QUỶ CỐC HỒI 24 HẠ ĐỘC
Đã ba ngày trôi qua , Chương Lâm đã thành thục các khẩu quyết cũng như hình đồ cũa Thiên Chỉ Thần Thông , tuy nhiên chàng vẩn chưa được giao thứ vũ khí này , Thành Thư cũng đã bắt đầu học với Thiên Pháp Chân nhân , nàng tiến bộ ngoài sức tưởng tượng của mọi người trên Thiên Ma , việc kết hợp võ công của lão thái thái nàng là Qủy Ảnh cùng với Thiên Ma trảo công của Thiên Ma đã làm cho nàng trở thành một cao thủ vi diệu bé tí , ngay cả Bất Yến cũng cò một chút ganh tị với cô em họ bé bỏng này .
Hôm nay là ngày cuối thụ giáo của Chương Lâm , chàng đã hoàn tất ba bậc khẩu quyết và hình đồ của Thiên Chỉ Thần Thông , mệt bả người , Chương lạy tạ Thiên Pháp chân nhân rồi nhanh chân về lại biệt thất , chàng muốn có cuộc chia tay với hai người đẹp , nhưng gì thì gì chứ đi gặp mỹ nhân thì chàng cũng phải chải chuốt một tí , tút lại cái vẽ nam nhi của chàng .
Chương Lâm tắm rửa tỉa tót râu tóc xong thì đi ngay đến các gian biệt thất dành cho các nữ đệ tử của Thiên Ma , chàng dừng chân trước gian phòng đang vọng ra tiếng kể liếng thoắng của Thành Thư về buổi học hôm nay , việc nàng chọc Đồng Nhi lão nhân tức khí quất cho nàng một chưởng và nàng dung Thủy Thượng phi của Qủy Ành né tránh ra sao …
Chương Lâm lấy bộ và gỏ lên cái cửa tò vò bé xíu mấy tiếng , Bất Yến hiện ra trước khung cửa , nàng cười tươi , có lẻ là nụ cười to rộng nhất trong ngày , nàng kêu lên một tiếng :
_ Khúc huynh !
Trong vòng hai giây à không chỉ độ một giây rưởi , Thành Thư đã xuất hiện ngay sau lưng Bất Yến , và nàng còn la toáng lên ( to hơn Bất cô nương vài nấc ) :
_ Chương huynh !
Khúc và Chương huynh nở một một cười hào sảng nam nhi nhất trong ngày đáp trả hai cô nương và chàng đụng nhẹ vào hai vai của hai em rồi bước vào phòng , căn phòng nữ nhi có khác , thoang thoảng mùi phấn thơm nhẹ nhẹ , chen lẩn mùi hoa lan ngọt ngào được hai nàng dung chỉ công hái xuống từ những cổ thụ sau vườn , cũng không đợi mời , chàng ngồi ngay xuống một chiếc ghế chạm trổ uốn éo theo xì - tai của Thiên Ma , Thành Thư nhanh nhẩu rót ngay cho chàng một chén rượu gạo nếp thơm lừng Bất cô nương cũng không chịu thua kém cô em họ của nàng , nàng với tay lấy ra trong chiếc làn mây một con thỏ mập ú được nướng thơm phức , làm như các cô đoán trước được việc Chương Lâm đến thăm hay sao .
_ Đa tạ hai sư muội nhe , huynh chưa ăn gì từ sáng đến giờ …
Có người nói đúng , con đường đi đến con tim là con đường đi qua bao tử, thế cho nên trong khoảnh khắc Chư ơng Lâm thấy yêu hết cã hai em , em nào cũng xinh tươi mọng nước , ngọt ngào như chén rượu chàng đang cầm trên tay, đủ hương vị béo bùi , mặn đắng của cái đùi thỏ chàng đang nhai kia …
Đợi chàng ăn gần xong , Bất cô nương nhìn chàng chan chứa :
_ Bao giờ huynh lên đường ?
Hỏi câu này là nàng biết phen này nàng không được hành tẩu giang hồ cùng với Khúc huynh rồi , Thành Thư ngó Bất Yến một cái thật nhanh ( vì nàng chưa luyện cái liếc xéo như Bất cô nương ? )
Chương huynh của nàng đang ngồi ăn uống ngon lành kia sao mà đi cùng với Bất tỷ tỷ được , Bất tỷ tỷ là đệ thất vệ sỹ Thiên Ma trách nhiệm nặng nề thế thì phải ở lại gánh vác trách nhiệm vụ chứ cứ chạy lung tung lại còn làm vướng bận Chương huynh đang gánh vác trọng trách cứu nguy bổn giáo và cã thế giới chứ chẳng chơi à …
Thành Thư vén khẻ mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt hồng hào , nàng cười hỏi như tiếp lời Bất Yến :
_ Rồi bao giờ huynh về ?
