Sep 25, 2012

QUỶ CỐC HỒI 51b Đại địch truy sát - Truyền Nhân Thiên Cung



QUỶ CỐC HỒI 51b Đại địch truy sát - Truyền Nhân Thiên Cung
 
Hai người, ồ không có lẽ chỉ một mình Mặc huynh thôi, chạy mãi đến một khoảnh rừng thưa thì mệt quá nên Mặc huynh té cái đụi , vất Hoàng Lam qua một bên , Mặc huynh nằm thẳng cẳng , một hồi lâu lắm chàng mới từ từ he hé mắt nhìn qua bên cạnh , chàng thấy cô nương đang ngồi bó gối ủ rủ , nước mắt nàng đầm đìa trên má, Mặc huynh thở ra một cái rồi chàng cũng ngồi dậy , sau khi rờ rẩm mình mẩy chàng nhận thấy mình đạp phải mấy cái gai , lác cả hai đầu gối nhưng chân tay còn nguyên , thôi cũng mừng , chàng thầm nhủ như thế , lại nhìn qua người đẹp của mình , nàng cũng còn
nguyên vẹn dù có xơ xác chút đỉnh ,  Mặc huynh ngồi thẳng lên chàng nói giọng vẩn còn chút hốt hoảng :
_ Không có ai đuổi theo chúng ta à ? chàng hỏi trống không  .
Hoàng Lam vẫn không trả lời , nàng chỉ nhìn về phía nơi bá bá đang thọ cường địch  … có lẽ giờ này ...ông … nàng không dám nghĩ tiếp , nàng đưa tay lên quẹt nước mắt , dù gì thì Hoàng Lam cũng là gái của giang hồ , rày đây mai đó , nàng có cái cứng cõi , mạnh mẻ của người phải đối chọi với khó khăn và cả tủi nhục nữa ,nhưng giờ đây nàng cảm thấy bất lực , cái anh chàng mập đang ngồi cạnh nàng đây cũng chẳng hơn gì ,nàng và Mặc huynh đã không cứu được bá bá , cuộc sống những tưởng cứ êm xuôi theo những chuyến đi , những nơi xa lạ chưa từng đến , bây giờ nàng biết
đi về đâu , làm gì nữa , cố hương quê quán của nàng thì tít mãi mù khơi , dù ngày xưa bá bá vẫn luôn nhắc với bao nỗi hoài vọng tiếc nuối , ông vẫn mơ có ngày về gặp lại những người của muôn năm cũ ấy , thấy lại những con sông đỏ thắm phù sa , những cánh rừng già trùng điệp , những nỗi niềm ấy cũng được nhen nhóm vào lòng nàng , giờ đây bá bá không còn nữa , gánh sơn đông của ông chắc tan rả rồi , chỉ nàng và Mặc huynh chưa biết phải làm gì , đi đâu …
Trời xuống nhanh , gió chiều lồng lộng làm những tàng cây nghiêng ngã xào xạc , tiếng cuốc buồn bả thê lương chen lẩn những tiếng kêu quàng quạc xa xa của từng đàn chim về tổ làm cho hai con người mà một chốc lát đã thành bơ vơ không còn biết trú chân vào đâu …
 
