Qủy Cốc hồi 15 Máu loang miền biên ải
Bây giờ chúng ta nói về Khúc Chương Lâm và Bất Chấn Thành Thư từ lúc từ giả Tỳ Bà Am Chủ Mộc Sương Sương đễ đi ra miền quan ngoại , nhắm hướng Hắc Long Giang , đã tròn gần nửa tháng , hai anh chị đã đi qua nhiều thị trấn , xóm làng , bây giờ cũng đã đến gần sa mạc Lục Thần Sa , vùng hoang mạc vắng tênh trải dài từ miền đông bắc nội Mông đến phía nam dòng Hắc Long Giang , theo tin nhạn của Tỳ Bà Am Chủ thì cũng đã đến gần nơi cư trú của Tứ đại hộ giaó đại sư Bất Chấn Hạp , nội tổ cũa Bất Chấn Thành Thư , càng đến gần thì Bất Chấn tiểu cô nương càng nôn nóng , nàng luôn hối thúc Khúc Chương Lâm đi nhanh đễ nàng gặp lại than phụ là Bất Chấn Thành Ý cùng nội tổ Bất Chấn Hạp …
Hôm nay cã hai dừng chân tại một xóm nhỏ người Khiết đan , một con đường nhỏ nằm vắt ngang qua một xóm nghèo chừng vài chục nóc nhà ý mà không phải , phải nói là chừng vài chục túp lều vì người Khiết đan sống du cư chăn nuôi , cũng may cho Chương Lâm và Thành Thư vì hôm nay cã đoàn người bộ tộc Hắc Câu Nhĩ đang dừng chân , đã cuối mùa hè , những cơn mưa đã ít hơn , hoang mạc đã trở nên vàng vọt , đoàn người cùng lũ gia súc dừng chân ngơi nghĩ vài ngày rồi lại lên đường …
Chương Lâm đến một túp lều khá to , chàng dùng tiếng địa phương ( vì chàng vốn xuất than miền quan ãi xa xôi này …) chào to những người đang ngồi lủ khủ bên trong căn lều … một người ra dáng là chủ nhà quay ra nhìn Chương Lâm , không trả lời ngay , ông ta mặc một bộ đồ chăn dê tóc tết ngược ra phía sau , lưng đeo một con dao to bản lại dắt ngang hông một sợi roi ngựa , chân đi ủng da dê , lảo đang cầm trên tay một túi da à không có lẽ là một chiếc túi làm từ bao tử một con vật nào đó dùng đựng rượu sữa ngựa như truyền thống dân
du mục ngoài sa mạc… Chưong Lâm còn đang đứng phía trước lều , chàng khẻ mĩm cười , những người ngồi bên trong nhìn chàng chăm chú , có lẻ bộ quần áo trung nguyên của người Hán trên người chàng đi kèm giọng nói thổ ngữ địa phương khiến họ đặc biệt lưu ý .
Chương Lâm cung tay và chào lại một lần nữa , lảo ông khi nảy làm một cử chỉ mời chàng vào lều , khi này Thành Thư cũng đang đứng ngoài , nàng tỏ ý muốn cùng Chương Lâm bước vào trong nhưng chàng khoát tay kêu nàng đứng ngoài chờ .
Đợi khi chàng đã yên vị , lảo ông khi nảy mới cất tiếng :
_ Chẳng hay quí quan từ đâu đến , quí quan cần gì ở chúng tôi ?
Lối vào đề thẳng thắn của ông lảo làm chàng cảm thấy yên tâm , Chương Lâm lại cung tay ( chàng nhiểm thói quen của Hán tộc mất rồi ) :
_ Tại hạ cùng tiểu muội lở đường xin quí vị một bửa ăn và vài chiếc chăn ấm , có được không ã ?
Chàng cũng thẳng thắn hỏi lại .
