Feb 4, 2014

QUỶ CỐC - HỒI 74b "Ăn cổ cưới" - DIỆT MA PHÙ CHÍNH


QUỶ CỐC - HỒI 74b  "Ăn cổ cưới" - DIỆT MA PHÙ CHÍNH

Trời mới xế xế , nắng đầu xuân mọng vàng như mật ngọt trải lên Lủng Châu Phong, lại thêm phất phơ gió xuân liu riu lướt nhẹ , cây cỏ xanh tươi của mùa xuân làm cho lòng thêm phấn khích , tiếng nhạc réo rắt từ Phong lầu kèm theo mùi hành tỏi phi của thức ăn lan tỏa trong gió càng làm cho Phương trưởng lão cồn cào , đám cưới tối nay ở Phong lầu là đám cưới đầu mùa, lão đã trinh sát nhà bếp của nhà hàng , đủ các món ngon vật lạ , đặc sản vùng biên địa cũng như từ xa xôi trung nguyên, đám cưới nhà giàu thì chắc phải có danh tửu , cở Mao đài , hay Trình Mỹ tửu, chắc lại còn có đặc sản miền này như Dương tiết , Mã lồng chi chi …

Nghĩ đến đây Phương trưởng lão nuốt nước bọt nghe cái ực , lão quẹt miệng như thể vừa cạn chén , Phương Cung đứng lên đi lửng thửng về phía Phong lầu ,bàn ghế đang được sắp đặt,  khách dự cũng đã đến rồi , Phương Cung lách vào một cái ngách, lão khẻ nhún người bay vọt ngay lên mái lầu của tòa nhà , không một tiếng động , như một chú mèo đang đi săn chuột , lão không săn chuột , lão săn tý đồ nhắm , Phương Cung nằm ép sát mái ngói , lão khẻ nhìn vào khe hở của viên ngói ,bốn năm cái chảo,  cái  đang sôi ùng ục , cái chiên xèo xèo , hai ba tên bếp đang lăng xăng nấu nướng , chưa đến lúc , Phương Cung chép miệng , lão lại nhẹ nhàng ngồi dậy , thoắt cái lão đã nằm trên mái chính điện của tòa nhà , tiếng cười nói râm ran , Phương Cung lại nhìn vào khe viên ngói , lão thấy có đám thương buôn cho tiền lão ban sáng , à thì ra bọn người này đi đám cưới, Phương Cung lại nhìn xéo về một phía khác…

Ô ! Phương Cung suýt kêu lên , thì ra hai tên kiếm khách ban sáng cũng có mặt , hóa ra chúng cũng đi ăn cưới ư? cái dấu hỏi to tổ bố từ từ phình lên trong đầu Phương trưởng lão , cái sự tò mò ban sáng với hai tên này tăng lên dữ dội , Phương Cung lẩm bẩm “không thể không biết bọn này là ai , từ đâu , làm chi đây …”

Lúc này khách đã vào đầy , âm thanh hổn loạn , trời cũng đã sụp tối , đèn lồng ngoài đường phố cũng đã được thắp lên , Phương Cung thấy bọn tiểu nhị đã bắt đầu dọn món ăn lên , ái chà , không thể chậm trể được , Phương trưởng lão ngó hai bên , lão tặc lưỡi “ tiểu cái chưa thấy tới , cái thằng này đi lấy đồ ngon mà cũng chậm chạp quá , thảo nào mấy năm rồi mà chẳng có cái túi nào cả…” lão vừa lầm bầm xong thì nghe một tiếng húyt sáo nhỏ , có thế chứ , thằng mắc dịch , tý xíu nữa là lở chuyện rồi , Phương lão thấy tiểu cái thất tha thất thểu lò dò chống cây gậy đang lầm lủi tiến vào phía sau gian bếp , lúc này một tên đầu bếp đang bước ra sau làm gì đấy , trông thấy tiểu cái, hắn gắt to :

- Tiểu yêu ! định trộm đấy phỏng ?

