QUỶ CỐC Hồi 42 - Quên tất cả ? Diệt Não Bại Hồn Bí Thuật - Thiên Cung (phần 1 )
Chương Lâm ghé ngay vào cái lều đầu tiên , một người phụ nữ khá luống tuổi đang xắt những miếng thịt to còn nghi ngút khói ngước mắt lên nhìn chàng , bà không có vẽ gì là ngạc nhiên cả , có lẻ khách bộ hành vẩn ghé vào đây thường xuyên . Chương vội cung tay theo kiểu Khiết Đan chào lão bà , chàng nói ngay :
_ không dám làm phiền bà bà , chỉ xin một bữa ăn chiều , tại hạ xin gởi chút ít ….
Vừa nói chàng vừa móc túi lấy ra một mảnh bạc vụn , bà lão mĩm cười lấy ngay mảnh bạc đút vào cái túi nhỏ bên hông , bà nhìn từ đầu đến chân Chương Lâm rồi nói :
_ Khách quan muốn rửa mặt không , có nước nóng đấy …
vừa nói bà vừa chỉ vào một cái bình bằng đồng đang đặt trên một cái bếp , hơi nóng tỏa nghi ngút , Chương Lâm mĩm cười đáp trả , chàng không nói không rằng bước đến bên bếp , rót một ít nước nóng vào một cái bát to , chàng uống từ từ , thấy cơ thể mình ấm lên , rất khoan khoái, còn lại chút nước chàng đắp lên mặt , thật dễ chịu.
Chỉ một loáng , một mâm thức ăn nấu theo kiểu Khiết Đan được dọn lên , Chương Lâm rót một chén rượu làm từ sữa dê hâm nóng , chàng tu một hơi rồi bắt đầu ăn …
Vừa ăn xong thì bà lão cũng đã thu dọn cho chàng một chỗ ngủ , một cái chăn bằng dệt bằng lông cừu thật ấm áp , Chương Lâm chào hỏi và nói vài câu xã giao với bà , bà vui vẽ kể cho chàng nghe về những thương nhân ban chiều ghé lại đây , họ ăn uống tiêu xài rộng rãi , rượu uống như suối , làm cho bà phục vụ không
kịp thở ấy chứ .
Chương Lâm hỏi cho có lệ , chàng hơi buồn ngủ rồi : _ Thế thì họ đi đâu thế bà bà . Vừa nói chàng vừa ngáp một cái rỏ to , chàng muốn ngủ , con Huyết Câu cũng đã an vị trong chuồng à quên trong lều chứ , vừa hỏi xong chàng dợm nằm xuống , lão bà bà đáp trả lời , chắc cũng chỉ cho có thôi :
_ Nghe đâu họ đi về phía Hắc Câu Nhỉ ….
Như một luồng điện xẹt qua tim chàng , Chương Lâm ngồi bật dậy , chàng như líu lưỡi :
_ Hắc ...hắc ...câu nhỉ à !
Lão bà vẩn không có vẽ chú ý lắm , bà thủng thẳng trả lời :
_ Nghe hồi chiều họ bảo nhau đi tìm cái gì đấy , mua gì đấy ….
_ Bao giờ đi ? Chương Lâm hỏi trỏng không , chàng không còn thưa gởi kịp nửa , chàng bật đứng lên , lão bà lúc này mới chú ý đến cái thái độ kỳ cục của chàng, có lẽ đây là một người chung bọn với đám lữ khách hồi chiều ,
có lẽ chàng bị bỏ lại phía sau chăng .
Lão bà nhìn chàng rồi nói , giọng điệu lộ vẽ băn khoăn :
_ Vậy khách quan đi chung với họ à
Chàng không trả lời , chàng nhìn ra khe hở của căn lều , trời vẩn tối nhờ nhờ , tuyết đã
ngừng rơi , gió quất lạnh thấu xương , chàng nghe rỏ lão bà nói :
_ Họ đã đi chừng vài canh giờ rồi , chậc, tội nghiệp thế là không kịp theo đoàn rồi , lão bà cám cảnh cho chàng , Chương Lâm không kịp nói lời nào , chàng khoát tay ra dấu chào lão bà rồi bước nhanh ra ngoài. Chương Lâm xốc bọc hành lý , chàng lại rút thanh kiếm đeo ngay vào lưng , chàng nắn nắn lại lưng quần , “lời nhắn” còn y nguyên , chàng rảo bước về lều của Huyết Câu , nó đang ngủ đứng , một chân co lên , vừa nghe mùi của Chương Lâm Huyết câu mở mắt ra , nó hí nhỏ một tiếng , Chương Lâm
vổ nhẹ vào má nó ,cả hai vụt ra khỏi lều , bây giờ chàng mới đễ ý , trong lều không còn con ngựa nào của bọn người hồi nảy , chàng có đuổi kịp không ?