Mãi đến ngày thứ ba thì Mặc huynh mới hoàn toàn hết đau chân , chỉ cò sưng tí chút , tinh thần của gả cũng đã khá , mấy ngày qua cả hai ăn trái chín , thịt thú rừng nhỏ , uống nước suối , Triệu cô nương vẫn chưa trấn tỉnh , nàng trở nên ít nói , nàng ngồi thừ hàng giờ trong lúc Mặc huynh đi kiếm củi , đi săn thỏ hay bắt cá lăng trong con suối gần đấy...
Và đến sáng hôm nay ( hôm đó chứ lỵ ) nàng chợt ra một đề nghị làm Mặc huynh hết hồn :
_ Bá bá phải được mồ yên mả đẹp ...Mặc huynh .
_ Nhưng ...nhưng …
Hoàng Lam hiểu Mặc huynh muốn nói gì , nàng vẫn cương quyết :
_ Phải chôn cất bá bá đàng hoàng ...nói đến đây nàng lại rơm rớm nước mắt .
Mặc huynh hiểu tình cảm của nàng , gả hiểu những gì đang xảy ra trong lòng của cô nương , nhưng quay lại nơi xảy ra trận đậu thì thật là nguy hiểm , nhở bọn cường địch vẫn chưa rút đi thì sao , với công lực của cả hai người hắn và cô nương hợp lại thì chỉ một cái phảy tay của tên bịt mặt đen thui hôm ấy cũng đủ cho cả hai chầu ông bà rồi .
Nhưng những giọt nước mắt của Triệu cô nương làm mềm nổi sợ của hắn ,dù gì thì mình cũng nam tử , không nhẻ lại thua một cô nàng , nhất lại là cô nàng mà mình đang tương tư thì mất mặt quá , nghĩ đoạn Mặc huynh thở ra một cái khì dài thậm thượt rồi hắn miển cưỡng gật đầu .
Cả hai đi mất một buổi sáng , vừa đi vừa tìm những dấu vết có thể làm  nhớ lại được quảng đường mà trong lúc đào tẩu  nàng và Mặc huynh không đễ ý .
Rồi cũng lần mò lại được nơi bá bá nàng tung chưởng chận đường cho cả hai bỏ chạy . Sau một lúc lâu dò dẩm xem coi có người nào quanh quẩn tại chiến địa ba hôm trước , không thấy ai , Mặc huynh lò dò đi trước , Triệu cô nương đi liền theo sau , cả hai nhìn quanh quất và thấy một cái gò khá lớn đắp vội bên một gốc tùng già , hơi hoang mang một chút , Mặc huynh sau khi nhìn chung quanh kỹ càng bèn từ từ tiến lại, thì ra là một nấm mộ , chàng nhìn thấy một mảnh ván  đơn sơ nhưng có lẽ được cắt gọt bởi một con dao hay một thứ gì bén ngót nên trông nó phẳng lỳ , hằn sâu một
dòng chữ đen nhờ nhờ như bị đốt cháy , dòng chữ viết bằng thứ tự dạng kỳ quái :
_ “ Triệu Trọng Thuật , sinh Giao Châu ,Vong môn loạn đồ ,tử chi địa ,đồng đạo lập mộ ,Thiên Cung “
Những dòng chữ như nhảy múa loạn xạ trong tâm trí hai người trẻ tuổi , Triệu cô nương khóc rống lên , Mặc huynh thì đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tấm bảng gổ mà lòng hắn tràn lên một cảm xúc khó tả , thì ra sư phụ mình là phản đồ , hèn chi ông chạy trốn bằng cách mãi võ sơn đông , nhưng môn phái gì mà tiêu diệt đệ tử ghê gớm vậy  , ấy chết hình như cũng là mình nữa chứ , chẳng phải sư phụ truyền võ công cho mình , hóa ra là mình  cũng ….cũng ...là người của họ , của cái gì mà ..mà ...Thiên Cung đó thôi .
Nghĩ đến đây Mặc huynh thấy ớn lạnh , hắn khe khẻ liếc nhìn tứ bề một cái rồi ngó sang Triệu cô nương đang đầm đìa nước mắt , cũng lạ tiểu cô nương đau khổ trông càng xinh tươi mới kỳ chứ , Triệu Hoàng Lam cũng quay lại nhìn Mặc huynh rồi bất thình lình nàng cung tay thoi một chưởng vào ...tấm bia mộ . Mặc huynh không kịp chụp tay nàng lại , hắn đang ngỡ ngàng thì nàng chồm ngay tới rút nhanh tấm bia gỗ vứt sang một bên rồi đứng phắt dậy , nàng nói giọng đanh lại lạ lùng :
_ Cái gì mà phản đồ chứ , cái gì mà Thiên Cung chứ ? đánh giết rồi lập mộ ư ?
Nói xong nàng quay ngoắt đi về phía rừng , Mặc huynh lật đật chạy theo , hắn chưa kịp nói gì thì nàng lại giơ tay phạt ra một chưởng , lần này nạn nhân là một thân cây vừa ôm một vòng tay , thân cây tét ra một nhánh , nàng với lấy tướt nó ra thật nhanh rồi lại chạy ngay về phía ngôi mộ , Mặc huynh hiểu ra nàng muốn gì , hắn lại quày quả chạy theo nàng , nàng muốn viết lại bia mộ của bá bá nàng , nhưng làm gì có mực tầu hay bút lông để viết chứ , chưa kịp nghĩ ra thì Triệu cô nương đã nhanh tay cắn một phát nơi đầu ngón trỏ , rồi nàng viết lia lịa bằng máu của chính nàng , có` lẽ
còn hòa thêm vài giọt nước mắt đang chảy dài trên má …
Mặc Ưng Công không dám vọng động hay hỏi han gì , hắn đễ mặc nàng muốn làm gì thì làm , chốc lát Triệu cô nương đã viết xong dòng chữ :
_ “ Tôn danh  Triệu Trọng Thuật ,sinh quán Giao Châu quận , Việt quốc , Hoàng thân vọng tộc ,vong quốc bại thân , tử nạn chi địa , tiểu điệt nữ Triệu nhi lập mộ.”
Hóa ra sư phụ của hắn , ngoài là môn đồ của Thiên Cung gì đó lại còn là vương gia vọng tộc của cái xứ xa xôi gọi là Giao Châu mà hắn đã từng hứa sẽ về bái tổ tiên đây mà , vậy ra em Triệu cũng phải là vai vế gì đấy , công nương hay quận chúa chứ chẳng chơi đâu , Mặc huynh đưa cái nhìn có phần nể nang lên tấm gổ với những dòng chữ máu đã bắt đẩu sẩm màu , Triệu cô nương có lẽ đã bình tâm hơn , nàng ngồi thừ nhìn nấm mộ , nhìn tấm bia gổ , Mặc huynh cũng nhìn nấm mộ , bất chợt hắn nhớ ra :
_ Thanh đao !
Mặc huynh khẻ thốt lên , phải rồi , thanh đao cụt của sư phụ đâu không thấy , hắn nhìn chung quanh , không có gì , có lẽ … có lẽ nó nằm dưới ngôi mộ kia rồi , tiếc nhỉ , thanh đao của sư phụ chắc phải là thanh đao quý , sư phụ ít mang ra dùng , kễ cả khi mãi võ sơn đông , Triệu lão cất nó kỷ , như một bảo vật phòng thân , không hiểu sao Mặc huynh cứ day dứt về thanh đao ấy , hắn  nhớ chỉ trông thấy nó không quá ba lần , mà lần cuối chính là lúc TrIệu lão đang đấu với hai tên cường địch ( chỗ này Mặc huynh nhớ sai rồi , chỉ có một tên to cao như người tây quốc đấu với sư
phụ hắn thôi )
Triệu cô nương liếc khẻ hắn , Mặc huynh luống cuống , hắn ngập ngừng nói với Triệu nhi :
_ Thanh đao của sư phụ  … Triệu muội có nhớ không ?
Triệu cô nương khẻ gật đầu ,nàng cũng nhìn chung quanh , cơ hồ như bảo đao của sư phụ còn cắm đâu đây , rồi nàng cũng nhìn ngôi mộ , giọng nàng chùng xuống :
_ Có lẽ … bảo đao đi theo bá bá rồi .
Mặc huynh hơi ngẩn người ra mặc dù y cũng đã đoán ra từ trước , hắn chép miệng :
_  Thôi muội đừng quan tâm , nó đã theo sư phụ đến cùng rồi , chúng ta về thôi …
Về đâu chứ , thật tình thì Mặc Ưng Công cũng chẳng biết về đâu , đi đâu làm gì bây giờ , thôi đành vậy , hắn và Triệu cô nương sẽ tìm nơi nào kín đáo tịnh dưỡng ít hôm rồi  tính tiếp …
 
còn tiếp
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng 

Sep 17, 2012

QUỶ CỐC HỒI 51.a Đại Địch Truy Sát - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG



