3. QUỶ CỐC _ ĐẠI BẤT TRI LIỄU TRƯỜNG GIANG
Tử Y Song Ma lặng lẻ đi theo bọn Hồ Đoản , Cổ Chung Song và Đại câu Phàm suốt một buổi sáng , đến khi trời đã xế trưa ,bọn tam bộ đầu này dừng chân bên một cánh rừng , Đại Câu Phàm uể oải tuột xuống ngựa , y lấy bình rượu đem theo từ lúc sáng tu một hơi, Hồ Đoản và Cổ Chung Song cũng làm tương tự , bọn chúng buộc ngựa trong một bóng râm rồi lăn đùng ra ngũ…
.
Thế còn nhị vị Tử Y của chúng ta thì sao ? Khúc Chương Lâm bay vút lên tàng một cành cổ thụ , Bất Yến cũng ở ngay một tán cổ thụ xum xuê , cả hai lấy bánh bao đem theo ra khẻ ngồi ăn , bọn tam bộ đầu này võ công cũng khá cao cường nếu tiếng nhai nhóp nhép cộng với tiếng bao tử đang réo sôi của hai vị Tử Y có thể làm cho bọn chúng cảm nhận được thì chắc có đanh nhau to .
Mặt trời đã dịu , cái nắng oi bức của mùa hè ban trưa đã giảm nhiều , bọn Hồ Đoản lần lượt thức dậy , Cổ Chung Song hự một tiếng rỏ lớn và nói :
_ Hồ Huynh , ta đi luôn hay tối nay ngủ lại Nguyệt Phong Quán ! ?
Nói xong y cười khùng khục , Hồ Đoản và Đại Câu Phàm cùng cười lớn , bọn chúng đang hình dung cái tửu quán đầy ắp quần hồng tha thướt dập dìu , rượu thịt no say và một đêm bất tận … Hồ Đoản ra chiều suy nghĩ , hắn thấy rằng nếu tôi nay không đến Liểu gia trang thì bọn chúng sẽ ghé Phong Nguyệt , nhưng Phong nguyệt quán thì cách xa Liểu gia trang độ 20 dặm , đến sáng mai sẽ mất khoảng ba giờ đễ đến gặp Liểu Trường Giang , nếu lảo này không có ở nhà thì công toi , hắn quyết định :
_ Không được , chúng ta phải gặp Liểu lảo đầu trước , hỏi xong rồi quay sang Phong nguyệt cũng còn kịp …
Cổ Chung Song và Đại câu Phàm tiu nghỉu , tuy vậy bọn chúng cũng còn cố vớt vát :
_ Ngưoi nói thì nhớ đấy nhé . đại gia đây thấy khó chịu lắm rồi ..
Hồ Đoản cười nhạt , y thầm nghỉ : bọn ngu xuẩn như chúng mày chỉ lo chơi gái , ăn nhậu , biết đến bao giờ mới mong mở mày mở mặt trên chốn giang hồ , y nhớ lại ngày đầu bôn tẩu giang hồ y cũng đã tham gia nhiều vụ kiếm chác cũng khá nhiều , kết được nhiều bạn hắc đạo là phần lớn , nhưng càng ngày y càng nhận thấy những kẻ có máu mặt trên chốn võ lâm đầy gian trá này chính là bọn thụ hưởng nhiều nhất , những kẻ thừa hành làm thuê như hắn ví dụ như vụ Giang Nam Ngũ Quaí này mà hắn nhận lảnh từ tay Huyền Cơ Cung Chủ chắc cũng chỉ là phần nhỏ , nhưng cái được của Cung Chủ là cái gì thì hắn chưa biết , lúc đầu hắn cũng hơi thắc mắc về quan hệ giửa Huyền Cơ Cung với bọn Giang Nam Ngũ Hiệp , nhưng hắn đã cho qua vì hắn chỉ nghỉ đến tiền mà thôi , bọn Cổ Chung Song và Đại Câu Phàm chỉ là hạng không có nảo , xong việc hắn sẽ từ giả bọn chúng , nếu tiện thể thì sẽ đưa bọn chúng xuống nhậu với lảo Diêm vương hoặc chơi gái dưới Thủy Cung cho xong !
