Feb 21, 2014

Qủy Cốc HỒI 75b “Yêu mê huyền công” - Diệt Ma Phù Chính


Qủy Cốc HỒI 75b “Yêu mê huyền công” - Diệt Ma Phù Chính

Núi Nga My mấy bửa nay chộn rộn dập dìu liễu yếu quần thoa à không phải nói là dập dìu lướt thướt Đạo cô chứ ,chả là Minh Chủ liên minh Phù Ma Diệt chính à quên không phải “Diệt Ma phù Chính” chứ lỵ , Bành chưởng môn Côn Luân sẽ dẩn một số môn đệ đến mật nghị cùng Lã thị sư thái , Chưởng giáo Nga My Phái , cùng dự hội nghị này còn có ba phái đoàn của Thiếu Lâm do y bát chưởng môn nhân Bồ Đoàn đại sư cùng Thiết Thủ Vô Lượng Đạo sư chưởng môn Không Động , Ngũ Chỉ Tiêu Dao Đặng Chính Danh  chưởng môn Võ Đang tham dự .

Đây là hội nghị của 5 môn phái lớn mũi nhọn của giang hồ võ lâm trung nguyên , đại diện cho chính phái bạch đạo , sở dĩ Bành chưởng môn muốn hội nghị tổ chức tại Nga My là để cho Lã Thị sư thái nở mũi chút xíu , nó cũng thể hiện là ông không tham quyền cố vị dành hết phần vinh quang về mình , về Côn Luân , lần đầu tiên Nga My có một cái hội nghị trong suốt quá trình lịch sử của mình thành ra giáo chúng lẩn ni sư trưởng vô cùng bối rối lẫn phấn khích , nhà chay của Nga My đỏ đèn ngày đêm , tiếng khua lóc cóc bằm rau bằm đậu , tiếng xay bột làm bánh trái hòa trong tiếng lẹt xẹt của y trang các đạo cô chạy qua chạy lại nghe vui tai , các đạo cô tuy mệt nhưng cũng thầm cảm ơn Lã sư phụ chấp nhận đăng cai hội nghị làm các cô có dịp lăng xăng vui vẻ thế , chả bù hàng ngày các cô gỏ mỏ tụng niệm ê a ề à  kinh kệ lắm khi chẳng  hiểu mô tê gì cả .

Xuyến Chi đạo nữ cũng trong tâm trạng ấy , nàng thấy lòng nàng lâng lâng một niềm vui nhẹ , nàng cũng chẳng hiểu nó là niềm vui gì , nhưng từ khi nàng có nhận thức và hiểu biết thì nàng đã thấy toàn là núi non chùa chiền trên Nga My đỉnh , từ nhỏ nàng đã được gia đình cho vào Nga My làm đạo cô , nàng sống ở đây cũng đã tròn 18 năm rồi , trong một tập thể chỉ toàn là đàn bà con gái... ấy chết không phải, thật là vô đạo quá ! làm gì có đàn bà ở đây chứ , chỉ toàn là trinh nữ ngây thơ đồng trinh thôi chứ phỏng ! ngày ngày nàng gánh nước tưới rau tụng niệm học võ, chả thấy một nam nhân nào ngoại trừ lão già Bân đánh xe thồ chở đồ ăn mắm muối cho chùa, quên ! lại bậy nữa làm gì có mắm cơ chứ , thi thoảng được theo cùng các sư tỷ sư muội xuống núi vào trấn đổi chác thuốc bắc thuốc nam lấy vãi vóc chỉ khâu , nàng cũng nhìn thấy các nông phu râu rìa khi thì say bí tỷ , lúc thì kéo xe , chăn ngựa , dê bò , nói chung là nam nhân trong mắt của đạo nữ Xuyến Chi chỉ gói gọn trong mấy cái khuôn hình đơn giản và nhạt nhòa ấy , nhưng hôm nay nàng đã thấy một hình ảnh khác , một hình ảnh làm cho đạo nữ Nga My 18 xuân xanh bồi hồi quá đổi , lần đầu nàng thấy một gả thư sinh , hay gì gì đấy vì hắn mặc quần áo vá mất mấy miếng , tuy sạch sẻ nhưng nhìn cũng không giống người khác , hắn đi chung với đoàn của Côn Luân , đoàn Côn Luân cũng khá đông với Bành sư phụ cùng Bành Cổn Nhất Hiệp , Lâm Mã Chấn Nhị Hiệp và chừng năm sáu môn chúng ,tuy đi chung đấy nhưng có vẻ hắn không hòa hợp lắm , nàng thường nhìn thấy hắn đăm chiêu ngó mông lung , nhìn trời nhìn đất , có lúc bắt gặp nàng hắn đã khẻ mĩm cười chào đạo cô là nàng đây , ấy chết , nàng là tu hành mà , đâu có được cười  nói với nam nhân , dị chết ! à mà không , kỳ chết chứ , đâu được phép , ây da , sư tỷ nàng là Thảo Chi mà biết thì nàng có mà chết , lại còn mét sư phụ ấy chứ , nghĩ đến đấy Xuyến Chi đạo cô  cười lỏn lẻn , má hồng lên…

