Sep 10, 2012

QUỶ CỐC HỒI 50.b MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG .


QUỶ CỐC  HỒI 50.b MẶC LÃO BÁI SƯ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG .


 
Mặc Ưng Công biết rằng ông lão có mòi chịu rồi , Mặc huynh ngồi im chịu trận ông lão bóp nắn vai lưng , rồi lại nắn gân cốt của hắn , một hồi ông lão đứng lên thở ra một tiếng có vẽ như bất đắc dĩ nói :
_ Thôi được , ta cho ngươi theo , nhưng ngươi phải tuân thủ tuyệt đối một vài qui củ của chúng ta …
Mặc Ưng Công nhỏm ngay dậy mừng như bắt được vàng ồ mà không còn hơn vàng chứ lỵ , cả đời y chỉ mong có võ công đao kiếm chứ y đâu có mong tiền bạc , Mặc huynh lại sụp xuống y vái lạy ông lão hai ba cái liên tiếp , thái độ rất chân thành , y lắp bắp nói không thành câu :
_ Đệ ….tử   đệ ...tử  cảm tạ ….sư phụ …
Ông lão chợt cười lớn :
_ Chưa đâu , mi chưa hẳn là đệ tử của ta đâu , mi chỉ mới là thành viên của chúng ta thôi… rày đây mai đó kiếm ăn lưu lạc khắp nơi trên cái đất trung nguyên này là số kiếp mà ngươi đã chọn , cũng như chúng ta vậy …
Mặc huynh vẫn khấu đầu lia lịa , y nói một hơi :
_ Đệ tử nguyện đi theo sư phụ , sư phụ ở đâu ...đệ ...tử ...đệ tử ở đó ( chỗ này Mặc huynh nhà ta hơi lắp bắp ngọng một tí )
Ông lão lại cười lớn , ông vuốt râu một cái rồi thủng thẳng nói :
_ Từ nay mi kêu ta là Triệu lão bá là được rồi …
_ Vậy tôn danh của sư phụ là ...là …. ( Mặc Ưng Công hỏi tiếp )
_ Ta là Triệu Trọng Thuật người Giao Châu  , con dân Nam Việt Vương …
Mặc Ưng Công quả tình chẳng biết cái quận Giao châu nó nằm ở cái chổ nào và cái ông vua gì gì tên là Nam Việt Vương kia là ai và cái tên khó đọc nghe lạ tai của ông lão , nhưng hắn thấy mắt của Triệu lão long lanh khi nói đến những cái tên ấy thì hắn cũng lật đật nói theo :
_ Con sẽ về Giao Châu bái tổ , con sẽ coi cái xứ ...xứ ...Nam gì đó là đất tổ tiên … vì con ...không cha mẹ , không quê quán ...sư phụ ôi … ( đến đây thì Mặc Ưng Công cám cảnh thật sự , hai mắt của hắn ứa nhè nhẹ một giọt nước mắt hiếm hoi mà có lẽ lâu lắm rồi không còn chảy ra nữa …)
Triệu lão nhìn hắn , lão khẻ nói , giọng ôn tồn hơn :
_ Mi không cần phải coi ta là sư phụ , cũng không cần coi quê quán của ta là tổ tiên của mi , chỉ cần mi làm đúng và làm tốt mọi việc mi thấy cần làm là được rồi , thôi mi mau đi thu xếp đi , chúng ta sắp lên đường rồi đấy …
Nói xong Triệu lão phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên rồi ông bỏ đi về phía những con ngựa đang được chất hành lý của gánh sơn đông .
Mặc Ưng Công cũng lật đật đứng ngay lên , hắn vái ông lão một cái rồi chạy biến về phía thị trấn . Triệu Hoàng Lam từ nảy giờ nghe ông lão nói chuyện với Mặc Ưng Công nàng cũng cả cười rồi nói lớn với ông :
_ Bá bá từ nay có người đấm bóp rót nước rồi nhé , con không làm nữa đâu à nhe …
Triệu lão cả cười :
_ Sao bằng cháu yêu của ta chứ , cứ từ từ xem hắn ra sao đã …
 
Đoàn sơn đông mãi võ lên đường khi trời vừa hơi xế trưa một tí , họ phải đi nhanh đễ đến chiều tối là có thể kịp đến làng kế bên , ngủ vạ vật ăn cơm nắm chờ đến sáng mai lại tiếp tục chương trình biểu diễn …