Lạy thánh Allah , Chương Lâm kêu thầm , một cô thì : “ bao giờ lên đường “ chưa lên đường thì một cô “ bao giờ huynh về …” nếu theo luật kinh Koran , chàng có bốn cô thì chắc là chỉ có về với Chúa mới yên thân mà thôi .
Chiều hôm đó , sau khi bái biệt Hãn Cát Tử cùng Thiên Pháp Chân Nhân , Chương Lâm cũng ghé chào Hàn Cẩm Mục và Du Bảo Phi , hai vị hộ giáo đã ân cần dặn dò chàng nhiều điều cần thiết , cả hai cũng cho chàng biết là Thành Thư và Bất Yến sau khi học xong võ công của Thiên Ma cũng sẽ được giáo chủ cho hạ sơn đễ giúp chàng hoàn thành công việc , nghe đến đây Chương Lâm thấy cũng có chút an ủi , chàng nán lại với hai vị hộ giáo một canh giờ thì lên đường .
Bầu trời chiều lãng đãng mây xám từng cuộn đã kéo về , một mùa đông đang đến với Thiên Ma , khoác them chiếc áo dạ da hươu chàng cắp thanh trường kiếm cùng gói hành trang từ từ xuống núi .
Mất khoảng một canh giờ thì chàng đã đến trạm gác ngoại vi của Thiên Ma , tên môn nhân bửa nọ lại xuất hiện , lần này y tươi cười vui vẽ hỏi thăm chàng :
_ nhất vệ sỹ truyền nhân lại giang hồ nữa rồi .
Trời đã sụp tối , Chư ơng Lâm giở Thiên Ma cước thủ lao đi như tên bắn , chàng phải đi kịp trong đêm theo như hướng dẩn chỉ giáo của giáo chủ đã ghi trong cái ống quyển nhỏ xíu hôm trước giáo chủ đã dặn chàng mở ra xem khi học xong bộ khẩu quyết Thiên Chỉ Thần Thông …
Qúa nửa đêm thì chàng đã chạy được hơn trăm dặm , Chương Lâm dự tính đến sáng thì chàng đã trờ lại được đường cũ , tức là gặp lại bộ tộc Hắc Câu Nhỉ , à mà ở đó có cô em Ô Lạp Vương Tường , có ông già Ô lạp Nan Xích , và chắc có thịt bò nướng , dê nướng không chừng , nghĩ đến đây thì cái bụng của chàng sôi lên , con thỏ bự của Bất Yến cùng bầu rượu của Thành Thư đã tiêu tan tự lúc nào ,
chàng ra sức chạy nhanh đến cuối giờ sửu thì đã thấp thoáng thấy bong những chiếc lều du mục cùng những đống lửa gần tàn đang hiu hắt trong gió sớm , Chương Lâm chậm lại , chàng cảnh giác quan sát hai bên con đường mòn , thỉnh thoảng chàng còn thình lình dừng lại ngoái nhìn ra sau lưng , cơ hồ chàng nghe như tiếng thở nhẹ đêm ngũ lại Hắc Câu Nhỉ lần trước , chàng hết sức thận trọng hướng về đống lửa gần nhất , lạy thánh Allah bọn họ còn ở đây ,
chàng khẻ reo lên như thế khi thấy những chiếc lều quen thuộc , một vài người Hắc Câu Nhỉ đang ngồi bó gối hay xếp bằng nhìn chòng chọc vào ngọn lửa gần tàn , Chương Lâm từ từ đi chậm chậm , chàng tiến đến bên đống lửa , không nói gì cả , những người Hắc Câu Nhỉ kiệm lời kia không ngước nhìn chàng ., không ai nói năng gì như sự xuất hiện củ a một người lang thang trong hoang mạc tìm đến nơi ấm áp là lẻ đương nhiên…
_ Qúi quan từ đâu đến ?
Chương Lâm làm ra vẽ co ro , chàng đáp :
_ Tại hạ từ Thiên Sơn ….
