QUỶ CỐC HỒI 40 DUYÊN NGHIỆP của Thiên Ma Nhân
Chương Lâm đang đờ người ra không có phản ứng gì với sự việc xảy ra bất ngờ như thế , thì chàng nghe tiếng xoèn xoẹt của chùm ám khí , nó không lao vào cái cửa sổ mà nhè vô ngay cái chỗ chàng đang nằm , phản ứng tự nhiên là chàng tung ngay một chiêu trong Thiên Ma Trảo Công để hãm đà của chùm ám khí , đồng thời chàng tung người lên uốn một vòng rồi đáp xuống ngay giữa đường nghe một cái bịch , chưa kịp hoàn hồn thì chàng nhác thấy vị tăng trẻ đã xuất hiện trước mặt , chẳng nói chẳng rằng , cao tăng tung ngay một chưởng lực khá mạnh về phía chàng , thật là oan cho Chương Lâm , bọn bịt mặt cùng tên bị thương đồng bọn đã biến mất , nhưng hiện diện trước mặt cao tăng Đại Pháp Tự lại là Chương Lâm , quýt làm cam chịu , Chương Lâm không kịp chống đỡ , chàng chỉ tung người lên một lần nửa rồi dùng hết sức bình sinh đẩy thân mình lao vọt về phía cuối đường , chàng quyết định tẩu vi thượng sách …
Cao tăng trẻ cũng không chần chừ , cái bóng mặc chiếc áo nâu , tay trái còn cầm chuỗi tràng hạt cũng lao vút theo chàng . Chương Lâm cắm đầu chạy miết , chàng chạy như bay như gió mà vẩn cứ nghe tiếng niệm Phật khẻ khàng phía sau . Bất giác trong một phần mười giây chàng ao ước phải chi hồi còn ở Thiên Sơn mình năn nỉ Thành Thư dạy cho cái ngón nghề Thủy Thượng Phi của bên ngoại nàng là Qủy Ảnh thì đỡ biết mấy !
Chạy một hồi Chương Lâm vẩn thấy cao tăng đuổi tà tà phía sau thì chàng bực quá , người ta đã bỏ chạy rồi mà vẩn cứ đuổi theo riết , nhà Phật gì mà chẳng từ bi hỷ xã gì ráo , chàng lại nghĩ bây giờ mình chạy tới chỗ con Huyết Câu thì chắc thoát , nhưng chàng lại nghĩ “ nhở con Huyết Câu bị liên lụy gì thì ăn nói sao đây với Vương Tường cùng cha nàng ? “ hay là quay lại đối diện với sư ông này , nói thiệt rồi tới đâu thì tới .
Nghĩ đoạn Chương Lâm tung người lên không lộn ngược một vòng rồi chàng đáp xuống một mô đất cao . Vị tăng trẻ thấy chàng không chạy nữa thì cũng dừng lại cách chàng gần ba trượng , ông đưa tay lên niệm Phật một tiếng rồi nói gằn từng tiếng :
_ Thiện tai , thí chủ bó tay chịu trói đi .
Giọng ông nghe trúc trắc ngồ ngộ ,Chương Lâm vừa bắt ấn nơi bàn tay trái của chàng vừa khẻ giọng đáp lời :
_ Mô Phật , đại sư hiểu lầm rồi , tại hạ không cùng bọn với chúng .
_ Mô Phật , vậy tại sao thí chủ rình trộm nhà chùa ?
Trời đất , vậy ra các sư tăng này đã biết hết rồi , chàng tự than thầm , cái bài này áp dụng hai lần quả là không xong , bây giờ còn bị gán chung với bọn hắc y hồi nảy nửa đúng là oan thị Mầu .( ngay cả bọn hắc y cũng đã nhận ra chàng khi chàng nằm trên nóc dược quán , chúng dùng chàng thế mạng đây mà , chàng căm giận quá thề lần sau bắt được bọn này quyết không tha )
Chương Lâm chắc lưỡi một hồi rồi chàng nói , giọng xuống nước :
_ Nam mô a di đà , tiểu sinh không đồng hành với bọn chúng , chỉ là ...chỉ là ….
Chàng ấp úng , cao tăng chỉ cười lạt , ông cũng bắt ấn , miệng niệm một câu gì nghe như là kinh Phật bằng thứ tiếng mà Chương Lâm không hiểu , nhưng chàng biết ông sắp ra chiêu đễ chế ngự chàng , đúng vậy , ảnh chưởng của cao tăng bổng dưng xuất hiện ào ạt , ánh màu vàng chói sáng rực bốc lên cao rồi ụp xuống như một cái nơm mà “con cá” Chương Lâm không dễ gì thoát ...
