NHỚ
Mấy chục năm qua đã có thừa,
Tưởng lòng chôn kín chuyện ngày xưa.
Có còn yêu thật ?... nên thầm nhớ
Bất kể đêm ngày nắng hoặc mưa.
Ngày nắng bừng lên rực rỡ vàng
Theo từng bước nhỏ gót son sang,
Sân trường, áo trắng bay tha - thướt
Ngơ ngẩn, tim ai đập rộn ràng.
Trời mưa sướt mướt, gió bay bay
Ướt tóc em tôi, tóc xỏa dài,
Vào lớp phơi hong làn tóc rối
Dậy thì hương phất quyện hồn ai ?
* * *
Trí tự hứa rằng chẳng nhớ thêm,
Dù tim đã khắc bóng hình em.
Thôi ! lòng nhất trí : không thèm nhớ
Chỉ được buổi chiều!..Lại nhớ đêm!
Thôi thì cứ nhớ, chớ yêu nào
Mấy chục năm qua, cũng chả sao
Có lẻ đã yêu từ kiếp trước
Kiếp nầy NHỚ MÃI đến ngàn sau.
Thầy Nguyễn Phước Hậu
cận Tết Giáp Thân 2004
THƯƠNG
Họa nguyên-vận bài Nhớ của Ông Nguyễn Phước-Hậu
Thương mãi, sao thương vẫn chẳng thừa,
Thương người bé-bỏng thuở xa-xưa .
Thương...thương là bệnh ai-ai đó,
Ông Trời đâu hết bệnh nắng-mưa ?!
Nắng-mưa còn mãi đến tuổi vàng,
Nhất là khi chớm đón xuân sang.
Hỏi lòng còn chút Thương nào hết ?
Tưởng-tượng hình ai vẫn rỡ-ràng.
Rỡ-ràng như gió cuốn mây bay...
Nỗi thương ngày ấy bỗng vươn dài.
Về thăm quá-khứ, khung trời nhỏ,
Ai có chờ ai, có đợi ai !
* * *
Niềm thương từng phút thấy thương thêm,
Vẫn thấy chàng chung bước với em .
Áo xưa vẫn ngát tình tri-kỷ,
Nhập vào mộng thắm tới từng đêm .
Ai biết mình thương tự thuở nào !
Thương thêm chút nữa cũng không sao !
Xin vẫn giữ lòng tươi đẹp mãi,
Thương hoài, dù kiếp trước hay sau !
Thầy Nguyễn Tường Vân
Mồng một Tết Giáp-Thân 2004
Thầy ơi, Bạn ơi, Mạc Ðĩnh Chi ơi!!!
Cảm hứng khi đọc bài thơ NHỚ của thầy Nguyễn Phước Hậu và bài THƯƠNG của thầy Nguyễn Tường Vân:
Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười,
Nẩy nở bằng nụ hôn,
Và chấm dứt bằng giọt nước mắt...
Love begins with a smile,
Grows with a kiss,
And ends with a tear...
L'amour commence avec un sourire,
Grandit avec un baiser,
Et finit avec une larme...
Ngọc-Hồng
Ngày đầu năm Giáp Thân
SẦU
MdS kính họa nguyên vận 2 bài thơ "NHỚ" của thầy Nguyễn Phước-Hậu
và "THƯƠNG" của thầy Nguyễn Tường-Vân.
Thuở ấy, mình như kẻ bị thừa
Theo nàng, nàng ghét, bảo mình "xưa"
Bảo thời ống rộng, mình chơi túm
Bảo cái chàng nầy: Chuột mắc mưa !
Thế đấy, vẫn mơ chuyện đá-vàng
Đêm nằm, chợt thấy sáo bay sang
Sáo còn biết nói lời âu-yếm
"Em cũng nhớ ai !", rất rõ-ràng
Chưa hết lời thương, sáo đã bay
Để đây khắc-khoải với đêm dài
Trên tay, đang gỡ nùi tơ rối
Sáo sẽ của mình, hay của ai ?
******
Mỗi tiết xuân về, Nhớ chất thêm
Trách mình chẳng biết dụ lòng Em
Ngày xưa, nhớ quá, làm thơ "Lụy !"
Đâu phải giờ này khóc giữa đêm
Gánh NHỚ, gánh THƯƠNG, nặng cỡ nào ?
Gánh thêm SẦU nữa, cũng đâu sao !
