QUỶ CỐC HỒI 75a Tam Thánh Thần Tiêu - DIỆT MA PHÙ CHÍNH
Quyển 2
Phương
Cung thối lui mất ba bước , tên núp dưới lườn xe cũng cung tay đẩy ra
ngay một chưởng , Phương Cung lộn nhào mấy vòng tránh chưởng lực của gả ,
hóa ra hắn chính là tên xà ích đánh xe ngựa chứ ai , Phương Cung vừa
múa tít cây đả cẩu bổng vừa la to :
- Tại sao mi đánh ta hử …
Tên xà ích cũng nạt lớn :
- Mi theo dõi bọn ta làm gì …
Phương Cung cũng hét to và múa ngay đả cẩu bổng giáng ngay xuống đầu hắn :
- Đường quan của thiên hạ , ai cũng đi được mi có quyền gì hạch hỏi ta …
- Tên ăn mày già láo thật , theo hay không hôm nay mi cũng tận số rồi…
Vừa
dứt lời hắn rút ngay ra trong ngực áo một cái ống tiêu bằng sắt to
chừng cườm tay , hắn đưa ngay lên miệng thổi ngay một hơi dài. Phương
lão hét lên :
- Long Tiêu Cuồng nộ ! mi là ….
vừa
nói dứt Phương Cung phải ngậm ngay miệng lại , lão ngồi phệt xuống xếp
bằng tréo chân , tay trái chắp ngay trước ngực , tay phải lão giơ cây đã
cẩu bổng lên ngay đỉnh đầu , chẳng mấy chốc một luồng khí trắng tõa
ngay ra chung quanh thân gậy , lúc này tên xà ích ra sức thổi một bài
tiêu réo rắt , nghe trầm bổng khoan nhặt với những cung bậc dị thường …
Hôm
nay Phương Cung biết là gặp cường địch , Long Tiêu Cuồng Nộ là tên gọi
anh cả của nhà Tam Thánh Thần Tiêu gồm ba anh em , đừng đầu là Long Tiêu
Cuồng Nộ Nhất Thánh Công Kim Tiếu , thứ nhì là Lân Tiêu Đoạt Hồn Nhị
Thánh Công Kiều Như , thứ ba là Ma Tiêu Qủy Khốc Tam Thánh Công Lục
Song , ba anh em nhà này không biết xuất thân quê quán từ đâu , giang hồ
chỉ biết
chừng hai mươi năm về trước , khi cuộc chiến Thiên Ma lần hai đã trãi
qua được ba mươi năm , thiên hạ cũng dần nguôi ngoai , lúc này vùng Ngô
Châu , nằm phía dưới sa mạc Lục Thần sa , xuất hiện ba anh em nhà hắn ,
lúc đầu bọn chúng làm bảo kê bảo tiêu mấy cái chợ , mấy đoàn thương gia
đi ngang qua vùng để buôn bán , cũng chẳng có chi đặc biệt …
Một hôm,
chúng trôi dạt đến một làng quê Hán tộc , nằm lọt thỏm trong một vùng
dân Ngô bản địa , trong làng có một hộ thương nhân khá giàu có , chuyên
buôn hàng tơ lụa , lông thú qua lại trung nguyên , bọn này muốn áp đặt
bảo kê hàng hóa cho nhà thương nhân ấy , tuy nhiên thương nhân này không
chịu vì cũng đã có một đoàn bảo tiêu khác , thế là một trận thư hùng
tranh giành lảnh địa làm chết rất nhiều người đã xảy ra , và thương nhân
nọ cùng gia đình của ông ta cũng chung số phận , chỉ duy nhất một đứa
con gái sống sót , được những kẻ bảo tiêu Hán tộc thoát chết đem đi đâu
không rỏ ,bọn Tam Thánh lúc này đã khống chế được toàn bộ khu vực ,
thanh thế bọn chúng rất lớn, ai ai trong vùng cũng phải nể mặt bọn
chúng, cống nạp quà cáp, da thú
, lụa là , tiền bạc , gái đẹp đủ thứ …
Năm
năm sau, một hôm vào một ngày đầu thu , một kẻ xa lạ và quái dị , trang
phục toàn màu trắng toát che kín mặt, hoàn toàn tay không , kẻ mà sau
này giang hồ đồn đại gán cho y cái tên Vô Diện Bạch Y nhân , không biết
từ đâu đến , đã công khai yết thị “Đại khai sát giới Tam thủ lãnh”, bọn
Tam thánh
ngạo mạn coi thường gả này , và kết cục thì không một ai trong tiêu cục
của Tam thánh toàn mạng , có điều lạ là ba anh em hắn không hề hấn gì ,
tại sao thì chẳng ai biết , Vô Diện Bạch Y Nhân không đủ sức tiêu diệt
bọn chúng hay sao ? hay là bọn chúng thương lượng tốt ? hay là bọn chúng
đầu hàng , không ai biết tại sao , mãi đến sau này người ta mới biết
Tam Thánh qui phục và chịu nhận Vô Diện là sư tổ , bọn chúng cũng bỏ
nghề bảo kê và theo Vô Diện Bạch Y nhân đi đâu không rỏ ….
