Nov 30, 2013

QUỶ CỐC HỒI 72a Lái buôn hội ngộ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 72a Lái buôn hội ngộ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Chương Lâm không phải đợi lâu , chỉ chừng hai khắc thời gian chàng đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập , hai cái bóng áo tím nhạt đã xuất hiện , chỉ cách chàng hai trượng thì một giọng nhóc tì oang oang :
_ Nhất vệ sỹ …
Chương Lâm chưa kịp nhận ra ai thì anh chàng thứ hai cũng đã thốt lên mừng rở :
_ Đại ca đây rồi ….
Hai con ngựa làm tung bụi  mù mịt , thoắt cái cả hai Thiên Ma Nhân đã phóng xuống đất , Chương Lâm bây giờ mới nhận ra một anh chàng nhỏ con , tuổi chỉ chừng 17 , anh chàng kia lớn hơn tí cũng chỉ 18 , 19 thôi , cả hai chàng đều là vệ sỹ hàng thứ mấy chục của Thiên Ma , Chương Lâm mừng rở , chàng nói to :
_ Nhanh quá đấy
Cả hai chàng cùng cười , một chàng cung tay chào Chương Lâm , giọng nghiệm trọng một cách buồn cười :
_ Cung kính nhất vệ sỹ , chẳng hay có việc chi khẩn cấp à ….
Chàng nhỏ hơn liếng thoắng :
_ May là bọn đệ tuần tra hơi xa tí nên kịp thấy huynh …
Chương Lâm sau lúc vui mừng bắt tay bắt chân với các huynh đệ của chàng liền nói vắn tắt tình trạng của Huyết Câu , chàng cũng hé lộ tí chút về công việc của mình để hai chàng về trình lại cho Thiên Ma , Chương Lâm cũng không quên cho hai chàng biết có sự hiện diện trên cõi đời này một cô nhóc đanh đá dễ thương là Man Lục Nhi , hai chàng tròn mắt có vẽ khoái chí không quên hứa hẹn với Chương Lâm sẽ đễ mắt tới Man lão và Man cô nương ….
Huyết Câu gặp người quen cũng có vẽ khoái chí lắm, anh chàng dậm chân lộp bộp hí khe khẻ mấy tiếng , Chương Lâm vổ vổ vào cái cổ bờm xờm dặn dò mấy câu , Huyết Câu thở cái phì , phen này được ăn sung mặc sướng rồi chắc , nhớ lúc trước khi Chương Lâm về Thiên Ma  cùng với  Huyết Câu , chú chàng hình như được để ý chăm sóc đặc biệt vì dù sao cũng là tuấn mã của Nhất vệ sỹ , lại cũng “đẹp trai” nửa, (quả thật là chủ và ngựa đều tự kỷ giống nhau) , bây giờ nghe về Thiên Ma là Huyết Câu sướng tê tái rồi , hai anh chàng sau khi chào Chương Lâm bèn nắm lấy dây cương của Huyết Câu , chú chàng gật gật đầu hí một tràng khí thế chắc để chào  Chương Lâm rồi chồm lên một phát cong đuôi chạy biến theo hai chàng vệ sỹ ….
Chương Lâm chạy về đến Khốt Lục Đa thì chiều đã xuống nhanh rồi , chàng cũng cảm thấy đói bụng , bây giờ mà vào Khốt Lục Đa thì chắc là không được , dù sao thì “thương nhân” gì mà cứ chạy tới chạy lui hoài thế nào cũng bị nghi ngờ , nghĩ như thế nên chàng xì tốp lại ngoài đường quan , ngó quanh quất xem có thỏ chồn chim chóc gì bắt ăn đở , chẳng thấy con nào cả , Chương Lâm than thầm phen này tối nay đói rồi , bây giờ chạy luôn về chổ cửa động của bọn Côn Luân thì cũng phải khuya mới tới được , khi đó thì cái bao tử của chàng chắc nó tự xử luôn quá, Chương Lâm ngồi nghỉ thở một hồi rồi chàng đứng dậy đi thất thểu về phía Khốt Lục Đa , phen này chắc phải  “do thám” kiếm chút gì bỏ bụng , nghỉ xong Chương Lâm bèn tăng tốc áp sát Khốt Lục Đa , chàng dùng Thiên Ma cước thủ thoắt cái đã ở ngay phía sau lều của một lão bà Khiết Đan , mùi thịt nướng đang tỏa ra ngào ngạt làm chàng nuốt nước miếng ừng ực , cũng may lão bà hơi nặng tai chứ không thì chàng đã bị phát hiện rồi , Chương Lâm ngồi thụp xuống khẻ dòm qua một vết rách của chiếc lều , chàng nom thấy ngay một cái mâm chất mấy cục thịt to tướng , bên cạnh còn mấy cái bánh hạt kê cũng vừa nướng xong , hai cái mùi này trộn lẫn vào nhau còn làm cho Chương Lâm nôn nao dữ dội , chàng căng thẳng tính kế “mua” một cái mới được , này nhé bánh kê thì hơn chục cái , “mua” một cái chắc khó phát hiện, thịt thì năm sáu cục, thôi thì bóc một mảnh cũng vẫn còn năm sáu cục , đâu có mất đi đâu , nhưng cái khâu trả tiền mới căng à nhe , Chương Lâm thò tay vào lưng quần nặn mãi mới lấy ra được một miếng bạc vụn, ái chà , trả tiền thế nào cho hợp lý đây nhẩy , mảnh bạc vụn này chắc trị giá hơn mấy thứ chàng định “mua” , nhưng bà lão mất bánh lại nhặt được tiền thì có hợp lý không ? có nghi ngờ gì không ? cái bao tử của chàng trả lời nhanh  “không ! đâu có hề gì” , ngay lúc này bà lão lại khệ nệ ôm một cái bình to nặng ra đặt ngay kế bên mâm thịt , chắc là rượu sữa dê chứ gì , Chương Lâm nghĩ thế , trời cũng vừa sụp tối rồi , bà lão đi vào trong , chàng nghe có tiếng đập chan chát của hai viên đá lửa , hẳn là bà đang đốt đèn mỡ cừu ,  Chương Lâm đứng bật dậy , chàng vòng ngay ra cửa lều đang mở toang , Chương Lâm nhẹ nhàng và nhanh như chớp xẹt ngay vào , tay trái chàng chớp ngay hai cái bánh kê , tay phải đặt ngay mảnh bạc vụn vào mâm , chàng cũng nhanh nhẹn cầm ngay một cục thịt nhỏ thôi, không có thời gian để xé ra như dự tính , chàng vừa làm xong mấy động tác “mua” thì có ánh sáng lóe lên , phải chạy nhanh mới được , Chương Lâm thi triển Thiên Ma cước thủ còn nhanh hơn hồi bị Lâm Mã Chấn đuổi theo ở Côn Luân , hú hồn , chàng đã thoát ra được rồi , vừa ngồi thụp xuống thì chàng nghe có tiếng chân bước tiếng người cười nói lao xao , có lẻ người thân của bà đã về , Chương Lâm vội vàng vòng lại chổ cũ , chàng lại ngồi thụp xuống , hai tai chàng vểnh ra hết cở nghe ngóng xem có ai phát hiện ra gì không , hình