Nghĩ đến đây Hồ Đỏan thấy khoan khoái quá bèn huýt sáo một tiềng , con ngựa có màu lông đen tuyền chạy ngay đến , hắn thoắt lên lưng ngựa rồi phi nước đại chạy trước , bọn Cổ Chung Song va Đại Câu Phàm củng nhanh không kém , bọn chúng phi ngựa rất nhanh và hai vị Tử Y của chúng ta còn nhanh hơn chúng , họ bay vút ra khỏi tàn cây làm kêu lên một tiếng động lớn , bầy chim ngủ trưa cũng ào bay ra nghe xôn xao một vùng , Hồ Đoản hơi nhíu mày nhưng rồi hắn cũng bỏ qua cái tiếng chim bay ào ạt lúc đó …
Cả bọn phi nhanh về hướng tây nam , Khúc Chương Lâm và Bất Yến vận hết bảy thành công lực trong Thiên Ma Cước Thủ đuổi theo nhưng cũng giử một khoảng cách khá an toàn …
Độ chừng hai canh giờ thì đến một vùng đất bằng phẳng nằm bên một giòng suối xa xa là những ngọn đồi nhấp nhô , Chương Lâm bất giác tự nhủ : không biết nơi đây là đâu , Đại Bất Tri Liểu Trường Giang là người thế nào , và chàng phải đối phó ra sao khi tiếp cận hắn ?
Bọn tam bộ đầu ghìm ngựa lại , chúng đi thong thả và rẻ vào một con đường mòn hai bên cây cối mọc um tùm , Khúc Chương Lâm và Bất Yến phải lùi lại ra xa hơn , hai anh chị tản ra chạy dọc theo hai bên đường mòn , đi một khúc thì gặp một vườn cây sum suê , một mái nhà tranh khá lớn với một khoảng sân rộng nằm sau một khung cửa tò vò , đàng trước treo một cái biển gổ có khắc bốn chử theo lối chử triện : Bất Tri , đắc Trí …
Bọn Hồ Đoản , Cổ Chung Song và Đại Câu Phàm dừng hẳn lại cách xa cái cổng tò vò khoảng mười thước , chúng bổng trở nên khúm núm rụt rè khác hẳn cái vẻ ngông nghênh thường ngày , Cổ Chung Song cất tiếng , một giọng nói nhu mì dễ thương nhẹ nhàng phát ra :
_ Hồ Đại Ca vào trước đi …
Hồ Đoản trợn mắt , y thình lình được lên chức đại ca hồi nào vậy cà ?
Khẻ cười nhạt một tiếng , y phất tay :
_ Để ta vào trước …
Nói đoạn y run run hai đầu gối một tí rồi chập choạng bước vào , y bước đến cái cửa tò vò , tằng hắng một tiếng rồi cố gắng lấy một cái giọng bình tỉnh vừa đủ lớn , nói vọng vào cái sân không một bóng người:
_Liểu Chân Nhân có ở nhà không ạ , vừa nói hắn vừa bước vào ,hắn bước được hai bước thì bổng dưng hắn kêu ối một tiếng rồi ngồi thụp xuống … chứng kiến cảnh đó Cổ Chung Song và Đại Câu Phàm xanh hết mặt mày , dợm bước thối lui. Khúc Chung Lâm và Bất Yến cũng thoáng ngạc nhiên , chưa kịp có phản ứng thế nào thì thình lình có một tiếng nói trầm đục của một kẻ chắc lâu ngày không nói chuyện với ai lên tiếng :
_ Các ngươi là ai ? đến đây có việc gì ?