Đào Tam Vũ thơ thẩn lần ra sau hậu viên của ngôi nhà đang dùng làm nơi hội họp , các môn phái đang ngả giá sắp đặt công việc của cuộc thảo phạt Thiên Ma vào mùa thu này ,chàng không quan tâm lắm, Sầm lão bà phái chàng đến đây như một người tham gia hổ trợ cá nhân Bành chưởng môn , việc này chắc cũng có thâm ý gì đấy , nhưng chàng không quan tâm,việc chàng quan tâm là làm sao cha chàng là Nam Chính Đao  Đào Tam Mãn lại có thể trúng gió một cách khơi khơi trong khi ông võ công đầy mình ? làm sao mà cả nhà của chàng lại ngũ mê mệt không dậy nổi để bọn ác ma hãm hại ? những thắc mắc và đau đớn tràn dâng lên đầu chàng , và chàng chợt nhớ lời của Sầm Bang Chủ :

- “ Mi hãy nhớ từ nay mi là người Cái bang ta, nhắc nhớ đến quá khứ thì sẽ không tìm ra trong hiện tại và nguy hiểm cho tương lai ! ”

Đào Tam Vũ đã trằn trọc thâu đêm đễ ngẩm nghĩ  về lời nói của Sầm Bang Chủ , hẳn lão bà đã thông cảm cho hắn , muốn giúp hắn tìm ra ngọn nguồn và cũng đễ bà ấy xác minh một điều gì , không nhắc nhớ đến quá khứ thì hẳn hắn không còn là người Nam Bắc Đao gia trang , chợt nhớ trong lúc vui vẻ , Bành Minh Chủ đã có lần hỏi hắn về nguồn gốc xuất xứ của bản thân hắn , hắn đã nói trong ngập ngừng :

- “ Tiểu điệt từ khi sinh ra đã thấy mình là ăn mày…”

Bành lão đã cười vui vẻ vì cách nói tự trào của tên ăn mày khá đẹp trai mà Sầm Sỹ Ngọc biệt phái đến đây gọi là giúp ông trong việc thu thập thông tin và phát thông tin thông qua Cái Bang ...thực chất ông hiểu việc đấy chỉ là nguyên cớ , cái chính là bà ấy biết ông không còn có thể tin vào ai , kể cả Bành Cổn cháu ông , có “ tiểu cái” kề bên cũng là một cách cảnh giới cho những âm mưu thầm kín gì đấy khó phát tác , mà ông thường nghĩ như thế , cũng đúng khi ông thấy Bành Cổn và cả bọn Côn Luân Thất Hiệp , Cửu Kiếm có phần e ngại khi thấy đặc phái viên của Cái Bang kè kè bên ông , còn tiểu cái này thì hắn chẳng hề nhòm ngó chi chuyện của ông hay của Côn Luân ,thi thoảng ông nhờ hắn chuyển tin qua bang chúng Cái Bang, bang chúng Cái bang hiện diện khắp nơi , tin tức được ám thị hay không đều được chuyển nhanh như chớp , một bang hội đông đúc và rộng lớn mà lại vô cùng chặt chẻ , có lẻ trên giang hồ không có môn phái bang hội nào mà bang chúng lại chấp hành kỷ luật môn quy và tuyệt đối trung thành như bang chúng Cái bang , có lẻ vì môn đồ Cái bang chỉ còn môn hộ là nhà , đồng môn là người thân đúng nghĩa nhất, chứ còn ai nữa đâu…

Đào Tam Vũ cắp cái gậy đã cẩu bổng vật bất ly thân của dân cái bang ra sau lưng , chàng tò mò đứng nhìn mấy đạo cô đang xào xào đảo đảo mấy món chay chuẩn bị chiêu đãi quần hùng,chàng thấy  cái cô đạo sỹ nhỏ xíu mặt đang đỏ như gấc lấm lét nhìn chàng rồi mím môi cúi xuống cái chảo to đùng , Đào Tam Vũ nhìn bao quát hậu viên của Nga My , những khóm trúc lòa xòa được chăm sóc tỷ mỷ bên cạnh những luống hoa ngay ngắn , những con đường nhỏ trải sỏi thật sạch và đẹp , trời đang vào xuân, khung cảnh thật là thơ mộng và tỉnh mịch , các đạo cô của Nga My thấy chàng đứng trông trời trông đất thì cũng khe khẻ cười , khe khẽ nói , nhẹ nhàng chỉ chỉ chỏ chỏ , ngay  lúc này Xuyến Chi gánh hai thùng đầy thức ăn đi từ nhà táo lên trai đường , trời cũng đã trưa , nàng đi ngang qua chổ Đào Tam Vũ thì vấp ngay một hòn đá , ôi trời , kỳ quá , tự nhiên ngày thường chẳng có , hôm nay lại xuất hiện viên đá kỳ cục này , nàng luống cuống ,nàng cố dùng tuyệt kỷ Nga My để kềm lại hai cái thùng nghi ngút khói , nước sóng sánh cơ hồ sắp trào ra …

