May 16, 2012

QUỶ CỐC - HỒI 41 - AI TÀN SÁT NAM BẮC ĐAO GIA TRANG ? - THIÊN MA THẦN GIÁO


QUỶ CỐC - HỒI 41 - AI TÀN SÁT NAM BẮC ĐAO GIA TRANG ? - THIÊN MA THẦN GIÁO
Chương Lâm tỉnh lại thì trời đã sáng , trời sáng nhưng mây mù ảm đạm , những cánh hoa tuyết đầu mùa vẩn rơi lất phất , gió lùa vào cái hốc đá khá lớn tạo thành những thanh âm ù ù làm cho cái cảm giác lạnh lẻo càng tăng hơn , con Huyết Câu đang luẩn quẩn trước cửa hang , nó kiên nhẩn chờ chàng ngủ dậy , Chương Lâm hi hí mắt khẻ nhìn ra cái vòm tròn hơi meo méo lòa xòa lơ thơ mấy cọng cỏ phất phới theo gió lạnh, chàng nhớ lại những việc đã xảy ra hồi đêm , chàng lần lượt điểm lại từng sự kiện , những hình ảnh hiện lên trong đầu , khuôn mặt của tên bị thương hiện lên rỏ nét , gương mặt quen quen hình như chàng đã gặp một lần nào đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi giang hồ của chàng , hẳn là hắn không nhớ chàng ,vì chàng cảm nhận hắn không có một tí biểu hiện gì , dù là nhỏ nhất ngoài cái nhìn nghi hoặc khi chàng tiến đến hỏi han những cao tăng Đại Pháp Tự .

Khi chàng bất ngờ nhận chùm ám khí , thì có lẽ bọn này đã bắt đầu theo dõi chàng kể từ khi tên bị thương tỏ ra nghi hoặc chàng ... vậy bây giờ bọn chúng còn theo dõi chàng không …
Nghĩ đến đây Khúc Chương Lâm giật mình , chàng lại hồi tưởng cảnh An Tông đuổi theo chàng , tốc độ của hai người rất cao , như vậy bọn chúng có khả năng khinh công đễ theo kịp chàng và An Tông không ? có lẽ không , nghĩ đến đây chàng thấy hơi yên tâm , như vậy chúng vẩn chưa biết chàng là Thiên Ma nhân , Chương Lâm tự nhủ mình phải cẩn trọng hơn trong hành tung , đường từ đây về lại Hắc Câu Nhĩ và Thiên Sơn còn xa lắm , chàng không nên đụng độ bọn hắc y , Đại giáo chủ có lẽ đang chờ tin chàng , tính thời gian thì từ đây đến ngày liên minh Diệt Ma phù Chính nhập Thiên Sơn còn khoảng hơn 300 ngày nữa , chàng phải về sớm đễ Thiên Ma còn chuẩn bị “nghinh tiếp” quần hùng …

Đễ an toàn và tránh phải chạm mặt “người quen “ Côn Luân hay bọn hắc y , Chương Lâm quyết định thay đổi hình dạng , ngẩm nghĩ mãi chàng quyết định …
Thế là người ta thấy trên đường về sa mạc Lục Thần Sa , đường về bộ tộc Hắc Câu Nhĩ , một anh chàng thư sinh nho nhã , trong chiếc áo dài màu trắng có thêu những vệt vàng nhạt , đội một chiếc mũ nan có một tấm khăn vãi bông che ngang mặt , lưng chàng đeo bọc hành lý , không thấy gươm giáo gì , có lẻ thanh gươm lưỡi cong chàng giấu kỹ , chân chàng mang giày vải , trời tuyết lạnh mà chàng nom phong phanh quá làm nhiều bà nhiều cô các quán trọ ven đường ái ngại , cám cảnh thư sinh thi rớt trở về chắc buồn lắm hay sao , cho nên lúc nào cũng cúi gầm mặt xấu hổ, che mắt thế gian dưới vuông khăn kia , trông tội quá .

