Nov 23, 2013

QUỶ CỐC HỒI 71 b ÁM HIỆU - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


 

QUỶ CỐC HỒI 71 b ÁM HIỆU - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Chương Lâm giục Huyết Câu phi nước đại , chiều thinh vắng lồng lộng tiếng vó ngựa vang động làm đám chim trên những tàn cây bay tán loạn , Chương Lâm vẫn còn váng vất nụ cười hơi buồn của cô nàng Man Lục Nhi và ánh mắt có chút tiếc rẻ của Man lão  khi chàng chạy thẳng ra bãi chăn thả của hai ông cháu ,chàng đã rối rít cám ơn và hẹn sẽ quay lại thăm hai ông cháu khi xong việc ( biết đến bao giờ, và chàng có còn sống để về thăm ? ) chàng đã không thể chần chừ được nữa , chàng phải nhanh hơn Hồ Đoản , giờ này chắc hắn còn trầy trật leo lên tuột xuống với đoạn dây leo , chàng không thể để hắn lên quá nhanh được , chàng cần phải nhanh hơn hắn vì bọn Đại Câu Phàm và Cổ Chung Song nếu thấy đã hai ngày mà hắn chưa về có thể bọn chúng sẽ báo động cho bọn Côn Luân ,việc đối phó với bọn này sẽ phức tạp hơn , khi chạy từ cái miệng hang ra đường quan , chàng đã thấy cái trùng hợp của động gió và sự biến mất của bốn tên Côn Luân hôm trước , cũng cái màn biến mất báo hại chàng đi tìm và mai phục mất hai ngày trời vẫn không có manh mối , không lẻ có hai cái động gió ? chàng nhớ lại ngọn đồi thấp nơi bọn chúng biến mất không hề có lực hút nào cả , không hề có gió nóng ,như thế có nghĩa đó là một cái động gió nhân tạo ! ( thật ra cả hai đều là nhân tạo sau này chàng sẽ biết ) hay nói đúng hơn là một nơi trú ẩn hay là căn cứ bí mật gì đấy của bọn chúng , và chắc hẳn cửa đóng mở do cơ quan máy móc điều khiển , được ngụy trang kỷ lưởng khó tìm ra , cái này giống cánh cửa đi vào sảnh họp cuả hội đồng Thiên Ma ,Chương Lâm hình dung như vậy , và nếu có cơ quan ắt hẳn phải có khóa chốt để mở , và nếu đây là căn cứ bí mật của bọn do thám Côn Luân, có khả năng chúng sẽ giam giử Vương Tường ở đấy , không chừng còn có cả bố vợ Ô Lạp Nan Xích cùng mẹ vợ Triệu Hoàng Lam của chàng , Chương Lâm phân vân giửa hai việc , nếu về Thiên Ma trước đễ thông báo việc bọn chúng tìm đường khác lên Thiên Ma thì Vương Tường có thể bị chuyển đi nơi khác , một khi bọn chúng biết được việc Hồ Đoản và tên hắc y cùng chàng lọt vào động gió .
Huyết Câu được Man cô nương cho ăn sung sướng mấy bửa không có Chương Lâm  coi bộ sung sức , Huyết Câu chạy càng lúc càng hăng , gió thổi bên tai Chương Lâm vù vù , chẳng mấy chốc cái ngọn đồi thấp bửa hôm ấy đã thấy thấp thoáng phía bên trái Chương Lâm ,  chàng quyết định thám sát nơi này lần nữa , dù sao thì việc xâm lược Thiên Ma của bọn Phù Ma Diệt Chính cũng còn vài tháng nữa khi mùa thu đến , chàng vẫn còn kịp thời gian báo động cho Thiên Ma , hơn nữa đường lên Thiên Sơn cũng phải mất năm , bảy ngày đường nếu chàng đi nhanh và nơi đây ngọn đồi thấp này vẫn nằm trước trên đường về Thiên Ma Lảnh , ghé tí thôi mà , biết đâu Vương hiền thê đang chờ hiệp sỹ đại phu tới cứu thì sao ,nghĩ là làm , chàng ghìm cương Huyết Câu , đang hăng nên Huyết Câu phi thêm một đoạn mới dừng hẳn , Chương Lâm vổ nhẹ vào cái lưng đẩm mồ hôi của chú chàng khẻ nói :
_ Huynh tìm thêm lần nữa thôi , kiếm gì ăn thêm nhe
Vừa nói chàng móc hết bánh trái còn sót trong tay nải đưa ngay cho Huyết Câu , coi bộ quen với việc này nên Huyết Câu chỉ dậm chân mấy cái rồi gục gặt hất cái bờm tợp một phát hết ngay cái bánh kê , vừa nhai ngồm ngoàm Huyết Câu xoay lưng phóng tuốt vào rừng phía đối diện , Chương Lâm khẻ cười một tí rồi chàng cũng phóng nhanh lên đồi , ngay chổ hôm trước bọn Côn Luân biến mất …