Nhanh như chớp , tiểu cái bang ra tay cứu mỹ nhân , thiệt là đúng bài , Đào Tam Vũ xẹt ngay đến , chàng dùng tay trái đở ngay cái đòn gánh , tay kia chàng xô nhẹ Xuyến Chi ra , Đào Tam Vũ vận nội công kềm hai cái thùng , nước lăn tăn nhưng không chãy ra ngoài , hú vía chứ nếu không hội nghị thượng đỉnh có cơ  mất một món ngon , uổng công các nàng xắt xắt , nấu nướng , Xuyến Chi vừa rối rít cảm ơn vừa giành ngay cái đòn gánh có hai cái thùng trọng trách của nàng , Đào Tam Vũ cười tươi còn hơn lúc đeo túi ý, chàng lật đật nói :

- Không sao , để tại hạ giúp cô nương một tay .

- Ấy chết , thật là làm phiền đại hiệp…

Xuyến Chi vừa luống cuống xin lổi vừa muốn giằng lấy chiếc quang gánh trên tay ĐàoTam Vũ , chàng nhẹ nhàng đặt nó xuống , trong một tích tắc bốn mắt của hai người chạm vào nhau , một luồng chân khí mơ hồ kỳ cục cùng chạy qua hai mạch Nhâm Đốc của hai người , như điện xẹt , cà Xuyến Chi đạo cô và tiểu cái bang Đào Tam Vũ hơi choáng váng tý , cả hai lặng mất hai giây mới gượng lại được , hây da ! phen này cả hai đã trúng yêu mê huyền công rồi chắc !

Trong lúc Đào tiểu cái còn ngơ ngẩn nhìn theo cái eo thon tý xíu trong chiếc áo đạo cô dường như hơi cũ và đã chật, thì chàng nhác thấy bóng người xuất hiện ngay cuối lối đi của nàng , ai vậy ? hóa ra là Lâm Mã Chấn và  Bành Cổn , có nhẻ hội nghị tạm dừng nên hai đại hiệp Côn Luân bước ra hóng gió chắc,Đào Tam Vũ thấy Bành Cổn và Lâm Mã Chấn cũng cúi chào cô nương , thậm chí Bành tướng quân còn cười và nói cái chi đó , đã vậy hắn còn nhìn theo nàng cho đến khi nàng vào hẳn trai đường nữa chứ , bổng dưng Đào tiểu cái thấy phát ghét cái bản mặt câng câng của tổng tư lịnh liên minh quá , chàng văng tục -” mẹ kiếp ,già đầu không lấy được em nào mà còn dê xồm, !” lúc này chàng đã thấm đẩm ngôn ngữ của Cái bang chúng, ngay lúc ấy thì Bành Cổn cũng đã nhìn thấy Đào Tam Vũ nơi cuối tầm mắt , Bành tư lịnh chỉ khẻ nhíu mày , không biết hắn có trông thấy cảnh tượng gặp gở của hai người vừa rồi ? chắc không vì hắn đã nói gì đấy với Lâm Mã Chấn và cả hai giả tảng như chưa từng thấy chàng , vội quay vào làm như đang gấp gáp lắm vậy…

Ngay lúc Đào Tam Vũ định quay đi để trở về nơi căn phòng của chàng , được Nga My sắp xếp ngay cạnh Bành minh chủ , Đào Tam vũ nghe có tiếng gọi í ới , dường như đang kêu ngay tên của chàng , Tam Vũ quay đầu nhìn lại , chàng thấy một đạo cô có vẻ luống tuổi ,đang hấp tấp chạy ngay đến chổ chàng , theo sau là một tiểu cái bang cũng vội vã không kém , vừa trông thấy Đào tiểu cái , hắn đã lắp bắp : 

- Học trò ...mi có tin khẩn đấy…

còn tiếp…

Feb 9, 2014

QUỶ CỐC HỒI 75a Tam Thánh Thần Tiêu - DIỆT MA PHÙ CHÍNH Quyển 2








QUỶ CỐC HỒI 75a Tam Thánh Thần Tiêu - DIỆT MA PHÙ CHÍNH
Quyển 2

Phương Cung thối lui mất ba bước , tên núp dưới lườn xe cũng cung tay đẩy ra ngay một chưởng , Phương Cung lộn nhào mấy vòng tránh chưởng lực của gả , hóa ra hắn chính là tên xà ích đánh xe ngựa chứ ai , Phương Cung vừa múa tít cây đả cẩu bổng vừa la to :

- Tại sao mi đánh ta hử …

Tên xà ích cũng nạt lớn :

- Mi theo dõi bọn ta làm gì …

Phương Cung cũng hét to và múa ngay đả cẩu bổng giáng ngay xuống đầu hắn :

- Đường quan của thiên hạ , ai cũng đi được mi có quyền gì hạch hỏi ta …

- Tên ăn mày già láo thật , theo hay không hôm nay mi cũng tận số rồi…

Vừa dứt lời hắn rút ngay ra trong ngực áo một cái ống tiêu bằng sắt to chừng cườm tay , hắn đưa ngay lên miệng thổi ngay một hơi dài. Phương lão hét lên :

