâu , nhưng cái khâu trả tiền mới căng à nhe , Chương Lâm thò tay vào lưng quần nặn mãi mới lấy ra được một miếng bạc vụn, ái chà , trả tiền thế nào cho hợp lý đây nhẩy , mảnh bạc vụn này chắc trị giá hơn mấy thứ chàng định “mua” , nhưng bà lão mất bánh lại nhặt được tiền thì có hợp lý không ? có nghi ngờ gì không ? cái bao tử của chàng trả lời nhanh “không ! đâu có hề gì” , ngay lúc này bà lão lại khệ nệ ôm một cái bình to nặng ra đặt ngay kế bên mâm thịt , chắc là rượu sữa dê chứ gì , Chương Lâm nghĩ thế , trời cũng vừa sụp tối rồi , bà lão đi vào trong , chàng nghe có tiếng đập chan chát của hai viên đá lửa , hẳn là bà đang đốt đèn mỡ cừu , Chương Lâm đứng bật dậy , chàng vòng ngay ra cửa lều đang mở toang , Chương Lâm nhẹ nhàng và nhanh như chớp xẹt ngay vào , tay trái chàng chớp ngay hai cái bánh kê , tay phải đặt ngay mảnh bạc vụn vào mâm , chàng cũng nhanh nhẹn cầm ngay một cục thịt nhỏ thôi, không có thời gian để xé ra như dự tính , chàng vừa làm xong mấy động tác “mua” thì có ánh sáng lóe lên , phải chạy nhanh mới được , Chương Lâm thi triển Thiên Ma cước thủ còn nhanh hơn hồi bị Lâm Mã Chấn đuổi theo ở Côn Luân , hú hồn , chàng đã thoát ra được rồi , vừa ngồi thụp xuống thì chàng nghe có tiếng chân bước tiếng người cười nói lao xao , có lẻ người thân của bà đã về , Chương Lâm vội vàng vòng lại chổ cũ , chàng lại ngồi thụp xuống , hai tai chàng vểnh ra hết cở nghe ngóng xem có ai phát hiện ra gì không , hình như là không , lão bà đang lên tiếng hỏi han , mọi người dường như đang ngồi xuống mâm , không ai để ý thấy mất bánh trái thịt thà gì , thế là thoát , Chương Lâm ngó quanh quất , chàng phải chuồn ra bìa rừng , hay đường quan , ăn uống xong thì ngủ tí rồi đi tiếp , dự định như thế nên chàng dợm đứng dậy thì nghe có tiếng vó ngựa sãi nhanh từ xa , ai thế nhể , Chương Lâm cố xác định xem tiếng vó ngựa đang từ đâu đi đến , thì ra từ đường quan , hẳn là bọn lái buôn , mặc dù thế thì chàng cũng không thể lộ diện được , Chương Lâm lại ngồi thụp xuống , một đoàn người ngựa chừng ba bốn tên đang sãi nước kiệu lọc cọc tiến vào xóm lều , chúng có vẻ lầm lủi , chẳng nói câu nào , một tên dừng ngay trước cửa căn lều của bà lão , Chương Lâm càng ngồi thụp xuống , chàng cố thu mình cho nhỏ lại , hừm , to con quá cũng nhiều khi thất lợi chứ nhể , chàng nghe một tên cất tiếng hỏi :
_ Này , có ai trong đấy không ? hắn nói giọng Khiết Đan nghe lơ lớ .
Vừa nói hắn vừa buông dây cương vén cửa lều bước vào , những người đang ngồi quanh mâm quay lại nhìn hắn , không ai nói gì , hắn nói tiếp :
_ Qúy vị cho chúng tôi ăn và tá túc một đêm nhé , có tiền đấy .
Giọng hắn nghe hách dịch , bà lão nhìn hắn , dường mọi người cũng đang nhìn hắn , bà lão tằng hắng rồi cất giọng nhỏ nhẹ :
_ Thình lình quá , lều của ta lại chật rồi
Quả thật đông người quá đấy chứ , nếu bọn này vào nửa thì cũng gần chục người đấy . Chương Lâm thầm nghĩ thế , tên trong lều nhìn quanh quất , chắc hắn cũng nhận ra điều này , hắn ngần ngừ tí rồi nói , giọng có vẻ nhỏ nhẹ hơn :
_ Thế , có gì ăn không , chúng ta cũng đi đường xa lắm , ở đây còn lều nào không nhỉ ?
Bà lão trả lời ngay :
_ Ta còn bánh nhưng phải nướng , thịt cũng thế , khách quan có đợi được không ?
