Dec 3, 2011

Truyện "tham khảo" MƯỢN CHỒNG

"Trong ánh sáng mờ tối của căn nhà bị đóng kín bưng cửa sổ, Ngọc nhận ra đứa con gái bé bỏng của mình đang nằm một mình ngủ trên “sofa” ở phòng ngoài. Nhón gót bước nhẹ như tên trộm, trống ngực đánh bum bum bùm như nhạc “disco” trong “night club,” hồi hộp áp tai bên ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ, Ngọc nghe cả tiếng phụ nữ thở dồn dập cùng âm thanh ứ nghẹn của nam nữ khoái lạc vang lên nho nhỏ bên trong phòng. Đẩy nhẹ cánh cửa hé nhìn vào phòng ngủ của hai vợ chồng mình, Ngọc sững sờ chết điếng thấy chồng và Tuyết không mảnh vải trên người... "

" Hết ý ..."

Ngọc và Tuyết là hai cô gái trẻ bạn thân từ thời còn ngồi cùng một “public school,” học hết “high school” cả hai đều không đi đại học, mà rẽ ngang theo đường “business” để kiếm cơ hội "mần ăn" ôm mộng trở thành nữ doanh nghiệp trẻ thời đại mới. Cả hai đều lấy chồng khi "tuổi hãy còn son." Vợ chồng Tuyết chưa có con, Luân chồng nàng mở một căn bán vé máy bay, du lịch “tour” cho Việt Nam kèm theo các dịch vụ linh tinh chuyển tiền, bảo lãnh v..v... vì vậy vợ chồng họ thường xuyên đi Việt Nam để mở rộng kinh doanh "thời hội nhập" và giao dịch với các "đối tác" trong nước về tổ chức “tour” bên ngoài đưa vô bên trong. 

Qua lại được chừng trên một năm thì Tuyết chê Sài Gòn khói xe và bụi mịt trời, lại quá nóng. Cộng thêm thành phố gì mỗi lần có mưa thì nước lụt cả giờ, ăn uống quá xá quái đản không vệ sinh. Hơn nữa gia đình Tuyết đã ở hết bên này từ lâu, mỗi lần về bển cứ rúc trong khách sạn suốt ngày để tránh nóng, mà ra đường thì tiếng Việt không rành nên cô chẳng biết đi đâu v..v.. Riết rồi Tuyết chán không muốn đi Việt Nam nữa. Vậy là những lần sau chỉ còn anh chồng mình ên về nước. 

Nói nào ngay, Tuyết nghe người ta nói mấy cô "gà móng đỏ” ở Việt Nam có nhiều chiêu bí hiểm ghê lắm, làm như cô nào cũng có "sên bùa," hễ tung ra là đàn ông Việt kiều coi như bị... "sốc hồn" rồi cứ để cho mấy cô "hốt xác." Nghe vậy Tuyết cũng hơi ơn ớn cho chồng mình đi một mình về bển rủi như "đi đêm có ngày gặp... gà” là coi như cô "uổng công xúc tép nuôi cò..." 

Được cái là Luân chồng Tuyết cũng là một chàng trẻ tuổi đẹp trai, anh có cái cao ngạo của thanh niên thời đại mới, lớn lên ở bên này. Luân chê ỏng chê eo "gái Việt Nam" từ người mẫu đến hoa hậu, cô nào Luân cũng chê và bình phẩm cho vợ nghe đám đó toàn là một loại "cheap girls" hết, chẳng đứa nào coi cho ra hồn, hành xử thiếu văn minh, thêm ăn nói quá vô duyên, tánh tình lại thực dụng cứ muốn moi tiền của đàn ông thôi chứ tình nghĩa gì... 



làm sao bằng được vợ nhà của anh bên này. Tuyết nghe anh chồng (cao tay ấn) của mình không bị chứng dại gái như nhiều đàn ông khác, mà còn chê "thịt gà” ở VN thậm tệ, lại khen vợ tới tít mây xanh thì ruột gan mát ơi là mát. Vậy là cô vững tâm ở lại nhà để coi tiệm, mặc cho chàng một mình bôn tẩu tìm đường xây sự nghiệp. 