Tên trung niên trố mắt nhìn Chư ơng Lâm , hẳn gả đã nghe về Thiên Ma , hắn ngập ngừng :
_ Qúi quan …Qúi quan …
Đoán biết hắn định hỏi gì , Chư ơng Lâm quyết định lật ngữa bài :
_ Tại hạ tu tại Thiên Ma …cái vụ tu này là lần đầu Chư ơng Lâm thú nhận với thường nhân , chàng đang âm mưu gì đây ?
Gã trung niên trố mắt , hẳn gã không ngờ chàng thú nhận mau lẹ như vậy . hắn lắp bắp một hồi :
_ Vậy …vậy … quí quan cần chi …
Chương Lâm cười lớn , trong khuya vắng tiếng cười của chàng nghe hơi kỳ cục , chàng trấn an hắn :
_ Ồ đâu có gì đại ca , tiểu đệ chỉ muốn gặp lại lão trượng Ô lạp Nan Xích …
Chàng bỏ lửng , không nhẽ lại nói them rằng thì là tui còn muốn gặp cô em Vương Tường nữa thì kỳ quá .
Tên trung niên Hắc Câu Nhĩ ồ lên một tiếng , dường như hắn đã nhận ra chàng là người quen :
_ ra quí quan là người hôm nọ … tộc chủ từ hôm gặp quí quan đến nay bệnh nặng liệt giường ( ồ không đâu có ngũ giường , phải gọi là liệt chăn liệt thảm mới đúng chứ lỵ )
Tới phiên Chư ơng Lâm kinh ngạc , lão ông khỏe mạnh là thế mà lại lâm bệnh nhanh như vậy quả là không ngờ .
Chàng lên tiếng ngỏ ý muốn sang nay đi thăm ông lão , tên trung niên ra vẽ sốt sắng , hắn hứa một khắc nửa trời sang hắn sẽ đưa chàng đến lều cua Ô Lạp Nan Xích , Chương Lâm cảm ơn hắn , chàng lại xoa tay vào nhau , những tàn lửa bay tung tóe trong gió sớm , tiếng kêu của những loài chim ăn đêm trở về nghe rộn một góc trời , gã trung niên đứng dậy , y làm một cử chỉ mời chàng ,
Chương Lâm đi theo hắn , thoáng chốc đã đến một chiếc lều to , có lẽ là to nhất bằng da ngựa hay da gì Chương Lâm cũng không rõ , tên trung niên dừng lại , hắn đưa hai tay chụm lại lên miệng làm phát ra một tiếng kêu như tiếng chuột rúc lí nhí , một tí thì trong lều có tiếng cục cựa , tiếng quẩy đạp , hẳn ai đó còn chưa muốn ngồi dậy , thế rồi một khuôn mặt ngái ngũ bơ phờ , mắt nhắm mắt mở , miệng càu nhàu nghe lảnh lót thế mới kỳ chứ :
_ Thúc thúc làm gì mà đến sớm thế ?
Gã trung niên xổ một tràng tiếng Khiết Đan , tạm dịch như sau :
_ Người hôm trước đến tìm cha ngươi đấy .
Thế là cái khuôn mặt ấy la lên một tiếng kinh hãi , lập tức thụt đầu vô rất nhanh , Chư ơng Lâm nghe thấy tiếng cuống quýt , thúc hối , chàng cười thầm , khuôn mặt lơ mơ lúc nảy đích thị là cô nàng Ô lạp Vương Tường chứ không ai khác .
Một lúc sau, cái đầu khi nảy lại xuất hiện , lần này trông được hơn , Vương Tường sượng sung lí nhí mời chàng vào lều .
Chương Lâm vén cửa lều bước vào trong , cũng không có gì khác so với một tháng trước , chỉ duy có ông lão Ô Lạp Nan Xích đang nằm ủ rủ trong một góc lều , dường như cũng nghe tiếng đối đáp nên ông cố gắng nhõm dậy ,
Vương Tường vội chạy lại đở ông ngồi lên , Chương Lâm cũng nhẹ nhàng ngồi xuống , chàng khẻ ra dấu cho ông lão nằm xuống , Vương Tường cũng quỳ xuống bên cha nàng , quay sang Chương Lâm nàng nhoẻn một nụ cười tươi , mắt nàng lung liếng , nàng thì thầm :
_ Qúi quan về nhà rồi chứ …
Chương Lâm khẻ gật đầu , chàng đưa mắt nhìn qua ông lão rồi lại quay sang nhìn Vương Tường như ngầm hỏi bệnh tình của Ô lão , sao lại ra nông nổi thế này ?