Có lẻ Hồ Đoản đả hoàn hồn , hắn lắp bắp :
_ Đệ .. đệ tử … đệ tử …
_ ồ ! ta có đệ tử sao , cái giọng kia vẩn sắc lạnh .
Hồ Đoản chợt run hơn , hắn cố gắng trấn tỉnh , dù gì thì mình cũng là đại hiệp (sic ! ) dọc ngang nam bắc , tại sao lại run như thế hử !?
Hắn cất tiếng , giọng nói đã ôn tồn hơn :
_ Bọn thiểu nhân tại hạ có điều muốn hỏi , xin chân nhân ra ơn chỉ giáo ..
Hắn vừa nói xong lồm cồm đứng dậy , cung tay bái kiến ra chiều đầy thành ý và thống thiết lắm!
Tiếng nói chợt im bặt trong ba giây , rồi vụt một cái một thân thủ phi phàm mặc một bộ đồ dài sọc phết gót màu xanh da trời xuất hiện thình lình như vừa từ một cỏi nào ,.
Một lảo nhân già khằn , rất già với bộ râu trắng dài đến bụng , tay cầm một cuố n sách mỏng nhưng khá dài có bìa làm từ da hươu đã lên nước bóng loáng …
Khúc Chương Lâm và bất Yến vận công bế hô hấp để không có một nhịp thở nào lọt ra ngoài vì cả hai đều biết rằng vị chân nhân này võ công cực kỳ thâm hậu , chả trách bọn Hồ Đoản sợ mất vía …
]
]
`Lúc này bọn Cổ Chung Song và Đại Câu Phàm đã bước từ từ vào trong sân , cả hai không ai bảo ai khom người vái một cái thật dài lảo nhân áo xanh kia và lí nhí lện tiếng :
_ Bọn tại hạ yến kiến lảo nhân gia
_ Các ngươi muốn gì ? lảo giả áo xanh lạnh lùng cất tiếng .
Hồ Đoản lúc này đã lấy lại được bình tỉnh , hắn khẻ nở một nụ cười cầu tài rồi cung tay vái lảo già một lần nửa rồi nói :
_ Thưa Liểu đại chân nhân , bọn tại hạ có nghe giang hồ đồn rằng đại nhân thần thông quảng bác , trí lực như biển cả , nên bọn tại hạ có một điều nhỏ mọn muốn thỉnh giáo …
Hồ Đoản bỏ lửng câu nói để xem chừng phản ứng của Liểu trường Giang , lảo nhân gia hôi cau mày , phất tay nói :
_ Ngươi biết luật lệ rồi chứ … được lời như cởi tấm lòng , cá đã cắn câu phải tranh thủ giật ngay , nghỉ xong Hồ Đoản nở tiếp một nụ cười đến tận mang tai , lật đật móc ra từ trong áo một ống quyển nhỏ bằng trúc già đen bóng , cơ hồ nó đã có trên cái cỏi đời này rất lâu rồi .
Lảo già Liễu Trường Giang khẻ liếc nhẹ cái ống quyển , gương mặt của lảo có vẽ giản ra , Hồ Đoản lật đật dâng hai tay cái ống quyển đó và nói :
_ Trong này là bức Hắc Thố hí bạch ngọc nổi tiếng , tại hạ xin kính biếu cho chân nhân thưởng lãm …
Liễu Trường Giang đưa tay đón lấy ống quyển , lảo nhẹ tay lấy bức tranh bằng lụa khẻ giủ nó xuống ngắm nghía một hồi , rồi nói :
_ Thế người muốn hỏi gì ?
Hồ Đoản hựm một tiếng lấy giọng rồi từ tốn nói :
_ Thưa lảo gia , tại hạ đến đây kính mong lảo gia chỉ giáo cho một vài điều mà bọn tại hạ rất nóng lòng muốn biết !