Huyết Câu là một chú ngựa rất thông minh , có lẽ nó biết việc đêm hôm thình lình ra đi như thế là có biến , nó cắm cúi chạy , Chương Lâm nằm rạp xuống mình Huyết Câu , chàng cũng muốn tránh bớt những cơn gió lạnh càng lạnh hơn khi quất vào mặt mũi của chàng . Lúc này Chương Lâm mới bắt đầu suy nghĩ về
bọn ban chiều , một tên ăn mặc giống như bọn Côn Luân đi chung với bọn chúng , lại đi về hướng Hắc Câu Nhỉ , nơi chàng dự định dừng lại thăm ông lão Ô Lạp Nan Xích cùng với Vương Tường , tại sao lại đi về hướng Hắc Câu Nhỉ , lúc này không phải mùa cắt lông cừu , bọn chúng muốn mua gì , tìm gì ở Hắc Câu Nhỉ ?
Bất chợt chàng nhớ lại lần đầu tiên đến Hắc Câu Nhỉ , đêm hôm đó chàng mơ hồ nghe một bước chân , lần thứ hai chàng đến Hắc Câu Nhỉ thì ông lão Ô lạp Nan Xích trúng độc và chàng đã làm Đại Phu bất đắc dĩ đễ cứu chửa cho ông rồi kết tình
thân với cô bé Vương Tường , như vậy có khả năng kẻ thù của chàng, của Thiên Ma đã dò ra tung tích chàng , cũng có thể chúng vẩn chưa biết đích xác chàng đang ở đâu và bọn chúng đang muốn chàng phải lộ hình …
Như vậy nếu chàng đến Hắc Câu Nhỉ đa phần sẽ được tiếp đón “kỹ lưỡng” rồi ,chàng không sợ đánh nhau , chàng chỉ sợ việc thông tin cho Thiên Ma gặp trở ngại và việc tìm lại cái ống quyển của Bất Chấn Hạp trở thành công cốc .Hơn bao giờ chàng còn phải tính đến sự an nguy của cha con Vương Tường , của cả trăm con người đáng mến đã uống rượu
mừng “ chú rể “ Chương Lâm nửa .
Mãi suy nghĩ Chương Lâm đã chạy được hơn hai canh giờ , con Huyết Câu hình như càng chạy thì càng hăng , nó phi nước đại mà cứ như người ta khinh công nghe êm ru , tuyết lại bắt đầu rơi Chương Lâm lại nghĩ tiếp : “ cần phải tiếp cận Hắc Câu Nhỉ trước bọn người kia , dù thế nào thì cũng phải cảnh giác , nếu họ chỉ là người bình thường thì coi như mình lâu lâu cũng hố một lần , còn bằng ngược lại thi cũng có thể cứu được Hắc Câu Nhỉ thoát hỏi cuộc chém giết , chàng lại tự nhủ lần này chắc phải ra tay giết người rồi ,
vì không thể cho bất cứ một tên nào sống sót đễ có thể dò ra tung tích của chàng, của Thiên Ma …
Tuyết đã ngừng rơi , Chương Lâm vẫn giục ngựa chạy nước đại , chắc cũng phải là hai ba canh giờ cũng nên , đường đi đã có vẽ dễ hơn nhiều , sắp đến Hắc Câu Nhĩ , Chương Lâm thầm nhủ , chàng lại băn khoăn không biết có nên tiếp cận ngay khi đến nơi hay không , vì chàng vừa nghĩ ra một điều: “ bọn địch của chàng cũng có thể phục sẵn đễ chờ chàng xuất đầu lộ diện , nếu chàng xuất hiện và bọn chúng bắt được dấu chỉ của chàng thì đường về Thiên Sơn
chắc không yên ả , mà chàng cũng cần phải về sớm đễ trình báo tình hình , đó là chưa nói chàng phải bảo toàn tính mạng đễ những thông tin do chàng nắm giữ được đến nơi kịp thời và các em của chàng không trở thành góa phụ nữa chứ ….
Sắp đến nơi , chàng thầm nghĩ như thế khi nhìn thấy giòng suối nhỏ đóng băng nằm im không cục cựa , nơi mà chàng đại phu đẹp trai tắm táp với hai hàm răng khua lập cập và em Vương Tường e lệ núp sau vạt lều chiêm ngưởng cái thân bồ tượng của chàng một buổi chớm đông hai tháng trước …
Chương Lâm ghìm cương dừng lại khi chàng thoáng thấy những túp lều bằng da thú nằm im lìm trong cái hừng đông u ám , nhợt nhạt , gió quất ào ạt , những bụi cây nặng trĩu tuyết đổ xuống rào rào , không có dấu hiệu sự sống nào từ những túp lều đó , có lẽ tất cả đang vùi mình trong chăn ấm . Chương Lâm nép mình sau một lùm cây đầy tuyết, chàng căng mắt nhìn về phía các túp lều, hình nhu có một làn khói mỏng đang tan nhanh trong gió sớm từ một túp lều gần nhất, à thì ra vẩn có sự sống đây mà , Chương Lâm thấy yên tâm hơn một chút . Chàng không nhìn thấy một bóng ngựa nào , bọn người hôm qua chắc
chưa đến , chàng nghĩ mình lo hảo thôi ,à mà cũng có thể bọn người đó chỉ là bọn thương nhân bình thường thôi mà , có gì đâu...