Miễn là tưởng-tượng trong: Con sáo
Sẽ gánh được Sầu đến kiếp sau
(Lại học cùng trường, lại gặp nhau !
Lại theo Em nữa, có chi sầu...).
MdS - Nguyễn thị Kim-Trâm post (MĐC-K78)
Mồng hai Tết Giáp-Thân 2004
GHÉT
Họa vận thơ của thầy Nguyễn Phước Hậu - Thầy Nguyễn Tường Vân
và ý thơ xuất phát từ Phan Việt Thanh
Không dám thì thôi cứ đổ thừa,
Lòng vòng ba cái chuyện đời xưa.
Thương trong bụng đó đây nào biết.
Ở đó mà than gió trách mưa.
Nắng đậu cành mai nắng mới vàng,
Bám cành so-đủa dám làm sang.
Cầu Kiều mong bắc cho hay chữ,
Chẳng dám vì ai chẳng rỏ ràng.
Cánh bướm vườn xuân vẫn cứ bay,
Nhởn nhơ bên ngỏ liểu buông dài.
Hoa dâm bụt ngã đầu đay nghiến,
Ghét quá chừng con buớm của ai.
+++
Tưởng đã quên giờ lại ghét thêm
Giữa chiều hoa rụng, giữa lòng em.
Ghét ơi cái kén tơ vàng ối,
Óng ánh đèn khêu chuyện nửa đêm.
Ghét cũng đành thôi, đợi kiếp nào,
Có chi thì cũng chẳng làm sao. (Trần Dần)
Hoa đào năm cũ y như vậy.
Tan hợp buồn vui, chỉ trước sau.
Tâm Tưởng
THÔI
Cảm hứng khi đọc bài thơ NHỚ của thầy Nguyễn Phước Hậu,
bài thơ THƯƠNG và GIẬN của thầy Nguyễn Tường Vân, TIẾC của Võ Quang,
SẦU của Nguyễn thị Kim-Trâm và GHÉT của Tâm Tưởng.
Xin phép gửi thêm bài thơ.
Thôi! SẦU chi nữa chuyện xa xưa
Chẳng qua vì ngỡ "kẻ bị thừa"
Sáo kia có nói lời âu-yếm
Nhưng Sáo bay rồi... mấy mùa mưa
Thôi! GHÉT làm chi chuyện đã qua
Cánh bướm vườn xuân đã bay xa
Hoa đào năm cũ còn thơm ngát
Chỉ có tình ai đã nhạt-nhòa
Thôi! chớ GIẬN hờn ánh trăng sao
Đôi ta xa cách tự thuở nào
Người đi, kẻ ở bao nhung-nhớ
Kiếp nầy không đặng, hẹn kiếp sau
Thôi! đừng TIẾC nữa bóng hình ai
Chẳng qua định-mệnh đã an-bài
Ai kia chắc đã quên hẹn ước
Hãy gói tình xưa xuống tuyền-đài
Xin cố sống vui cho mỗi ngày
Đừng sầu, đừng ghét, chớ giận ai
Hãy THƯƠNG, hãy NHỚ ngày thân-ái
Cuộc đời ngắn-ngủi, ai có hay?
Võ Quang
Mồng Ba Tết Giáp Thân
Ai ?
Xin hỏi Thầy nhớ thương ai ?
Ðể tụi em biết ... mà
Thương lại Thầy.
DZiệt Thanh (Tania Phan)
MDC K73
Nhớ Ai - Thương Ai !
Để trả lời Tania Phan
Ôi ! khó làm sao để trả lời,
Khi ai gặng hỏi : nhớ, thương ai ?
Nhớ : trong bài xướng nơi ông Hậu,
Thương : là ý họa góp phần thôi !
Nhớ-thưong là chuyện của cõi lòng...
Thơ cổ ghi tình bên dòng sông :
Quân tại giang- đầu, thiếp giang-vĩ,
Nước sông cùng uống, chẳng cùng trông.
Khi đã gặp nhau, đã yêu nhau,
Lỡ khi xa cách có khi sầu.
Sầu tình quằn-quại gây niềm nhớ
Nhớ mãi tăng thành nỗi khổ-đau .
Khổ đau vì đã trót thương người,
Thương nhiều, đâu chỉ một mình ai !
Thương người tị-nạn khi xa xứ,
Thương kẻ quê-hương kiếp lạc-loài.