Chương Lâm cũng vội cung tay trái miệng chàng hét lên một tiếng A Phú Hãn cổ rồi đẩy ra một chiêu của Thiên Ma Trảo Công , chưởng lực của Chương Lâm màu tím sẩm xoay xoáy như một con trốt đang cố mở rộng chu vi đễ nuốt lấy quần sáng màu vàng chói từ đôi tay của cao tăng Đại Pháp Tự , tiếng rít xoèn xoẹt chen lẩn tiếng ầm ì trầm trầm của hai chưởng ảnh đang quyện vào nhau trong vài giây rồi phát ra một tiếng trầm đục như một vụ lở đất , Chương Lâm té nhào xuống chân mô đất mà chàng đang đứng còn cao tăng trẻ thì thối lui mất cả trượng .
Chàng gượng đứng lên , máu từ hai tai chàng rỉ ra nhè nhẹ , Chương Lâm đưa tay quẹt ngang mặt của mình , chàng nghe mặn mặn , có lẻ mùi vị máu chen lẩn mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt lấm lem của chàng , trong một giây máu chàng sôi bừng lên , chàng cung tay định đưa ra một chiêu Thiên Chỉ Thần Thông một mất một còn rồi ra sao thì ra ….
Một tiếng “Mô Phật” bỗng vang lên trong đầu chàng , Chương Lâm ngần ngừ , có đáng không , chàng vẩn có thể giải thích sự hiện diện của mình vào ngay thời điểm không đáng có , không nên như thế , chàng mới có 21 tuổi , đi giang hồ chỉ tròm trèm năm sáu tháng ( không tính thời gian về lại Thiên Ma lảnh cùng mấy em ) kinh nghiệm , ứng xử không nhiều nên chàng phạm lỗi , có thế thôi , làm gì mà mấy La Hán sống này làm khó thế không biết .
Chương Lâm từ từ hạ tay xuống , chàng bần thần nhìn cao tăng , cao tăng Đại pháp Tự sau khi dừng lại thì cũng lấy làm kinh hãi về nội công và chưởng lực của tên này , tuy nhiên trong nhất thời ông chưa nhận ra nguồn gốc công phu của Chương Lâm , cao tăng chỉ thầm nghĩ không biết tên này môn phái nào võ công gì mà chống đỡ được Diệu Pháp Vô Cực Tâm Công của Đại Pháp Tự , tên này cũng còn nhỏ mà võ công cao diệu thế kia hẳn xuất thân không tầm thường...
Thật ra khi chàng thi triển Thiên Ma trảo công và Thiên Chỉ Thần Thông đễ thóat chạy trước mặt quần hùng tại Côn Luân , thì duy chỉ có Đại Bất Tri Liễu Trường Giang và Vô Sắc Đại Sư truyền y bát Thiếu Lâm Tự là nhận ra mà thôi , nếu cao tăng trẻ nhận ra ngay chàng là Thiên Ma nhân thì chung cục chưa biết thế nào …
Nói dài dòng chứ những suy nghĩ của Khúc Chương Lâm nhà ta và cao tăng chỉ diễn ra trong vài mươi giây mà thôi , cao tăng Đại Pháp Tự cũng khẻ chấm nhẹ những giọt mồ hôi trên mặt , ông hắng giọng định lên tiếng thì có một tiếng niệm mạnh và âm trầm vang lên :
_ Thiện Tai . Thiện tai , dừng tay An Tông !
Vị cao tăng trẻ quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng niệm ấy , Chương Lâm cũng thế , chỉ trong một giây Tâm Minh Đại Sư đã xuất hiện …
Cái bóng to cao của Tâm Minh Đại Sư mờ mờ trong đêm dừng hẳn cách Chương Lâm và An Tông Đại Sư ( bây giờ thì chàng mới biết tên ông này ) một đoạn chừng hai trượng , cao tăng trẻ chắp tay vái sư phụ một cái , Tâm Minh Đại Sư cũng chắp tay khẻ niệm Phật một tiếng nhỏ âm trầm chỉ vừa đủ nghe , rồi ông ôn tồn cất tiếng :
_ Người nhận “Lời Nhắn” , sao thí chủ không đi lo việc của mình …
Tim Chương Lâm suýt nhảy ra khỏi lồng ngực , vậy là bể bạc hết rồi , chàng tự trách mình dính vô cái vụ này làm gì , có ích gì đâu chứ , chẳng qua thấy mấy ông sư ngoại quốc này “khờ quá” bị bọn xấu định lừa đảo mình biết mà không can dự thì không chịu được , đúng là ách giữa đàng tự mang vào cổ …
Trong giây phút Chương Lâm cứng đờ không biết đối đáp ra sao thì Tâm Minh lại cười to nói tiếp :
_ Mô Phật , nhà chùa không dính vào thế sự , “Vật” đã có chủ , nhà chùa xong nhiệm vụ , cái hảo ý của thí chủ bần tăng đều hiểu , Duyên Nghiệp không phải ngẫu nhiên mà có , Duyên Nghiệp này vận vào thí chủ , những mong thí chủ nhớ những gì cần nhớ , làm những gì cần làm , bây giờ ….