Chàng thư sinh tướng tá to con mà đi đứng thì rụt rè , ăn nhỏ nhẹ , nói chỉ be bé nên chàng thường được các chị các em tính tiền rẻ rẻ , nhiều chị thấy chàng dễ thương cũng đã tìm cách an ủi chàng ( người đâu mà đẹp trai thế nhể , như Phan An Tống Ngọc đấy chứ , thi hỏng à , tạm lưu lại đây chờ khoa sau nhé , thư sinh bần hàn quán trọ không lấy tiền , đỗ đạt trả sau cũng được, về quê xa lắm ) nhưng khổ nỗi niềm đau buồn vì thi cữ gặp số “học tài thi phận” luôn nằm trong ánh mắt nổi lòng của nho sinh nên chàng thường từ chối tấm thịnh tình của quý chị em ( nhỡ mà lại thêm một cô hay chị nữa thì chàng sống đằng nào ).

Đã ba ngày kể từ khi chàng bắt đầu quay về Thiên Ma lảnh , ngày đi đêm nghỉ , chàng thư sinh áo vãi bần hàn lắt lẻo trên mình chú ngựa mang bộ lông màu đỏ nhung , được giấu kín dưới tấm áo khoác bằng vãi thô , người ngựa đi ròng rã ba ngày cũng đã đến được Lũng Châu Phong một thị trấn khá sầm uất nằm ven một con sông có tên Hãn Châu chảy dữ dội vào mùa hè nhưng bây giờ đã bắt đầu đóng băng , Chương Lâm thúc ngựa chạy qua một cây cầu được làm bằng những súc gổ to , trông thô sơ nhưng có vẽ chắc chắn . 

Chàng qua cầu rẽ về phía bắc của thị trấn , đây là một nơi mà chàng đã cùng Thành Thư tạm dừng chân khi cả hai đi tìm Bất Chấn Hạp nội tổ phụ của Thành Thư , thị trấn vào mùa đông nhưng vẩn khá sầm uất , nơi đông người như thế này chàng có thể vừa nghe ngóng vừa hòa lẩn với nhiều khách thương hồ thập phương đi buôn lụa , dừng chân ăn uống và trọ qua đêm …

Chương Lâm dừng trước một quán trọ nhỏ bé tồi tàn nằm cuối con đường chạy xuyên thị trấn , chàng buộc dây ngựa xong thì ra vẽ nặng nề mệt nhọc bước vào quán trọ , trong quán vào buổi trưa lưa thưa vài thực khách đang ngồi ăn bánh bao hay uống rượu kê hâm nóng , trưa nay trời rơi tuyết lất phất , gió lạnh se sắt , Chương Lâm theo thói quen chàng chọn một chiếc bàn nhỏ nằm ngay góc khuất nhưng vẩn có thể trông bao quát cả cái quán . Chương Lâm ho khúng khắng và ra hiệu cho tiểu nhị đến gần : 
_ Cho tiểu sinh một bình rượu nóng với vài cái bánh bao có nhân . 
Tên tiểu nhị chẳng nói chẳng rằng quay đi , Chương Lâm nhìn chung quanh , chàng thấy một nhóm hai trung niên với một thanh niên độ chùng tuổi chàng đang ngồi ăn , chung quanh họ những bọc hành lý khá to có lẽ chất đầy tơ lụa , cả nhóm nói chuyện khá ồn ào , một bàn khác chàng thấy hai ông lão với một bà già đang co ro trong những tấm chăn làm áo ngồi ăn nhỏ nhẹ những chiếc bánh bao nóng với những bát mì nước sợi to , Chương Lâm thấy yên tâm , không có gì khả nghi .