Kià ở miền nam Texas xa,
Có người thương trẻ ở quê nhà,
Vì bị trời hành mang thân-tật,
Kêu gọi ai cùng giúp đỡ ta...
Thương là thương quá, hỡi Phương-Dung !
Kêu gọi người thân mở cõi lòng .
Góp chút gì cho người khốn-quẫn,
Ta cùng may vá lại non sông.
Thương thật là thương nỗi Muộn-phiền,
Võ Quang đã gởi tới cô em ...
Người em một thuở vào chung lớp,
Đã bị trời ghen khi vượt biên...
Thương nhiều khi thấy Liêu-Hoàn-Vũ
Gởi lại non sông Những mảnh tình.
Thương người em nhỏ thời chinh-chiến,
Thương những anh-hùng đã hy-sinh.
Thương sao cánh áo của Nhược-Thu,
Áo trắng bay qua tuổi học-trò,
Thơ vươn vời-vợi hồn nghệ-sĩ,
Nhạc phổ ngay thành bản ngợi-ca...
Thương nữa là thương gã Lưu-Mười,
Từng đêm trau-chuốt bản tin vui...
Nối-kết bạn-bè nơi bốn biển,
Thương mình chút xíu... để thương người.
Thương nữa... thương Tài với thương Hoa,
Vì Thầy, vì Bạn, lập Trang-Nhà,
Hình xưa ảnh cũ lên phơi-phới,
Để cuối đời ta lại gặp ta ...
Thương thêm Thầy Hậu đã vì đời,
Giữa buổi xuân về, Nhớ chẳng nguôi.
Nhớ người yểu-điệu nơi trường cũ,
Nhớ thuở xa-xưa đã mất rồi !
Thương mãi,...thương không có bến bờ,
Thương ngàn vẻ đẹp kết nên thơ.
Thương về một bức dư-đồ rách,
Ai còn mài kiếm dưới trăng tà !?...
Nguyễn Tường-Vân
Mồng 2 Tết Giáp-Thân, 2004
MỜI
Thi-đàn rộng-rãi, chỗ dư-thừa,
Đời nay chẳng khác mấy đời xưa .
Xin mời tham-dự cho đông-đảo,
Xá gì trời nắng hay trời mưa !
Xin nhớ mang theo quyển sổ vàng,
Tâm-tình nhờ bút sẽ truyền sang...
Gọt-giũa vần thơ cho láng đẹp,
Tên tuổi mai sau sẽ rỡ-ràng.
Lý-Bạch ngàn xưa bổng cánh bay,
Nguyễn Du theo vết cũng vươn dài,
Xuân-Hương nghịch-ngợm nên danh-tiếng,
Xin hãy vì đời, theo gót ai !
Xin mời góp mặt góp tên thêm,
Đừng ngại là anh hay là em !
Dù thương, dù ghét, dù không nhớ,
Giận-hờn xin thoảng ánh sương đêm.
Có nhớ, có thương một người nào,
Có hờn, có giận ?! Ghét làm sao !
Ghét ai thật dễ, yêu không dễ...
Trước còn chưa có, hỏi chi sau ?!
Nguyễn Tường Vân
Mồng ba Tết Giáp-Thân 2004
ĐUỔI
Chỗ thiếu không vô, chọn chỗ thừa,
Tưởng rằng người mới, hoá người xưa !
Dù muôn năm cũ âm-thầm nhớ,
Thương người ướt-át dưới trời mưa.
Xuân-Diệu xưa kia quá vội-vàng,
Nguyễn Bính, mùng-tơi leo dậu sang,
Vũ Hoàng Chương thiết-tha gọi Tố,
Tố của Hoàng nay bị buộc-ràng.
Hạc vàng ai đã thả mây bay,
Tình-khúc Kiều-nhi vẫn toả dài.
Tiên-điền vẫn hỏi trăm năm nữa
Thiên-hạ ai còn thương khóc ai !
Còn gì đâu nữa nhớ-thương thêm ?
Còn chứ ! Còn anh và còn em !
Còn người gối mộng trên trang sách,
Xướng-họa tâm-tình, đêm lại đêm ...
Không ai biết được trái tim nào
Mở với ai ? và mở làm sao ?
Chỉ hai kẻ đó, riêng và kín ...
Đuổi kẻ bàng-quan ra phía sau !!!
Nguyễn Tường Vân
Mồng ba Tết Giáp-Thân 2004
THỪA
Tôi thấy là tôi : khúc ruột thừa,
Trong lòng người ấy quãng đời xưa !