Tuy nói là kinh doanh nhỏ nhưng “shop” của họ vẫn có một vài nhân viên. Bán vé máy bay thì một ngày ra mấy vé, chuyển tiền hay dịch vụ v..v.. tất cả thu nhập đều có “record” hết. Đâu ra đó chẳng chạy được đồng nào. Vì vậy, tiếng là chủ tiệm nhưng thì giờ của Tuyết rất thoải mái, nàng thường để nhân viên tự quán xuyến. Sáng sáng Tuyết đủng đa đủng đỉnh ra shop "tám" với mấy bà khách Việt Nam đến mua vé máy bay một chút chơi cho vui. 



Qua giờ “lunch,” thường thì nàng xách bóp dạo vòng vòng mấy cái “shopping mall” để xem hàng hiệu có chỗ nào “sale.” Có chuyện gì cần thì nhân viên cứ bấm “mobile phone” báo cho nàng biết được rồi. Kinh doanh dễ dàng, thời giờ dư giả, cuộc sống thoải mái êm đềm trôi, nhìn bề ngoài Tuyết và chồng là đôi "yuppie" trẻ, làm ăn thành đạt và hạnh phúc. 

Còn vợ chồng Ngọc, cô bạn thân thời “high school” có một con gái ba tuổi, Ngọc cũng làm chủ một “nail shop” tươm tất chứ chẳng thua kém ai. “Nail” là một ngành nghề hiếm hoi tồn tại được khá lâu dài tại Úc. Thời buổi kinh tế toàn cầu điêu đứng, kinh doanh kiểu gì cũng gặp khó khắn, chỉ có riêng “nail” thì vẫn trụ lại chưa tàn. 


Công việc của Ngọc là bôn ba lùng sục tìm “shop” trống giá rẻ để thuê, rồi xin giấy phép “set up” thành tiệm “nail,” “build up” lên cho có khách hàng rồi sang lại kiếm lời, và trong lúc chờ sang Ngọc cứ đứng tiệm mà làm chủ thì vẫn thu nhập mỗi ngày. Một năm cô "set up & sale" chừng ba tiệm như vậy là coi như dư ra một tiệm thuộc loại lãi ròng không tốn một xu thuế nào, cả trăm ngàn tiền tươi chứ ít gì sao. 


Còn Trí chồng của Ngọc cũng là một doanh nhân trẻ trong ngành tài chánh tư vấn về đầu tư bất động sản, và cho vay mượn “home loan,” một tên tuổi khá thành công trong làng kinh doanh nhà đất của người Việt tại Sydney. 

Người ta nói tình bạn là một thứ gì qúy hiếm nhất trên đời. Để giữ tình bạn thân của mình được mãi bền lâu, khi mua nhà ở, đôi bạn Tuyết và Ngọc cùng chọn chỗ ở gần bên nhau, cách nhau chỉ một “block” để tiện dễ qua lại. Tuy đã có gia đình riêng, nhưng cả hai vẫn giữ được mối giao tiếp bạn bè y như thời con đi học ở “girls school.” Mỗi cuối tuần hai nhà họ thường xuyên ăn dinner chung, hoặc là ra “park” nướng BBQ cùng nhau. Được cái hai anh chồng trẻ cũng rất tâm đắc. Họ lai rai vài chai bia qua vài câu chuyện tếu lâm giữa lúc hai cô vợ là bạn cũ luôn có trăm ngàn đề tài tha hồ mà "tám". 