như là không , lão bà đang lên tiếng hỏi han , mọi người dường như đang ngồi xuống mâm , không ai để ý thấy mất bánh trái thịt thà gì , thế là thoát , Chương Lâm ngó quanh quất , chàng phải chuồn ra bìa rừng , hay đường quan , ăn uống xong thì ngủ tí rồi đi tiếp , dự định như thế nên chàng dợm đứng dậy thì nghe có tiếng vó ngựa sãi nhanh từ xa , ai thế nhể , Chương Lâm cố xác định xem tiếng vó ngựa đang từ đâu đi đến , thì ra từ đường quan , hẳn là bọn lái buôn , mặc dù thế thì chàng cũng không thể lộ diện được , Chương Lâm lại ngồi thụp xuống , một đoàn người ngựa chừng ba bốn tên đang sãi nước kiệu lọc cọc tiến vào xóm lều , chúng có vẻ lầm lủi , chẳng nói câu nào , một tên dừng ngay trước cửa căn lều của bà lão , Chương Lâm càng ngồi thụp xuống , chàng cố thu mình cho nhỏ lại , hừm , to con quá cũng nhiều khi thất lợi chứ nhể , chàng nghe một tên cất tiếng hỏi :
_ Này , có ai trong đấy không ? hắn nói giọng Khiết Đan nghe lơ lớ .
Vừa nói hắn vừa buông dây cương vén cửa lều bước vào , những người đang ngồi quanh mâm quay lại nhìn hắn , không ai nói gì , hắn nói tiếp :
_ Qúy vị cho chúng tôi ăn và tá túc một đêm nhé , có tiền đấy .
Giọng hắn nghe hách dịch , bà lão nhìn hắn , dường mọi người cũng đang nhìn hắn , bà lão tằng hắng rồi cất giọng nhỏ nhẹ :
_ Thình lình quá , lều của ta lại chật rồi
Quả thật đông người quá đấy chứ , nếu bọn này vào nửa thì cũng gần chục người đấy . Chương Lâm thầm nghĩ thế , tên trong lều nhìn quanh quất , chắc hắn cũng nhận ra điều này , hắn ngần ngừ tí rồi nói , giọng có vẻ nhỏ nhẹ hơn :
_ Thế , có gì ăn không , chúng ta cũng đi đường xa lắm , ở đây còn lều nào không nhỉ ?
Bà lão trả lời ngay :
_ Ta còn bánh nhưng phải nướng , thịt cũng thế , khách quan có đợi được không ?
Tên này lại nhìn quanh quất , đông thật , bọn hắn bốn tên , trong cái lều này cũng ba bốn người , như vậy thì làm sao đủ chổ nhể , hắn khoát tay :
_ Thôi được , bà nướng bánh đi , chỉ cho bọn ta một cái lều nào khác xem , ta có tiền đấy . Hở tí là tiền , lái buôn có khác ,Chương Lâm thầm nghỉ như thế , nhưng có điều lái buôn này đích thị không phải lái buôn Khiết Đan rồi , tên trong lều bước ra ngoài , một tên trong bọn chúng ắt hẳn chờ khá lâu nên có vẻ bực , hắn càu nhàu :
_ Nói gì chứ , cái đám #@! ( người viết tôn trọng dân Khiết Đan nên không dịch chữ này ) &^%$% ( chỗ này đễ tôn trọng dân Hán người viết cũng không dịch nốt )
Ba tiếng cuối hắn nói bằng sinh ngữ Hán tộc ! Chương Lâm thoáng giật mình , thường khi thóa mạ người ta hay xài tiếng mẹ đẻ , đích thị bọn này không phải Khiết Đan , bọn này là người Hán thôi , tên vừa mới bước ra trừng mắt nhìn tên vừa nói , tên này tiu nghỉu nhìn đi nơi khác , bọn chúng kiên nhẩn đứng chờ một lát thì bà lão cũng bưng ra ngay một bọc thịt bánh , bà cũng khuyến mãi cho bọn này một bình rượu , tên khi nảy móc ngay ra một mảnh bạc vụn đưa ngay cho bà , bà lão hơi khựng lại tí rồi bà cũng cầm lấy , bà không nói không rằng bước ngay vào lều , tên đầu tiên nói với theo :
_ Chỉ cho bọn ta lều nào nghỉ được , ta trả thêm này .
Bà lão khoát tay , bà nói nhỏ :
_ Khách quan cứ vào lều nào cũng được , lều ta đã đông  đủ con cháu , chứ không thì cũng cho quý khách quan ở một đêm , không tiền bạc gì đâu …
Tên này có vẻ thất vọng , không nói năng gì hắn quay ra dắt ngựa đi , những tên còn lại  cũng lục tục đi theo , Chương Lâm biết rằng bọn chúng cũng sẽ tìm được chổ ngủ thôi , vì dân Khiết Đan tuy không ưa Hán tộc lắm nhưng cũng đủ rộng rãi cho khách qua đường một chỗ ngủ ,tuy nhiên bọn này ngoài mấy tiếng vừa thốt lên khi nảy , bọn chúng đều nói chuyện với nhau bằng tiếng  Khiết  Đan , có lẻ bọn chúng muốn giấu tung tích hay đơn giản là bọn chúng muốn lấy lòng dân ở đây để tiện việc mua bán , thương lượng chăng ? Chương Lâm nghĩ thoáng qua như thế , cái bụng của chàng chờ khá lâu nên bắt đầu réo gào , Chương Lâm nhẹ nhàng đứng lên khi bọn lái buôn đi xa về phía cuối xóm lều , chàng nhún mình vọt ngay ra phía đường quan , phải tìm một tàn cây nào đấy , thưởng thức bánh kê và cục thịt nướng vừa “mua” được cái đã , ngủ một giấc mai tính tiếp …
Chương Lâm choàng tỉnh khi nghe có tiếng ngựa sãi vó ầm ào chạy ngang qua tàn cây Chương Lâm đang nằm vắt vẻo , quái mới cuối giờ sửu mà bọn lái buôn này đã lên đường , chàng cứ nghỉ mình sẽ đi trước ấy chứ , còn một nửa canh giờ nữa thì trời sẽ sáng , Chương Lâm muốn chợp mắt thêm một chút , chàng ngần ngừ nằm nướng thêm một tị rồi cũng vươn vai ngáp một cái rỏ to , đằng đông trời hơi hơi mờ sáng , Chương Lâm ngó quanh quất xem có vũng nước hay dòng suối gì không , chẳng có gì , thôi mặc kệ ,tí nữa trên đường tìm chổ nào rửa ráy cũng không sao , chàng sực nhớ đến Vương Tường , chàng sực nhớ đến cái cửa đá có cỏ phủ bên trên , chậc , chàng tặc lưởi một cái , phải đi ngay thôi , ngộ nhở ...mấy hôm nay lúc nào nghĩ đến Vương Tường thì chàng cũng cứ có hai chữ   “ngộ nhở” trong đầu , chàng ngộ nhở đủ thứ , và bây giờ cũng thế , đi mau chứ không ngộ nhở hiền thê bị ….thế này ...thế nọ… có mà chết !
Chương Lâm lật đật tuột ngay xuống tàn cây lấy đà giở Thiên Ma cước thủ phóng nhanh về phía cuối con đường , hướng mà bọn lái buôn vừa phi ngựa qua đấy mấy khắc …


còn tiếp...