Nắng chiều đổ bóng Chương Lâm dài trên những ngọn cây khi chàng giở Thiên Ma cước thủ chạy như bay lên đỉnh đồi , lần này chàng quyết định sẽ thay đổi góc nhìn của mình bằng cách đi từ trên đồi xuống, quả thật khi đi lên chàng chỉ nhìn thấy cây cối hoa cỏ từ dưới gốc nhìn lên ngọn , thấy đâu cũng một màu xanh tươi , hôm nay chàng đi xuống , bóng chàng đổ dài vì chiều sắp tàn , Chương Lâm thấy cái chóp đỉnh đầu của chàng chấm ngay một khoảng trống , quái ! cái khoảng trống này khó nhìn thấy khi đi lên ,cái khoảng trống nhỏ thôi , chừng mười thước tàu , cỏ mọc xanh um trông đều đặn và mơn mởn , cỏ mọc đẹp thật , y như có người chăm nom ấy chứ , Chương Lâm tấm tắc khen thầm ,chàng ngồi thụp xuống dùng tay lùa những cọng cỏ non tơ mát rượi , Chương Lâm rút thanh gươm cong của chàng ra vẽ một đường tròn độ chừng vài tấc , chàng dùng nội lực hất mảng đất ra , Chương Lâm xem xét phần đất còn lại , chàng lại lập lại động tác vừa rồi thêm một lần nữa , dường như mũi kiếm chạm vào một tảng đá thì phải , Chương Lâm dùng tay bóc hết lớp đất , một phiến đá bằng phẳng lộ ra , có cái gì đó bất thường ở đây , Chương Lâm hừng chí , chàng bươi mạnh hơn , rộng hơn , lạ quá , phiến đá này dường như to rộng hơn chàng nghĩ nhiều , Chương Lâm đứng bật dậy , chàng đút thanh gươm vào lại tay nải , chàng suy nghĩ…
Có tiếng hí vang của Huyết Câu ngoài đường quan , hơi lưởng lự một chút rồi Chương Lâm cẩn thận đặt mảng đất tròn lại chổ cũ ,chàng ngó quanh quất tìm một đặc điểm nào đấy đễ ghi nhớ , Chương Lâm thong thả đi xuống chân đồi , Huyết Câu đã đứng chờ chàng , trông thấy Chương Lâm anh chàng hí khẻ một tiếng , dậm chân lộp bộp , Chương Lâm nhún mình tót ngay lên yên , chàng cười nói to vào tai anh chàng :
_ Biết rồi , tới “giờ cơm” phải hông …
Nhìn lại khoảnh đất khi nảy , bây giờ đã bị che khuất bởi những tàng cây thâm thấp , Chương Lâm cố gắng ghi nhớ một lần nữa rồi chàng thúc Huyết Câu chạy thẳng …
Thật ra dù có tới “giờ cơm” thì cũng chẳng có cơm vì Khốt Lục Đa nơi gần nhất cũng phải đi quá nửa đêm mới tới được , Chương Lâm quyết định không thể cùng với Huyết Câu thâm nhập vào nơi đó , chàng muốn gởi Huyết Câu về Thiên Ma hoặc Hắc Câu Nhỉ , có lẻ chàng đã tìm ra cửa động của bọn Côn Luân và đám hắc y , chàng nhớ lại bốn tên người ngựa biến mất không dấu vết khi đi lên ngọn đồi , có lẻ nó đủ rộng để có thể đem ngựa vào , nhưng Chương Lâm biết rằng chàng sẽ phải đánh nhau và như vậy Huyết Câu sẽ gặp nguy hiểm , thôi thì phải gởi anh chàng về lại Hắc Câu hay Thiên Ma , về Hắc Câu thì Huyết Câu có nhiều người quen , nhưng về Thiên Ma thì Huyết Câu có nhiều người thân hơn , Chương Lâm đắn đo mãi , cuối cùng chàng quyết định …
Qúa nửa đêm thì chàng đã thấy từ xa những túp lều của dân Khốt Lục Đa ,những đống tro tàn tung tóe những tàn lửa theo những cơn gió nhẹ đầu xuân , Chương Lâm dừng chân lại bên rìa của xóm lều , một giờ nữa là trời sẽ hửng sáng , chàng cũng cần nghỉ ngơi đôi chút , Huyết Câu chạy gần suốt đêm chắc mệt rồi , anh chàng chưa có gì bỏ bụng , Chương Lâm sẽ vào xóm kiếm gì cho cả hai rồi sẽ tính tiếp …
Ông lão bán đuôi hưu gặp lại  “thương nhân” Chương Lâm tỏ ra rất vui , lần này ông chào hàng đuôi hưu đuôi nai cả tá , Chương Lâm mua cho Huyết Câu mấy cái đuôi với một mớ thịt khô , ông lão hơi ngạc nhiên khi thấy khách quan lái buôn khờ chẳng có chút hàng hóa nào , đã bảo mờ , mới đầu mùa xuân thôi , ông nhường lại cho chàng mớ đuôi này với  giá chỉ còn phân nửa vì ông “thông cảm” cho mẹ chàng bệnh , chàng đã chẳng nói lần trước là gì , ( thôi kệ bán đại cho rồi ngoài “thương nhân khờ” này còn ai mua nửa đâu , mình nhịn ăn vài cái đuôi mà có tiền mua Mai Quế Lộ uống đổi vị…) 
 