Không như Tuyết, làm chủ kinh doanh dịch vụ nên khá dư thời giờ. Vợ chồng Ngọc tuy cũng kiếm tiền nhiều, nhưng trong các ngày làm việc nàng bận đến không kịp ăn trưa. Khách “nail” thì mỗi người chỉ vài chục đồng nhưng lại toàn tiền mặt, suốt ngày Ngọc phải túc trực quầy tiền trong tiệm chứ làm sao dám bỏ đó cho nhân viên, vì vậy hầu như Ngọc không hề rời tiệm, chỉ có Tuyết là thỉnh thoảng ghé qua “shop” của bạn để "tám" chuyện quần áo son phấn chơi cho vui... Hôm đó, vào buổi chiều nhàn rỗi sớm, sau khi mỏi chân với “window shopping,” 


Tuyết vừa ghé lại tiệm “nail” của Ngọc thì bỗng ở “childcare” nơi đang gửi đứa con gái nhỏ của bạn, cô giáo gọi “phone” báo cho biết là con bé "not very well." Ngọc muốn đóng cửa sớm để đi đón con về, Kẹt một cái là “nail shop” lúc đó lại đông khách đang làm dở dang, đâu thể đuổi người ta về ngang như vậy được... 


Thế là Tuyết dành phần giúp bạn chạy tốc ra trường đón con nhỏ đem về thẳng luôn nhà bạn, cho nó uống thuốc giảm sốt, rồi ở đó chơi với con bé, chăm sóc, trông chừng nó luôn cho đến khi chiều bạn đóng cửa tiệm “nail” về nhà mới thôi. 

Ngược lại, những lúc Luân chồng Tuyết đi Việt Nam thường hay vắng nhà, mà lúc đó bên nhà Tuyết có việc cần đến bàn tay người đàn ông, như bóng đèn không cháy, vòi nước tưới cây bị xì, hay chiếc xe đêm qua quên tắt đèn bây giờ “đề” không nổ v.v... Mấy lúc như vậy, Ngọc nhanh chóng thúc giục chồng sang giúp cho bạn, nên Tuyết và chồng Ngọc cũng thường hay có những lúc... chỉ riêng tư hai người.

Giao tiếp thân tình thường xuyên qua lại như vậy, nên con gái Ngọc rất mến "dì Tuyết," đi học về cứ đòi phải có dì Tuyết dỗ nó mới chịu ăn. Một phần vì chưa có con nên Tuyết cũng rất quấn quýt với con bé. Riết rồi gần như hằng buổi chiều những khi không có chồng ở nhà Tuyết đều thay bạn đến đón con bé lúc 3 giờ khi nó tan “childcare” và đem nó về nhà. Để cho tiện, Ngọc đưa luôn cho bạn một "spare key" để Tuyết giúp mình đón con, và ở chơi với con bé chờ đến khi nàng về. 

Còn Trí chồng của Ngọc, là một “advisor” về đầu tư nhà cửa nên anh có khá nhiều "paper-works" để làm. Thường thường vào buổi chiều, những hôm không có hẹn gặp khách, Trí hay đem cả đống "proposal" để "deal" với khách, và với ngân hàng về nhà, nào là "agreement," "land valuable review," "contract of sale" "financial planning" v..v... những thứ phải soạn và viết thành bản đề nghị gửi cho ngân hàng được Trí đem về nhà, ngồi nhà mà làm cho nó... yên tĩnh. 

Những buổi chiều như vậy, gặp hôm Tuyết đón con dùm bạn, đem con bé về nhà nó, Tuyết thấy Trí chăm chỉ làm "home-works" thì bỗng dưng chạnh lòng. Nhìn cảnh gia đình nhà "người ta," chồng "người ta," con "người ta" lúc nào cũng bên cạnh, còn chồng mình thì luôn có chuyện biền biệt, mỗi lần về chỉ vài hôm rồi lại có chuyện cần để đi nữa chẳng đoái hoài gì đến vợ... 



Không dưng mà Tuyết tự thương tủi thân mình với "số phận hẩm hiu" có chồng cũng như không, bỗng ùa đến với nàng. Tuyết rơi nước mắt sụt sùi thấy mình thiệt là bất hạnh với niềm cô đơn lớn, và "niềm riêng này biết có ai hiểu cho ta... " . 

Có! Có! Có đấy! Có người hiểu đấy! Người đầu tiên sẵn sàng "hiểu" dùm cho Tuyết là Trí chồng của bạn. Trí cũng cùng một nỗi niềm là vợ chàng Ngọc, tuy ở cạnh nhưng lại cứ loay hoay với mấy cái tiệm “nail” mà chẳng thiết gì phận mình cũng là gái có chồng. Tối về nhà là nàng than mệt, suốt ngày phải đứng shop ngồi quầy tê cứng cả lưng. 