Nov 23, 2013

QUỶ CỐC HỒI 71 b ÁM HIỆU - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


 

QUỶ CỐC HỒI 71 b ÁM HIỆU - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Chương Lâm giục Huyết Câu phi nước đại , chiều thinh vắng lồng lộng tiếng vó ngựa vang động làm đám chim trên những tàn cây bay tán loạn , Chương Lâm vẫn còn váng vất nụ cười hơi buồn của cô nàng Man Lục Nhi và ánh mắt có chút tiếc rẻ của Man lão  khi chàng chạy thẳng ra bãi chăn thả của hai ông cháu ,chàng đã rối rít cám ơn và hẹn sẽ quay lại thăm hai ông cháu khi xong việc ( biết đến bao giờ, và chàng có còn sống để về thăm ? ) chàng đã không thể chần chừ được nữa , chàng phải nhanh hơn Hồ Đoản , giờ này chắc hắn còn trầy trật leo lên tuột xuống với đoạn dây leo , chàng không thể để hắn lên quá nhanh được , chàng cần phải nhanh hơn hắn vì bọn Đại Câu Phàm và Cổ Chung Song nếu thấy đã hai ngày mà hắn chưa về có thể bọn chúng sẽ báo động cho bọn Côn Luân ,việc đối phó với bọn này sẽ phức tạp hơn , khi chạy từ cái miệng hang ra đường quan , chàng đã thấy cái trùng hợp của động gió và sự biến mất của bốn tên Côn Luân hôm trước , cũng cái màn biến mất báo hại chàng đi tìm và mai phục mất hai ngày trời vẫn không có manh mối , không lẻ có hai cái động gió ? chàng nhớ lại ngọn đồi thấp nơi bọn chúng biến mất không hề có lực hút nào cả , không hề có gió nóng ,như thế có nghĩa đó là một cái động gió nhân tạo ! ( thật ra cả hai đều là nhân tạo sau này chàng sẽ biết ) hay nói đúng hơn là một nơi trú ẩn hay là căn cứ bí mật gì đấy của bọn chúng , và chắc hẳn cửa đóng mở do cơ quan máy móc điều khiển , được ngụy trang kỷ lưởng khó tìm ra , cái này giống cánh cửa đi vào sảnh họp cuả hội đồng Thiên Ma ,Chương Lâm hình dung như vậy , và nếu có cơ quan ắt hẳn phải có khóa chốt để mở , và nếu đây là căn cứ bí mật của bọn do thám Côn Luân, có khả năng chúng sẽ giam giử Vương Tường ở đấy , không chừng còn có cả bố vợ Ô Lạp Nan Xích cùng mẹ vợ Triệu Hoàng Lam của chàng , Chương Lâm phân vân giửa hai việc , nếu về Thiên Ma trước đễ thông báo việc bọn chúng tìm đường khác lên Thiên Ma thì Vương Tường có thể bị chuyển đi nơi khác , một khi bọn chúng biết được việc Hồ Đoản và tên hắc y cùng chàng lọt vào động gió .
Huyết Câu được Man cô nương cho ăn sung sướng mấy bửa không có Chương Lâm  coi bộ sung sức , Huyết Câu chạy càng lúc càng hăng , gió thổi bên tai Chương Lâm vù vù , chẳng mấy chốc cái ngọn đồi thấp bửa hôm ấy đã thấy thấp thoáng phía bên trái Chương Lâm ,  chàng quyết định thám sát nơi này lần nữa , dù sao thì việc xâm lược Thiên Ma của bọn Phù Ma Diệt Chính cũng còn vài tháng nữa khi mùa thu đến , chàng vẫn còn kịp thời gian báo động cho Thiên Ma , hơn nữa đường lên Thiên Sơn cũng phải mất năm , bảy ngày đường nếu chàng đi nhanh và nơi đây ngọn đồi thấp này vẫn nằm trước trên đường về Thiên Ma Lảnh , ghé tí thôi mà , biết đâu Vương hiền thê đang chờ hiệp sỹ đại phu tới cứu thì sao ,nghĩ là làm , chàng ghìm cương Huyết Câu , đang hăng nên Huyết Câu phi thêm một đoạn mới dừng hẳn , Chương Lâm vổ nhẹ vào cái lưng đẩm mồ hôi của chú chàng khẻ nói :
_ Huynh tìm thêm lần nữa thôi , kiếm gì ăn thêm nhe
Vừa nói chàng móc hết bánh trái còn sót trong tay nải đưa ngay cho Huyết Câu , coi bộ quen với việc này nên Huyết Câu chỉ dậm chân mấy cái rồi gục gặt hất cái bờm tợp một phát hết ngay cái bánh kê , vừa nhai ngồm ngoàm Huyết Câu xoay lưng phóng tuốt vào rừng phía đối diện , Chương Lâm khẻ cười một tí rồi chàng cũng phóng nhanh lên đồi , ngay chổ hôm trước bọn Côn Luân biến mất …
Nắng chiều đổ bóng Chương Lâm dài trên những ngọn cây khi chàng giở Thiên Ma cước thủ chạy như bay lên đỉnh đồi , lần này chàng quyết định sẽ thay đổi góc nhìn của mình bằng cách đi từ trên đồi xuống, quả thật khi đi lên chàng chỉ nhìn thấy cây cối hoa cỏ từ dưới gốc nhìn lên ngọn , thấy đâu cũng một màu xanh tươi , hôm nay chàng đi xuống , bóng chàng đổ dài vì chiều sắp tàn , Chương Lâm thấy cái chóp đỉnh đầu của chàng chấm ngay một khoảng trống , quái ! cái khoảng trống này khó nhìn thấy khi đi lên ,cái khoảng trống nhỏ thôi , chừng mười thước tàu , cỏ mọc xanh um trông đều đặn và mơn mởn , cỏ mọc đẹp thật , y như có người chăm nom ấy chứ , Chương Lâm tấm tắc khen thầm ,chàng ngồi thụp xuống dùng tay lùa những cọng cỏ non tơ mát rượi , Chương Lâm rút thanh gươm cong của chàng ra vẽ một đường tròn độ chừng vài tấc , chàng dùng nội lực hất mảng đất ra , Chương Lâm xem xét phần đất còn lại , chàng lại lập lại động tác vừa rồi thêm một lần nữa , dường như mũi kiếm chạm vào một tảng đá thì phải , Chương Lâm dùng tay bóc hết lớp đất , một phiến đá bằng phẳng lộ ra , có cái gì đó bất thường ở đây , Chương Lâm hừng chí , chàng bươi mạnh hơn , rộng hơn , lạ quá , phiến đá này dường như to rộng hơn chàng nghĩ nhiều , Chương Lâm đứng bật dậy , chàng đút thanh gươm vào lại tay nải , chàng suy nghĩ…
Có tiếng hí vang của Huyết Câu ngoài đường quan , hơi lưởng lự một chút rồi Chương Lâm cẩn thận đặt mảng đất tròn lại chổ cũ ,chàng ngó quanh quất tìm một đặc điểm nào đấy đễ ghi nhớ , Chương Lâm thong thả đi xuống chân đồi , Huyết Câu đã đứng chờ chàng , trông thấy Chương Lâm anh chàng hí khẻ một tiếng , dậm chân lộp bộp , Chương Lâm nhún mình tót ngay lên yên , chàng cười nói to vào tai anh chàng :
_ Biết rồi , tới “giờ cơm” phải hông …
Nhìn lại khoảnh đất khi nảy , bây giờ đã bị che khuất bởi những tàng cây thâm thấp , Chương Lâm cố gắng ghi nhớ một lần nữa rồi chàng thúc Huyết Câu chạy thẳng …
Thật ra dù có tới “giờ cơm” thì cũng chẳng có cơm vì Khốt Lục Đa nơi gần nhất cũng phải đi quá nửa đêm mới tới được , Chương Lâm quyết định không thể cùng với Huyết Câu thâm nhập vào nơi đó , chàng muốn gởi Huyết Câu về Thiên Ma hoặc Hắc Câu Nhỉ , có lẻ chàng đã tìm ra cửa động của bọn Côn Luân và đám hắc y , chàng nhớ lại bốn tên người ngựa biến mất không dấu vết khi đi lên ngọn đồi , có lẻ nó đủ rộng để có thể đem ngựa vào , nhưng Chương Lâm biết rằng chàng sẽ phải đánh nhau và như vậy Huyết Câu sẽ gặp nguy hiểm , thôi thì phải gởi anh chàng về lại Hắc Câu hay Thiên Ma , về Hắc Câu thì Huyết Câu có nhiều người quen , nhưng về Thiên Ma thì Huyết Câu có nhiều người thân hơn , Chương Lâm đắn đo mãi , cuối cùng chàng quyết định …
Qúa nửa đêm thì chàng đã thấy từ xa những túp lều của dân Khốt Lục Đa ,những đống tro tàn tung tóe những tàn lửa theo những cơn gió nhẹ đầu xuân , Chương Lâm dừng chân lại bên rìa của xóm lều , một giờ nữa là trời sẽ hửng sáng , chàng cũng cần nghỉ ngơi đôi chút , Huyết Câu chạy gần suốt đêm chắc mệt rồi , anh chàng chưa có gì bỏ bụng , Chương Lâm sẽ vào xóm kiếm gì cho cả hai rồi sẽ tính tiếp …
Ông lão bán đuôi hưu gặp lại  “thương nhân” Chương Lâm tỏ ra rất vui , lần này ông chào hàng đuôi hưu đuôi nai cả tá , Chương Lâm mua cho Huyết Câu mấy cái đuôi với một mớ thịt khô , ông lão hơi ngạc nhiên khi thấy khách quan lái buôn khờ chẳng có chút hàng hóa nào , đã bảo mờ , mới đầu mùa xuân thôi , ông nhường lại cho chàng mớ đuôi này với  giá chỉ còn phân nửa vì ông “thông cảm” cho mẹ chàng bệnh , chàng đã chẳng nói lần trước là gì , ( thôi kệ bán đại cho rồi ngoài “thương nhân khờ” này còn ai mua nửa đâu , mình nhịn ăn vài cái đuôi mà có tiền mua Mai Quế Lộ uống đổi vị…) 
 