Đâu phải chỉ bọn Hồ Đoản nóng lòng , mà Tử Y Song Ma nhà ta cũng hồi hộp muốn nghe không kém , Liễu Trường Giang khẻ nhíu mày , Hồ Đoản nói tiếp :
_Cách đây mấy ngày tại Long Trấn Môn có xảy ra lưu huyết , bốn người của Giang Nam Ngũ Quai à mà quên ( Hồ Đoản lật đật chửa lại ) Ngũ Hiệp ạ , bốn người này đã bị đã thương và chết ngay ạ , ( y nhấn mạnh )…
Vừa nói y vừa móc từ trong áo ra một cái áo màu trắng ngà may bằng lụa và nhìn kỷ thì thấy có một cái chấm mờ mờ …y nói tiếp :
_ Dạ đây là cái áo của Nhất Quaí à mà không dạ nhất hiệp Dương nhất Bái ạ ( y hấp tấp sửa lại ) xin chân nhân xem ạ , nói xong y kính cẩn đưa chiếc áo cho Đại Bất Tri Liễu Trường Giang, lảo Đại giơ một tay cầm lấy , liếc nhẹ lên lưng áo , lảo nhìn chăm chú vào lưng áo …
Bất giác Khúc Chương Lâm đổ mồ hôi trán , trong đầu chàng cảnh tượng Dương Nhất Bái ra quyền thôi sơn vào mặt chàng và hứng lấy Thiên Ma Trảo Công của chàng ngã sấp mặt chết không kịp ngáp , tất cả diển ra nhanh như chớp trong đầu chàng…
Bất Yến cũng hồi hộp không kém , mọi việc như một ký ức nhanh chóng tràn về tâm trí nàng , có tiếng tằng hắng của Liễu Trường Giang , sắc mặt của lảo chuyển từ đỏ bừng rồi dần dần sang màu trắng bệt cuối cùng là xám xịt , lảo lắp bắp , nói không thành tiếng …
Hồ Đoản vô cùng ngạc nhiên với thái độ kỳ cục của lảo , một đại gia danh trấn giang hồ , người thong thiên đắc địa , cổ kim làu làu như lảo lại võ công cao cường với pho “ Nhất bộ tam chiêu tứ tử “ thượng mã phong ý quên Thượng quan phong đồ của lảo oai trấn cả một vùng , võ lâm trung nguyên cũng e dè vậy mà lảo thấy cái gì trên chiếc áo của Dương Nhất Bái ?!
_ Cáiiiii…..này…..à ….mà …..lảo ngưng lại ( Khúc Chương Lâm bực quá cái thằng cha này câu giờ hoài , Thiên ma Trảo Công chớ có gì mà lảo cứ rặn mãi ...) lảo nói một hơi :
_ Nó thuộc về một võ công xa xưa cũa một Ma đạo võ lâm tên là Bất Y Nặc , hắn thường dùng một chiếc đủa
( ô ! cái này mới à nha ! Khúc Chuơng Lâm bật kêu lên trong đầu , cả Bất Yến cũng thế , vì từ xưa tới giờ nàng chưa hề nghe Đại Tổ Sư dùng đủa làm binh khí bao giờ , à mà hắn dám gọi tổ sư của nàng là ma đạo ! ) làm vũ khí , võ công của tên Ma đầu này với chiếc đủa của hắn cực kỳ ghê gớm , một khi vũ khí cũa hắn đã phát tác thì hầu như không ai sống sót
( Bất Yến thấy người lâng lâng , lổ mủi nàng hơi nở bự ra , đại tổ sư làm nàng cảm thấy thơm lây ! ) Giang Hồ Võ Lâm đã đặt cho hắn một cái tên Tử Y Ma Vương , nghe đâu hắn ẩn dật trong một vùng núi non hiểm trở Thiên Sơn ….