- Long Tiêu Cuồng nộ ! mi là ….

vừa nói dứt Phương Cung phải ngậm ngay miệng lại , lão ngồi phệt xuống xếp bằng tréo chân , tay trái chắp ngay trước ngực , tay phải lão giơ cây đã cẩu bổng lên ngay đỉnh đầu , chẳng mấy chốc một luồng khí trắng tõa ngay ra chung quanh thân gậy , lúc này tên xà ích ra sức thổi một bài tiêu réo rắt , nghe trầm bổng khoan nhặt với những cung bậc dị thường …

Hôm nay Phương Cung biết là gặp cường địch , Long Tiêu Cuồng Nộ là tên gọi anh cả của nhà Tam Thánh Thần Tiêu gồm ba anh em , đừng đầu là Long Tiêu Cuồng Nộ Nhất Thánh Công Kim Tiếu , thứ nhì là Lân Tiêu Đoạt Hồn  Nhị Thánh Công Kiều Như , thứ ba là  Ma Tiêu Qủy Khốc Tam Thánh Công Lục Song , ba anh em nhà này không biết xuất thân quê quán từ đâu , giang hồ chỉ biết chừng hai mươi năm về trước , khi cuộc chiến Thiên Ma lần hai đã trãi qua được ba mươi năm , thiên hạ cũng dần nguôi ngoai , lúc này vùng Ngô Châu , nằm phía dưới sa mạc Lục Thần sa , xuất hiện ba anh em nhà hắn , lúc đầu bọn chúng làm bảo kê bảo tiêu mấy cái chợ , mấy đoàn thương gia đi ngang qua vùng để buôn bán , cũng chẳng có chi đặc biệt …

Một hôm, chúng trôi dạt đến một làng quê Hán tộc , nằm lọt thỏm trong một vùng dân Ngô bản địa , trong làng có một hộ thương nhân khá  giàu có , chuyên buôn hàng tơ lụa , lông thú qua lại trung nguyên , bọn này muốn áp đặt bảo kê hàng hóa cho nhà thương nhân ấy , tuy nhiên thương nhân này không chịu vì cũng đã có một đoàn bảo tiêu khác , thế là một trận thư hùng tranh giành lảnh địa làm chết rất nhiều người đã xảy ra , và thương nhân nọ cùng gia đình của ông ta cũng chung số phận , chỉ duy nhất một đứa con gái sống sót , được những kẻ bảo tiêu Hán tộc thoát chết đem đi đâu không rỏ ,bọn Tam Thánh lúc này đã khống chế được toàn bộ khu vực , thanh thế bọn chúng rất lớn, ai ai trong vùng cũng phải nể mặt bọn chúng, cống nạp quà cáp, da thú , lụa là , tiền bạc , gái đẹp  đủ thứ …

Năm năm sau, một hôm vào một ngày đầu thu , một kẻ xa lạ và quái dị , trang phục toàn màu trắng toát che kín mặt,  hoàn toàn tay không , kẻ mà sau này giang hồ đồn đại gán cho y cái tên Vô Diện Bạch Y nhân , không biết từ đâu đến , đã công khai yết thị  “Đại khai sát giới Tam thủ lãnh”, bọn Tam thánh ngạo mạn coi thường gả này , và kết cục thì không một ai trong tiêu cục của Tam thánh toàn mạng , có điều lạ là ba anh em hắn không hề hấn gì , tại sao thì chẳng ai biết , Vô Diện Bạch Y Nhân không đủ sức tiêu diệt bọn chúng hay sao ? hay là bọn chúng thương lượng tốt ? hay là bọn chúng đầu hàng ,  không ai biết tại sao , mãi đến sau này người ta mới biết Tam Thánh qui phục và chịu nhận Vô Diện là sư tổ , bọn chúng cũng bỏ nghề bảo kê và theo Vô Diện Bạch Y nhân đi đâu không rỏ ….

Chừng mười năm , giang hồ bổng lại thấy xuất hiện ba anh em nhà hắn với võ khí , võ công khác hẳn , ngày xưa bọn chúng chỉ đao kiếm , bây giờ thì tiêu sáo lung tung phèng , xem ra thì có vẻ văn nhân bóng bẩy , nhưng ma công của Long Tiêu , Lân tiêu và Ma tiêu đều quỷ mị , chết người , và dĩ nhiên là người ta đồn đại ba anh em nhà hắn học được ma công này từ sư phụ của bọn chúng là Vô Diện Bạch Y nhân , đã biến mất sau ngày dẫn anh em chúng đi… không hề thấy quay lại giang hồ lần nữa ,không ai biết tại sao , và ba anh em nhà Tam Thánh không hề mở miệng xác nhận đúng sai hay bất cứ điều gì ,có điều chắc chắn nhất là bọn chúng ra tay vô cùng tàn độc, ma tiêu công của bọn chúng làm người ta phát điên , vở óc trào máu thất khiếu mà chết , những cao thủ ngoại hạng cở như Thiếu Lâm Nga My cũng phải kiêng dè …