Chàng ăn uống “từ tốn” , chàng đang cố gắng khép mình lại càng “nhỏ bé tầm thường” càng tốt , chỉ một loáng là chàng đã thanh toán xong năm cái bánh bao và chàng đang uống đến chén rượu thứ ba thì có tiếng ồn ào ngoài cửa , một chốc sau thì có ba tên ăn mày bị gậy lò dò bước vào quán , theo lệ thì dân Cái bang thường không ngồi quán , mà có lẽ quán cũng chẳng khoái có thực khách là dân Cái bang , nên quan hệ hàng ngày không lấy gì làm hữu hảo , vì thế tên tiểu nhị chau đôi lông mày rậm của hắn và mặt nhăn tít vì cái mùi hương hàng hiệu của ba đệ tử bị gậy hàng năm , sáu túi đang lục tục đi vào cái bàn ngay giữa quán .

Tên tiểu nhị chắn ngang đường của ba vị “ khách quý “ rồi to giọng hỏi : 
_ Đi đâu đây ?
Một đại Cái bang năm túi giương mắt nhìn tên tiểu nhị ra chiều không hiểu tại sao tên này lại hỏi như thế , một Cái bang khác có vẽ trẻ hơn một tí hơi rụt rè trả lời : 
_ Đi uống rượu .
Tên tiểu nhị lại nhăn mặt , hắn hắng giọng rồi hỏi hơi to : 
_ Có tiền chứ ?
Cái bang sáu túi nãy giờ làm thinh trước những câu hỏi không lấy gì thiện cảm của tên tiểu nhị , lão móc túi lấy ra ba mảnh bạc vụn còn mới sáng óng ánh đưa ngay trước mặt hắn , tên tiểu nhị lại nhăn mặt , hắn lại nói giọng đã nhỏ hơn : 
_ Nhặt ở đâu thế , hay là … hắn bỏ lửng .
Người ta nghe một tiếng ặc nho nhỏ , cổ họng của tên này đã nằm gọn trong những ngón tay đen thùi móng dài đầy ghét bẩn của Cái bang nhỏ tuổi , tên tiểu nhị không la lên được một tiếng nào , lão Cái bang sáu túi khẻ gở tay Cái bang nhỏ tuổi ra, tên tiểu nhị xoa tay lên những dấu hằn đỏ ửng và lật đật chạy vào trong. Chừng độ nữa khắc thời gian một nương nương trạc độ ba mươi bưng một dĩa bánh bao bốc khói và một hủ rượu ngô đặt lên bàn của ba vị đại Cái bang , cả ba người ăn uống như giông gió bay vèo dĩa bánh bao to và bây giờ thì đang chuyền tay hủ rượu , rượu vào thì lời ra , Cái bang nhỏ tuổi quẹt tay ngang mũi chắp miệng rồi nói : 
_ Rượu ngon , bánh to thật là sảng khoái .
Cái bang năm túi đặt hủ rượu đã vơi nhiều xuống bàn nghe cái cạch , y khoát tay : 
_ Ta thích uống bên ngoài hơn .
_ Ta cũng thế . Cái bang sáu túi đồng tình .
Cái bang chưa có túi vừa giành lấy hủ rượu vừa nói : 
_Nhưng ở đây ấm hơn .
Cái bang sáu túi trừng mắt nhìn y , Cái bang chưa có túi cụp hai con mắt xuống , y lầm bầm : 
_Không hiểu nổi , trời lạnh ngồi trong quán chẳng sướng hơn , lại ước ao ngồi ngoài đường ( đến đây y còn nói nhỏ hơn : đúng là số ăn mày )