( ô ! cái này mới à nha ! Khúc Chuơng Lâm bật kêu lên trong đầu , cả Bất Yến cũng thế , vì từ xưa tới giờ nàng chưa hề nghe Đại Tổ Sư dùng đủa làm binh khí bao giờ , à mà hắn dám gọi tổ sư của nàng là ma đạo ! ) làm vũ khí , võ công của tên Ma đầu này với chiếc đủa của hắn cực kỳ ghê gớm , một khi vũ khí cũa hắn đã phát tác thì hầu như không ai sống sót
( Bất Yến thấy người lâng lâng , lổ mủi nàng hơi nở bự ra , đại tổ sư làm nàng cảm thấy thơm lây ! ) Giang Hồ Võ Lâm đã đặt cho hắn một cái tên Tử Y Ma Vương , nghe đâu hắn ẩn dật trong một vùng núi non hiểm trở Thiên Sơn ….
Đến đây Liễu Trường Giang bổng ngừng nói , y trầm ngâm một hồi lâu …. Bọn Hồ Đoản , Cổ Chung Song và Đại Câu Phàm nghệch mặt ra uống lấy từng lời của Liễu Trường Giang như các ấu nhi nghe kể chuyện cô tấm cô cám vậy !
Khúc Chương Lâm và Bất Yến cũng sửng sốt không kém với những thông tin mà lảo đưa ra , quả thật đi một ngày đàng học một sàng khôn !
Chàng cũng thầm thán phục tri thức giang hồ của Liểu Trường Giang , nó ngược lại với cái tên Đại Bất Tri mà lảo tự đặt cho mình , bất giác Chương Lâm thấy mến nhân vật này , mặc dù thông tin lảo không hề cho không …
Lảo hắng giọng nói tiếp :
_ Tử Y Ma Vương thành lập Thiên Ma Giaó , vô cùng thần bí , võ công kỳ quái , Ma không là Ma , Đạo cũng không phải Đạo , Võ Lâm giang hồ lúc bấy giờ có người đòi tận diệt họ , trong đó có Không Động , Võ Đang , Thiếu Lâm , Nga My , và Huyền Cơ …( Khúc Chương Lâm chợt sáng bừng ra ! ) Thủy Cung ( đến đây thì tới phiên bọn Hồ Đoản sáng bừng tâm trí , bọn chúng đang hiểu dần dần ra câu chuyện mà bọn chúng đang làm , tuy nhiên cả bọn vẩn thủ khẩu như bình , giả như không liên quan …)
Những việc này đã xảy ra từ lâu ,từ hơn 200 năm trước đã xảy ra rồi , từ đó đến nay đã có ít nhất hai lần Liên Minh Ngũ đại môn phái tìm cách đánh Thiên Ma Gíao , núp dưới danh nghĩa “ thượng đạo diệt ma “ nhưng thực chất là muốn tìm kiếm chiếc đủa của Tử Y Ma Vương Thiên Ma Giaó chủ Bất Y Nặc …
Cái binh khí cổ kim chưa từng có đó như một ma lực hấp dẩn giang hồ võ lâm , tương truyền là do một dị nhân truyền lại cho Bất y Nặc và cũng từ đó phát sinh Thiên Ma Thần Công ….
Nói đến đây thì Liễu Trường Giang chợt im bặt , hiện trường bổng im ắng trầm mặc , không ai nói câu nào , mọi người đều bất ngờ với những thong tin mà Đại Bất Tri vừa đưa ra , ai cũng theo đuổi những luồng tư tưởng riêng nhưng đều có chung ý nghĩ thán phục sự hiểu biết cũa Liểu Trường Giang …
Nói đến đây thì Liễu Trường Giang chợt im bặt , hiện trường bổng im ắng trầm mặc , không ai nói câu nào , mọi người đều bất ngờ với những thong tin mà Đại Bất Tri vừa đưa ra , ai cũng theo đuổi những luồng tư tưởng riêng nhưng đều có chung ý nghĩ thán phục sự hiểu biết cũa Liểu Trường Giang …
0 nhận xét:
Post a Comment