Ông ngập ngừng , Khúc Chương Lâm và An Tông Đại Sư đều ngẩn người ra , cố gắng hiểu những gì Tâm Minh nói , An Tông ngạc nhiên vì ít bao giờ sư phụ lại nói nhiều một hơi một mạch như thế , lại không trách mắng hay trừng phạt “gian tặc” mà còn nói những lời khó hiểu với hắn nữa chứ , còn Chương Lâm sau giây phút sửng sờ thì chàng dần bình tâm lại , nhưng chỉ cảm nhận lờ mờ là Tâm Minh Đại Sư muốn truyền tải đến chàng một thông điệp , nhưng chàng đâu có đối đáp mật ngữ mật khẩu với ông , chàng đâu có nhận “ lời nhắn “ chàng chỉ đoạt nó ( tiếng nặng hơn là cướp à ) mặc dù nó là của Thiên Ma , nó là chàng , bây giờ nghe lời nhắn nhủ của ông Chương Lâm thoáng thấy lại những hình ảnh hôm đó , bên tai chàng nghe mồn một câu đáp trã mật ngữ của tên hắc y mạo danh chàng với Tâm Minh : ….” Thiên Cung xuất thế ….” , chàng nhớ nó một cách tự nhiên , vô thức nhưng bốn chữ “Thiên Cung xuất thế” can dự gì với Thiên Ma , với Chương Lâm này ?
Tâm Minh lặng trong giây lát , ông nói tiếp :
_ Mô Phật , Bây giờ sự an nguy của những người thí chủ quan tâm , Hạnh lạc của những người thí chủ không quen , của những người bàng quang , và cả kẻ thù của thí chủ đều nằm trong vòng Duyên Nghiệp mà thí chủ vừa nắm giữ...
Trời đất , lại gì nữa đây , ngày ở Thiên Ma thì chàng là Nhất Vệ Sỹ Truyền nhân Thiên Ma , giờ đây lại là người … gì.. gì nhỉ ? à là người nắm giữ Duyên Nghiệp , cái tín ngưởng của Chương Lâm thể hiện khác với những gì như Tâm Minh Đại Sư nói , chàng thực sự không hiểu lắm thế nào là Duyên thế nào là Nghiệp , phen này nếu về được Thiên Ma chàng sẽ hỏi Ngũ Hộ Giáo Hàn Cẩm Mục ,Thiên Pháp Chân Nhân thầy dạy chàng lúc bé , hay hỏi luôn Đại Gíao Chủ Bất Y Lạp Na chứ bây giờ thì chàng chỉ muốn thoát ra khỏi vụ này càng nhanh càng tốt . Thấy có vẽ tình hình êm êm , Chương Lâm vòng tay hướng về Tâm Minh và An Tông vái một cái cung kính và chàng lễ phép nói :
_Mô Phật , tiểu sinh không hiểu lắm về những lời Đại Sư vừa chỉ dạy , chỉ mong Đại Sư và cao tăng đây tha lỗi cho sự can dự vào chuyện không đâu của tiểu sinh , làm kinh động nhà chùa , nếu ...nếu … không còn cần gì đến tiểu sinh , tiểu sinh xin đi ngay đây ạ ….