Chương Lâm và Huyết Câu nhắm hướng Thiên Ma chạy thẳng , đến xế trưa chàng dừng lại bên một cánh rừng thưa , sau khi cho Huyết Câu ăn no nê , Chương Lâm đi quơ một ôm củi lớn , chàng lại xuống một vũng nước gần đấy nhúng ướt tấm chăn mà mấy khi chàng mới dùng , chàng ôm bó củi đi lên một mô đất cao , Chương Lâm dùng chỉ công đốt ôm củi cháy bùng lên , chàng đợi khi đống lửa bùng to lên thì chàng vận công  đánh ra một chưởng , đống lửa tắt ngúm mà không bay ra một chút tàn tro nào , Chương Lâm trùm tấm chăn ướt lên đồng tro tàn um khói đấy , những bụm khói theo sự nhịp nhàng trong tay chàng hướng lên không trung rồi tan ngay theo gió ...Chương Lâm đang vận dụng cách thức  truyền tin ám hiệu đơn giản và lâu đời của Thiên Ma , nếu có một Thiên Ma Nhân nào ở gần đấy sẽ đến để tiếp ứng , chàng cần có người dắt Huyết Câu về Thiên Ma , chàng sẽ quay lại từ nơi đây , nếu chàng về hẳn Thiên Ma thì sẽ mất năm ngày nếu đi không nghỉ , và những chuyện gì đã xảy ra sẽ bị bọn hắc y phát hiện và chúng có thời gian đem Vương Tường đi chổ khác nếu nàng có ở đó , cẩn tắc vô lo , Chương Lâm tặc lưởi rồi tiếp tục đánh tín hiệu thêm vài lần nữa …
Chàng ngồi phịch xuống đất sau khi ném cái chăn ướt vào đống tro tàn , không còn bụm khói náo , Chương Lâm thở một cái khì rồi ngước lên nhìn từ phía , mây vẫn bay , gió xuân vẫn mượt mà lướt trên những hoa lá cỏ dại đang bừng bừng dưới ánh nắng gây gây của chiều xuân hoang mạc , không có gì , chàng không thấy gì , một giây , hai giây rồi ….
Chương Lâm thiếu điều muốn nhảy toáng  lên khi chàng thấy về phía nam , Phía Thiên Sơn , những bụm khói khá to , nhìn khá rỏ đang từ từ bay lên không trung và tan nhanh , chàng vẫn còn kịp đọc được những ám tự mà có lẻ chỉ có Thiên Ma Nhân mới hiểu , có lẻ những Thiên Ma Nhân phòng thủ ngoại vi của Thiên Ma Lảnh đã đọc được yêu cầu giúp đở của chàng , kiểu ám hiệu bằng khói này thật ra Thiên Ma cũng ít khi xài , và ngoài món này Thiên Ma còn trò ra hiệu bằng lửa , xài ban đêm , Chương Lâm cũng hơi hồi hộp khi chàng làm điều đó , vì chàng không chắc có ai chịu khó ngó lên trởi không , may thật , như vậy là chỉ ít phút hay một giờ thôi , sẽ có Thiên Ma Nhân đến , chàng sẽ cho Huyết Câu về Thiên Ma , chàng sẽ vào cửa bí mật , hy vọng sẽ gặp lại Vương Tường và Triệu mẫu….

còn tiếp….