QUỶ CỐC HỒI 51.a  Đại Địch Truy Sát  - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
thaithuongphu's Avatar 
Miệng thì kêu nhưng chân ông chẳng chạy được ,ông quýnh quáng , ông vơ vào những tay nãi những thứ đễ gần ông , Triệu Hoàng Lam cô nương cũng chỉ mới vừa thiêm thiếp , cái heo may hây hây đang ru hồn nàng vào những mộng mị xuân thì ...Hoàng Lam bật ngay dậy và nàng tròn mắt nhìn ông lão đang làm những hành động kỳ quái mà nàng chưa thấy bao giờ , nàng cũng vơ ngay lấy một cái  bọc gì đấy đễ ngay trước ngực rồi nàng cũng hoảng hốt hỏi Triệu lão:
_ Việc gì thế ….bá bá …
_ Chạy mau ...chạy mau con ơi
_ Nhưng chạy đi đâu chứ , bá bá … bị gì chăng ?
_ Ta không bệnh , con lấy ngay những thứ cần thiết … rồi đi ngay!
_ Còn ...còn mọi người ...Mặc huynh , Lương huynh …
_ Tính sau con ạ …
Bây giờ ông lão có vẽ đã có bình tỉnh trở lại , ông lầm lỳ , căng thẳng thu dọn mọi thứ cần thiết , Triệu cô nương cũng thu dọn theo ông  nhưng lòng nàng tràn ngập thắc mắc , đi đâu chứ , không phải hai chú cháu đã đi cùng trời cuối đất hay sao , trước giờ đâu thấy kẻ thù gì đâu , có ai truy sát bá bá đâu , thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ông nói về đất nước quê hương xa vời vợi của ông , cũng là của nàng , những lúc ấy ông thì khi mơ màng , lúc thì giận dữ , những câu chuyện chắp vá nghe như có mùi tang thương , nghe như có tiếng khua lẻng xẻng của cùm gông , tiếng hò reo của chiến trận , và nàng chỉ biết lờ mờ rằng sự thất bại đã đẩy hai chú cháu nàng ra đi ,họ đã đi về phía bắc , đi về phía nguồn của dòng sông chảy qua miền cố quận của hai người , họ đã đi , đi mãi... trên dọc đường họ đi nhiều người đã tháp tùng theo , cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi , bèo dạt hoa trôi , lúc thì thật là đông , dễ có vài chục , lúc thì như lúc này đây chỉ còn hai chú cháu nàng , Mặc huynh , Lương huynh  và người sau cùng là “Trường trai thí chủ” ( chả là ông lão này có lúc xuất gia  nhưng phạm phải điều cấm kỵ nữ sắc nên cả hai bỏ trốn theo Triệu lão , nhưng dọc đường thì cô nương của lão đã rơi rụng vào đâu không biết nên chỉ còn mình lão theo đoàn đến tận bây giờ )
Lúc này Mặc Ưng Công cũng vừa ôm một bó củi về đến , thấy hai ông cháu đang lui cui thu dọn lại có vẽ gấp gáp , Mặc huynh ngạc nhiên vội quẳng bó củi lật đật hỏi :
_ Sư phụ , Triệu muội , chúng ta đi à ?
Triệu lão vẫn không nói không rằng , lão lặng thinh nhét thanh đao bị cụt mất một tấc vào lưng áo ( vật hộ thân của lão từ nào đến giờ ) , lão đứng thẳng lên quay sang Triệu cô nương nói :
_ Xong chưa con , đi thôi …
_ Nhưng ...nhưng ...đi đâu thưa sư phụ ?
Triệu lão quay lại nhìn Mặc Ưng Công một chút , ông ôn tồn nói , giọng như có lỗi một tí :
_  Ta giao đoàn lại cho con …( lần đầu tiên ông gọi Mặc huynh là con )
Mặc huynh cảm động quá , hắn phục xuống rên rỉ :
_ Nhưng ...nhưng sư phụ và em Triệu đi đâu chứ , tại sao đệ tử không đi theo được, còn mọi người thì sao …
Triệu Hoàng Lam thấy y chân thành như thế thì nàng cũng thấy cảm động , nàng quay sang nhìn Triệu lão như dò hỏi , Triệu lão nhíu mày , ông như đang suy nghĩ , ông có vẽ bứt rứt , rồi ông nhìn vào mắt của Mặc huynh , ông dằn từng tiếng :
_ Đi theo ta là chết đấy …
_ Có kẻ thù hay sao sư phụ …
_ Kẻ đại thù ( Triệu lão bổng đanh giọng lại )
_ Như vậy em Triệu cũng sẽ chết sao ..!
Triệu Trọng Thuật ngẩn người ra , trong lúc hoảng loạn , phản xạ tự nhiên là lão muốn bảo vệ đứa cháu “bé bỏng” của mình , lão không nghĩ đến điều này , lão gật gù , kễ ra tên này cũng khá thông minh nhanh lẹ đấy chứ , Triệu lão nhăn mặt , lão cơ hồ như đang suy nghĩ rất dữ , rồi lão thình lình quay ngoắt lại nói thật nhanh :
_ Triệu nhi , con hãy đi với Mặc huynh đi .
Triệu Hoàng Lam sững sốt, nàng không kịp thốt ra lời nào , Mặc Ưng Công cũng sửng sốt không kém , nhưng Mặc Huynh sửng sốt và có phần ngơ ngác vì tiếng ve sầu trái mùa ở đâu đấy bổng vang lừng , còn ông lão thì run lẩy bẩy , ông không nóí không rằng dùng khinh công bay vút vào đám rừng thưa lúp xúp trước mặt và không quên la lên :