Nhũng người Hắc Câu Nhĩ nhìn nhau , một người lên tiếng :
_ nếu quí quan không chê rượu lạt chăn mỏng thì xin ngồi xuống đây .
Chương Lâm quay lại ra dấu cho Thành Thư đi theo mình , sự xuất hiện của Thành Thư làm nhóm các ông già trong lều ngỡ ngàng , mười lăm ngày trời rong rulàm cho nàng trở nên rắn rỏi nhưng vẩn không làm mất đi vẽ yêu kiều ghê gớm của nhan sắc , một tay trung niên nhìn Thành Thư đăm đăm rồi hắn cất tiếng :
_ Tiểu muội của quí quan đẹp thật , chẳng hay có nơi nào gắm ghé chăng ?
Một câu hỏi có phần trắng trợn , Chương Lâm biết đây là câu hỏi nghiêm túc vì người quan ngoại không biết rào đón , chàng cũng nghiêm nghị trả lời :
_ Tiểu muội cũng đã có nơi có chốn , cảm ơn huynh đã hỏi thăm .
Nhóm người à lên một tiếng , họ không hỏi nửa , Chương Lâm và Thành Thư đã ngồi bẹp xuống tấm thảm , hai tay đở lấy hai bát rượu sữa ngựa khá to , Thành Thư có lẽ khát quá nên nàng ngữa cổ tu uống một hơi , men rượu ngọt nồng thơm làm nàng đỏ bừng mặt và cảm thấy phấn chấn..
Chương Lâm uống từ tốn , chàng đối đáp với các bô lảo một hồi rồi thì có một cô con gái độ chừng mười lăm tuổi , ăn vận như những người khi nảy , hai tay bưng vào một chiếc mâm ở trên có cục thịt dê to tướng còn bốc khói nghi ngút , vị bô lảo lấy một con dao đeo bên thắt lưng cắt cục thịt ra thành những miếng khá to , ông mĩm cười ( nụ cười hiếm hoi ) ra dấu mời Thành Thư và Chương Lâm , Chương Lâmkhông khách khí gì cả chàng ăn uống ngon lành , Thành Thư cũng không kém…
Ô lạp nan Xích ( tên ông lảo ) nhìn hai người ăn uống say sưa , ông không ngớt châm rượu vào hai cái bát to của hai người , đợi một lúc thấy tình hình “chiến đấu “ của hai người xem bộ cóphần chậm lại ông mới cất tiếng hỏi :
_ Chẳng hay quí quan đi về đâu ?
Chương Lâm ngẩng đầu lên , chàng còn đang nhai một cục thịt dê , chàng nuốt một cái ực rồi với tay lấy cái bát làm một ngụm , xong xuôi chàng thoáng nhìn sang Thành Thư , rồi e hèm một tiếng :
_ Tại hạ và tiểu muội sẽ về thăm gia đình tại Ác nhỉ Na … ( chàng bỏ lửng giả như đang đói lắm nên phần Ăn đang lấn lướt phần Nói ….)
Lảo Nan Xích à ra một tiếng , thấy Chương Lâm lại cắm cuíăn lảo không tiện hỏi nửa , Thành Thư chẳng hiểu hai người nòi gì , nàng say sưa ăn cái món quốc hồn quốc túy mà lần đầu tiên trong đời nàng được được nếm qua …
Sau khi đã thỏa mản cái bao tử , Chương Lâm lên tiếng cảm ơn rỏ to ông lảo Ô lạp Nan Xích , lảo cũng trở nênvui vẽ hơn , cã hai trao đổi qua lại về thời tiết nắng mưa , về gia súc rồi đồng cỏ … Thành Thư sau khi ăn xong thì nàng thấy mi mắt cứ rủ xuống , nàng ngáp một tiếng cũng rõ to không kém rồi hết hồn lấy tay bụm miệng lại lấm lét nhìn Chương ;Lâm và Nan Xích .