Nov 16, 2013

QUỸ CỐC HỒI 71a Thẩm Vấn - Truyền Nhân Thiên Cung

QUỸ CỐC HỒI 71a Thẩm Vấn - Truyền Nhân Thiên Cung

Chương Lâm đâu thể để cho hắn chết được , chàng nhanh còn hơn chim ưng sa mạc vồ mồi , Chương Lâm tay trái bóp ngay miệng Hồ Đoản , tay phải chàng lần lấy cái ống quyển trút ra hai viên thuốc màu xanh , chàng nhét ngay hai viên thuốc vào họng Hồ Đoản , hắn trợn ngược nuốt 2 viên thuốc xong thì nằm vật ra sàn đá ,  lúc này chàng mới nhìn qua tên hắc y vẫn đang còn nằm bất động cách Hồ Đoản non 20 thước ,Chương Lâm từ tốn tiến lại gần hắn , chàng khẻ đưa tay lên mũi hắn , không còn thở nữa , một tên hắc y chết mà không phải biến thành nước , nhìn sắc da hắn Chương Lâm biết ngay là hắn đã trúng độc , kịch độc nữa là khác , Chương Lâm bất giác quay lại nhìn Hồ Đoản , chàng biết tên thám tử giang hồ này rất mưu trí và thủ đoạn , nhưng hắn luôn thủ sẵn chất độc ghê gớm như thế này thật sự chàng hơi bị bất ngờ , chàng tự nhủ , không thể đưa lưng về phía tên này được , Chương Lâm khều nhẹ cổ tay tên hắc y  , cũng vẫn cái sẹo hình chữ nhựt ,  cũng quái lạ , sao bọn này tên nào cũng có cái sẹo như thế này nhể ( đây là lần thứ 3 chàng tự hỏi như thế ) Chương Lâm tiến lại vách đá , chàng ngồi xếp bằng , lưng hơi dựa vào vách đá xù xì , mắt chàng nhìn thẳng về phía Hồ Đoản , hắn mới vừa suýt chết dưới tay tên hắc y , hắn vẫn nằm im , không cục cựa , Chương Lâm bắt đầu vận nội công , chàng cũng cần chửa dứt nội thương , tuy nhiên chàng cũng phải giám sát tên Hồ Đoản , chàng nghĩ rằng cũng phải cả ngày nửa hắn mới có thể tỉnh lại , Chương Lâm vận nội công một lúc khá lâu thì chàng bổng thấy bụng mình sôi lên ùng ục ,chàng ước tính từ khi trồi lên đây chắc cũng đã hơn một ngày trôi qua , cái lổ trên trần động đã trở nên tối hù , chàng cảm thấy đói bụng , hai ngày qua đâu có ăn gì đâu , chợt nhớ ra cái tay nải đeo choàng vai , Chương Lâm thò tay vào mò mẫm , chàng lôi ra được một cục thịt khô đã nướng chín , lại còn mấy cái bánh hạt kê , nước bọt tràn ứ trong miệng , Chương Lâm quên tuốt tên hắc y còn nằm kia , gả Hồ Đoản đang bất tỉnh , chàng ăn ngon lành loáng một cái sạch nhẳn cái bánh và tảng thịt , Chương Lâm vươn vai khoan khoái , cơ hồ quên mất Hồ Đoản , chàng lại thấy buồn ngủ quá , nhưng đâu có được , nhở Hồ Đoản thức dậy cho chàng một nắm bột của hắn thì mấy em để đi đâu ? tuy nghĩ như thế nhưng mắt Chương Lâm cứ nhíu lại , chàng cảm thấy mõi mệt , chàng muốn ngủ , Chương Lâm ngáp một cái rồi chàng chợt nghĩ ra biện pháp đề phòng , chàng vận một chút nội công rồi cách không đả chỉ nhằm ngay huyệt đạo của Hồ Đoản búng một phát , hắn hơi giật mình một cái rồi lại thiếp đi tiếp , thế là an tâm , chàng thầm phục mình quá đi mất , tui không bao giờ mà không có giải pháp nhể , vừa nhếch mép cười một cái thì chàng đã dựa đầu vào vách đá ngủ thẳng cẳng ….
Khi vầng ánh sáng tròn tròn chiếu thành một vệt dài từ trên nóc động gió xuống ngay chổ Chương Lâm nằm thì chàng tỉnh giấc , trong một giây Chương Lâm ngồi bật dậy , may quá tên Hồ Đoản cũng còn nằm kia , Chương Lâm ngó qua cái xác của tên hắc y , hắn vẫn nằm chỏng gọng , mọi sự như cũ , Chương Lâm định thần thêm một giây rồi chàng đứng dậy thận trọng tiến đến ngay chổ Hồ Đoản , chàng thấy hắn đã thở đều đặn hơn , có lẻ hắn đã qua cơn nguy kịch , Chương Lâm búng tay một cái , Hồ Đoản trở mình , hắn chớp mắt vài cái rồi thở ra một cái khì , nhác thấy Chương Lâm hắn ngồi bật dậy , hai tay thủ trước ngực giương cặp mắt thất thần nhìn chàng không chớp , Chương Lâm thụt lùi lại giử một khoảng cách an toàn hơn , chàng từ từ ngồi xuống , mắt chàng vẫn không bỏ sót một hành động nào của hắn , mất một lúc khá lâu , Chương Lâm mới cất giọng từ tốn :
_ Mi có biết vì sao mi vẫn còn sống không ?
Hồ Đoản không trả lời, hắn vẫn giương mắt như dò hỏi , Chương Lâm lại khẻ nhếch mép cười một cái , chàng nói tiếp :
_ Ta đã nói bọn hắc y không bảo vệ được mi , mà có lẻ chúng cũng không cần như thế , nếu mi không giết hắn thì ta cũng sẽ ra tay thôi , nếu muốn sống và ra khỏi đây , mi phải trả lời cho ta vài điều mi biết …
Lúc này Hồ Đoản đảo đôi mắt của hắn quét nhanh qua tên hắc y rồi cuối cùng y nhìn Chương Lâm , môi y mấp máy :
_ Mi là ai , mi muốn gì ở ta ?
Chương Lâm bật cười khan , chàng khẻ đưa ngón tay trỏ , một luồng chỉ phong màu tím xanh óng ánh xuất hiện , luồng ánh sáng tím đó quét nhanh lên vách động một chữ Thiên bằng sinh ngữ Hán tộc , Hồ Đoản bất giác giật mình , hắn ném một tia nhìn khá hoảng hốt về phía Chương Lâm , mất một giây hắn mới trấn tỉnh , Hồ Đoản cố lấy giọng bình thản hỏi tiếp :
_ Mi lấy gì làm ...làm bảo đảm cho lời mi nói ?
Chương Lâm bật cười , tên này suy bụng ta ra bụng người , chàng ngưng cười , nhìn ngay vào mắt Hồ Đoản , chàng gằn giọng :
