QUỶ CỐC HỒI 51b Đại địch truy sát - Truyền Nhân Thiên Cung
Hai người, ồ không có lẽ chỉ một mình Mặc huynh thôi, chạy mãi đến một khoảnh rừng thưa thì mệt quá nên Mặc huynh té cái đụi , vất Hoàng Lam qua một bên , Mặc huynh nằm thẳng cẳng , một hồi lâu lắm chàng mới từ từ he hé mắt nhìn qua bên cạnh , chàng thấy cô nương đang ngồi bó gối ủ rủ , nước mắt nàng đầm đìa trên má, Mặc huynh thở ra một cái rồi chàng cũng ngồi dậy , sau khi rờ rẩm mình mẩy chàng nhận thấy mình đạp phải mấy cái gai , lác cả hai đầu gối nhưng chân tay còn nguyên , thôi cũng mừng , chàng thầm nhủ như thế , lại nhìn qua người đẹp của mình , nàng cũng còn
nguyên vẹn dù có xơ xác chút đỉnh , Mặc huynh ngồi thẳng lên chàng nói giọng vẩn còn chút hốt hoảng :
_ Không có ai đuổi theo chúng ta à ? chàng hỏi trống không .
Hoàng Lam vẫn không trả lời , nàng chỉ nhìn về phía nơi bá bá đang thọ cường địch … có lẽ giờ này ...ông … nàng không dám nghĩ tiếp , nàng đưa tay lên quẹt nước mắt , dù gì thì Hoàng Lam cũng là gái của giang hồ , rày đây mai đó , nàng có cái cứng cõi , mạnh mẻ của người phải đối chọi với khó khăn và cả tủi nhục nữa ,nhưng giờ đây nàng cảm thấy bất lực , cái anh chàng mập đang ngồi cạnh nàng đây cũng chẳng hơn gì ,nàng và Mặc huynh đã không cứu được bá bá , cuộc sống những tưởng cứ êm xuôi theo những chuyến đi , những nơi xa lạ chưa từng đến , bây giờ nàng biết
đi về đâu , làm gì nữa , cố hương quê quán của nàng thì tít mãi mù khơi , dù ngày xưa bá bá vẫn luôn nhắc với bao nỗi hoài vọng tiếc nuối , ông vẫn mơ có ngày về gặp lại những người của muôn năm cũ ấy , thấy lại những con sông đỏ thắm phù sa , những cánh rừng già trùng điệp , những nỗi niềm ấy cũng được nhen nhóm vào lòng nàng , giờ đây bá bá không còn nữa , gánh sơn đông của ông chắc tan rả rồi , chỉ nàng và Mặc huynh chưa biết phải làm gì , đi đâu …
Trời xuống nhanh , gió chiều lồng lộng làm những tàng cây nghiêng ngã xào xạc , tiếng cuốc buồn bả thê lương chen lẩn những tiếng kêu quàng quạc xa xa của từng đàn chim về tổ làm cho hai con người mà một chốc lát đã thành bơ vơ không còn biết trú chân vào đâu …
Mãi đến ngày thứ ba thì Mặc huynh mới hoàn toàn hết đau chân , chỉ cò sưng tí chút , tinh thần của gả cũng đã khá , mấy ngày qua cả hai ăn trái chín , thịt thú rừng nhỏ , uống nước suối , Triệu cô nương vẫn chưa trấn tỉnh , nàng trở nên ít nói , nàng ngồi thừ hàng giờ trong lúc Mặc huynh đi kiếm củi , đi săn thỏ hay bắt cá lăng trong con suối gần đấy...
Và đến sáng hôm nay ( hôm đó chứ lỵ ) nàng chợt ra một đề nghị làm Mặc huynh hết hồn :
_ Bá bá phải được mồ yên mả đẹp ...Mặc huynh .
_ Nhưng ...nhưng …
Hoàng Lam hiểu Mặc huynh muốn nói gì , nàng vẫn cương quyết :
_ Phải chôn cất bá bá đàng hoàng ...nói đến đây nàng lại rơm rớm nước mắt .