_ Chạy mau các con …
Một tràng cười sắc nhọn the thé bỗng cất lên ngay phía sau lưng Mặc huynh , chàng vừa quay đầu lại thì chỉ còn thấy hai vệt đen mờ như hai làn khói bay vút theo Triệu lão …
Không còn biết gì nữa , Mặc Ưng Công nắm ngay tay Triệu Hoàng Lam chạy ngay về phía ngược lại hai cái vệt đen lúc nảy , trong một khắc cả hai đã chạy bất kể , chạy trong hoảng loạn , chạy mà không cần biết mình chạy đi đâu , về đâu . Một chút sau , chừng đã thấm mệt , cả hai dừng lại trước một con suối , một cái lạch thì đúng hơn , Triệu cô nương ngồi phịch xuống , nàng vẫn còn hoảng loạn , bỗng nàng đứng phắt dậy và cắm đầu chạy ngược lại , vừa chạy nàng vừa thét to :
_ Bá bá ...bá ơi …
Tuy mệt gần đứt hơi , nhưng Mặc huynh bật ngay dậy , hắn nắm lấy vai áo của Triệu cô nương , cái nắm chặt làm áo nàng toạc một mảnh , một chút vai trần trắng mịn hiện ra làm Mặc huynh ngơ ngẩn mất một phần mười giây , Triệu cô nương không còn màng đến chút trinh trắng vừa phô  ra của nàng , nàng vẫn chạy về phía cánh rừng lúp xúp , nơi chắc Bá bá của nàng đang thọ đại địch …
Từ xa cả hai đã nghe những tiếng ầm ỳ của chưởng lực , rồi lại nghe những tiếng vùn vụt của đao kiếm , chắc hẳn lão bá bá đã sử dụng thanh đao cụt của ông , Mặc Ưng Công nhìn thấy sư phụ của hắn đang hết sức chống đở với một tên áo đen , tên này bịt kín mặt , vóc người của hắn cao lớn khác thường , tên thứ hai cũng trong bộ dạng như tên thứ nhất ,hắn đang đứng lược trận trên một mô đất , lúc này Triệu Hoàng Lam đã chạy được gần đến ông lão , chỉ còn dăm trượng là nàng có thể lọt vào vùng chưởng lực của cả hai , Mặc Ưng Công cố hết sức đễ bắt kịp nàng , nhưng không được , nàng đã chạy ngay vào phía sau lưng của Triệu lão , ngay lúc này Triệu lão đã kịp nhìn thấy cháu gái cưng của mình quay lại , lão hét lên một tiếng đầy căm giận và  đẩy ra một chưởng ghê hồn với mười thành công lực , chưởng ảnh và chưởng lực dâng ào ạt , một con trốt xoáy màu xanh thẩm rồi chuyển sang màu sáng chói dồn dập dồn đến tên to cao , hắn đã phải tung chưởng vừa đở chưởng lực của Triệu lão và tay kia y phải tung ra một chưởng lực cũng xanh thẩm không kém đễ chặn đao quang sáng chói cùng với tiếng vùn vụt của không khí bị chẻ nhanh như chớp , cả hai luồng ảnh chưởng và đao quang đang  lao đến tên này cực nhanh …
Lợi dụng lúc tên to cao đang lúng túng trước đòn tấn công ghê hồn của Triệu lão ,lão quay sang hét lớn với Mặc huynh :
_ Giữ lấy Triệu nhi , giữ lấy ...sau này ...chạy đi …
Mặc Ưng Công cũng vội tung một chưởng lực cũng hết sức mười thành công lực , nhưng công lực của y yếu xìu , chưởng ảnh chớp chớp mấy cái rồi tắt , lúc này Triệu cô nương đã dừng lại , có lẽ nàng đã hết hơi sức , nàng té nhào ra đất , mừng quá , Mặc Ưng Công vội thu chưởng , hắn chớp lấy ngang hông của Triệu cô nương rồi quay đầu chạy thục mạng …
Khi hắn vừa quay đi thì bên tai mình hắn cũng vừa nghe Triệu sư phụ thét lên một tiếng vừa hận thù vừa bi ai , tiếng thét của một người đã đến hồi tuyệt lộ , ảnh chưởng chớp lên rừng rực , không gian tràn ngập những tiếng ầm ỳ , Mặc huynh vẩn cứ chạy , chạy miết , y biết thế là hết , sư phụ của y không thể sống sót , nhưng y thì cần phải sống , cô gái nhỏ răng huyền mà y đang cắp bên hông đây cũng cần phải sống , lời của Triệu lão vẩn vang động trong tai của hắn , nó như một lời trăn trối , Mặc huynh phải thực hiện và thực hiện tốt , không biết sau này hắn có phải trả thù cho sư phụ không , chắc không thể vì hắn quá yếu , hắn thọ giáo sở học của Triệu lão nhưng công phu vẩn còn quá yếu nếu so với bọn đại địch khi nảy … những ý tưởng chớp nhanh trong đầu của Mặc Ưng Công càng làm cho hắn chạy nhanh hơn , khi người ta đang cứu lấy bản thân mình , người mình yêu qúi thì cái năng lực đó quả là không tưởng tượng được …