Chương Lâm bỏ Huyết Câu lại , nó cũng có lẽ cảm nhận được nơi chốn cũ nên dậm chân tỏ vẽ bồn chồn , chàng vổ nhẹ vào cổ Huyết Câu , thì thầm : “ mày chờ chút đã , rồi cũng về nhà thôi , sắp gặp lại cô chủ của mày đấy nhá …”
Hình như Hắc Câu Nhĩ
đang thức giấc , chàng thấy một vài làn khói mỏng tan nhanh ở những túp lều khác , có thế chứ , Chương Lâm dùng khinh công lướt nhanh vào phía sau một túp lều , một lão gia đang trùm kín chiếc chăn thò đầu ra vách lều , lão nhìn chàng , cái nhìn thờ ơ như chàng là người đã ở đây cùng lão từ lâu vậy , Chương Lâm lên tiếng :
_ Lão bá dậy sớm thế ? chàng hỏi thăm .
Lão gia nhìn chàng từ trên xuống
dưới , lão hắng giọng rồi trả lời chàng bằng một câu hỏi :
_ Qúi quan từ đâu tới ?
Vậy ra ông già này không nhớ chàng rồi , Chương Lâm vui vẽ trả lời :
_ Đại phu đây mà , lão gia quên sao.
Lão gia nhìn chàng lộ vẽ ngạc nhiên :
_Đại phu nào ?
Chương Lâm hơi ngỡ ngàng , bộ chàng không phải là người nổi tiếng ở cái bộ tộc này sao chứ , chàng cung tay đáp :
_ Thưa lão bá , xin phép hỏi em Vương Tường có ở đây không ạ ? chàng vô đề luôn cho rồi .
Lão gia nhìn chàng lần nữa rồi đáp :
_ Qúi quan cần gặp tiểu tộc chủ à . Thế có việc gì không mà sớm thế ?
Chương Lâm thấy bắt đầu sốt ruột , chàng trả lời :
_ Tiểu tế đây mà , hai tháng trước đã thành thân với Vương cô nương lão bá không nhớ sao ?
_ Tiểu tế à , khi nào vậy , lão đây không biết gì cả , tộc chủ gả con gái mà ta không dự ư ?
Chương Lâm thấy sự việc hơi có vẽ kỳ kỳ , chàng cung tay :
_ Xin lão bá chỉ cho lều của Vương cô nương ạ . Chàng muốn kết thúc sớm cuộc đối đáp chẳng vào đâu này cho xong .
Ông lão hơi ngần ngừ rồi chỉ tay vào phía túp lều khá to nằm giữa khu lều , Chương Lâm cảm ơn rồi đi nhanh về phía
đó.
Túp lều của cha con Vương Tường đây rồi , chàng dừng trước cửa lều , quan sát một tí chàng thấy Ô lạp Nan Xích đang ngồi thu mình trong chiếc áo choàng lông thú xù xì , trước mặt ông là một cái bếp nhỏ với chiếc ấm đồng quen thuộc đang tỏa hơi nghi ngút, không thấy Vương Tường xinh đẹp của chàng đâu cả , Chương Lâm hơi ngần ngừ rồi vòng tay thưa lớn :
_ Cung kính lão tộc chủ , tiểu
tế đã về đây . Không đợi ông lão trả lời chàng mạnh dạn bước vào lều .Ô lạp Nan Xích ngước lên nhìn chàng , cái nhìn của ông có vẽ nghi ngại , lạ lẩm , ông nhìn chàng từ trên xuống dưới , như ông lão khi nảy , Ô lạp Nan Xích hỏi chàng với giọng điệu lạ lùng :
_ Qúi quan cần chi !
Trời đất , ngay cả ông này mà cũng không nhận ra chàng ! không lẽ chỉ mới hai tháng mà chàng thay đổi nhiều lắm sao , Chương Lâm lật đật vòng tay cúi sát đất cung kính thưa :
_ Tiểu tế là Khúc Chương Lâm đã về đây , lão Tộc chủ đã khỏe hẳn chưa ạ ? chắc chàng hàm ý nhắc lại việc ông trúng độc và chàng phải ra tay làm đại phu cứu ông , ông gả con gái rượu cho chàng , chắc ông không thể nào quên một chuyện to tát như vậy được .
Vậy mà Ô lão gia quên thật , chắc già cả hay quên đây mà , ông lão lại trố mắt nhìn chàng lộ vẽ ngạc nhiên tột độ , ông lắp bắp :
_ Con rễ ta à ? !
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng K76
0 nhận xét:
Post a Comment