Mặc huynh hiểu tình cảm của nàng , gả hiểu những gì đang xảy ra trong lòng của cô nương , nhưng quay lại nơi xảy ra trận đậu thì thật là nguy hiểm , nhở bọn cường địch vẫn chưa rút đi thì sao , với công lực của cả hai người hắn và cô nương hợp lại thì chỉ một cái phảy tay của tên bịt mặt đen thui hôm ấy cũng đủ cho cả hai chầu ông bà rồi .
Nhưng những giọt nước mắt của Triệu cô nương làm mềm nổi sợ của hắn ,dù gì thì mình cũng nam tử , không nhẻ lại thua một cô nàng , nhất lại là cô nàng mà mình đang tương tư thì mất mặt quá , nghĩ đoạn Mặc huynh thở ra một cái khì dài thậm thượt rồi hắn miển cưỡng gật đầu .
Cả hai đi mất một buổi sáng , vừa đi vừa tìm những dấu vết có thể làm nhớ lại được quảng đường mà trong lúc đào tẩu nàng và Mặc huynh không đễ ý .
Rồi cũng lần mò lại được nơi bá bá nàng tung chưởng chận đường cho cả hai bỏ chạy . Sau một lúc lâu dò dẩm xem coi có người nào quanh quẩn tại chiến địa ba hôm trước , không thấy ai , Mặc huynh lò dò đi trước , Triệu cô nương đi liền theo sau , cả hai nhìn quanh quất và thấy một cái gò khá lớn đắp vội bên một gốc tùng già , hơi hoang mang một chút , Mặc huynh sau khi nhìn chung quanh kỹ càng bèn từ từ tiến lại, thì ra là một nấm mộ , chàng nhìn thấy một mảnh ván đơn sơ nhưng có lẽ được cắt gọt bởi một con dao hay một thứ gì bén ngót nên trông nó phẳng lỳ , hằn sâu một
dòng chữ đen nhờ nhờ như bị đốt cháy , dòng chữ viết bằng thứ tự dạng kỳ quái :
_ “ Triệu Trọng Thuật , sinh Giao Châu ,Vong môn loạn đồ ,tử chi địa ,đồng đạo lập mộ ,Thiên Cung “
Những dòng chữ như nhảy múa loạn xạ trong tâm trí hai người trẻ tuổi , Triệu cô nương khóc rống lên , Mặc huynh thì đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tấm bảng gổ mà lòng hắn tràn lên một cảm xúc khó tả , thì ra sư phụ mình là phản đồ , hèn chi ông chạy trốn bằng cách mãi võ sơn đông , nhưng môn phái gì mà tiêu diệt đệ tử ghê gớm vậy , ấy chết hình như cũng là mình nữa chứ , chẳng phải sư phụ truyền võ công cho mình , hóa ra là mình cũng ….cũng ...là người của họ , của cái gì mà ..mà ...Thiên Cung đó thôi .
Nghĩ đến đây Mặc huynh thấy ớn lạnh , hắn khe khẻ liếc nhìn tứ bề một cái rồi ngó sang Triệu cô nương đang đầm đìa nước mắt , cũng lạ tiểu cô nương đau khổ trông càng xinh tươi mới kỳ chứ , Triệu Hoàng Lam cũng quay lại nhìn Mặc huynh rồi bất thình lình nàng cung tay thoi một chưởng vào ...tấm bia mộ . Mặc huynh không kịp chụp tay nàng lại , hắn đang ngỡ ngàng thì nàng chồm ngay tới rút nhanh tấm bia gỗ vứt sang một bên rồi đứng phắt dậy , nàng nói giọng đanh lại lạ lùng :
_ Cái gì mà phản đồ chứ , cái gì mà Thiên Cung chứ ? đánh giết rồi lập mộ ư ?