Cái bang sáu túi dường như hiểu được những tâm tư của Cái bang chưa có túi , ông từ tốn giải thích : 
_ Ngươi mới đi ăn mày tập sự chưa có hiểu biết , lại mới được kết nạp với bọn ta nên chưa ai nói cho ngươi rành rẻ về Bang quy , đễ ta nói cho ngươi nghe ….
Lão tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp , giọng hơi nhỏ đi : 
_ Ngày xưa Lão tổ Bạch Y Thần Chu Mộng Sinh là một văn nhân vũ hiệp , thần thông quảng đại , làu thông kim cổ đông tây ( chỗ này Cái bang sáu túi nổ dữ về tổ sư ăn mày ) Ngài trong một lúc cuồng điên tình ái ( sic ) đã bỏ nhà ra đi , phiêu bạt giang hồ lang thang từ nam chí bắc , đi đến đâu Ngài cũng gặp những thảm cảnh tình người ( sao nghe giống Đức Thích Ca )…. nói đến đây lão e hèm một tiếng rồi đảo mắt nhìn quanh , lúc này hai ông bà già cùng nhóm thương gia đã tạm dừng ăn uống và bắt đầu nghe Cái bang sáu túi kể sự tích Cái bang ... 
Chương Lâm cũng không ngoại lệ , chàng dùng cách không nhĩ lắng nghe giai thoại về tổ sư Cái bang ( coi bộ hấp dẩn , có chuyện làm quà cho ba cô nàng rồi đây , Chương Lâm gật gù ) Cái bang sáu túi hắng giọng nói tiếp : 
_ huynh diệt đệ , tử phản sư , bằng hữu hại nhau , môn hạ tương tàn , nhiều thảm cảnh gia đình , sư môn của nhân gian và chốn giang hồ chung quy đều do sự tham lam , đố kỵ , tiền bạc danh vọng , quyền lực , nữ sắc , công phu , hảo đao bảo kiếm mà ra …
Dừng lại một tý , Cái bang sáu túi tợp một ngụm rượu nhỏ lấy giọng kể tiếp : 
_ Một hôm ngài dừng gót giang hồ tại Cảnh Hàn Nguyệt Viên , một quán rượu to nhất ven hồ Động Đình , Nhạc Dương trấn , tại đây có một người Việt Thường xưa tên là Triệu Vô Ưu thường gọi là Triệu lang vì cảm tài mến tính của ngài đã kết nghĩa bằng hữu kim lan với ngài , con gái lớn của lão Triệu đã hai mươi xuân xanh mà chưa có chồng , là một người có sắc đẹp nghiêng thành đổ nước nhưng không rõ tên gì thường được kêu là Mã Thượng cô nương à quên … Mã Thị cô nương chứ , Mã Thị thấy lão bằng hữu của thân phụ tuy lớn tuổi nhưng đẹp trai cao ráo lại tài giỏi cầm kỳ thi họa cái nào cũng tuốt tuồn tuột thì phát sinh lòng yêu mến , nàng tấn công lão tổ sư kịch liệt , nhưng lão tổ sư là bậc chính nhân quân tử (sic) đâu có dễ vì sắc đẹp mà làm điều trái ngược luân thường đạo lý vụng trộm với con gái rượu của bạn , nên ngài đã bỏ bạn tri giao ra đi và thề rằng từ đây về sau ngài không bao giờ đi ăn nhậu trong nhà hàng tửu quán , đễ khỏi sa vòng bóng sắc nữ nhi... vì ngài sợ lần sau sẽ cầm lòng không đậu …

Chương Lâm cố gắng nhịn đễ khỏi phì cười vì cái “lịch sử” của “quy tắc không ngồi quán” của Cái bang do Phương Cung ( Cái bang môn đệ đưa tin của Sầm lão bà đến cho Bành Khoái Hạc chưởng môn Côn Luân , xem lại những tập trước ) nổ từ nảy đến giờ , dĩ nhiên là Chương Lâm không biết mặt hay nhớ tên Phương Cung , và chàng cũng chưa biết Phương Cung có mặt tại lễ thượng thọ ở Côn Luân …
Phương Cung đảo mắt nhìn quanh một cái rồi kết luận : 
_ Kễ từ đó, sau khi dân Cái bang suy tôn Bạch Y Thần Chu Mộng Sinh làm tổ sư của Bang , không đệ tử ăn mày nào chịu vào quán uống rượu ,( nhưng ngồi trước quán thì được ? , cái bang không túi hỏi nhỏ ) bang chúng Cái bang tự do tự tại , hành tẩu giang hồ không hại ai không câu kết với ai , không gây oán thù , tự mình sống …