còn tiếp...

Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng 

Sep 10, 2012

QUỶ CỐC HỒI 50.b MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG .


QUỶ CỐC  HỒI 50.b MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG .


 
Mặc Ưng Công biết rằng ông lão có mòi chịu rồi , Mặc huynh ngồi im chịu trận ông lão bóp nắn vai lưng , rồi lại nắn gân cốt của hắn , một hồi ông lão đứng lên thở ra một tiếng có vẽ như bất đắc dĩ nói :
_ Thôi được , ta cho ngươi theo , nhưng ngươi phải tuân thủ tuyệt đối một vài qui củ của chúng ta …
Mặc Ưng Công nhỏm ngay dậy mừng như bắt được vàng ồ mà không còn hơn vàng chứ lỵ , cả đời y chỉ mong có võ công đao kiếm chứ y đâu có mong tiền bạc , Mặc huynh lại sụp xuống y vái lạy ông lão hai ba cái liên tiếp , thái độ rất chân thành , y lắp bắp nói không thành câu :
_ Đệ ….tử   đệ ...tử  cảm tạ ….sư phụ …
Ông lão chợt cười lớn :
_ Chưa đâu , mi chưa hẳn là đệ tử của ta đâu , mi chỉ mới là thành viên của chúng ta thôi… rày đây mai đó kiếm ăn lưu lạc khắp nơi trên cái đất trung nguyên này là số kiếp mà ngươi đã chọn , cũng như chúng ta vậy …
Mặc huynh vẫn khấu đầu lia lịa , y nói một hơi :
_ Đệ tử nguyện đi theo sư phụ , sư phụ ở đâu ...đệ ...tử ...đệ tử ở đó ( chỗ này Mặc huynh nhà ta hơi lắp bắp ngọng một tí )
Ông lão lại cười lớn , ông vuốt râu một cái rồi thủng thẳng nói :
_ Từ nay mi kêu ta là Triệu lão bá là được rồi …
_ Vậy tôn danh của sư phụ là ...là …. ( Mặc Ưng Công hỏi tiếp )
_ Ta là Triệu Trọng Thuật người Giao Châu  , con dân Nam Việt Vương …
Mặc Ưng Công quả tình chẳng biết cái quận Giao châu nó nằm ở cái chổ nào và cái ông vua gì gì tên là Nam Việt Vương kia là ai và cái tên khó đọc nghe lạ tai của ông lão , nhưng hắn thấy mắt của Triệu lão long lanh khi nói đến những cái tên ấy thì hắn cũng lật đật nói theo :
_ Con sẽ về Giao Châu bái tổ , con sẽ coi cái xứ ...xứ ...Nam gì đó là đất tổ tiên … vì con ...không cha mẹ , không quê quán ...sư phụ ôi … ( đến đây thì Mặc Ưng Công cám cảnh thật sự , hai mắt của hắn ứa nhè nhẹ một giọt nước mắt hiếm hoi mà có lẽ lâu lắm rồi không còn chảy ra nữa …)
Triệu lão nhìn hắn , lão khẻ nói , giọng ôn tồn hơn :
_ Mi không cần phải coi ta là sư phụ , cũng không cần coi quê quán của ta là tổ tiên của mi , chỉ cần mi làm đúng và làm tốt mọi việc mi thấy cần làm là được rồi , thôi mi mau đi thu xếp đi , chúng ta sắp lên đường rồi đấy …
Nói xong Triệu lão phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên rồi ông bỏ đi về phía những con ngựa đang được chất hành lý của gánh sơn đông .
Mặc Ưng Công cũng lật đật đứng ngay lên , hắn vái ông lão một cái rồi chạy biến về phía thị trấn . Triệu Hoàng Lam từ nảy giờ nghe ông lão nói chuyện với Mặc Ưng Công nàng cũng cả cười rồi nói lớn với ông :
_ Bá bá từ nay có người đấm bóp rót nước rồi nhé , con không làm nữa đâu à nhe …
Triệu lão cả cười :
_ Sao bằng cháu yêu của ta chứ , cứ từ từ xem hắn ra sao đã …
 
Đoàn sơn đông mãi võ lên đường khi trời vừa hơi xế trưa một tí , họ phải đi nhanh đễ đến chiều tối là có thể kịp đến làng kế bên , ngủ vạ vật ăn cơm nắm chờ đến sáng mai lại tiếp tục chương trình biểu diễn …

Mặc Cung Chủ  hồi tưởng đến đây  thì lão bừng tỉnh , con đường võ nghiệp của lão đã bắt đầu như thế , lão không hề quên sư phụ đầu tiên của mình là Triệu lão , người dạy cho lão những thứ võ công kỳ bí huyền hoặc , trên đường rong ruổi chiếm một khoảng đời kha khá tuổi trẻ của lão là những lần dừng chân , những lần ăn cháo trừ cơm , là những lần vác nặng leo dốc , và trong quảng đời đó ánh lên một mảng sáng nhờ nhờ là  tình yêu của lão với cô cháu cưng của sư phụ , cô gái nhỏ yêu kiều ấy không biết có yêu lão không nhưng lão thì yêu cô nhiều lắm , và không chỉ có mình lão , vài võ sỹ trong đoàn cũng ngắm nghé cô nương bé tí răng đen óng ả , nhưng hình như cô bị “âm hàn băng chưởng” hay sao ấy , cô hình như chẳng yêu lão và cũng chẳng yêu ai , ôi trời , ai cô cũng cười vui vẽ , ai cô cũng quan tâm thế mới chết chứ , những võ sỹ trong đoàn lần lượt rơi rụng sau những lần dừng chân , có lẽ một phần vì những hy vọng về tình yêu của cô nương lụi tàn , vì một mái ấm bất chợt mở vòng tay ra chào đón …
 
Hôm đó , một ngày thu heo may , trời trong xanh lộng gió , lá cây xứ bắc này đã chuyển sang màu vàng cam , đâu đâu cũng một màu vàng có khi rực rở , có khi tàn úa , ông lão họ Triệu đã già lắm rồi , mấy năm nay ông đã yếu dần , môn khinh công thượng thừa nâng người lên đã không còn được cao như trước , đoàn chỉ còn vài người già yếu với tên mập đệ tử bất đắc dỉ và cô cháu yêu cũng đã ngấp nghé tuổi ế chồng , họ đã không còn đi đâu xa được nữa , chỉ quanh quẩn những thôn làng thị trấn của cái miền heo hút Lục Thần Sa , cái sa mạc như là hoang mạc thì đúng hơn với cư dân lạ lẩm , nói những thứ tiếng lạ lẩm mà ông lão và cả đoàn phải học mãi mới hiểu được , cuộc mưu sinh đi vào hồi tàn , ông lão hơn ai hết thấu hiểu tình cảnh của mình , ông muốn quay trở lại cố quận , nhưng chắc chắn không thể , ông không còn hơi sức để làm điều đó , cô cháu cũng đã mỏi mệt , nàng đâu còn những nụ cười lúng liếng má lúm đồng tiền răng đen đúng điệu Việt Thường ,tên mập cũng không còn mập ú , y đã ra dáng thanh niên phong trần chỉ hơi đẩy đà một tí thôi , cả đoàn dừng chân nơi một xóm Khiết Đan , ông lão hy vọng sẽ được một tảng thịt lớn đễ phơi khô dành cho những ngày giá rét sắp tới …
Từ sáng sớm , cả đoàn đã nổi chiêng trống ỏm tỏi ,  lác đác trong cái chợ chồm hổm vài người co ro trong heo may gió sớm, hửng hờ nhìn về cái đám sơn đông mãi võ chỉ một dúm người đang ra sức bắc loa tay kêu gào họ mua thuốc và đặc biệt là không cần phải trả bằng tiền , trả gì họ cũng lấy cả …
Mặc dù Triệu lão cũng đã cố gắng biểu diễn nhiều màn võ công kỳ bí tỷ như dao đâm không thủng , đốt đuốc không cần dùng mồi lữa ...nhưng buổi biểu diển vẫn thất bại thảm hại , cả buổi sáng mà cô nương sau khi cười đến muốn chẳng đóng miệng lại được mà cũng chỉ bán được vỏn vẹn có vài xu với một đấu gạo , vài con thú nhỏ mà người ta đem ra chợ …

Buổi trưa sau khi húp một vài chén cháo loảng , cả đoàn tạm nghỉ dưới một gốc cây đã trổ màu vàng úa , gió vẫn ào ạt thổi , những cơn gió mùa thu biên trấn sao mà lạnh thế , nó quất roi vào mặt , quất vào tim vào hồn , nó làm tan chảy những nổi niềm , những cơn gió đem về những nổi buồn như mùa thu , mùa của tàn tạ …

Bất chợt ông lão nghe một tiếng còi nho nhỏ , nó vang vang không biết từ đâu , thoảng nghe như tiếng ve sầu mùa hạ , nhưng bây giờ thì làm gì còn ve sầu chứ ? ông nhíu mày suy nghĩ , ông mơ hồ , ông lảng đảng , ông như cố nhớ ra một điều gì , một điều gì đã từ lâu tưởng mất , nhưng không nó không hề mất , nó ngủ quên hay nói đúng hơn nó chui trốn ẩn nấp đâu đó trong trí não ông , ông nghĩ ...lại nghĩ …
Bất chợt ông đứng lên , run lẩy bẩy , ông muốn kêu to nhưng không được , ông cố gắng … cố gắng ...rồi ông cũng kêu lên được giọng khàn đục đứt quảng :
_ Chạy mau , chạy mau con ơi …


còn tiếp ...
 

Sep 4, 2012

QUỶ CỐC HỒI 50.a MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC  HỒI  50.a   MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
 