Nói xong nàng quay ngoắt đi về phía rừng , Mặc huynh lật đật chạy theo , hắn chưa kịp nói gì thì nàng lại giơ tay phạt ra một chưởng , lần này nạn nhân là một thân cây vừa ôm một vòng tay , thân cây tét ra một nhánh , nàng với lấy tướt nó ra thật nhanh rồi lại chạy ngay về phía ngôi mộ , Mặc huynh hiểu ra nàng muốn gì , hắn lại quày quả chạy theo nàng , nàng muốn viết lại bia mộ của bá bá nàng , nhưng làm gì có mực tầu hay bút lông để viết chứ , chưa kịp nghĩ ra thì Triệu cô nương đã nhanh tay cắn một phát nơi đầu ngón trỏ , rồi nàng viết lia lịa bằng máu của chính nàng , có` lẽ
còn hòa thêm vài giọt nước mắt đang chảy dài trên má …
Mặc Ưng Công không dám vọng động hay hỏi han gì , hắn đễ mặc nàng muốn làm gì thì làm , chốc lát Triệu cô nương đã viết xong dòng chữ :
_ “ Tôn danh Triệu Trọng Thuật ,sinh quán Giao Châu quận , Việt quốc , Hoàng thân vọng tộc ,vong quốc bại thân , tử nạn chi địa , tiểu điệt nữ Triệu nhi lập mộ.”
Hóa ra sư phụ của hắn , ngoài là môn đồ của Thiên Cung gì đó lại còn là vương gia vọng tộc của cái xứ xa xôi gọi là Giao Châu mà hắn đã từng hứa sẽ về bái tổ tiên đây mà , vậy ra em Triệu cũng phải là vai vế gì đấy , công nương hay quận chúa chứ chẳng chơi đâu , Mặc huynh đưa cái nhìn có phần nể nang lên tấm gổ với những dòng chữ máu đã bắt đẩu sẩm màu , Triệu cô nương có lẽ đã bình tâm hơn , nàng ngồi thừ nhìn nấm mộ , nhìn tấm bia gổ , Mặc huynh cũng nhìn nấm mộ , bất chợt hắn nhớ ra :
_ Thanh đao !
Mặc huynh khẻ thốt lên , phải rồi , thanh đao cụt của sư phụ đâu không thấy , hắn nhìn chung quanh , không có gì , có lẽ … có lẽ nó nằm dưới ngôi mộ kia rồi , tiếc nhỉ , thanh đao của sư phụ chắc phải là thanh đao quý , sư phụ ít mang ra dùng , kễ cả khi mãi võ sơn đông , Triệu lão cất nó kỷ , như một bảo vật phòng thân , không hiểu sao Mặc huynh cứ day dứt về thanh đao ấy , hắn nhớ chỉ trông thấy nó không quá ba lần , mà lần cuối chính là lúc TrIệu lão đang đấu với hai tên cường địch ( chỗ này Mặc huynh nhớ sai rồi , chỉ có một tên to cao như người tây quốc đấu với sư
phụ hắn thôi )
Triệu cô nương liếc khẻ hắn , Mặc huynh luống cuống , hắn ngập ngừng nói với Triệu nhi :
_ Thanh đao của sư phụ … Triệu muội có nhớ không ?
Triệu cô nương khẻ gật đầu ,nàng cũng nhìn chung quanh , cơ hồ như bảo đao của sư phụ còn cắm đâu đây , rồi nàng cũng nhìn ngôi mộ , giọng nàng chùng xuống :
_ Có lẽ … bảo đao đi theo bá bá rồi .
Mặc huynh hơi ngẩn người ra mặc dù y cũng đã đoán ra từ trước , hắn chép miệng :
_ Thôi muội đừng quan tâm , nó đã theo sư phụ đến cùng rồi , chúng ta về thôi …
Về đâu chứ , thật tình thì Mặc Ưng Công cũng chẳng biết về đâu , đi đâu làm gì bây giờ , thôi đành vậy , hắn và Triệu cô nương sẽ tìm nơi nào kín đáo tịnh dưỡng ít hôm rồi tính tiếp …
còn tiếp
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng