Oct 23, 2011

Qủy Cốc hồi 14 Côn Luân Kiếm Phái



Qủy Cốc  hồi 14    Côn Luân  Kiếm Phái 


Chúng ta quay trở lại với giang hồ võ lâm trung nguyện , sau khi hội nghị lien minh giửa Huyền Cơ Thủy Cung và Long trấn Môn cùng với Minh Đạo Thiền Viện , Côn Luân Kiếm phái vừa xong thì thong tin Thiên Ma Giáo trở lại võ lâm với bốn xác chết của Giang Nam Ngũ Quái và sự cấm khẩu cũa Ngũ Quái Tất Cửu lan truyền đi nhanh còn hơn điện xẹt.

 các môn phái nhỏ , lớn đều trong tâm trạng hoang mang lo lắng , có người còn cho rằng sự trở lại của Thiên   Ma kỳ này là sự báo thù ghê gớm vì cuộc huyết chiến năm mươi năm trước .

 Các môn phái có lien quan đến cuộc chiến ấy đều vô cùng lo lắng , có người đã lo cuốn gói dắt vợ con   đào tẩu , có môn phai thì bế quan bảo mật , không hành tẩu giang hồ , nhưng có người lại tỏ ra mừng thầm vì đây là cơ hội đễ tọa sơn quan hổ đấu , đục nước béo cò …. Nói chung giang hồ đã bắt đầu bước vào phong ba mưa gió …

Núi Côn Lôn một ngày trời trong rất đẹp , mùa hạ đã bắt đầu suy tàn , nắng đã không còn gay gắt , lớm chớm rừng cây đã trở nên vàng úa , mùa thu có lẽ đang ngấp nghé ngoài sân , những làn gió đã không còn oi nồng , đất trời đang lẩm đẩm vào thu…

Thông Thiên Địa Tạng Bành Khoái Hạc , chưởng môn nhân đương thời của Côn Luân đang ngồi trầm tư nơi vườn hoa nhỏ phía sau gian tịnh thất của ông ,  tiếng
chim líu lo vào một buổi sáng đẹp trời như hôm nay không làm ông thấy thanh thản  , những thông tin do nhị  Hiệp ( của thất hiệp phái Côn luân ) Đoạn hồn Kỳ kiếm Lâm Mã Chấn cùng với Song Tử kiếm Mai Viên Hồng Cô (  tứ hiệp Côn luân ) sau khi phó hội thượng đạo diệt ma do Huyền Cơ Thủy Cung chủ trì mang về đã làm chưởng môn Côn Luân vô cùng lo lắng

Năm xưa tuy Côn Luân không phải là chủ trì công cuộc diệt ma , và bản thân ông sau khi quyết đấu ngang ngửa ( cái này là ông tự nói ! ) với trùm ma đạo Quang Kiếm Đoạn Hồn Giáo   chủ Ma giáo Bất Nan Hạp , chằng qua thừa lúc ông không phòng bị ( sic ! ) nên mới trúng một chiêu chỉ phong của hắn làm ông mất một cánh tay trái ( cũng còn may  ông nhủ thầm )

 mối thù này dĩ nhiên là ông phài trả , nhưng lần này ông cảm thấy không còn hăng hái như vài chục năm về trước  , ông lại thầm nghĩ “  Côn luân Thất Hiệp , những đệ tử hàng đầu của Côn Luân nay đã có thễ gánh vác công việc của môn phái , nhưng cuộc chiến lần này xem ra còn khốc liệt hơn nhiều , và sự thương vong lớn là khó tránh khỏi , nhưng nếu Côn luân đứng ngoài thì còn gì là danh tiếng giang hồ ! “

Nghĩ đến đây Bành lảo thở dài đánh sượt một tiếng rõ to , ông uể oải đứng dậy , bước vào gian thất nhỏ,Bành Khoái Hạc chưỡng môn lấy thanhbảo kiếm trấn môn của chưởng môn trên vách xuống ,  ông ngắm nghía thanh gươm , màu sắc lạnh có pha chút màu máu của thanh gươm làm người nhìn nó cũng cảm thấy rợn rợn , ông khẻ vung tay ra một chiêu trong côn luân kiếm ảnh , ánh thép loáng lên với một tiếng rít xé gió và một tiếng la :
_ Uí  chá !

Một bà già nhăn nheo ( nhăn không thua gì Mộc lảo bà ! xem hồi đầu ) cầm một thanh gậy trúc xanh rờn đen bóng , lảo bà ăn mặc rất là rách rưới và dơ hầy , trước ngực bà còn mang một cái bị rõ to , lại có đến chín cái túi to nhỏ lớn bé đôi giầy vãi cũ xì bám đầy ghét  bẩn , bà cười hà hà rồi dộng đầu cán gậy một cái rồi phi than tránh ra xa luồng kiếm khí bén ngót của Bành Khoái Hạc .
 
Thông Thiên Địa Tạng la lớn một tiếng :
_ Sầm Sỹ Ngọc !
À thì ra lảo bà là Sầm Sỹ Ngọc , Bang chủ Cái Bang !  hầu như ai cũng biết cái bang là một bang phái kỳ cục nhứt của võ lâm , từ bang chủ đến  đệ tử đều đi ăn mày một cách tự nguyện , thích sống ngang tàng tự do đầu đường xó chợ , bang chúng rải rác khắp nơi từ nam chí bắc , ngay cã đến biên ải hoang sơ cũng  có dấu chân cái bang , tuy ăn mày nhưng giang hồ võ lâm rất kính nễ cái bang , những người ăn ngay nói thẳng , không có gì đễ mất này …
Sầm lảo bà từ từ đáp xuống trước sân tịnh thất của Bành Khoái Hạc miệng không ngớt la lớn :
_ úi chà úi chà  !
Bành Khoái Hạc cã cười khà khà , cắp thanh kiếm ra phía sau , ông nói lớn :
_ Cái Bang giá đáo mà không báo trước , tội dáng ba roi đấy !
Lảo bà lúc này đã  yên vị , bà ngữa mặt cười rất to :
_  hahaha , Độc thủ kiếm nhà mi cũng còn gân đấy !

Bành Khoái Hạc khẻ nhíu mày vì câu nói của lảo bà chạm vào vết đau thế kỷ của lảo , tuy nhiên lảo vẩn cố nở một nụ cười gượng gạo , giả lả như chua hề nghe thấy :
_ Sầm Xí Ngầu nhà ngươi tìm ta có việc gì chăng ?
Sầm Sỹ Ngọc nghe Bành lảo xách mé thì nhăn mặt  , bà cười ba tiếng rồi bào :
_ huề nhé !

Sự xuất hiện của bà làm cho Bành Khoái Hạc cảm thấy vui vui , lảo tạm quên đi mối lo nghĩ của lảo , Cái Bang và Côn luân giao du thâm tình từ xa xưa , khi ngũ đại môn phái đi đánh Thiên sơn thì Cái bang không tham gia , thật ra cũng có một số ít bị lôi cuốn bởi ảo tưởng về công cuộc thượng đạo diệt ma do Thiếu lâm Nga My chủ xướng , nhưng trận chiến năm xưa cái bang không có công
 hay tội gì , như vậy nếu xét đoán theo hiện tình thì hiện nay Cái bang là thanh thản nhất , không vướng vào cái vòng danh lợi trầm luân mà ngay cã một vài danh nhân , đạo mạo của chốn võ lâm cũng mắc phải …

Sầm Sỹ Ngọc thò tay vào cái túi khá to trước ngực , bà rút ra một cái bầu be bé dĩ nhiên là cũng cũ xì và dơ hầy dơ ra trước mặt chắc là ngõ ý mời Bành Khoái Hạc , lảo vội lật đật khoát tay từ chối , Sầm lảo bà cười to một tiếng rồi ngữa mặt tu một hơi , chẳng biết trà hay rượu !

Bà đưa tay quét ngang miệng rồi khè một tiếng như dân chuyên nghiệp  , đoạn lớn tiếng nói :
_ Lảo cụt tay kia , hôm nay ta ghé nhà mi chơi , có gì thì cho ăn uống đi , ta đói lắm rồi đấy !
Vừa nói bà vừa sấn ngay vào tịnh thất của Bành Khoái Hạc giả như đang tìm cái gì ăn được .
Bành Lảo vừa cuống quýt xua tay vừa la to :
_  Này này làm cái gì thế ?
Cả hai vừa giởn vừa cười đùa như hai đứa trẻ , trong phút chốc cảnh đời như đang thái bình ngự trị , Bành Khoái Hạc tạm quên nổi lo lắng đang giày vò lão , Sầm Sỹ Ngọc giởn một lúc thì bất chợt bà nghiêm mặt , kéo tay Bành Lão và nói khe khẽ :
_  Mi có biết gì không ?
Dĩ nhiên là Bành Lão biết bà đang muốn nói đến cái gì rồi , Bành Khoái Hạc cũng nghiêm nét mặt , ông thủng thẳng nói :
_ Ta biết rồi !
_ Biết gì ? Cái bang chủ cười to , ra vẽ nhạo báng Bành lão , bà nói lớn :
_ Cái mi biết thì thiên hạ võ lâm đều biết  trước cả mi rồi .!
Bành lão nhăn trán , lão biết là Cái bang rất đông bang chúng , họ ở rãi rác khắp nơi , do đó thông tin của giang hồ  thường được Cái bang biết trước và thông tin đi cũng rất nhanh , nên Sầm Sỹ Ngọc nói như thế là ông biết bà còn thông tin khác quan trọng hơn .
Bành Khoái Hạc nhìn bà và nói , không còn nói lớn nửa mà chỉ đủ nghe :
_ Mi biết gì ?
Sầm lão bà củng nhìn thẳng vào Bành lão và nói :
_  Ta đói !  đói lắm rồi !
Bành lão cã cười lớn , quay vào gian nhà giửa  lớn tiếng thét gọi môn nhân  đem rượu thịt ra ngay lập tức ..