_ Bảo đảm ư ? vì ta là Thiên Ma Nhân , vì chúng ta không phải là bọn mi …
Hồ Đoản quay ngay mặt đi chổ khác , ( hắn có đỏ mặt không ? chắc là có chút chút ) mất một giây Hồ Đoản mới trấn tỉnh , hắn buông thỏng :
_ Thế mi muốn hỏi gì ?
Chương Lâm im lặng , chàng nhìn chăm chú vào Hồ Đoản , rồi chàng buông từng chữ :
_ Vương cô nương bây giờ ở đâu ?
Hồ Đoản chớp mắt một cái , hắn ngần ngừ mất một phần trăm giây rồi đáp nhanh :
_ Ta không biết .
Như vậy là hắn biết có một cô nương nhỏ tên Vương Tường rồi , Chương Lâm nhủ thầm , chàng chẳng nói gì cả , luồng ánh sáng xanh tím lần này dữ dội hơn quét thẳng về phía cái xác chết , tiếng xèo xèo của da thịt cháy khét nồng nặc , loáng một cái , tên hắc y đã biến thành ba mảnh , không có chút máu nào .
Chương Lâm thu chỉ phong , chàng không nói gì thêm , chỉ nhìn hắn , Hồ Đoản run rẩy , hắn biết gả non choẹt này không nói chơi , hắn lắp bắp :
_ Đã ...đã đi rồi .
Ai lại chẳng biết , Chương Lâm vẫn không nói , chàng đưa tia mắt đã có chút sát khí nhìn Hồ Đoản , hắn hơi run nói tiếp :
_ Đi với ai ta không biết , có lẻ đi cùng với Hắc tổ mẫu …
Chương Lâm rúng động , như vậy suy đoán của chàng có phần đúng , cô nhỏ ở xóm lều chàng gặp đã chẳng nói là Hắc Hắc tổ mẫu là gì , như vậy bà lão thứ hai đích thị là Triệu Hoàng Lam , mẹ của nàng đi tìm nàng , Chương Lâm hỏi tiếp :
_ Đi đâu , tại sao ?
Hồ Đoản nói thẳng tuột một hơi :
_ Ta chỉ biết Hắc tổ mẫu đem Vương cô nương đi về hướng bắc , có lẻ nhờ cô ấy mà chúng ta sẽ…(Hồ Đoản ngập ngừng) ...thắng bọn mi ….
Chương Lâm nhíu mày , “ thắng Thiên Ma “ mà chỉ nhờ vào tính mạng của Vương Tường , chắc có ẩn khuất gì đây , có lẻ tên này cũng chỉ biết có vậy , chàng chuyển hướng :
_ Bọn mi tới đây làm gì ?
Hồ Đoản lúc này đã lấy lại được bình tỉnh , y nhìn thẳng vào Chương Lâm như dò xét , hắn e hèm một tiếng , lại đảo cặp mắt rồi thong thả trả lời :
_ Mi sẽ cứu ta thế nào ?
Chương Lâm bật cười lớn , chẳng nói chẳng rằng , Chương Lâm vận nội công , thân hình chàng từ từ nhấc bổng lên , một quầng sáng mờ nhạt ánh tím biếc xuất hiện bao bọc lấy thân hình chàng , thình lình chàng vọt nhanh như chớp về phía cái lổ trên trần động ,Chương Lâm dùng Thiên Chỉ Thần Thông như bài dạy của Lão Đồng Nhi Hãn Cát Tử dạy chàng lần trước , Hồ Đoản bật ngay dậy hắn la lớn :
_ Ta nói , ta nói ...cứu ta với ….hắn sợ chàng bỏ đi , Chương Lâm từ từ hạ xuống , chàng ngồi lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước , Hồ Đoản trố mắt nhìn chàng kinh hoàng , hắn lắp bắp :
_ Bọn ta ...bọn ta được Mặc lão thuê đến đây để dò tìm động gió ...như mi đã thấy , tên này ( hắn chỉ tay về phía tên hắc y ) cũng do Mặc lão ...à không phải do bọn ...à cũng không phải ...do ...do...Tứ Tòa Chủ ….vừa nói đến đây hắn lấm la lấm lét như sợ ai nghe được …
Chương Lâm không  biết tên Tứ Tòa Chủ ( đọc lại hồi 47 ) Chương Lâm hỏi hắn :
_  Tứ Tòa Chủ là ai ?
_ Ta không biết rỏ lắm , hắn hành tung bí mật , võ công cao siêu hình như là ...là bọn Ba Tư thì phải ...kể ra hắn cũng biết khá nhiều đấy chứ , mặc dù bọn Hắc y không hề tin hắn , có lẻ hắn thu thập tin tức theo nghề nghiệp thám tử của mình , nhiều khi tin tức cũng là tiền và bây giờ đang cứu mạng hắn .
Chương Lâm ngẩm nghĩ một hồi rồi chàng cất giọng :
_ Ta hỏi câu chót , mi phải trả lời đúng , chính xác , nếu mi lừa ta , lần sau ta sẽ cắt mi thành 30 mảnh chứ không phải chỉ 3 mảnh thôi đâu …
Hồ Đoản mím môi , mắt y đảo lia lịa .
Chương Lâm nhếch mép , chàng cất giọng từng tiếng :
_ Bọn Ba Tư này xuất phát từ đâu ...vừa nói chàng vừa chỉ vào ba mảnh xác chết ...dĩ nhiên là từ Ba Tư rồi , vậy cũng hỏi , chắc ý Chương Lâm muốn hỏi căn cứ của bọn chúng chắc .
Hồ Đoản mím chặt môi , nói ra thì cũng sẽ chết , không  nói thì chắc chết liền , y liếc khẻ ba mảnh xác chết lần nữa như muốn xác minh cái y thấy là thật ,  Hồ Đoản quay sang Chương Lâm , y nhìn vào mắt chàng khẻ nói :
_ Mi đưa ta lên đi đã , rồi ta sẽ nói …
Chương Lâm bật cười , chàng đứng dậy từ tốn phủi bụi rồi nói :
_ Mi ở lại nhé , nhớ thu dọn mấy cái này …chàng chỉ ba mảnh xác chết ,đoạn chàng nhún mình , Hồ Đoản lao ngay đến ôm chặt chân chàng , hắn rên rỉ :
_ Thôi ta nói , ta nói ….
Chương Lâm hất văng Hồ Đoản ra , hắn ngả dúi dụi , chàng cung tay cơ hồ muốn xuất chiêu , Hồ Đoản lắp bắp nói nhanh :
_ Cách Huyền Cơ Thủy Cung chừng một ngày đường về phía bắc , ta có nghe bọn cung đồ nói như thế …
Chương Lâm thu chưởng , chàng ôn tồn :
_ Ta sẽ thòng dây xuống , mi tự leo lên nhé …
Vừa dứt tiếng thì thân hình của chàng đã lao vút lên nhắm cái lổ bé tí vẫn còn sáng , Hồ Đoản nghệch mặt ra , khi y hiểu ra sự việc thì Chương Lâm đã mất dạng sau cái khung trời tròn ủm cao vòi vọi kia rồi …
 