Ngày xưa tôi chẳng đi trong nắng,
Cũng chẳng bao giờ đứng dưới mưa !
Tôi chỉ tung-tăng những chiều vàng,
Theo đàn bướm trắng bước chân sang...
Gót son nhè-nhẹ trong căn lớp,
Có bốn mùa xuân đẹp rỡ-ràng .
Tôi sống như là tôi đang bay,
Ngày xanh không ngắn, cũng không dài,
Tuổi xuân đã dính vào cung Mệnh,
Tôi bị buộc vào tơ-tóc ai ...!
Tôi biết thời-gian sẽ ngắn thêm,
Khi tôi bừng tỉnh kiếp làm em !
Người mong tôi trở thành thi-sĩ,
Để chép thơ sầu, đêm mỗi đêm .
Ôi khúc ruột dư ! chẳng khác nào ...
Cắt đi hay để ... cũng đâu sao !
Tôi vẫn là tôi trong người đó ...
Không thừa ! Dù chịu mãi phía sau !
Nguyễn Tường Vân
Trường Tôi
Trường tôi tên Mạc Ðĩnh Chi
Có Thầy Hiệu Trưởng tên là Lý Di
Thầy Di không hiểu làm chi ...
Mà sao có khối nữ sinh yêu Thầy
Cuồng si...
Trường tôi tên Mạc Ðĩnh Chi
Có Thầy Phước Hậu với vần trán cao
Thầy Hậu duyên dáng làm sao ..
Cho nên cũng khối nữ sinh yêu Thầy ..
Âm thầm....
Trường tôi tên Mạc Ðĩnh Chi
Có Thầy Quang Huyến dáng người không cao
Thầy Huyến trông ...hách làm sao..
Vậy mà cũng có em Nhi mê Thầy ..
Ðấm đuối ...
DZiệt Thanh (Tania Phan)
MDC K73
Quên...
Nhân đọc liên khúc thơ xuân MDC: Nhớ - Thương - Mời - Ðuổi - Thừa - Tiếc - Sầu - Giận - Thôi - Ai - Nhớ Ai, Thương Ai v.v... của quý thày và các chư huynh đệ tỷ muội. Ngẫu hứng họa thêm một khúc để góp vào liên khúc này dùm cho một MDC nữ ở trong nước.
Thôi đã xa rồi "ớớiiiii" thầy ơi
Nhắc đến làm gì cho tả tơi
Thầy đi, em ở làm sao gặp
Cách biệt không gian nói chi lời
Lúc trước lòng em nở rộn ràng
Cõi mộng đầy hoa ánh mắt.. chàng (tức là thầy đó)
Vào lớp ngơ ngẩn mong đợi cửa
Thấy bóng thầy vào bỗng sợ ngang
(không phải là em hõng thuộc bài đâu mà tại sợ thầy biết tỏng tòng tong là em dám... thương thầy mà cũng như thày em... thương mà hỏng dám nói cho ai biết hết á!)
Yêu không nói, duyên tiếc võ vàng
Thầy đâu thấu nỗi tình em mang
Nhìn qua thầy khác cùng chung lớp
Chi rứa? Thầy ta bỗng... đầu hàng
Em đành ngả khác lên xe bông
Khép nhớ yêu ai qua ảnh... chồng
Ai ở nơi xa nào có biết
Bao năm em nặng mối tình không
Xuân này, thầy nói nhớ, nói quên
Tìm lại tình xưa chốn... cõi trên (inh-tẹt... nét)
Yêu người (xưa) bên cạnh giờ đã lỡ
Thôi đành yêu đỡ người... (bây giờ) cạnh bên...
Há thầy há...!
Trịnh Đức Dzũng - MĐC K72
Tình nghĩa Mạc Đĩnh Chi.
Mới đầu năm con khỉ,
Thầy trò Mạc Đĩnh Chi,
Ăn nhằm cái thứ gì,
Mà nổi hứng quá nhỉ,
Từ bên Úc đến bên Mỹ,
Thơ phú thật ầm ỹ,
Có vẽ tương đắc ý,
Nghe cũng khoái lỗ nhĩ
Nhưng đừng ai phật ý,
Hãy giử cho bền bĩ,
Tình nghĩa Mạc Đĩnh Chi.
Kính, Thân,
Việt Xuân
0 nhận xét:
Post a Comment