Chàng quyết định chuồn , bao nhiêu rắc rối như thế là đủ rồi , chàng muốn về ngay Hắc Câu Nhĩ , rồi về lại Thiên Sơn , cuộc đời vẩn còn ở phía trước …
Dường như đoán biết được ý nghĩ của Chương Lâm hay sao nên Tâm Minh Đại Sư mĩm cười ý nhị , rồi ông quay sang nhìn An Tông Đại Sư đang đứng như phổng vì chẳng hiểu mô tê gì , ông lại nói với Chương Lâm:
_ Phật độ chúng sinh , thí chủ bảo trọng …
Ông quay sang An Tông Đại Sư :
_ Ta về thôi …
Chữ thôi vừa xuất ra thì Tâm Minh Đại Sư đã là cái bóng vút đi như một làn sương mờ , An Tông Đại Sư cũng cung tay vái chào Chương Lâm , ông nhỏ nhẹ :
_ Tha thứ cho sự hàm hồ của bần tăng , Phật độ chúng sinh , thí chủ bảo trọng …
An Tông cũng vút đi theo hướng của Tâm Minh , trong thoáng chốc cả hai chỉ còn là những cái bóng chập choạng trong bóng đêm , đêm đã thật khuya , trời rất lạnh , những hoa tuyết nhỏ nhẹ mơ hồ lảng đảng đang rơi rơi nhẹ bám trên vai áo đầy đất cát của Chương Lâm . Chàng đứng lặng thinh hồi lâu , cái kết cục tiền hung hậu kiết này quả là ngoài dự kiến của chàng , chàng ngẩm nghĩ nhiều hơn về những gì Tâm Minh Đại Sư vừa nói, hóa ra mọi chuyện như định mệnh , như Allah đã sắp đặt , đã an bài hay sao , như vậy cái hạnh phúc nhỏ bé với ba người đẹp của chàng sẽ ra sao nhỉ ? cuộc mưa máu giang hồ à quên “ diệt ma phù chính “ chứ lỵ do Côn Luân phát động sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ma yêu dấu của chàng thế nào đây ? ôi nhức đầu quá , lại buồn ngủ quá rồi , Chương Lâm quay lại nơi chàng giấu Huyết Câu và hành lý , chàng phải ngủ một chút …
Tâm Minh và An Tông lao vút đi như tên bắn , phút chốc đã quay lại dược quán , cả hai thấy Mặc Vân đại sư ( vị cao tăng già ) đang đứng nhìn chăm chú tên bị chỉ phong lúc nảy , y đang ngồi bất động dưới đất , lúc này trời vẩn còn rất tối mặc dù đã bắt đầu giờ dần , có lẽ y đã bị Mặc Vân điểm huyệt , chung quanh vẩn còn nhiều dấu chân và những vết sem sém trên vách dược quán . Tâm Minh đại sư và An Tông tiến lại gần tên này , ông nhìn Mặc Vân ra chiều muốn hỏi thế nào , Mặc Vân chắp tay niệm Phật một tiếng khe khẻ rồi nói :
_ Thiện tai , bạch sư huynh , khi nãy có vài tên đồng bọn với tặc tử này đến đây … nhưng chúng cũng đã đi rồi .
Có lẽ đại sư Mặc Vân không muốn nói là ông đã đánh đuổi bọn đồng bọn của tên này , An Tông bước tới một bước , ông đưa tay ra định giải huyệt cho cho hắn , mắt tên “tặc tử” thấy ông sư trẻ định giải huyệt cho mình thì sáng rực lên một cách kỳ lạ làm An Tông phải dừng tay lại , y định nhân cơ hội này phản công hay đào tẩu ? với công lực của y có lẽ điều đó là không tưởng , Tâm Minh khoát tay ngăn An Tông lại , có lẽ ông nhận thấy điều khác thường trong ánh mắt của hắn . Tâm Minh đại sư ôn tồn hỏi hắn :
_ A di đà Phật , tại sao thí chủ định ám hại nhà chùa ?
Tên hắc y nhìn Tâm Minh , cái nhìn dài dại , hắn không trả lời , hắn phun một bãi nước bọt , An Tông nhíu mày , Mặc Vân đại sư quay nhìn chỗ khác , chỉ duy Tâm Minh đại sư không có phản ứng gì , ông khẻ sờ vào vai của hắn , đoạn ông cầm tay của hắn lên , có lẽ ông muốn bắt mạch của hắn , không biết mạch của hắn có gì hay là cái thẹo hình chữ nhựt dưới cổ tay hắn làm ông nhíu mày ….
Buông tay tên “ tặc tử ” ra , ông có vẽ suy nghĩ lung , đoạn làm một cữ chỉ dứt khoát , ông vỗ nhẹ lên vai hắn , tên “ tặc tử “ vùng đứng dậy và cái hành động đầu tiên của hắn là … lấy thật nhanh trong túi áo một cái gì đó bỏ nhanh vào miệng .
Nhưng Tâm Minh đại sư còn nhanh hơn hắn gấp bội , trong một phần mười giây ...có lẽ phải là một phần trăm giây cái bọc … không phải viên thuốc nhỏ tí cỡ hạt tiêu đã nằm gọn trong tay ông .