Hồ Đoản hì hụi cả một canh giờ mới leo đến cái lổ , hắn lẩm bẩm lầm bầm không ngớt , bao nhiêu họ hàng thân bằng quyến thuộc của Chương Lâm đều được hắn đem ra thóa mạ , không tức giận sao được , thằng oắt con Thiên Ma Qủy Thần gì đấy chơi ác , nó thòng sợi dây ngắn ngủn làm ông mày chụp ếch mất mấy lần mới leo được lên đây ,Hồ Đoản ngồi thở phì phì , hắn nhớ lại cái ống đá kỳ quặc , nhiều bộ xương người xương thú trên đường hắn và tên hắc y bò lên, quả là không có ai ra được nếu không phi thân được như tên nhãi , ngừng suy nghĩ  hắn nhìn quanh , dường như đây là một thung lũng , xa xa rặng Thiên Sơn hiện ra rỏ ràng , bên tay phải hắn một ngọn núi cao vút , chắc cũng thuộc dãy Thiên Sơn , Hồ Đoản cố gắng đứng dậy , hắn phải tìm đường về lại Cáp Mộ Khắc , và hắn phải đi nhanh về Huyền Cơ Thủy Cung , không biết có nên không , Hồ Đoản băn khoăn , không biết phải nói như thế nào với lão Mặc Ưng Công cho xuôi tai nhể , chắc không sao , dù gì cũng đâu có nhân chứng , tên nhãi ranh Thiên Ma chắc cũng không dễ gặp lại , chắc hắn cũng không nói ra đâu , hắn là Thiên Ma Nhân mờ , Hồ Đoản tặc lưỡi một cái rồi nhắm hướng đường quan chạy biến…

còn tiếp….

Nov 11, 2013

QUỶ CỐC HỒI 70b Thương Lượng - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 70b Thương Lượng - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