Tên này lại nhìn quanh quất , đông thật , bọn hắn bốn tên , trong cái lều này cũng ba bốn người , như vậy thì làm sao đủ chổ nhể , hắn khoát tay :
_ Thôi được , bà nướng bánh đi , chỉ cho bọn ta một cái lều nào khác xem , ta có tiền đấy . Hở tí là tiền , lái buôn có khác ,Chương Lâm thầm nghỉ như thế , nhưng có điều lái buôn này đích thị không phải lái buôn Khiết Đan rồi , tên trong lều bước ra ngoài , một tên trong bọn chúng ắt hẳn chờ khá lâu nên có vẻ bực , hắn càu nhàu :
_ Nói gì chứ , cái đám #@! ( người viết tôn trọng dân Khiết Đan nên không dịch chữ này ) &^%$% ( chỗ này đễ tôn trọng dân Hán người viết cũng không dịch nốt )
Ba tiếng cuối hắn nói bằng sinh ngữ Hán tộc ! Chương Lâm thoáng giật mình , thường khi thóa mạ người ta hay xài tiếng mẹ đẻ , đích thị bọn này không phải Khiết Đan , bọn này là người Hán thôi , tên vừa mới bước ra trừng mắt nhìn tên vừa nói , tên này tiu nghỉu nhìn đi nơi khác , bọn chúng kiên nhẩn đứng chờ một lát thì bà lão cũng bưng ra ngay một bọc thịt bánh , bà cũng khuyến mãi cho bọn này một bình rượu , tên khi nảy móc ngay ra một mảnh bạc vụn đưa ngay cho bà , bà lão hơi khựng lại tí rồi bà cũng cầm lấy , bà không nói không rằng bước ngay vào lều , tên đầu tiên nói với theo :
_ Chỉ cho bọn ta lều nào nghỉ được , ta trả thêm này .
Bà lão khoát tay , bà nói nhỏ :
_ Khách quan cứ vào lều nào cũng được , lều ta đã đông đủ con cháu , chứ không thì cũng cho quý khách quan ở một đêm , không tiền bạc gì đâu …
Tên này có vẻ thất vọng , không nói năng gì hắn quay ra dắt ngựa đi , những tên còn lại cũng lục tục đi theo , Chương Lâm biết rằng bọn chúng cũng sẽ tìm được chổ ngủ thôi , vì dân Khiết Đan tuy không ưa Hán tộc lắm nhưng cũng đủ rộng rãi cho khách qua đường một chỗ ngủ ,tuy nhiên bọn này ngoài mấy tiếng vừa thốt lên khi nảy , bọn chúng đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Khiết Đan , có lẻ bọn chúng muốn giấu tung tích hay đơn giản là bọn chúng muốn lấy lòng dân ở đây để tiện việc mua bán , thương lượng chăng ? Chương Lâm nghĩ thoáng qua như thế , cái bụng của chàng chờ khá lâu nên bắt đầu réo gào , Chương Lâm nhẹ nhàng đứng lên khi bọn lái buôn đi xa về phía cuối xóm lều , chàng nhún mình vọt ngay ra phía đường quan , phải tìm một tàn cây nào đấy , thưởng thức bánh kê và cục thịt nướng vừa “mua” được cái đã , ngủ một giấc mai tính tiếp …
Chương Lâm choàng tỉnh khi nghe có tiếng ngựa sãi vó ầm ào chạy ngang qua tàn cây Chương Lâm đang nằm vắt vẻo , quái mới cuối giờ sửu mà bọn lái buôn này đã lên đường , chàng cứ nghỉ mình sẽ đi trước ấy chứ , còn một nửa canh giờ nữa thì trời sẽ sáng , Chương Lâm muốn chợp mắt thêm một chút , chàng ngần ngừ nằm nướng thêm một tị rồi cũng vươn vai ngáp một cái rỏ to , đằng đông trời hơi hơi mờ sáng , Chương Lâm ngó quanh quất xem có vũng nước hay dòng suối gì không , chẳng có gì , thôi mặc kệ ,tí nữa trên đường tìm chổ nào rửa ráy cũng không sao , chàng sực nhớ đến Vương Tường , chàng sực nhớ đến cái cửa đá có cỏ phủ bên trên , chậc , chàng tặc lưởi một cái , phải đi ngay thôi , ngộ nhở ...mấy hôm nay lúc nào nghĩ đến Vương Tường thì chàng cũng cứ có hai chữ “ngộ nhở” trong đầu , chàng ngộ nhở đủ thứ , và bây giờ cũng thế , đi mau chứ không ngộ nhở hiền thê bị ….thế này ...thế nọ… có mà chết !
Chương Lâm lật đật tuột ngay xuống tàn cây lấy đà giở Thiên Ma cước thủ phóng nhanh về phía cuối con đường , hướng mà bọn lái buôn vừa phi ngựa qua đấy mấy khắc …
còn tiếp...