Vậy mà hôm nay Phương Cung , trưởng lão bảy túi của Cái Bang trực diện đối đầu với anh cả của Tam Thánh , quả là nguy nan ,Long Tiêu lúc này đã tấu một khúc nhạc ghê gớm , từng chuổi âm thanh cứ như là những mũi kim vô hình đâm vào tai , vào da vào tận xương tủy  não bộ của Phương Cung , lão cố bế các cơ quan chống lại sự xâm nhập đó , nhưng những giai điệu ma quái kỳ cục cứ len lỏi , như những giòng nước ngầm , ri rỉ ngấm vào thân thể lão , làm cho lão cứ từ từ nhủn dần , nhủn dần , lão cũng lờ mờ ý thức được tình thế của mình , lão muốn đứng dậy , lấy hết sức lực đánh ra một gậy , một quyền hay cái chi chi cũng được , nhưng lão cứ mụ dần , mụ dần…

Ầm ! hình như cái đầu của Phương Cung vỡ ra hay sao ? lão bật ngữa ra sau , Long Tiêu Nhất Thánh cũng ngưng bặt và  hắn thụt lùi nhiều bước , tràng đấu tung bụi mờ , qua ánh trăng vàng vọt mờ mờ , hình như thêm một bóng người xuất hiện , người này chiếu cặp mắt sáng quắc nhìn vào Nhất Thánh , một giọng cười có vẻ khoái trá cất lên , Long Tiêu lật đật đưa ống tiêu lên thổi ngay m ột tràng âm thanh điếc tai , tiếng cười ngưng bặt , một giọng nói có vẻ đùa cợt vang lên :
- Ta đâu có tiền , à mà ta có cái này cho mi , bỏ công mi thổi nghe dở ẹt …
lời còn chưa dứt thì Long Tiêu đã ối một tiếng , cái tiêu của hắn bật ra khỏi tay , và miệng hắn ngậm ngay một cái đùi gà ăn dở …
Ai có thể đùa cợt với Nhất Thánh Thần Tiêu vậy ta ? cái đùi gà ăn dở chắc phải là của Cái Bang chủ thôi !
Sầm Sỹ Ngọc lão bà bổng nghiêm nét mặt , bà chỉa cây gậy đã cẩu bổng chân truyền hướng thẳng về phía Long Tiêu , một luồng khí quang chớp chớp xanh lè lao thẳng tới Long Tiêu Nhất Thánh , hắn không dám tiếp chiêu vội ngả tạt sang một bên , rồi nhún người vọt ngay tắp lự , không quên vớt vát một câu cho đở sợ :

- Chờ đấy , ta không quên đâu…

Sầm lão cười to không quên nói với theo :

- Lần sau nhớ đem theo sư phụ mi nhé …

Long Tiêu cuốn gói chuồn thẳng , lúc này sầm lão bà mới quay lại nhìn Phương trưởng lão , hắn đang lảo đảo cố đứng dậy , cố gắng lắm hắn mới thều thào được mấy chữ :

- Cung kính Bang Chủ …

Sầm lão bà cười thêm phát nữa rồi bà thủng thẳng nói :

- Mi chưa phải là đối thủ của hắn ...

- Đệ tử bất tài ….Phương Cung lật đật trả lời.

sầm lão bà không chú ý đến câu trả lời của Phương lão , bà nhìn xa xăm một tý rồi lẩm bẩm :

- Ta không ngờ bọn Tam Thánh mà cũng chịu theo bọn này…

Phương Cung không hiểu bọn này là ai , hắn đưa mắt dò hỏi về phía Sầm bang chủ , bà chỉ khẻ nói với hắn :

- Mặc dù chúng ta không can dự , nhưng vận mệnh võ lâm lần này nguy to…

Nguy to ! nghe hơi kỳ kỳ , liên minh Diệt Ma Phù Chính đang lừng lẩy thế kia mà võ lâm nguy to là sao , Phương lão ngập ngừng hỏi :

- Như thế ….nghĩa là sao ạ ?

Sầm Sỹ Ngọc quay lại nhìn thẳng vào Phương Cung , bà chậm rải nói :

- Liên minh của tên cụt tay thật ra chỉ là cái vỏ , bọn ghê gớm hơn đang chi phố lão mà lão không hay , tính tham lam háo danh của lão làm cho lão mờ mắt rồi , bọn Tam Thánh không phải tự nhiên chịu làm xà ích cho đám này , à mà bọn chúng đâu rồi …

Sầm lão bà nhắc đến những tên khác , những tên mà Phương Cung theo dõi , bọn chúng đâu hết rồi ?

Phương lão cung tay thưa :

- Theo đệ tử thấy thì bọn chúng còn một bà lão và hai nha đầu …

có điều lạ là ...bọn nha đầu dùng thanh đao cong …

Sầm lão quay phắt lại :

- Thanh đao cong ư !

- Thưa vâng !