Cơm nước xong Ngọc lăn đùng ra giường đòi ngủ sớm để mai đi tiệm nữa. Chuyện vợ chồng "gần" nhau, Trí cũng được vợ anh "xử lý” theo kiểu phải có "lịch trình" và chỉ được "lọt" vào “weekend” mà thôi chứ không có chuyện "thích thì chiều thiếu thì chích" lúc nào cũng được, như mấy cặp vợ chồng trẻ khác v..v... 

Vậy là một bên có chồng thường xuyên vắng nhà để mặc cô vợ trẻ ca bài đêm đêm "cô đơn... cùng với ta về... " Còn một bên có vợ nhưng thường xuyên bị ức chế do những lúc "thích" mà không được "chiều", "thiếu" mà không được "chích," Tuyết và Trí chồng Ngọc lại đang tuổi xuân tình.. Cả hai đã không kìm được lòng... và để mặc cho ngọn lửa tình bùng cháy. 

Áp dụng công thức "hai trong một" của mấy chai dầu gội đầu trong nhà tắm. Trí bế bổng Tuyết, bạn của vợ, vào ngay phòng ngủ riêng của vợ chồng mình, tụt hết quần áo Tuyết ra, rồi hai người nhập thành dầu gội đầu "two in one." 

Sau lần đó, mỗi buổi chiều lúc 3 giờ Tuyết lại siêng năng giúp Ngọc đi đón con dùm cho bạn nhiều hơn, và Trí chồng Ngọc lại có nhiều "paper works" hơn để về nhà sớm mà làm. Mỗi buổi chiều Tuyết và Trí dỗ cho con bé nằm ngủ trên “sofa,”hoặc là dụ cho nó ghim mắt vào màn hình TV bằng một đĩa phim hình hoạt họa nào đó, rồi cả hai lại thỏa chí "tâm sự niềm riêng" bên nhau. 

Chỉ có điều, họ không để ý là phía đối diện và cạnh bên mấy căn nhà của vợ chồng Ngọc cũng có vài nhà hàng xóm đồng hương Việt Nam, khổ một cái là mấy bà vợ Việt thì hay có tính tỉ mỉ tẩn mẩm, rất chịu thương chịu khó chú ý vào những chuyện "không có gì mà ầm ỹ” của thiên hạ. Mấy bà lấy làm lạ là ông Trí chồng của Ngọc ở nhà mà sao luôn luôn lúc nào ông í cũng “down” hết các “shutter” ở cửa sổ xuống. Mà lạ hơn nữa những lúc như vậy thì bao giờ cũng có xe của cô Tuyết, bạn của vợ ông í “park” ở trong sân. 

Vậy là mấy "bà tám" hàng xóm, cùng rủ nhau ra tiệm “nail” của Ngọc vờ làm một "full set" cho cả móng tay và móng chân. Giữa lúc đó, họ rù rì truyền nhau câu chuyện bí mật qua chương trình "dự đoán thời tiết" hàng đêm của đài số "tám" do mấy bà tự lập, và đoán non đoán già là "nếu điều ấy xảy ra..." rồi nho nhỏ phổ biến nhau câu thần chú quen thuộc của mấy bà là "đừng nói cho ai biết hết nghen" nhưng chỉ là cốt để cho Ngọc nghe. 


Thế là những lời to nhỏ của mấy bà khách “nail,” và cũng là hàng xóm nhà nàng, đã tạo một "linh cảm" rõ nét trong lòng Ngọc . 

Mấy hôm sau, Ngọc vờ “phone” cho Tuyết nhờ chiều nay đi đón con hộ như thường lệ. Để cho tự nhiên hơn, Ngọc còn nhờ bạn đón con bé về rồi giúp nàng cho nó ăn món này, món kia... Thức ăn Ngọc để sẵn trong tủ lạnh v..v... 