Chương Lâm và Huyết Câu nhắm hướng Thiên Ma chạy thẳng , đến xế trưa chàng dừng lại bên một cánh rừng thưa , sau khi cho Huyết Câu ăn no nê , Chương Lâm đi quơ một ôm củi lớn , chàng lại xuống một vũng nước gần đấy nhúng ướt tấm chăn mà mấy khi chàng mới dùng , chàng ôm bó củi đi lên một mô đất cao , Chương Lâm dùng chỉ công đốt ôm củi cháy bùng lên , chàng đợi khi đống lửa bùng to lên thì chàng vận công  đánh ra một chưởng , đống lửa tắt ngúm mà không bay ra một chút tàn tro nào , Chương Lâm trùm tấm chăn ướt lên đồng tro tàn um khói đấy , những bụm khói theo sự nhịp nhàng trong tay chàng hướng lên không trung rồi tan ngay theo gió ...Chương Lâm đang vận dụng cách thức  truyền tin ám hiệu đơn giản và lâu đời của Thiên Ma , nếu có một Thiên Ma Nhân nào ở gần đấy sẽ đến để tiếp ứng , chàng cần có người dắt Huyết Câu về Thiên Ma , chàng sẽ quay lại từ nơi đây , nếu chàng về hẳn Thiên Ma thì sẽ mất năm ngày nếu đi không nghỉ , và những chuyện gì đã xảy ra sẽ bị bọn hắc y phát hiện và chúng có thời gian đem Vương Tường đi chổ khác nếu nàng có ở đó , cẩn tắc vô lo , Chương Lâm tặc lưởi rồi tiếp tục đánh tín hiệu thêm vài lần nữa …
Chàng ngồi phịch xuống đất sau khi ném cái chăn ướt vào đống tro tàn , không còn bụm khói náo , Chương Lâm thở một cái khì rồi ngước lên nhìn từ phía , mây vẫn bay , gió xuân vẫn mượt mà lướt trên những hoa lá cỏ dại đang bừng bừng dưới ánh nắng gây gây của chiều xuân hoang mạc , không có gì , chàng không thấy gì , một giây , hai giây rồi ….
Chương Lâm thiếu điều muốn nhảy toáng  lên khi chàng thấy về phía nam , Phía Thiên Sơn , những bụm khói khá to , nhìn khá rỏ đang từ từ bay lên không trung và tan nhanh , chàng vẫn còn kịp đọc được những ám tự mà có lẻ chỉ có Thiên Ma Nhân mới hiểu , có lẻ những Thiên Ma Nhân phòng thủ ngoại vi của Thiên Ma Lảnh đã đọc được yêu cầu giúp đở của chàng , kiểu ám hiệu bằng khói này thật ra Thiên Ma cũng ít khi xài , và ngoài món này Thiên Ma còn trò ra hiệu bằng lửa , xài ban đêm , Chương Lâm cũng hơi hồi hộp khi chàng làm điều đó , vì chàng không chắc có ai chịu khó ngó lên trởi không , may thật , như vậy là chỉ ít phút hay một giờ thôi , sẽ có Thiên Ma Nhân đến , chàng sẽ cho Huyết Câu về Thiên Ma , chàng sẽ vào cửa bí mật , hy vọng sẽ gặp lại Vương Tường và Triệu mẫu….

còn tiếp….








0 nhận xét:

Post a Comment