Chừng
mười năm , giang hồ bổng lại thấy xuất hiện ba anh em nhà hắn với võ
khí , võ công khác hẳn , ngày xưa bọn chúng chỉ đao kiếm , bây giờ thì
tiêu sáo lung tung phèng , xem ra thì có vẻ văn nhân bóng bẩy , nhưng ma
công của Long Tiêu , Lân tiêu và Ma tiêu đều quỷ mị , chết người , và
dĩ nhiên là người ta đồn đại ba anh em nhà hắn học được ma công này từ
sư phụ của bọn chúng là Vô Diện Bạch Y nhân , đã biến mất sau ngày dẫn
anh em chúng đi… không hề thấy quay lại giang hồ lần nữa ,không ai biết
tại sao , và ba anh em nhà Tam Thánh không hề mở miệng xác nhận đúng sai
hay bất cứ điều gì ,có điều
chắc chắn nhất là bọn chúng ra tay vô cùng tàn độc, ma tiêu công của
bọn chúng làm người ta phát điên , vở óc trào máu thất khiếu mà chết ,
những cao thủ ngoại hạng cở như Thiếu Lâm Nga My cũng phải kiêng dè …
Vậy
mà hôm nay Phương Cung , trưởng lão bảy túi của Cái Bang trực diện đối
đầu với anh cả của Tam Thánh , quả là nguy nan ,Long Tiêu lúc này đã tấu
một khúc nhạc ghê gớm , từng chuổi âm thanh cứ như là những mũi kim vô
hình đâm vào tai , vào da vào tận xương tủy não bộ của Phương Cung ,
lão cố bế các cơ quan chống lại sự xâm nhập đó , nhưng những giai điệu
ma quái kỳ cục cứ len lỏi , như những giòng nước ngầm , ri rỉ ngấm vào
thân thể lão , làm cho lão cứ từ từ nhủn dần , nhủn dần , lão cũng lờ mờ
ý thức được tình thế của mình , lão muốn đứng dậy , lấy hết sức lực
đánh ra một gậy , một quyền hay cái chi chi cũng được , nhưng lão cứ mụ
dần , mụ dần…
Ầm
! hình như cái đầu của Phương Cung vỡ ra hay sao ? lão bật ngữa ra sau ,
Long Tiêu Nhất Thánh cũng ngưng bặt và hắn thụt lùi nhiều bước , tràng
đấu tung bụi mờ , qua ánh trăng vàng vọt mờ mờ , hình như thêm một bóng
người xuất hiện , người này chiếu cặp mắt sáng quắc nhìn vào Nhất Thánh
, một giọng cười có vẻ khoái trá cất lên , Long Tiêu lật đật đưa ống
tiêu lên thổi ngay m ột tràng âm thanh điếc tai , tiếng cười ngưng bặt ,
một giọng nói có vẻ đùa cợt vang lên :
- Ta đâu có tiền , à mà ta có cái này cho mi , bỏ công mi thổi nghe dở ẹt …
lời
còn chưa dứt thì Long Tiêu đã ối một tiếng , cái tiêu của hắn bật ra
khỏi tay , và miệng hắn ngậm ngay một cái đùi gà ăn dở …
Ai có thể đùa cợt với Nhất Thánh Thần Tiêu vậy ta ? cái đùi gà ăn dở chắc phải là của Cái Bang chủ thôi !