Khi hai kẻ "có tâm sự" còn đang say sưa bềnh bồng trên đỉnh vu sơn chẳng còn biết đâu là trần thế, không ngờ ngay chiều hôm đó, Ngọc bí mật trở về nhà, nàng đậu xe xa xa cách nhà vài căn rồi đi bộ về. Đúng y chang lời đồn, hai chiếc xe của chồng, và của Tuyết đều ở trong “driveway,” nhưng toàn bộ cửa sổ nhà đều sụp “shutter” xuống kín mít như những lúc toàn nhà đi vắng. Bằng lối vào cửa sau, với chìa khóa riêng Ngọc dễ dàng im ru không một tiếng động lách vào. 

Trong ánh sáng mờ tối của căn nhà bị đóng kín bưng cửa sổ, Ngọc nhận ra đứa con gái bé bỏng của mình đang nằm một mình ngủ trên”sofa” ở phòng ngoài. Nhón gót bước nhẹ như tên trộm, trống ngực đánh bum bum bùm như nhạc “disco” trong “night club,” hồi hộp áp tai bên ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ, Ngọc nghe cả tiếng phụ nữ thở dồn dập cùng âm thanh ứ nghẹn của nam nữ khoái lạc vang lên nho nhỏ bên trong phòng. Đẩy nhẹ cánh cửa hé nhìn vào phòng ngủ của hai vợ chồng mình, Ngọc sững sờ chết điếng thấy chồng và Tuyết không mảnh vải trên người... Cả hai lại đang mải mê bào chế dầu gội đầu 

Tiếng thét toáng lên lồng lộng, rồi tiếng gào khóc, tru tréo của người đàn bà trẻ đã từng lăn lộn ra thương trường, đã từng va chạm với đủ thứ "ngôn ngữ đường phố” trong mấy năm nay thật ấn tượng bằng âm điệu, như đang xé toang cái tĩnh lặng êm đềm của một buổi chiều còn trong ngày giờ làm việc. Cộng thêm vào đó là sự chờ đợi của các bà tám hàng xóm đồng hương cạnh bên đã nhanh chóng truyền đi cả xóm. Điện thoại “cell phone” của các bà liên tục nhận và “forward” đi mẫu tin "bão đã tới" mà các bà đang mong từ lâu. 

Khi sư đoàn số "tám" của mấy bà đồng hương lối xóm kéo đến ngôi nhà của vợ chồng Ngọc, người ta vẫn thấy Ngọc nhảy choi choi, la hét. Vừa xỉa xói, ghịt kéo, vừa bằng tiếng Anh, vừa bằng tiếng Việt bao nhiêu lời hay ý đẹp mà Ngọc học được từ tiệm “nail,” từ phim tập Hongkong, phim Hàn quốc v..v.. đều được nàng đem ra thử nghiệm trong trận đánh lớn kiểu "diện đối diện" này. 

Còn Tuyết tóc tai, quần áo dã dượi, mà nào có phải quần áo gì cho cam, khi bị bắt gặp tại trận giữa lúc nàng và chồng của bạn đang trần truồng họp ca bài "riêng một góc... giường," rồi bị bạn nhào vào túm ghịt tóc mà lôi ra phòng ngoài cho tách rời ra khỏi thằng chồng của nó, Tuyết chỉ kịp quơ đại chiếc khăn tắm nhỏ mà lúc nãy nàng đắp cho con bé đang ngủ trên sofa rồi quấn đỡ lên người. Bây giờ cả hội mấy bà tám "single mum" giả, và luôn cả vài ông tám đang "ăn workcover" (chắc cũng giả luôn, nên triền miên rảnh rỗi nằm nhà ôm váy vợ) cũng ùn ùn từ mấy căn lối xóm kéo qua. 

Họ đi xem chuyện đánh ghen giữa hai cô gái trẻ chỉ là phụ mà là cơ hội ngàn năm được "nghía" thân thể của Tuyết nửa kín nửa hở trong chiếc khăn tắm không đủ che cho kín hết mấy chỗ cần che... Đã vậy, Tuyết còn bị Ngọc không ngừng túm giựt chiếc khăn ra như để chứng minh với mọi người là “con đĩ này nè, nó bị tui bắt tại trận trong lúc trần truồng như... vầy nè.” 