Đợi cho những môn nhân hầu cận quay ra xong , Cái bang bà bà  thò tay lấy một cái đùi gà rừng bé xíu , ngắm nghía rồi đưa lên miệng  nhai ngồm ngoàm  , lại thò tay vào bị lấy bầu rượu tu một hơi , rồi bà chép miệng một cái rõ to , Bành lão sốt ruột quá ( con mụ này giởn chơi hoài vậy ta ) chụp tay Sầm lão bà giục :
_ Nói nhanh lên , ta còn đủ thứ , cho mi đem về mà ăn đến sáng mai .

Quẹt nhanh ngang miệng một cái , Sầm Sỹ Ngọc e hèm một tiếng rồi thì thầm vào tai Bành lão , không biết bà nói gì nhưng Bành Lão đứng phắt dậy , hai tay ông run run , mặt Bành Khoái Hạc đỏ bừng lên , rồi chuyển sang xanh lè và Bành lão ngồi phịch xuống , Sầm Sỹ Ngọc không còn cái vẽ mặt giởn cợt nửa , bà nghiêm sắc mặt nhìn thẳng vào Bành lão và nói :
_ Nuôi ong tay áo !

Cái bang xưa nay nổi tiếng là rất nghiêm túc , không làm bậy và thất tín bao giờ , nên Bành lão biết rằng thong tin mà bà vừa đưa ra chắc chắn 100% , lão thừ người ra , không thốt ra một lời nào nữa  …

Côn Luân xưa nay tuyển chọn môn đệ khá công phu , thường là các ấu nhi còn nhỏ chừng hai , ba tuổi , đã được xem xét về các khía cạnh cần có cũa con nhà võ , tùy theo thiên hướng và năng lực  mà các đệ tử nhí này sẽ được dạy văn võ thích hợp , và nguồn nhân lực thường là con em cháu chắt các môn nhân đi trước hoặc giả người địa phương  , thế mà bây giờ có đệ tử Côn Luân muốn làm phản quả là một cú sốc nặng nề cho Thông Thiên Địa Tạng Bành Khoái Hạc  chưởng môn hiện nay của Côn Luân .

Cái bang bà bà cầm một cái bọc đựng đủ thứ kể cã những thứ bà ăn chưa xong , bà nhún mình bay vút đi nhanh như tên bắn , thân thủ quả phi phàm không hổ danh “Đại cầu thực”  với tuyệt thủ Đả cẩu bổng pháp !

Bành Khoái Hạc quay vào , lão cãm thấy chán chường , lão cảm thấy căm giận , và lão cũng cảm thầy lo sợ có phần còn nhiều hơn lúc Cái  Bang Chủ Sầm Sỹ Ngọc mang đến cái thông tin chết người …
B ành Lão đánh nhẹ một chưởng vào chiếc trống bằng đồng , một âm trầm vang vọng , có tiếng chân lẹt xẹt  và một môn nhân đứng trước hai môn nhân khác thò  đầu vào kính cẩn thưa :
_  Khải bẫm , chưởng môn có ý chỉ ạ ?
Bành Khoái Hạc đưa ngay một bức thư tay lão đã viết trên một tấm lục mỏng , được buộc một sợi chỉ se  , lão bỏ chúng vào một ống trúc có khắc mấy chữ :” Côn Luân chưởng môn “  đưa cho tên môn nhân và khẻ nói :
_  Ngươi đưa ngay cho … ( đến đây thì lão hạ giọng , không ai ngoài tên môn nhân trung tín  nghe được )
Đại cụcđang xoay , xem ra không phải ai cũng thuận lợi , Chính , Tà . Ma.,Đạo  đều có khó khăn , đều có tử huyệt …. Ta chờ xem !




0 nhận xét:

Post a Comment