...Chương Lâm nằm thu lu , hai tay chàng quắp ngay trước ngực , những chiếc bóng áo đỏ vằn vện di chuyển càng lúc càng nhanh chung quanh chàng , tai chàng nghe tiếng la hét , tiếng chưởng phong ầm ỳ , tiếng đao kiếm va chạm , dường như có ai đang tung hứng chàng , Chương Lâm cố vặn vẹo , chàng muốn thoát ra , nhưng không được , chàng cất tiếng khóc to , chàng gào lên , hai tay chàng chấp chới , bổng chàng nghe có tiếng hét thất thanh của một người đàn bà ...chàng lại nghe những tiếng A Phú Hãn , chen lẫn tiếng Khiết Đan , chàng lại thấy mình nằm vắt vẻo trên một nhành cây , trong chiếc nôi đan bằng những sợi chỉ bạc óng ánh…
Chương Lâm mở bừng mắt , hình ảnh đầu tiên đập ngay vào mắt chàng là tên Hồ Đoản và tên hắc y đang nằm sóng soài trước cái miệng ống đá thứ hai ,  hẳn bọn chúng bị thương khá nặng sau cú va chạm với Thiên Chỉ Thần Thông , nhưng chúng đã lên khi chàng đang vận công chửa thương , tại sao chúng không tấn công chàng , mặc dù bị thương nhưng chúng vẫn có thể làm điều đó , và thật là nguy hiểm khi bị tấn công  trong tình trạng vô thức ...Chương Lâm ngầm vận công , chàng không tấn công chúng , chàng chỉ phòng bị , Chương Lâm cố gắng chăm chú quan sát bọn chúng , hai tên này có vẻ không còn hơi sức , tên Hồ Đoản nhúc nhích , hình như hắn cũng nhận ra tình thế đang có phần bất lợi cho mình , hắn cố gắng ngồi dậy , một tay hắn thủ trước ngực , tay kia hắn cố lay tên áo đen , tên áo đen cũng bắt đầu tỉnh lại , hắn giật bắn người khi thấy Chương Lâm đang nhìn hắn chăm chú với hai tay đang bắt ấn để trước ngực , tên hắc y lật đật cung tay dường như hắn muốn ra tay trước , Hồ Đoản dùng cánh tay còn lại ( cánh tay kia hắn đã thọc vào trong ngực áo , hình như hắn cũng muốn rút ra một cái gì đấy nhưng thôi ... ) gạt ngay tay tên hắc y , tên hắc y đưa mắt nhìn thật nhanh qua Chương Lâm rồi đảo mắt nhìn sang Hồ Đoản ,cả hai tên này nhìn nhau trongmột phần mười giây rồi cùng hướng về Chương Lâm , dường như chúng cũng không dám ra tay trước , có lẻ chúng cũng trọng thương như chàng , Chương Lâm vẫn không rời mắt trước hai tên này , chàng thấy rằng tên hắc y có vẽ trội hơn Hồ Đoản , nếu chàng ra tay thì chắc là phải giáng đòn chí tử vào tên này trước tiên , nhưng chàng đang bị thương , nếu chàng thắng thì chắc cũng tổn hại chút ít , Hồ Đoản tuy chưa đáng ngại nhưng hắn có thể nhân cơ hội  đã thương chàng , chàng cũng phải dành nội lực để bay lên cái cửa động nhỏ tí trên kia , cũng phải vài ba trượng , chàng cũng có thể đánh trước vì chàng đang bị đe dọa , nhưng nếu cả hai tên này chết thì tin tức cần có về Vương Tường và Triệu lão bà sẽ mất theo hắn , và tìm một nguồn khác thì không biết đến bao giờ mới có thể tiếp cận một tên địch như bọn chúng , và cuối cùng chàng kết luận rằng tên hắc y có thể chết nhưng Hồ Đoản thì không , phải giử cái mạng hắn cho đến khi chàng có thông tin về Vương Tường …
Suy tính mất mấy giây , Chương Lâm hướng về Hồ Đoản , chàng dùng tiếng Hán tộc và cách không nhập âm nói với hắn :
_ ” Ngươi đã nhận hết tiền công của Mặc lão tặc chưa ? “
Hồ Đoản hơi giật mình , hắn đảo mắt thật nhanh nhìn tên hắc y mất một phần trăm giây , y nhìn chăm chăm vào Chương Lâm , môi y mấp máy , có lẻ y muốn trả lời , nhưng y chưa đủ trình độ đễ trà lời bằng cách không nhập âm , Chương Lâm đoán thế , chàng nói tiếp :
_ “ bọn Truyền Nhân Thiên Cung này nếu có tốt với mi như thế nào thì cũng không giử được cái mạng của mi đối với ta …”
Hồ Đoản nhỏm ngay dậy , hắn chỉ tay vào Chương Lâm nói lớn :
_ Thực ra mi là ai ?
Tên hắc y đảo mắt thật nhanh nhìn Hồ Đoản rồi lại nhìn Chương Lâm , trong ánh mắt của hắn trông dài dại nhưng không có vẽ quan tâm gì cho lắm đối câu hỏi của Hồ Đoản , Chương Lâm mơ hồ nhận thấy rằng có lẻ hắn cũng đoán biết thân phận của chàng và quan trọng là hắn đã không cho Hồ Đoản , hay nói chính xác là bọn Truyền Nhân Thiên Cung hắc y này không hề tiết lộ nhiều cho Hồ Đoản công việc của bọn chúng ,phán đoán chớp nhoáng như thế Chương Lâm quyết định tung chiêu :
_ “ ta sẽ đưa mi , chỉ một mình mi ra khỏi đây , nếu trả lời câu hỏi của ta …”
Tên hắc y đảo nhanh mắt từ Hồ Đoản qua Chương Lâm , có lẻ hắn cũng mơ hồ nhận biết là chàng đang muốn thương lượng với Hồ Đoản , tên hắc y hét to một tiếng rồi lập tức cung tay búng ra ngay một chiêu nhằm ngay ngực của Hồ Đoản  , xuất kỳ bất ý Hồ Đoản không kịp chống đở , hắn chỉ á lên một tiếng rồi ngã vật ra ,sự việc diển biền nhanh quá ngay cả Chương Lâm cũng không kịp nghĩ ra là tên hắc y muốn thủ tiêu Hồ Đoản , nếu Hồ Đoản chết thì chàng không còn biết hỏi ai , tên hắc y thì đừng mong gì ở hắn , vì bọn này thua là sẽ tự sát ngay , trong một tích tắc chàng thầm khen Diệt hồn bại não bí thuật của bọn này cao thâm thật , không bao giờ khai thác được một tên nào ( thật ra là có , Đại Pháp Tự Tâm Minh đại sư đã hóa giải được một tên và dẫn hắn về Tây Bá Lợi Á, việc này Chương Lâm không biết , đọc lại các hồi trước ) tuy nhiên áp lực của kẻ thù trước mắt đã giảm gần một nửa , thì ra tên hắc y quyết chết cũng không để Hồ Đoản tiết lộ bất cứ thứ gì dù ít về bọn chúng , một nước cờ cao của một tên điên !
Nói dài dòng như thế nhưng mọi việc và suy nghĩ của cháng chỉ trong một phần ngàn giây thôi ,Chương Lâm cũng hét to một tiếng rồi chàng bắt ấn đánh ra ngay một chưởng , đây lá một chiêu trong bộ Thiên Ma thần Công ,chưởng phong ầm ỳ làm đất đá bay tung tóe , tên hắc y cũng kịp thời xoay ngay sang chàng và hắn đánh ra một chiêu đón lấy chưởng phong của chàng , chiêu thức của hắn cũng mạnh mẻ không kém , hai luồng chưởng lực một trắng tím một biếc xanh đập vào nhau gây ra một tiếng nổ kinh hoàng , tên hắc y hộc ra một búng máu vá Chương Lâm cũng khạc ra một bụm máu tươi , tên hắc y thình lình chụp lấy thanh đao của hắn , có lẻ dùng nội lực làm hao tổn chân khí nên hắn muốn giải quyết cuộc đấu bằng vũ khí , tên hắc y hét to hơn cả lần trước , hắn phi thân lên nhằm ngay đỉnh đầu của Chương Lâm ra một đao , đao ảnh loang loáng chớp lòe trông ghê gớm , Chương Lâm lập tức nghiêng người sang một bên , lưỡi đao bổ ngay xuống sát rạt bên hông chàng nghe cái ầm , một vệt nứt toác ngay cạnh chổ chàng vừa ngồi , Chương Lâm lật đật nhún mình bay ngay về phía đối diện , chàng cũng kịp lôi cái thanh kiếm lưỡi cong của chàng ra , chàng cũng cần phải giử gìn chân khí , với lại kiếm đấu với đao cũng công bằng hơn nhể !
 
    Ngay lúc này tên hắc y cũng đã trở bộ kịp thời , hắn lao ngay đến chổ Chương Lâm , đao kiếm trong vòng mấy giây đã giao đầu mấy chiêu , mất thêm vài chục giây mà Chương Lâm vẫn chưa giải quyết được hắn , thinh lình tên hắc y thu ngay đao pháp về và hắn uốn ngược thân người ( chiêu này cũng giống như Chương Lâm hay xài ) lộn ngay về phía sau , xoẹt xoẹt ! một chùm ám khí từ tay trái của hắn tung ngay ra nhằm ngay Chương Lâm và cũng đồng thời hắn nghiêng mình sang bên phải đẩy ra một chiêu về phía Hồ Đoản ! hắn sợ Hồ Đỏan chưa chết ! ngay lúc đó Hồ Đoản cũng nhỏm ngay dậy . y tung ra ngay một chùm ám khí , có lẻ móc ra từ trong ngực áo , cái thứ mà lúc nảy y thò tay vào chắc định tặng cho Chương Lâm , có điều chùm  ám khí đi kèm một đám khói mù , hay là một thứ  bột gì đó , chùm ám khí lao vút về phía tên hắc y , hắn khua đao gạt ra được hết chùm ám khí của Hồ Đoản , nhưng với đám bột thì không , hắn không ngờ độc chiêu của Hồ Đoản ! hắn không kịp bế hô hấp , hắn tung người vọt lên nóc động , chắc hắn muốn thoát ra đám bột đấy , nhưng không còn kịp , hắn lao mạnh xuống sàn đá lạnh nghe một cái bịch khô khốc , hắn nằm im không cục cựa , Hồ Đoản cũng ngã vật ra sùi bọt mép , hắn cũng lịm dần , giật giật mấy cái …

còn tiếp….