Lúc này Cái bang năm túi phấn khích đứng lên , tay lão giơ cao bát rượu , lão hát ư ử một hành ca Cái bang , có lẽ rất thịnh hành trong bang chúng : 
_ Đời ta lang thang , không cần ai cưu mang ,sống phơi gan ( ý nói sống thiệt thà dũng cảm chắc ), là chết thây tan …( cái này hẳn nhiên rồi )

Giữa lúc trời đầy tuyết rơi thê lương thế này , ba gã ăn mày say rượu rên ư ử bài ca cũng thê lương không kém , làm các thương gia buôn lụa sợ “hên” lây cái duyên ăn mày hay sao nên lần lượt ra đi , ba bô lão chắc nghe câu cuối của bài hát thì hãi quá cũng cáo biệt ra về , thế là trong quán chỉ còn bọn Cái bang và Chương Lâm...

Lúc này Cái bang không túi cũng tràn đầy nhã hứng chân tay quờ quạng , nâng hủ rượu nốc cạn rồi ngó quanh ý muốn tìm tiểu nhị , nhưng không thấy đâu , có lẽ y bị đòn đau nên lặn mất , ánh nhìn mơ hồ , mờ mờ tỏ tỏ của y bổng bất chợt bắt gặp thư sinh thi rớt đang ngồi rầu rỉ ngó tuyết rơi mà lòng thì chắc buồn rườì rượi , giang hồ tứ hải giai huynh đệ , trong buổi trời ảm đạm này bổng nhiên đại Cái bang không túi có nhu cầu tâm sự chia sẽ , thế là hắn loạng choạng bước tới bên bàn của Chương Lâm , y lè nhè lên tiếng : 
_ Tiểu thư sinh , ngươi buồn à , ta cũng đang buồn đây …

Chương Lâm khẻ ngước lên nhìn hắn , ẩn chứa trong đôi mắt đang mờ đi và vẽ mặt đen đúa lem luốc của hắn là ánh tinh anh sắc buốt , Chương Lâm thấy ở đó cả một trời thù hận buồn tủi mênh mang , bàng bạc . Bất giác chàng cũng giơ tay cao nâng cái chén sứ men xanh của mình không nói không rằng làm một hơi cạn đến đáy , Cái bang không túi ngửa mặt lên trời cười một tràng ha hả mất hai giây đột nhiên y ôm mặt khóc hu hu , Chương Lâm thộn mặt ra chẳng hiểu tên này có tâm sự gì đau đớn thế , đi ăn mày đối với rất nhiều người là tận cùng bằng số rồi , vậy hắn còn phải đau khổ vì cái gì nửa chứ , tuy bụng nghĩ thế nhưng Chương Lâm không tỏ ra vồ vập thăm hỏi gì , chàng sợ giao tiếp nhiều sẽ lộ thân phận thì lại thêm rắc rối …