Tên “ tặc tử “ trợn mắt vung tay đẩy ra một chưởng , có lẽ là mười thành công lực của hắn , An Tông nhanh chóng xỉa ngay một luồng chỉ lực chạm ngay vào lưng hắn , chưởng lực của hắn như một cơn trốt chưa hình thành đã xẹp xuống tan biến . Hắn té vật ra , Mặc Vân đại sư niệm Phật một tiếng rồi ông bắt ấn , lại đọc một tràng kinh bằng thứ tiếng lạ đoạn ông nhanh chóng điểm một hơi vào bốn năm huyệt đạo của hắn ,lần này hắn nằm dài ra đất , miệng rên ư ử , Tâm Minh đại sư nhìn hắn một hồi rồi ông nói với An Tông :
_ Thí chủ này trúng Nhiếp Hồn Tán , không làm chủ được mình , khi nảy ta nghĩ hắn sẽ làm điều bất thường , quả đúng như thế , viên hoàn đơn này chắc là thuốc độc dùng đễ tự khử khi sa cơ thất thế , có điều …
Ông lại ngập ngừng , An Tông và Mặc Vân quay lại nhìn ông , họ chờ nghe một điều gì đó , ông thở dài và trầm giọng :
_ A di đà , ta đã thấy cái này ( ông chỉ vào vết sẹo hình chữ nhựt dưới cổ tay tên đó ) hơn năm năm mươi năm về trước , khi chúng ta đến Thiên Sơn theo lời mời của trụ trì Thiếu Lâm Tự và Nga My chưởng môn ….
Ông lại trâm ngâm , dĩ vảng xưa cũ chợt hiện nhanh về trong đầu ông , ngày đó khi lên Thiên Sơn , ông nhìn thấy biết bao là xác chết của đồng đạo võ lâm trung nguyên , chen lẩn trong đó cũng không ít những xác chết vận trang phục màu tím , và ông đã nhìn thấy những vết sẹo hình chữ nhựt như thế này trên những cánh tay của những xác chết vận hắc y , thỉnh thoảng xuất hiện bên những xác chết áo tím , họ là ai môn phái nào quả tình là ông không biết , không ai nói , không ai đến cập đến ,nhưng ông biết những xác chết đó là một thế lực bí ẩn và ma quái không kém Thiên Ma mà có lẽ chỉ những người lãnh đạo trụ cột của Liên Minh Thượng Đạo Diệt Ma lúc đó mới có thể giải thích , nhưng những người đó bây giờ thì qúa già và cũng nhiều người không còn nữa , những người cỡ như Thông Thiên Địa Tạng Bành Khoái Hạc lúc đó chỉ khoảng ba mươi đổ lại, cũng chỉ là những “ dũng nhân diệt ma “ cắp kiếm tung chưởng múa quyền chắc cũng chẳng để ý đến các hắc y nhân sử dụng đại đao điên cuồng lao vào các Thiên Ma Nhân một cách đáng ngạc nhiên !
Ngày đó Đại Pháp Tự suýt chút nữa can dự vào cuộc chém giết điên cuồng nếu không có sự giải thích can gián của Đại Bất Tri Liễu Trường Giang , một trí thức siêu quần thông kim bác cổ , một cao nhân của võ lâm trung nguyên đang tham dự một cách tuyệt vọng đễ ngăn chặn cuộc chém giết vô bổ và tàn bạo …
An Tông đại sư và Mặc Vân đại sư nhìn thấy Tâm Minh lặng thinh nhìn tên “ tặc tử ” thì cả hai lặng lẽ đến bên y , Mặc Vân xốc y ngồi dậy dựa vào vách ngôi nhà , lúc này trời hơi mờ sáng , có vài tiếng gà eo óc gáy vang trong những hoa tuyết lất phất nhẹ nhẹ rơi xuống đường, An Tông đưa tay bắt ấn chú , ông lẩm nhẩm đọc kinh rồi điểm lên các huyệt đạo của tên này , họ đang tìm cách chửa thương cho y , đang tìm cách đưa y trở lại “trần gian” , mà có lẽ y đã “rời xa” từ lâu.
Độ chừng một khắc thời gian thì tên này như chợt bừng tỉnh , hắn ngơ ngác nhìn Tâm Minh rồi quay sang nhìn An Tông và Mặc Vân một hồi lâu , bất chợt y khóc ngất lên , có lẽ bao nhiêu ký ức thực sự của hắn đã trở lại , một con người thực sự đã trở lại , Tâm Minh đại sư khẻ nhìn An Tông và Mặc Vân mĩm cười nhè nhẹ … tuy nhiên hắn có thoát được bàn tay của thế lực đã mê hoặc hắn không , điều này chắc chỉ có trời biết …
còn tiếp
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=729001#post729001#ixzz1trJ32gGQ
0 nhận xét:
Post a Comment