Tiểu cái gải đầu rột rột , cười nhăn nhở :

- Đâu dám , đại ca , em chỉ xin chút xíu bỏ bụng thôi …

- Cút ngay , mới bưng lên , đồ thừa còn chưa có lấy đâu mà mi xin …

Tiểu cái lại gải lưng nghe sột sột , tên đầu bếp bịt mũi khoát tay lia lịa :

- Ta đã nói không có gì , mi không đi chớ trách nhé

Vừa nói hắn vừa quay vào rút nhanh que cời than vung lên dọa tiểu ăn mày , tiểu cái chợt ôm đầu rống to :

- Ối giời ôi , chết tôi rồi …

Hắn gào to đến nổi hai tên bếp trong nhà cũng phải chạy ra xem , thấy tiểu cái nằm lăn lộn , tên bếp cầm que than phân bua :

- Chưa có làm gì mà , đã có đánh đâu, lại ăn vạ à…

Bổng tiểu cái vùng dậy chộp cây gậy quay đầu đi khập khểnh ra phía đường , mấy tên bếp hỉ hả , tên cầm que than cười to :

- Thấy chưa , ăn vạ cũng chẳng xong …

Phương Lão chứng kiến mọi việc , lão thấy tiểu cái vừa khuất dạng sau mấy tòa nhà thì cũng nhún mình bay vút về phía đấy …

Phương Cung đưa cái bọc to cho tiểu cái , lão nhăn miệng cười hềnh hệch :
- Ta chỉ lấy món ngon thôi, còn chai Mao đài nữa này…

Tiểu cái cười tít mắt , bắt ngay lấy cái bọc , hắn mở nó ra bày trên thềm một ngôi nhà không người , có lẻ chủ nhà đi vắng, tiểu cái thò tay vào cái bị đeo kè kè bên , hắn lôi ra hai cái bát , hắn đặt trước mặt  Phương Cung một cái , cái kia hắn xúc mấy món thức ăn cho lão, Phương Cung thò tay lấy chai rượu tu trước một hơi rồi chuyền cho tiểu cái , cả hai chẳng nói năng gì , chỉ ngồi tỳ tỳ ăn và uống , loáng một cái đã hết sạch,tu nốt ngụm cuối cùng , Phương Cung quăng cái chai vào một bụi rậm, trời đã chuyển về đêm sâu , tiếng cười  đùa ca hát ở Phong lầu cũng đã giảm hẳn , khách dự tiệc đang lục tục ra về ,Phương Cung và tên tiểu cáí cũng đã no say , cả hai đang nằm rên ư ử một bài hát của kiếp ăn mày “...Đời ta lang thang , không cần ai cưu mang ,sống phơi gan , là chết thây tan …”

Những cổ xe ngựa của dân Hán tham dự tiệc cưới chen lẩn với những chú ngựa cao ráo thanh mảnh miền quan ngoại,cũng bắt đầu đi ngang qua chổ hai cái bang đang nằm nhìn trời sao ,Phương Cung nhác thấy hai tên kiếm khách khi sáng phóng ngựa vụt qua nhanh , kỳ dzậy cà ,mới sáng thấy bọn tiểu nhị dắt ngựa ra sau …

Chẳng nhẻ bọn này không ở đêm à, thế thì kế hoạch do thám bọn trung nguyên này của Phương trưởng lão coi như phá sản ,Phương Cung ngồi bật dậy , lão chồm hẳn lên để xem bọn này đi về đâu , thì ra bọn chúng đi về hướng bắc,lão cũng kịp nhìn thấy một chiếc xe ngựa dáng vẻ hơi tuềng toàng một tý vừa khuất dạng sau dãy phố , in hình như nó đi về phía nam , ngược với bọn kiếm khách lúc nảy , ôi dào ơi , mình định đêm nay thám sát bọn chúng , nhưng hỏng rồi , còn chi để thám sát đây , không có việc gì làm ăn không ngồi rồi cũng chán nhể , hay ta thử theo chiếc xe cà tàng kia xem , gớm xe gì cũ kỹ thế mà cũng đi ăn cưới nhà hàng !

Phương Cung chép miệng rủa bâng qươ , ô! nhưng sao mình phải theo dõi này nọ chứ , Cái bang xưa nay đâu có tranh chấp với ai , mà phải theo dõi này kia , Sầm bang chủ rõ chán nhể ! vừa lẩm nhẩm xong lão giật mình ngó dáo dát như Sầm lão bà đang ở đâu đây , Phương Cung vươn vai ngáp một cái gần sái quai hàm khiến tiểu cái đang ngủ cũng mở mắt ra nhìn lão :

- Có gì thế đại ca ?