Cái bang năm túi thấy tên nhỏ tuổi khóc như thế thì tiến đến bên bàn của Chương Lâm , lão cũng cung tay xin lỗi dù đã hơi loạng choạng , lão nói : 
_ Các hạ bỏ thứ , tên này có tâm sự lớn lao , không kìm được thế thôi .
Chương Lâm đứng lên vòng tay thi lễ với lão ăn mày đang mặt đỏ gay , chàng buồn bả rụt rè lí nhí : 
_ Cung kính lão tiền bối , tiểu sinh thất lễ , đại ca đây miễn thứ … chàng xoay sang tên nhỏ tuổi nói như thế . Tên Cái bang không túi ngừng khóc ngồi ngay xuống cái ghế đối diện với Chương Lâm ra chiều muốn trút bầu tâm sự , Chương Lâm không nói gì chàng chỉ mĩm cười , lão ăn mày năm túi xốc nách Cái bang nhỏ tuổi ra khỏi ghế lê hắn về bàn , vừa đi vừa ngoái lại phân trần với Chương Lâm : 
_ Các hạ tha lỗi , gia đình đại nạn , ác nhân ma đạo tàn sát không còn một mống ( lão ăn nói nghe lổ mảng )
Dạo này mấy chữ ác nhân và ma đạo làm cho Chương Lâm ám ảnh , nên vừa nghe lão Cái bang thốt ra mấy tiếng đó làm chàng giật mình , Cái bang năm túi thấy tiểu thư sinh giật mình muốn té theo tên nhỏ tuổi thì thấy tội nghiệp “ chậc , chân yếu tay mềm , trói gà không chặt “.
Lại một vụ gì nửa đây ? Chương Lâm tự hỏi , Thiên Ma của chàng không tấn công giết người trừ phi tự vệ , không đánh trước nếu không bị đe dọa ( nói là nói vậy chứ tù binh vào tay Thiên Ma thì cũng đầu rơi máu đổ , khi hận thù lên tiếng mà , xem lại các hồi đầu )
Thư sinh Khúc Chương Lâm ra vẽ quan tâm dò hỏi , lão Cái bang sáu túi Phương Cung nghe nhắc đến ác ma thì lộ vẽ giận dữ , lão cung tay chém mạnh vào không khí cơ hồ như tên ác ma đang đứng trước mặt , lão gằn giọng thốt lên :
_ Bọn Thiên Ma này quá ác tâm , đàn bà con nít cũng không chừa , toàn gia hơn ba mươi mạng không ai sống sót …

Lão ngừng nói , nhìn Chương Lâm có vẽ dò xét , tên thư sinh mắt đang dại đi vì sợ hãi kia chắc chẳng hiểu gì Thiên Ma Địa Ma là cái con gì , nên lão nói tuột ra một hơi : 
_ Tiểu nhi ta đây là con nhà danh gia , phụ thân và mẫu thân của y chính là Nam Chính Đao Đào Tam Mãn , Bắc Phụng Đao Tiếu Hà Như cùng toàn gia đã chết dưới tay của bọn ma đạo sau khi từ Côn Luân ra về …

Chương Lâm chợt nghe một luồng điện chạy theo từ sống lưng lên đến đỉnh đầu , hôm đó chàng ra tay cực mạnh với Thiên Chỉ Thần Thông đễ thoát khỏi tên hắc y và Đại Pháp Tự cũng như bọn Côn Luân , không biết người tử nạn có dính dáng gì với vụ hôm đó không ? và bọn ma đạo nào đã ra tay mà bây giờ lại đổ cho Thiên Ma ? cần phải biết mới được , nhưng làm thế nào bây giờ , chàng đang nhập vai thư sinh học dốt thi rớt về quê , chẳng có chút lý do gì đễ tỏ ra quan tâm tới hắn...
Tên Cái bang không túi vừa được hai lão đại ca xốc nách ngồi lên , thì y ụa ụa làm hai lão đại ca vội nhảy tửng ra ngoài , chẳng mấy chốc hắn đã phun ra một đống cơm nồng nặc mùi rưọu ngô , lúc này nương nương nhà quán cũng chạy ra kêu la inh ỏi , tên tiểu nhị lo thu dọn hậu quả mà miệng thì lầm bầm , Khúc Chương Lâm chợt nghĩ ra một kế ( chàng thấy sao mình thông minh thiệt , lúc nào cũng nghĩ ra kế ! ) nhưng có điều chàng hơi đắn đo vì sau này có thể lộ thân phận , nhưng không làm ngay bây giờ thì không còn cơ hội nào khác , chàng quyết định …

còn tiếp

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=733643#post733643#ixzz1uzKFYEf2

0 nhận xét:

Post a Comment