Gánh xiếc còn biểu diễn vài tiết mục nữa rồi hạ màn , dân tình giải tán nhanh chóng , nhưng Mặc Trư Công nhà ta thì vẫn chưa về , lão cố nán lại dù lão biết mụ chủ lò mổ lợn đang chờ lão , số tiền bán thịt vẩn còn trong cạp quần , con dao và cái dùi cũng dắt nơi thắt lưng , ai nhìn qua cũng đều biết đó là Mặc Trư Công , “Sát Trư đại huynh” vô đối thủ của vùng này …
Trời đã trưa , khu chợ vắng teo , cô nương đang “ triển khai “  vật dụng nồi niêu xoong chảo , có lẽ cô đang chuẩn bị thổi cơm cho cả đoàn gần chục người ăn trưa , mặt trời đã hơi xế , đoàn mãi võ sơn đông bắt đầu tề tựu chung quanh mâm cơm có phần đạm bạc , một bầu rượu gạo chuyền tay nhau , có lẽ do thấm mệt nên chẳng ai nói với nhau lời nào , chỉ một loáng thì  bửa ăn đã xong , các võ sỹ ban sáng tỏa ra tìm bóng mát trong những mái tranh mục tồi tàn của khu chợ nghèo , cô gái cũng nhanh chóng thu dọn , lão trượng thăng thiên khi nảy cũng đang phe phảy chiếc  quạt làm bằng mo cau đã nhàu cũ thâm đen , một loại cây có lẻ khá lạ với vùng này . Mặc Trư Công nảy giờ núp trong một bụi rậm gần đó , lão muốn bái sư với ông lão Giao Châu kia , lão muốn học cái thứ võ công phi thường mà lão ông vừa thi triển khi nảy .
Vài khắc đã trôi qua , ông lão đã thiêm thiếp ngủ , Mặc lão bồn chồn , lão biết rằng chỉ một chốc nữa , nếu lão không về thì con mụ nặc nô sát thủ của “ sát trư đaị huynh “ sẽ đi tìm lão , và sẽ làm hỏng bét đại sự của lão , lão ngần ngừ một giây rồi quyết định …
Mặc lão lò dò chui ra khỏi bụi rậm , lão đi lom khom tiến đến nơi ông lão Giao Châu đang nửa nằm nửa ngồi trên cái sạp chợ tạm bợ đóng bằng những thân cây con đã cũ kỷ lắm . Mặc lão vẩn chưa biết mình phải thưa thốt thế nào , lão tằng hắng giọng , muốn thưa một câu …
Bổng nhiên lão bị xách ngược lên , đầu lão bật ra sau , thân hình lão bị lôi xềnh xệch về phía sau mất một trượng , một giọng nói quen quen nhưng lúc này nghe hơi nặng nặng cất lên :
_ Tên mập ú kia , ăn trộm hử ?
Lúc này lão mới ngước nhìn cái “động lực” làm lão tự động di chuyển đó là cô nương có hàm răng đen lóng lánh ban sáng , người mà lão không dằn lòng đặng đã nắm tay nàng một phát …
Ối trời ôi , thế là chết rồi , phen này thì nàng nhất định sẽ đòi lại công bằng bằng cách xoắn lấy cái tai lão , Mặc Trư Công hét lên một tiếng đau đớn làm vỡ tan cái tỉnh lặng ban trưa của cái chợ quê vắng vẽ không còn ai này .
Giao Châu lão trượng cũng giật mình tỉnh giấc , ông nhìn cái tên ụt ịt độ chừng hai mươi tuổi đang xoa lấy xoa đễ cái tai đang ửng đỏ của hắn .Bất giác ông cười lớn , cô nương Giao Châu thì đang gườm gườm hắn như  hổ cái chuẩn bị vồ mồi , con dao và cái dùi rơi ra khỏi thắt lưng hắn , bọc tiền hắn giắt kỷ nơi cạp quần cũng rơi ra , Mặc lão vừa xuýt xoa vừa cuống quýt vơ lấy bọc tiền , đồng tiền đi liền núm ruột có khác ,cảnh tượng bi hài của hắn làm ông lão không dằn được nên ông đã cười to , phước chủ may thày , “thần chợ” độ mạng hay sao nên ông lão không giận Mặc Trư huynh mà còn thấy tức cười , thế là hắn có hy vọng rồi …
Nghĩ thật nhanh như thế nên Mặc lão tận dụng ngay tình thế của mình , lão mọp ngay xuống miệng lắp bắp :
_ Tiểu điệt ...tiểu điệt ...không... không ăn trộm ạ , không... không ăn cắp ạ ...không không...
Ông lão thôi cười , ông nghiêm nét mặt hỏi hắn :
_ Thế mi định làm gì , ta giang hồ áo vãi không có gì cho mi ăn cắp đâu nhé.
Cô nương Giao Châu đá cho hắn một cái ngay mông , cú đá không mạnh lắm nên hắn chỉ nhăn nhó làm bộ ra chiều “đau lắm em biết lỗi rồi”.
_ Tên này ban sớm ….ban sớm...
Nàng ngập ngừng , nàng cũng thấy hơi kỳ kỳ , chắc là nàng hơi mắc cở khi nhớ đến cái nắm tay sổ sàng lúc sáng của tên mập ú này .
Ông lão khẻ nhíu mày một cái , ông nhìn sang cô nương rồi nhìn sang tên mập này , ông gằn giọng hỏi :
_ Ban sớm mi làm gì cháu gái ta thế ?
Tim của Mặc Ưng Công ( thôi bây giờ gọi là Mặc Ưng Công tên cúng cơm của hắn cho nó lịch sự ) rớt ra ngoài một cái bịch , hắn bổng dưng mất máu toàn diện , mặt hắn chuyển sang hệ xanh lè , lưỡi hắn líu lại , hắn ngọng nga ngọng nghịu , luống cuống :
_ Tiểu điệt  … hài nhi ( ! ) … không làm gì … đâu ạ …
Từ vai cháu tự phong hắn tự chuyển xuống hàng con đẻ làm cô nương cũng không dằn lòng được , nàng phì cười một cái ( hắn nghe nàng cười mới thánh thót làm sao , ôi hôm nay ta gặp may rồi , trong họa có phúc là đây , hay không bằng hên cũng là đây ) ông lão đang định gặng hỏi thêm thì lại thấy cô cháu cười như thế nên ông cũng dịu lại , ông dí nắm đấm vào mắt hắn dọa :