Mặc Cung Chủ  hồi tưởng đến đây  thì lão bừng tỉnh , con đường võ nghiệp của lão đã bắt đầu như thế , lão không hề quên sư phụ đầu tiên của mình là Triệu lão , người dạy cho lão những thứ võ công kỳ bí huyền hoặc , trên đường rong ruổi chiếm một khoảng đời kha khá tuổi trẻ của lão là những lần dừng chân , những lần ăn cháo trừ cơm , là những lần vác nặng leo dốc , và trong quảng đời đó ánh lên một mảng sáng nhờ nhờ là  tình yêu của lão với cô cháu cưng của sư phụ , cô gái nhỏ yêu kiều ấy không biết có yêu lão không nhưng lão thì yêu cô nhiều lắm , và không chỉ có mình lão , vài võ sỹ trong đoàn cũng ngắm nghé cô nương bé tí răng đen óng ả , nhưng hình như cô bị “âm hàn băng chưởng” hay sao ấy , cô hình như chẳng yêu lão và cũng chẳng yêu ai , ôi trời , ai cô cũng cười vui vẽ , ai cô cũng quan tâm thế mới chết chứ , những võ sỹ trong đoàn lần lượt rơi rụng sau những lần dừng chân , có lẽ một phần vì những hy vọng về tình yêu của cô nương lụi tàn , vì một mái ấm bất chợt mở vòng tay ra chào đón …
 
Hôm đó , một ngày thu heo may , trời trong xanh lộng gió , lá cây xứ bắc này đã chuyển sang màu vàng cam , đâu đâu cũng một màu vàng có khi rực rở , có khi tàn úa , ông lão họ Triệu đã già lắm rồi , mấy năm nay ông đã yếu dần , môn khinh công thượng thừa nâng người lên đã không còn được cao như trước , đoàn chỉ còn vài người già yếu với tên mập đệ tử bất đắc dỉ và cô cháu yêu cũng đã ngấp nghé tuổi ế chồng , họ đã không còn đi đâu xa được nữa , chỉ quanh quẩn những thôn làng thị trấn của cái miền heo hút Lục Thần Sa , cái sa mạc như là hoang mạc thì đúng hơn với cư dân lạ lẩm , nói những thứ tiếng lạ lẩm mà ông lão và cả đoàn phải học mãi mới hiểu được , cuộc mưu sinh đi vào hồi tàn , ông lão hơn ai hết thấu hiểu tình cảnh của mình , ông muốn quay trở lại cố quận , nhưng chắc chắn không thể , ông không còn hơi sức để làm điều đó , cô cháu cũng đã mỏi mệt , nàng đâu còn những nụ cười lúng liếng má lúm đồng tiền răng đen đúng điệu Việt Thường ,tên mập cũng không còn mập ú , y đã ra dáng thanh niên phong trần chỉ hơi đẩy đà một tí thôi , cả đoàn dừng chân nơi một xóm Khiết Đan , ông lão hy vọng sẽ được một tảng thịt lớn đễ phơi khô dành cho những ngày giá rét sắp tới …
Từ sáng sớm , cả đoàn đã nổi chiêng trống ỏm tỏi ,  lác đác trong cái chợ chồm hổm vài người co ro trong heo may gió sớm, hửng hờ nhìn về cái đám sơn đông mãi võ chỉ một dúm người đang ra sức bắc loa tay kêu gào họ mua thuốc và đặc biệt là không cần phải trả bằng tiền , trả gì họ cũng lấy cả …
Mặc dù Triệu lão cũng đã cố gắng biểu diễn nhiều màn võ công kỳ bí tỷ như dao đâm không thủng , đốt đuốc không cần dùng mồi lữa ...nhưng buổi biểu diển vẫn thất bại thảm hại , cả buổi sáng mà cô nương sau khi cười đến muốn chẳng đóng miệng lại được mà cũng chỉ bán được vỏn vẹn có vài xu với một đấu gạo , vài con thú nhỏ mà người ta đem ra chợ …

Buổi trưa sau khi húp một vài chén cháo loảng , cả đoàn tạm nghỉ dưới một gốc cây đã trổ màu vàng úa , gió vẫn ào ạt thổi , những cơn gió mùa thu biên trấn sao mà lạnh thế , nó quất roi vào mặt , quất vào tim vào hồn , nó làm tan chảy những nổi niềm , những cơn gió đem về những nổi buồn như mùa thu , mùa của tàn tạ …

Bất chợt ông lão nghe một tiếng còi nho nhỏ , nó vang vang không biết từ đâu , thoảng nghe như tiếng ve sầu mùa hạ , nhưng bây giờ thì làm gì còn ve sầu chứ ? ông nhíu mày suy nghĩ , ông mơ hồ , ông lảng đảng , ông như cố nhớ ra một điều gì , một điều gì đã từ lâu tưởng mất , nhưng không nó không hề mất , nó ngủ quên hay nói đúng hơn nó chui trốn ẩn nấp đâu đó trong trí não ông , ông nghĩ ...lại nghĩ …
Bất chợt ông đứng lên , run lẩy bẩy , ông muốn kêu to nhưng không được , ông cố gắng … cố gắng ...rồi ông cũng kêu lên được giọng khàn đục đứt quảng :
_ Chạy mau , chạy mau con ơi …


còn tiếp ...
 

0 nhận xét:

Post a Comment