Sầm Sỹ Ngọc nhăn tít cặp lông mày bạc phếch của bà , bà cắp cây gậy ra sau lưng , dường như bà đang cố nhớ hay đang cố hình dung điều gì liên quan đến thanh đao cong trong tay bọn vừa rồi , được một chốc , Sầm lão quay lại nhìn Phương Cung , lão đưa mắt nhìn Bang chủ có vẻ dò hỏi , Sầm lão nói :

- Ai là chủ nhân đám cưới ?

Phương Cung gải gải đầu ấp úng :

- Thật tình đệ tử chưa biết , nhưng sáng mai Bang chủ sẽ biết…

- Mi không cẩn thận gì cả , không tự nhiên mà có đám cưới như thế , ít ra mi cũng phải biết chủ nhân , cô dâu chú rể , khách dự tiệc , nhất là những kẻ khả nghi như vừa rồi…

Phương Cung thối lui một bước lật đật quỳ xuống , y nhỏ giọng :

- Đệ tử biết lổi  , đệ tử biết lổi rồi…

Sầm lão vẫn không nhìn lão , bà nói tiếp :

- Bọn dùng thanh đao cong này xuất xứ từ Ba Tư , có thể là một phái của Thiên Cung ...bọn này mới đích thực là cầm trịch liên minh của lão Bành …
à còn bà già đi chung,  thì như thế nào?

Phương Cung đứng ngay dậy , y thưa rành mạch :

-Đệ tử nhìn từ trên xuống nên  không thấy rỏ , nhưng có thể là một người hơi kỳ lạ …

Sầm lão bà gặng :

- Kỳ lạ thế nào ?

Phương Cung hơi ngập ngừng chút rồi nói :

- Dường như ...dường như...răng bà ấy đen thui à !

- Hả !

Sầm Sỹ Ngọc rúng động đến nổi bà suýt đánh rơi đả cẩu bổng…

còn tiếp…

Feb 4, 2014

QUỶ CỐC - HỒI 74b "Ăn cổ cưới" - DIỆT MA PHÙ CHÍNH


QUỶ CỐC - HỒI 74b  "Ăn cổ cưới" - DIỆT MA PHÙ CHÍNH

Trời mới xế xế , nắng đầu xuân mọng vàng như mật ngọt trải lên Lủng Châu Phong, lại thêm phất phơ gió xuân liu riu lướt nhẹ , cây cỏ xanh tươi của mùa xuân làm cho lòng thêm phấn khích , tiếng nhạc réo rắt từ Phong lầu kèm theo mùi hành tỏi phi của thức ăn lan tỏa trong gió càng làm cho Phương trưởng lão cồn cào , đám cưới tối nay ở Phong lầu là đám cưới đầu mùa, lão đã trinh sát nhà bếp của nhà hàng , đủ các món ngon vật lạ , đặc sản vùng biên địa cũng như từ xa xôi trung nguyên, đám cưới nhà giàu thì chắc phải có danh tửu , cở Mao đài , hay Trình Mỹ tửu, chắc lại còn có đặc sản miền này như Dương tiết , Mã lồng chi chi …

Nghĩ đến đây Phương trưởng lão nuốt nước bọt nghe cái ực , lão quẹt miệng như thể vừa cạn chén , Phương Cung đứng lên đi lửng thửng về phía Phong lầu ,bàn ghế đang được sắp đặt,  khách dự cũng đã đến rồi , Phương Cung lách vào một cái ngách, lão khẻ nhún người bay vọt ngay lên mái lầu của tòa nhà , không một tiếng động , như một chú mèo đang đi săn chuột , lão không săn chuột , lão săn tý đồ nhắm , Phương Cung nằm ép sát mái ngói , lão khẻ nhìn vào khe hở của viên ngói ,bốn năm cái chảo,  cái  đang sôi ùng ục , cái chiên xèo xèo , hai ba tên bếp đang lăng xăng nấu nướng , chưa đến lúc , Phương Cung chép miệng , lão lại nhẹ nhàng ngồi dậy , thoắt cái lão đã nằm trên mái chính điện của tòa nhà , tiếng cười nói râm ran , Phương Cung lại nhìn vào khe viên ngói , lão thấy có đám thương buôn cho tiền lão ban sáng , à thì ra bọn người này đi đám cưới, Phương Cung lại nhìn xéo về một phía khác…

Ô ! Phương Cung suýt kêu lên , thì ra hai tên kiếm khách ban sáng cũng có mặt , hóa ra chúng cũng đi ăn cưới ư? cái dấu hỏi to tổ bố từ từ phình lên trong đầu Phương trưởng lão , cái sự tò mò ban sáng với hai tên này tăng lên dữ dội , Phương Cung lẩm bẩm “không thể không biết bọn này là ai , từ đâu , làm chi đây …”

Lúc này khách đã vào đầy , âm thanh hổn loạn , trời cũng đã sụp tối , đèn lồng ngoài đường phố cũng đã được thắp lên , Phương Cung thấy bọn tiểu nhị đã bắt đầu dọn món ăn lên , ái chà , không thể chậm trể được , Phương trưởng lão ngó hai bên , lão tặc lưỡi “ tiểu cái chưa thấy tới , cái thằng này đi lấy đồ ngon mà cũng chậm chạp quá , thảo nào mấy năm rồi mà chẳng có cái túi nào cả…” lão vừa lầm bầm xong thì nghe một tiếng húyt sáo nhỏ , có thế chứ , thằng mắc dịch , tý xíu nữa là lở chuyện rồi , Phương lão thấy tiểu cái thất tha thất thểu lò dò chống cây gậy đang lầm lủi tiến vào phía sau gian bếp , lúc này một tên đầu bếp đang bước ra sau làm gì đấy , trông thấy tiểu cái, hắn gắt to :

- Tiểu yêu ! định trộm đấy phỏng ?