Thiệt là hàng độc có khác, nếu không nhờ Ngọc "dập" tại trận vụ ăn vụn này thì đời nào cánh tám đàn ông mới được chiêm ngưỡng thật trọn vẹn thân hình lá ngọc cành vàng của cô Tuyết đẹp đẽ, người bạn của cặp vợ chồng trẻ bên nhà hàng xóm của họ chứ? Mấy ông thấy còn hấp dẫn hơn các cô “table dancer” ở cái club múa “sexy” dưới “Sefton” nhiều. 

Vừa ngượng với cặp mắt của mấy tám đàn ông cứ đau đáu dán chặt vào da thịt đang thiếu vải che của mình, vừa tức cái con "bitch" bạn mình này, chỉ "mượn" chồng nó giải quyết "bức xức" có chút thôi mà sao nó cứ nhảy choi choi và khoái làm lớn chuyện, Tuyết đâm hóa trây rồi bỗng bật lại "phản công". Cô tuông ra một tràng dài vừa tiếng Việt vừa tiếng Anh, vừa tiếng trong nước mới học trong mấy lần về bển cho nó... dễ chửi hơn.


 Đại ý là "Tại mày cứ suốt ngày ở shop với tiệm. Mỗi lần con mày đau bệnh, cũng chỉ mình tao ‘care’ cho nó còn hơn mẹ nó nữa. Chồng mày muốn ‘hit’ mày cũng phải đợi đến ‘lịch.’ Chồng tao không có nhà, ‘sometime’ tao ‘borrow’ chồng mày để giải quyết ‘bức xức’


 chút thôi chứ có làm nó bị ‘ngắn bớt’ chút nào đâu... Mất mát, hao mòn gì đâu, làm gì mà mày cứ nhảy nhỏm tưng tưng như con... ‘bitch’ vậy. Đúng là cái đồ ‘asshole.’ Bạn bè thân với nhau sao mà ‘f.. off’ dữ vậy chớ…" 

Mà thật, chuyện bị Ngọc bắt gặp quả tang cô đang "mượn chồng" của bạn chỉ là chuyện nhỏ, chuyện Ngọc lại làm rùm lên cho cả xóm biết mới là chuyện lớn, vài bữa nữa khi chồng cô đi Việt Nam về thì làm sao mà dấu cho kín được đây. 

Chửi xong, một tay Tuyết nắm chéo khăn cố che lại phần ngực trần phía trước cho nó kín đáo hơn trước những cặp mắt háo mồi của mấy ông tám, một tay nàng quơ chùm chìa khóa xe rồi cứ vậy mà tót lên chiếc “4W” của nàng đang đậu trong sân. 



Khi Tuyết xoay người để lùi xe ra khỏi “driveway” thì chiếc khăn ngắn quấn hờ hững trên người bị bung ra. Kệ! nàng cứ để nửa phần thân trên phơi trần lồ lộ qua các ô kính cửa sổ xe, cứ thế mà nhấn ga cho chiếc xe lùi hẵn ra đường rồi lướt đi trước những cặp mắt của mấy ông tám đang nuối tiếc nhìn theo. Mấy khi mà được xem "hàng hiếm" một cách thật trọn vẹn, lại xem trước mặt mấy "bà chằng" ở nhà mà... chẳng ai bị gì. 

Không biết Tuyết còn có gặp rắc rối gì ở dọc đường trước khi về được đến nhà chỉ cách đó một “block” hay không chứ thiệt tình lái xe trong hoàn cảnh của nàng lúc này thì ở xứ Úc xưa nay chưa ai dám đụng hàng. 

Từ hôm đó, câu nói bất hủ của Tuyết về chuyện mấy ông chồng hay đi Việt Nam để vợ trẻ ở nhà thì nàng "borrow" chồng bạn để giải quyết ... "bức xức" đã trở thành một đề tài được "tám" nhiều nhất trong các tiệm nail ở Sydney, như một chuyện "tiếu lâm thời... hội nhập"! 



Phương "N", Sydney 
MDC K74

0 nhận xét:

Post a Comment