Trời tối hẳn , hoang mạc mênh mộng đượm buồn không tả , ít ra là với hai người Chương Lâm và Thành Thư , thấp thoáng trên hoang mạc ánh lửa bập bùng đây đó , trời về đêm trên sa mạc trở lạnh đột ngột , Nan Xích đã lấy cho hai người vài chiếc chăn ấm dệt bằng long cừu , phía xa xa nhóm người Hắc Câu Nhĩ đang ngòi quay quần bên đống lửa , đâu d6ay nghe có tiếng đàn lững thửng từng giọt từng giọt , một đêm hoang mạc dần trôi qua …
Đống lửa đã tàn , Thành Thư đã ngũ say , Chương Lâm vẩn còn thao thức , chàng bất chợt nhớ đến Bất Yến , chắc giờ này Bất cô nương đang tham thiền nhập định , đã mấy tháng chàng chưa về Thiên Sơn …
Đang mien man bất chợt chàng nghe có tiếng một hơi thở , rất nhẹ …
Một người nào đó đang rình chăng ? Chương Lâmbế hô hấp , không một tiếng động nào phát ra từ chàng ngoại trừ tiếng thở đều đều của cô nương Thành Thư
Nhưng chàng không còn nghe them một cái gì nửa , chàng nghĩ “ có lẻ một chú chuột đồng hay một chú rắn sa mạc chăng ? “
chắc không vì nếu là rắn thì chàng sẽ nghe tiếp tiếng lay động của lá cỏ … một chú chuột cũng thế , hay chàng ảo tưởng chăng , không phải , chàng rất tỉnh táo , những người ban chiều tuy không thân mật niềm nở như người trung nguyên nhưng họ rất thật thà thẳng thắn , họ đơn giản trong nếp sống và cả nếp nghĩ ….
Nằm them một hồi lâu vẩn không có gì xảy ra cả , Chương Lâm từ từ thiếp đi …
Một đêm trôi qua bình yên , trời đã mờ mờ , Chương Lâm dậy thật sớm , tiểu cô nương Thành Thư vẩn ngáy khò khò , nàng thật là ngây thơ trong sáng biết bao ! Chương Lâm muốn để nàng ngũ them một chút nửa , chàng bước ra ngoài , cô nàng Hắc Câu Nhĩ hôm qua đang thu dọn những quần áo của gia đình , đống lửa hồi hôm tàn lụi nàng đang xúc cát để dập cho nó tắt hẳn …
Nàng nhìn ChươngLâm và mĩm cười chào , Chương Lâm cũng đáp lại , chàng chú ý đến đôi giày bằng da dê được khâu khá đẹp , nó dính một ít đất , chàng lại nhìn quanh quất nơi mà chàng nghe hơi thở cũa một ai đó …
Tuyệt không có dấu chân nào ngoại trừmột ngọn cỏ mỏng manh bị bẹp xuống ,
Bất giác Chương Lâm nhíu mày , vì chàng biết một cao thủ võ lâm vẩn có thể treo mình trên một ngọn cỏ ( cũng như bộ cước thủy thượng phi của Qủy Ảnh hay vận công trôi trên không khí như các cao thủ Thiên Ma trong hội nghị mà ta đã biết , xem lại các hồi trước )
Cô gái khi nảy đã đon đã nói với chàng :
_ Hôm nay quí quan còn ở đây không ?
Chương Lâm trả lời sau khi nở một nụ cười với cô nàng :
_ Tại hạ sẽ đi ngay hôm nay , cám ơn cô nương và lảo gia đã cho ăn và ngũ , tại hạ rất lấy làm cảm kích , chắc chắn sẽ có ngày gặp lại …
Cô gái có thoáng buồn một chút , rồi cô nở một nụ cười thật tươi trả lời :
_ Qúi quan sẽ trở lại chứ ?
_ Vâng , bọn tại hạ sẽ có dịp quay lại thăm lảo gia và cô nương …
_ Cô ấy qủa thật là em gái của quí quan phải không ? cô tỏ ra quan tâm .