Tiểu cái gải đầu rột rột , cười nhăn nhở :

- Đâu dám , đại ca , em chỉ xin chút xíu bỏ bụng thôi …

- Cút ngay , mới bưng lên , đồ thừa còn chưa có lấy đâu mà mi xin …

Tiểu cái lại gải lưng nghe sột sột , tên đầu bếp bịt mũi khoát tay lia lịa :

- Ta đã nói không có gì , mi không đi chớ trách nhé

Vừa nói hắn vừa quay vào rút nhanh que cời than vung lên dọa tiểu ăn mày , tiểu cái chợt ôm đầu rống to :

- Ối giời ôi , chết tôi rồi …

Hắn gào to đến nổi hai tên bếp trong nhà cũng phải chạy ra xem , thấy tiểu cái nằm lăn lộn , tên bếp cầm que than phân bua :

- Chưa có làm gì mà , đã có đánh đâu, lại ăn vạ à…

Bổng tiểu cái vùng dậy chộp cây gậy quay đầu đi khập khểnh ra phía đường , mấy tên bếp hỉ hả , tên cầm que than cười to :

- Thấy chưa , ăn vạ cũng chẳng xong …

Phương Lão chứng kiến mọi việc , lão thấy tiểu cái vừa khuất dạng sau mấy tòa nhà thì cũng nhún mình bay vút về phía đấy …

Phương Cung đưa cái bọc to cho tiểu cái , lão nhăn miệng cười hềnh hệch :
- Ta chỉ lấy món ngon thôi, còn chai Mao đài nữa này…

Tiểu cái cười tít mắt , bắt ngay lấy cái bọc , hắn mở nó ra bày trên thềm một ngôi nhà không người , có lẻ chủ nhà đi vắng, tiểu cái thò tay vào cái bị đeo kè kè bên , hắn lôi ra hai cái bát , hắn đặt trước mặt  Phương Cung một cái , cái kia hắn xúc mấy món thức ăn cho lão, Phương Cung thò tay lấy chai rượu tu trước một hơi rồi chuyền cho tiểu cái , cả hai chẳng nói năng gì , chỉ ngồi tỳ tỳ ăn và uống , loáng một cái đã hết sạch,tu nốt ngụm cuối cùng , Phương Cung quăng cái chai vào một bụi rậm, trời đã chuyển về đêm sâu , tiếng cười  đùa ca hát ở Phong lầu cũng đã giảm hẳn , khách dự tiệc đang lục tục ra về ,Phương Cung và tên tiểu cáí cũng đã no say , cả hai đang nằm rên ư ử một bài hát của kiếp ăn mày “...Đời ta lang thang , không cần ai cưu mang ,sống phơi gan , là chết thây tan …”

Những cổ xe ngựa của dân Hán tham dự tiệc cưới chen lẩn với những chú ngựa cao ráo thanh mảnh miền quan ngoại,cũng bắt đầu đi ngang qua chổ hai cái bang đang nằm nhìn trời sao ,Phương Cung nhác thấy hai tên kiếm khách khi sáng phóng ngựa vụt qua nhanh , kỳ dzậy cà ,mới sáng thấy bọn tiểu nhị dắt ngựa ra sau …

Chẳng nhẻ bọn này không ở đêm à, thế thì kế hoạch do thám bọn trung nguyên này của Phương trưởng lão coi như phá sản ,Phương Cung ngồi bật dậy , lão chồm hẳn lên để xem bọn này đi về đâu , thì ra bọn chúng đi về hướng bắc,lão cũng kịp nhìn thấy một chiếc xe ngựa dáng vẻ hơi tuềng toàng một tý vừa khuất dạng sau dãy phố , in hình như nó đi về phía nam , ngược với bọn kiếm khách lúc nảy , ôi dào ơi , mình định đêm nay thám sát bọn chúng , nhưng hỏng rồi , còn chi để thám sát đây , không có việc gì làm ăn không ngồi rồi cũng chán nhể , hay ta thử theo chiếc xe cà tàng kia xem , gớm xe gì cũ kỹ thế mà cũng đi ăn cưới nhà hàng !

Phương Cung chép miệng rủa bâng qươ , ô! nhưng sao mình phải theo dõi này nọ chứ , Cái bang xưa nay đâu có tranh chấp với ai , mà phải theo dõi này kia , Sầm bang chủ rõ chán nhể ! vừa lẩm nhẩm xong lão giật mình ngó dáo dát như Sầm lão bà đang ở đâu đây , Phương Cung vươn vai ngáp một cái gần sái quai hàm khiến tiểu cái đang ngủ cũng mở mắt ra nhìn lão :

- Có gì thế đại ca ?