_ Mi mà chọc ghẹo nó thì không cần đến ta đâu nhé , cháu yêu của ta sẽ đánh tiết canh mi cho mọi người xơi đấy .
Mặc Công vội dập đầu lia lịa , ông lão thôi không  dọa hắn nữa , ông quay sang cháu gái :
_ Tiểu Triệu , thôi không đánh hắn nữa , con đi thu dọn đi , còn tên kia , không việc gì thì mi về đi , mẹ mi chờ cơm đấy .
Mặc lão đâu có bỏ lở dịp may này được , lão lắp bắp :
_ Tiểu điệt … tiểu điệt …
_ Mi muốn gì , nói lẹ đi , có chút xíu mà cũng không ra câu …
Ông lão mắng hắn , Mặc Ưng Công vội ngửng đầu nói một hơi :
_Tiểu điệt muốn bái sư ạ .
Ông lão tròn mắt nhìn hắn rồi ông ngửa mặt cười vang :
_Mi muốn làm đệ tử ta à ?
_ Vâng ..vâng ...đệ tử muốn... muốn …
Mặc lão hấp tấp nói ,lão còn bạo dạn ôm chầm lấy chân của ông lão Giao Châu ra chiều thống thiết lắm . Ông lão chẳng nói chẳng rằng hất mạnh Mặc Ưng Công ra , ông nghiêm giọng :
_ Mi có đủ sức cùng chúng ta dong ruổi ngàn dặm , không đâu là nhà , đói khát thường như cơm bửa không hử , hay mi chỉ nóng máu anh hùng rơm vài hôm rồi lại kêu than hay bỏ trốn   …
Ông vừa nói vừa cười nhạt , rụt ngay chân mình lại  , ông co giò đạp ngay vào lưng Mặc Ưng Công một cái làm hắn chúi nhủi , Mặc Ưng Công vẩn không chịu thua , y lại ôm chầm lấy chân ông lão , y lắp bắp :
_  Xin nhận đệ tử , đệ tử nguyện theo hầu hạ sư phụ đến chết thôi …
Nói đến đây chợt Mặc Ưng Công ngó dáo dát dường như y sợ ai nghe thấy ,ông lão nghe hắn tha thiết đến như thế thì cũng hơi động lòng , ông ngồi xuống nghiêm nghị nhìn Mặc Ưng Công rồi ôn tồn nói :
_ Bình sinh lão phu không nhận đệ tử , những huynh đệ nhà ngươi thấy ở đây thật ra họ là đồng hành mưu sinh cùng ta thôi , môn phái này thật ra không có ai là sư phụ ,   đệ tử cả , chỉ có cháu gái ta là Triệu Hoàng Lam là chân truyền của ta mà thôi …
Mặc Ưng Công thất vọng quá , y lăn ra đất , dảy dụa kêu rên rồi y chồm ngồi dậy khấn đầu lạy tế ông lão Giao Châu , y thống thiết :
_ Sư phụ ôi , nhận đệ tử đi , đệ tử nhất quyết theo học dù cho có vào rừng gươm ra biển dầu thì cũng quyết không từ nan , ( rồi y lại lý sự ) không lẽ chân truyền của sư phụ chỉ mình tiểu cô nương , một mai cô lấy chồng thì lại thất truyền , còn ai nhang khói lưu giữ tuyệt đỉnh công phu , ngàn năm có một của sư phụ …
Ông lão bất giác nhíu mày , y nói không phải không có lý ,công phu của lão do một sư phụ từ phương xa , rất xa không hiểu thế nào và bằng cách gì mà ngài  ( thân phụ của ông vẫn kính cẩn gọi như thế ) lại có mặt tại cố quận Giao Châu xa xôi này , ngài đã dừng chân nơi vùng đất đầy núi non hiểm trở , sông sâu với những bầy thuồng luồng hung dữ chỉ chực nhai ngấu nghiến những ai vô phúc rơi xuống dòng nước xiết …
Một khoảnh khắc nhớ về cố hương , người cũ làm cho gương mặt ông lão giản nhẹ ra , Mặc Ưng Công đoán rằng lời mình vừa nói có chút tác động đến ông rồi , hắn lại phục xuống và nói một hơi :
_ Đệ tử cũng sẽ về lại quê tổ , bái kiến tổ phụ , sư tổ nếu người còn tại thế , đệ tử nguyện làm rạng danh Giao Châu Việt Thường , một lời sắt son không hề thay đổi , nếu làm trái thì trời tru đất diệt …
Ông lão vẫn trầm ngâm , có lẽ tâm hồn ông đang quay gót trở về nơi chôn nhau cắt rún , những núi cao , sông sâu rừng xanh ngút ngàn , những thanh niên vạm vỡ mình đầy những hình xâm rồng chim , tiếng voi gầm vang lẩn trong tiếng hò reo khói lữa mịt mù , những hình ảnh , tiếng nói từ sâu thẳm tâm can chợt bừng sáng vang động trong tâm hồn ông , bất giác ông thấy cái gả mập ú đang lăn lộn trước mặt ông đây cũng có chút phần đáng mến , cũng có chút phần thông minh , ranh mảnh , thôi thì cứ cho hắn đi theo xem sao cái đã , cũng chưa muộn nếu cần phải tống khứ hắn , ta thu nạp được thì phế bỏ cũng không khó …
Nghĩ đoạn ông lão cúi xuống nhẹ tay đở Mặc Ưng Công đứng lên , nhìn vào mắt hắn , lại nhìn tướng tá của hắn , ông khẻ nắn gân cốt huyệt đạo của hắn , rồi ông lại thò tay chạm nhẹ vào hai huyệt nhâm đốc của Mặc Ưng Công , ông hơi nhíu mày rồi lại gật gù một tí , kể ra tên mập này cũng có chút khí lực , mạch của y cũng khá thông diệu , có thể luyện công được , tên này lại thông minh ranh mảnh thể hiện trí lực của hắn cũng không đến nổi nào , thôi thì tạm nhận hắn làm hầu nhân trước đã …

còn tiếp...
Hoang Đàng Tiên Sinh