_ Đúng thế , Chương Lâm khẳng định ( chàng không ngờ mình nói dóc trơn tru như thế )
Cô gái cười rất tươi , nàng tiến đến gần Chương Lâm hơn , nàng nói rất dịu dàng nhưng cũng rắn rỏi :
_ Em tên là Ô Lạp vương Tường .
Chương Lâm hơi ngỡ ngàng vì cái tên nửa Khiết Đan nửa Hán tộc của cô nương này , bất chợt chàng nhìn thấy những ngón tay cắt móng sát , rắn chắc của người luyện công , chàng bất giác dậy lên một thoáng nghi ngờ …
Vương Tường vẩn tươi cười không có gì khuất tất trong ánh nhìn hay cữ chỉ của nàng , Chương Lâm dẹp bỏ lòng nghi ngờ , chàng cười tươi đáp lại :
_ Tại hạ là Khúc Chương Lâm còn tiểu muội là Bất Chấn …( chết cha lộ rồi ! ) Chương Lâm than thầm , chàng hớ hênh quá , không cảnh giác gì cả , nhưng Vương Tường vẩn tỏ ra không nghi ngờ gì vì nàng cứ chăm chú nhìn vào gương mặt rắn rỏi đượm chút phong trần , nàng cười ( lại cười ) nàng lấy ra từ sau lưng một cái khăn thêu rất đẹp , màu sắc rực rỡ , nàng trịnh trọng đưa cho Chương Lâm , ( khổ rồi ) Chương Lâm than thầm ( lại than thầm ! ) con gái vùng quan ngoại rất bạo dạn trong việc yêu đương , yêu là yêu ngay , như vậy là Ô Lạp Vương Tường muốn đính ước với chàng rồi !
Chương Lâm muốn dậm chân kêu trời mà không được , chàng chưa biết phải xử trí ra sao thì may quá , Thành Thư xuất hiện …
Thành Thư kêu to :
_ Khúc huynh , không kêu muội dậy sớm ?
Vừa nói nàng vừa bước ra khỏi lều , khẻ chào Vương Tường , rồi hướng vào Khúc Chương Lâm cười to , ra chiều thỏa mản vì được ăn ngon ngũ khỏe , Vương Tường nhíu mày , con nhỏ phá đám ! ( cô tự nhủ ).
Chớp thời cơ , Chương Lâm giả quên ngay cái khăn , chàng nắm tay Thành Thư ( may quá , được cà hai vùa thoát nạn vừa được nắm tay người đẹp )Thành Thư hơi thoáng ngạc nhiên , nhung nàng cũng đễ yên , Chương Lâm mau mắn nói một mạch :
_ Lại đây , lại đây , huynh giới thiệu …
Chương Lâm còn nói nhiều nửa ( nhưng chàng cũng không biết mình nói gì ) đại khái chàng cảm ơn rồi từ giả , rồi hẹn sẽ trở lại , rồi cám ơn và không kịp chào lảo gia ..vv…
Cã hai lao vút đi như tên bắn , bỏ lại cô nương Vương Tường đứng ngẩn ngơ không kịp hiểu điều gì vừa xảy ra , chỉ biết là cái anh chàng mà cô chọn đã đi mất tiêu rồi !
Cã hai đi ngày đêm , họ chỉ nghĩ một vài canh giờ mổi ngày , đến ngày thứ ba thì đích đến đã gần kề , Chương Lâm ghé vào các nhóm du mục chàng hỏi mua một ít thực phẩm đem theo ăn đường , mua một ít quần áo để thay cho bộ đồ trung nguyên dễ bị lộ …
Và bây giờ cả hai đã đi trên con đường đầy bụi mù nắng gió sa mạc hướng về bộ tộc Cáp Khắc nơi có gia đình của Bất Chấn Hạp và Quan Ngọc …
Đường vào Cáp Khắc ngoằn ngèo , bộ tộc nằm dựa lưng vào một dảy núi thấp có lẻ nên gọi là đồi thì đúng hơn , tr6en đường có nhiều dấu chân ngựa , Chương Lâm khẻ nhíu mày , chàng thoáng thấy một mối nghi ngờ dâng lên trong lòng , và nổi nghi ngờ này càng lớn khi chàng còn nhì thấy nhiều vạt cõ bị đạp bẹp trên con đường dẩn vào Cáp Khắc .