Phương Cung không trả lời , lão đứng lên , nhìn cả hai bên nam bắc con đường chạy xuyên qua cái trấn , lão thầm nghĩ , do thám hai thằng kia thì mình chả có ngựa , chạy bộ mệt , mới no say xong , do thám cái xe có lý hơn , xe chạy chậm , mình cũng đở phải chạy bộ nhanh , ta chỉ cần giở ngay “Cẩu truy Cái bang” là theo khỏe , kệ chạy theo chừng vài dặm , không có gì thì thôi ,Phương Cung quay sang tiểu cái nói nhỏ :

- Ta theo bọn kia , xem thử có gì khác lạ không , mi nằm ở đây , nếu có động tịnh thì theo dõi cho kỷ …

Tiểu cái gật đầu , không nói năng gì,Phương Cung nhún mình bay vút theo hướng chiếc xe , tại sao lại là chiếc xe mà không phải ai khác , vì lúc ban chiều , lão đã thấy chiếc xe với tên xà ích mặt bậm trợn , lầm lỳ vụt roi chan chát vào lưng ngựa , chiếc xe đổ ngay trước cửa Phong lầu , mặc dù phải nửa canh giờ mới khai tiệc , lão đã thấy một bà già đi với 2 người con gái khá trẻ , ăn vận cũng lạ kỳ, không hẳn là Khiết Đan , mà cũng không phải là theo thời trang Hán tộc , mặt mày có hơi khác lạ so với những cô gái Khiết Đan quanh đây , các cô có vẻ là người bảo vệ cho bà lão , cô nào những thanh đao mũi cong , Phương Cung lúc đấy đã cố nhớ xem môn phái nào sử dụng những thanh đao cong , nhưng lão đành chịu , không biết môn phái nào , Trung nguyên hay Ngoại mông , Tây vực , xa hơn nữa là A phú hãn …

Trên đường bôn ba giang hồ xin xỏ , lão đâu có thấy ai xài đao mũi cong bao giờ , ngay cả bọn “ác ma” cũng chỉ chơi toàn gươm cong thôi, cho nên Phương Cung chú ý ngay , hẳn là bọn này ở nơi xa đến chứ nhể , phải trinh sát bọn này mới được , và dù gì bọn này cũng hấp dẫn hơn hai thằng nhãi đeo kiếm, lão vừa chạy vừa miên man suy nghĩ thế , chẳng mấy chốc , độ chừng nữa khắc đã thấy thấp thoáng chiếc xe đàng trước , lão chạy chậm lại …

Chiếc xe chạy êm ru , chả nghe tiếng động gì cả , lão biết đường sá lúc này mùa đông vừa qua , tuyết tan làm đường rất xấu , vậy mà cổ xe này không phát ra tiếng động  gì thì đúng là cao thủ , lão xì tốp lại , nép vào vệ đường , đi chầm chậm , dưới ánh trăng vằng vặc của rằm tháng chạp , lão thấy cái đầu ngựa hất qua hất lại , chiếc xe dường như đứng im , phải rồi , nó đâu có chạy nên đâu có phát ra tiếng động…

Phương Cung thầm nhủ như vậy và lão lập tức dừng ngay lại , lão vận công , bế ngay hô hấp , cây gậy đả cẩu bổng cắp ngay ra sau lưng , lão đứng im như phổng mất nửa khắc thời gian , không thấy gì động đậy, Phương Cung nhẹ nhàng tiến lại gần , gần thêm chút nữa , quái , chẳng nghe động tịnh gì , lão đánh bạo ghé sát mặt vào cái cửa sổ của chiếc xe , tên xà ích đã biến mất , trong xe không có ai , bà già với hai ả kỳ cục cũng không có , họ đâu rồi ta ?tự dưng lại bỏ xe bỏ ngựa à , xe cũ cũng tiền chứ bộ , ngựa còn hơn thế , ái chà chà , căng à nhe , bây giờ làm sao , xe thì mình lấy làm gì , còn ….ngựa ….à ….ừm….Phương Cung lưởng lự …

Cái bang từ nào giờ đâu có đi ngựa , tự nhiên tui đi ngựa cũng kỳ chớ , Sầm lão bà hỏi trả lời sao ? bỏ nó ở đây kẻ gian bắt bán nó thì sao ? thôi đem về gởi quán xem có ai nhận hôn , chắc hông có ai nhận đâu , lúc đó mình cho ai ….à lúc đó mình cho... hừm … cho mấy lão thầy chùa Thiếu Lâm vậy .
Nghĩ là làm , Phương Cung tháo ngay dây cương ngựa , lão nắm dây cương dắt chú ngựa ra khỏi càng xe , con ngựa không chịu đi , nó lắc lắc cái đầu , giựt ra khỏi sợi dây cương , chiếc xe thình lình không còn con ngựa thì chỏng hai càng lên , Phương Cung giật mình thối lui khi lão thấy một người ….đúng rồi một người đang bám dưới lườn xe từ nãy giờ ….

còn tiếp...