Phương Cung không trả lời , lão đứng lên , nhìn cả hai bên nam bắc con đường chạy xuyên qua cái trấn , lão thầm nghĩ , do thám hai thằng kia thì mình chả có ngựa , chạy bộ mệt , mới no say xong , do thám cái xe có lý hơn , xe chạy chậm , mình cũng đở phải chạy bộ nhanh , ta chỉ cần giở ngay “Cẩu truy Cái bang” là theo khỏe , kệ chạy theo chừng vài dặm , không có gì thì thôi ,Phương Cung quay sang tiểu cái nói nhỏ :

- Ta theo bọn kia , xem thử có gì khác lạ không , mi nằm ở đây , nếu có động tịnh thì theo dõi cho kỷ …

Tiểu cái gật đầu , không nói năng gì,Phương Cung nhún mình bay vút theo hướng chiếc xe , tại sao lại là chiếc xe mà không phải ai khác , vì lúc ban chiều , lão đã thấy chiếc xe với tên xà ích mặt bậm trợn , lầm lỳ vụt roi chan chát vào lưng ngựa , chiếc xe đổ ngay trước cửa Phong lầu , mặc dù phải nửa canh giờ mới khai tiệc , lão đã thấy một bà già đi với 2 người con gái khá trẻ , ăn vận cũng lạ kỳ, không hẳn là Khiết Đan , mà cũng không phải là theo thời trang Hán tộc , mặt mày có hơi khác lạ so với những cô gái Khiết Đan quanh đây , các cô có vẻ là người bảo vệ cho bà lão , cô nào những thanh đao mũi cong , Phương Cung lúc đấy đã cố nhớ xem môn phái nào sử dụng những thanh đao cong , nhưng lão đành chịu , không biết môn phái nào , Trung nguyên hay Ngoại mông , Tây vực , xa hơn nữa là A phú hãn …

Trên đường bôn ba giang hồ xin xỏ , lão đâu có thấy ai xài đao mũi cong bao giờ , ngay cả bọn “ác ma” cũng chỉ chơi toàn gươm cong thôi, cho nên Phương Cung chú ý ngay , hẳn là bọn này ở nơi xa đến chứ nhể , phải trinh sát bọn này mới được , và dù gì bọn này cũng hấp dẫn hơn hai thằng nhãi đeo kiếm, lão vừa chạy vừa miên man suy nghĩ thế , chẳng mấy chốc , độ chừng nữa khắc đã thấy thấp thoáng chiếc xe đàng trước , lão chạy chậm lại …

Chiếc xe chạy êm ru , chả nghe tiếng động gì cả , lão biết đường sá lúc này mùa đông vừa qua , tuyết tan làm đường rất xấu , vậy mà cổ xe này không phát ra tiếng động  gì thì đúng là cao thủ , lão xì tốp lại , nép vào vệ đường , đi chầm chậm , dưới ánh trăng vằng vặc của rằm tháng chạp , lão thấy cái đầu ngựa hất qua hất lại , chiếc xe dường như đứng im , phải rồi , nó đâu có chạy nên đâu có phát ra tiếng động…

Phương Cung thầm nhủ như vậy và lão lập tức dừng ngay lại , lão vận công , bế ngay hô hấp , cây gậy đả cẩu bổng cắp ngay ra sau lưng , lão đứng im như phổng mất nửa khắc thời gian , không thấy gì động đậy, Phương Cung nhẹ nhàng tiến lại gần , gần thêm chút nữa , quái , chẳng nghe động tịnh gì , lão đánh bạo ghé sát mặt vào cái cửa sổ của chiếc xe , tên xà ích đã biến mất , trong xe không có ai , bà già với hai ả kỳ cục cũng không có , họ đâu rồi ta ?tự dưng lại bỏ xe bỏ ngựa à , xe cũ cũng tiền chứ bộ , ngựa còn hơn thế , ái chà chà , căng à nhe , bây giờ làm sao , xe thì mình lấy làm gì , còn ….ngựa ….à ….ừm….Phương Cung lưởng lự …

Cái bang từ nào giờ đâu có đi ngựa , tự nhiên tui đi ngựa cũng kỳ chớ , Sầm lão bà hỏi trả lời sao ? bỏ nó ở đây kẻ gian bắt bán nó thì sao ? thôi đem về gởi quán xem có ai nhận hôn , chắc hông có ai nhận đâu , lúc đó mình cho ai ….à lúc đó mình cho... hừm … cho mấy lão thầy chùa Thiếu Lâm vậy .
Nghĩ là làm , Phương Cung tháo ngay dây cương ngựa , lão nắm dây cương dắt chú ngựa ra khỏi càng xe , con ngựa không chịu đi , nó lắc lắc cái đầu , giựt ra khỏi sợi dây cương , chiếc xe thình lình không còn con ngựa thì chỏng hai càng lên , Phương Cung giật mình thối lui khi lão thấy một người ….đúng rồi một người đang bám dưới lườn xe từ nãy giờ ….

còn tiếp...

0 nhận xét:

Post a Comment