Không ai bảo ai , Chương Lâm và Thành thư mở hết bảy thành công lực lao đi như tên bắn .
Trước túp lều dựng bằng da thú , và rải rác những túp lều xung quanh một cảnh hoang tàn thê lương hiện ra , nhiều xác chết nằm vương vải , có cã trẻ con , họ là những người Cáp Khắc !
Bất Chấn Thành Thư kêu to :
_ Nội tổ , phụ than …
Trước túp lều một ông lảo nằm thoi thóp , gương mặt hiện lên vẽ đau đớn , ông gắng gượng ngồi dậy rồi lại ngã xuống , cạnh ông một xác chết co rúm bèo nhèo , chung quanh ông cũng còn vài cái xác tương tự , trong lều một người đàn bà đang gục xuống cạnh một đứa trẽ , hình như bà bị trúng độc vì toàn than trở nên tím thẩm .
Một cãnh tượng tang thương ghê gớm không ngờ nổi !
Chương Lâm chạy ngay đến ông lảo , ông vẩn còn thoi thóp , Thành Thư quỳ ngay cạnh ông nàng gào to , ai oán :
_ Nội tổ
…
Người bị thương sắp chết kia chính là nội tổ của nàng , Đệ tứ hộ giáo bất chấn Hạp , bà lảo có khuôn mặt đẹp kia chính là hành cung Quan Ngọc ,,, còn đứ a bé ? không thấy Bất Chấn Thành Ý cùng vợ đâu cả !
Chương Lâm đở Bất lảo ngồi dậy , chàng vận hết mười thành công lực đễ chửa thương cho ông , Thành Thư thì ngần ngừ trước than hình của Quan Ngọc , kẻ thù của nội tổ nàng Tỳ Bà Am Chủ Mộc Sương Sương .
Chương Lâm đưa mắt cho nàng , ra hiệu nàng nên làm như chàng , Thành Thư khẻ gật đầu , Thời gian trôi qua mau , đã nhiều canh giờ trôi qua mà Bất lảo và Quan ngọc vẩn chưa hồi tỉnh , đứa bé mà Quan Ngọc ôm trong tay đã chết .
Lại them nhiều giờ nửa , mi mắt của bất Chấn Hạp bắt đầu động đậy , ông đưa ánh mắt lờ đờ nhìn Chương Lâm , một lúc ông đưa ngón tay trỏ ra hiệu cho chàng nhìn theo , ông vẽ từ từ xuống nền cát … Chương Lâm biết Bất lảo muốn nói điều gì , chàng chăm chú nhìn .
Bất lảo viết một chữ khẩu , rồi ông ngừng lại them một lúc , ông lại gắng gượng viết them một chữ cung … đến đây Bất lảo gục xuống , ông thiếp đi , bên kia Quan Ngọc vẩn không động đậy , Thành Thư mặt đã lấm tấm mồ hôi nhưng bà vẩn chưa hồi tĩnh .
Chương LÂâm biết tình hình của hai người đã nguy kịch , nhưng chàng vẩn chưa biết được tung tích của những người còn lại như than phụ Thành Thư , Bất Chấn Thành Ý cùng vợ ông ta ( chàng không biết tên của bà này , còn đứa bé chết kia là con ai thì chàng cũng mù tịt )
Đến nước này thì chàng phải dụng đến ma thuật của Thiên Ma …
0 nhận xét:
Post a Comment