Sầm
Sỹ Ngọc lão bà bổng nghiêm nét mặt , bà chỉa cây gậy đã cẩu bổng chân
truyền hướng thẳng về phía Long Tiêu , một luồng khí quang chớp chớp
xanh lè lao thẳng tới Long Tiêu Nhất Thánh , hắn không dám tiếp chiêu
vội ngả tạt sang một bên , rồi nhún người vọt
ngay tắp lự , không quên vớt vát một câu cho đở sợ :
- Chờ đấy , ta không quên đâu…
Sầm lão cười to không quên nói với theo :
- Lần sau nhớ đem theo sư phụ mi nhé …
Long
Tiêu cuốn gói chuồn thẳng , lúc này sầm lão bà mới quay lại nhìn Phương
trưởng lão , hắn đang lảo đảo cố đứng dậy , cố gắng lắm hắn mới thều
thào được mấy chữ :
- Cung kính Bang Chủ …
Sầm lão bà cười thêm phát nữa rồi bà thủng thẳng nói :
- Mi chưa phải là đối thủ của hắn ...
- Đệ
tử bất tài ….Phương Cung lật đật trả lời.
sầm lão bà không chú ý đến câu trả lời của Phương lão , bà nhìn xa xăm một tý rồi lẩm bẩm :
- Ta không ngờ bọn Tam Thánh mà cũng chịu theo bọn này…
Phương Cung không hiểu bọn này là ai , hắn đưa mắt dò hỏi về phía Sầm bang chủ , bà chỉ khẻ nói với hắn :
- Mặc dù chúng ta không can dự , nhưng vận mệnh võ lâm lần này nguy to…
Nguy
to ! nghe hơi kỳ kỳ , liên minh Diệt Ma Phù Chính đang lừng lẩy thế kia
mà võ lâm nguy to là sao , Phương lão ngập ngừng hỏi :
- Như thế ….nghĩa là sao ạ ?
Sầm Sỹ Ngọc quay lại nhìn thẳng vào Phương Cung , bà chậm rải nói :
-
Liên minh của tên cụt tay thật ra chỉ là cái vỏ , bọn ghê gớm hơn đang
chi phố lão mà lão không hay , tính tham lam háo danh của lão làm cho
lão mờ mắt rồi , bọn Tam Thánh không phải tự nhiên chịu làm xà ích cho
đám này , à mà bọn chúng đâu rồi …
Sầm lão bà nhắc đến những tên khác , những tên mà Phương Cung theo dõi , bọn chúng đâu hết rồi ?
Phương lão cung tay thưa :
- Theo đệ tử thấy thì bọn chúng còn một bà lão và hai nha đầu …
có điều lạ là ...bọn nha đầu dùng thanh đao cong …
Sầm lão quay phắt lại :
- Thanh đao cong ư
!
- Thưa vâng !
Sầm
Sỹ Ngọc nhăn tít cặp lông mày bạc phếch của bà , bà cắp cây gậy ra sau
lưng , dường như bà đang cố nhớ hay đang cố hình dung điều gì liên quan
đến thanh đao cong trong tay bọn vừa rồi , được một chốc , Sầm lão quay
lại nhìn Phương Cung , lão đưa mắt nhìn Bang chủ có vẻ dò hỏi , Sầm lão
nói :
- Ai là chủ nhân đám cưới ?
Phương Cung gải gải đầu ấp úng :
- Thật tình đệ tử chưa biết , nhưng sáng mai Bang chủ sẽ biết…
-
Mi không cẩn thận gì cả , không tự nhiên mà có đám cưới như thế , ít ra
mi cũng phải biết chủ nhân , cô dâu chú rể , khách dự tiệc , nhất là
những kẻ khả nghi như vừa rồi…
Phương Cung thối lui một bước lật đật quỳ xuống , y nhỏ giọng :
- Đệ tử biết lổi , đệ tử biết lổi rồi…
Sầm lão vẫn không nhìn lão , bà nói tiếp :
-
Bọn dùng thanh đao cong này xuất xứ từ Ba Tư , có thể là một phái của
Thiên Cung ...bọn này mới đích thực là cầm trịch liên minh của lão Bành …
à còn bà già đi chung, thì như thế nào?
Phương Cung đứng ngay dậy , y thưa rành mạch :
-Đệ tử nhìn từ trên xuống nên không thấy rỏ , nhưng có thể là một người hơi kỳ lạ …
Sầm lão bà gặng :
- Kỳ lạ thế nào
?
Phương Cung hơi ngập ngừng chút rồi nói :
- Dường như ...dường như...răng bà ấy đen thui à !
- Hả !
Sầm Sỹ Ngọc rúng động đến nổi bà suýt đánh rơi đả cẩu bổng…
còn tiếp…
0 nhận xét:
Post a Comment