Vương Tường chợt buồn rầu , nàng khẻ nói :
_ Phụ than không hiểu vì sao lại bị như thế , cứ từ từ yếu dần , sau khi quí quan đi vài hôm thôi …
Chương Lâm khẻ nắm lấy cổ tay của ông lão , chàng bấm nhẹ vào huyệt mạch , chút kiến thức về y lý do Thiên Ma truyền dạy thế là hôm nay có dịp đem ra xài , Vương Tường trố mắt nhìn “ quí quan “ của nàng đang bắt mạch , ồ quí quan là đại phu ( lang y ) bây giờ mới biết .
Chương Lâm miệng lẩm nhẩm , vẽ mặt rất trầm trọng , hồi lâu chàng thở hắt ra , đoạn chàng nói khẻ , ra vẽ nghiêm trọng ( đại phu nào mà chẳng thế ):
_ Lão trượng có thể bị trúng độc !
Vương Tường trố mắt ngạc nhiên rồi ra chiều ngưỡng mộ thần y Chương Lâm lắm lắm , nàng thốt lên :
_ Đúng rồi , tiểu muội có đi mời đại phu , cũng nói như thế , có điều …
Nàng bỏ lửng , nhìn Chương Lâm như chờ chàng nói them điều gì . Chương Lâm khẻ gật đầu , chàng nói :
_ không biết chất độc gì …
Vương Tường đưa ánh mắt than phục quí quan quá xá , quí quan của nàng thật là cao cường , một trang nam nhi tuấn kiệt đẹp trai như Phan An tái thế ( có điều đen hơn một tí , so với hình họa Phan An mà nàng xem được ) văn võ song toàn lại tinh thong y lý nữa , nhứt quyết phen này không thể đễ vuột mất như lần trước , nàng tự nhủ . nàng hấp tấp :
_ đúng đấy đại huynh , đại phu cũng nói như thế , không biết độc gì nên không chữa chính xác được .
Từ quí quan nàng đã bắt đầu chuyển sang đại huynh , phen này Chương Lâm nhà ta lại mệt nữa rồi , Chương Lâm lại nắm lấy cổ tay trái của ông lão , lúc này đã mở mắt nhìn chàng , ánh nhìn chứa một tia hy vọng nhỏ nhoi , môi ông mấp máy ra chiều đang cảm ơn chàng .
Chương Lâm day nhẹ vào mạch môn huyệt lần nữa , chàng chăm chú lắng nghe từng tiếng đập lúc yếu lúc mạnh của mạch huyệt , lúc này tâm trí của chàng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi tại Hắc Câu Nhỉ này cùng với Thành Thư , chàng nhớ đến tiếng thở khẻ khàng một đêm ngủ trong lều … chàng cố đan kết những việc hôm đó với sự việc hôm nay , chúng có một lien hệ nào chăng ? chàng cũng kinh hãi nhận ra rằng , nếu có một lien hệ nào đó giửa việc chàng bị địch nhân theo dõi với việc ông lão Ô lạp Nan Xích bị hạ độc thì có thể kẻ mà bọn chúng nhắm đến chính là chàng và ông lão này đã trở thành người chịu thay cho chàng mà thôi .
Vương Tường thấy thần y của nàng trầm ngâm chẳng nói gì thì nàng cũng trở nên kinh hãi , sợ sệt , nàng đưa mắt khẩn cầu thống thiết nhìn Chương Lâm như tin rằng chỉ có thần y đẹp trai này mới có thể làm cha nàng sống lại .
Chương Lâm hơi tránh ánh nhìn đầy vẽ kỳ vọng của Vương Tường , chàng đang thầm nghĩ “ luật Thiên Ma không cứu người ngoài , trừ phi hãn hửu như việc chịu ơn cứu mạng thì chàng có thể dung thuốc giải của Thiên Ma mà chàng đem theo để thử cứu ông lão này “ nhưng việc ông lão này trúng độc thay vì chàng thì việc này có xem là chịu ơn cứu mạng không ? “ chàng tắc lưởi , thôi kệ làm liều một phen chứ ánh mắt của cô em nhìn mình như thế kia thì làm sao nở chối từ !
0 nhận xét:
Post a Comment