Chương Lâm đã mất cả ngày hôm sau đễ đi thăm dân tình , nghe ngóng mọi chuyện , hầu như chẳng ai nói gì mới hơn so với thông tin ban đầu mà chàng nghe được từ các bô lão trong lều của Ô Lạp Nan Xích tộc chủ Hắc Câu Nhỉ.
Chàng cũng cố tìm lại cô bé mấy hôm trước , nhưng quái lạ là chàng chẳng tìm thấy , Chương Lâm cố nặn óc đễ nhớ lại nhân dạng cô nhỏ chừng 10 tuổi đổ lại , khốn nổi chàng không thể nhớ rỏ lắm , mà cũng chẳng có cô bé nào còn nhớ là đã gặp chàng , coi như công cuộc “ do thám “ công khai của Chương Lâm hoàn toàn tắc tị .
Đến ngày thứ ba thì chàng quyết định rời đi , nhưng mà đi đâu là quyết định khó khăn cho Chương Lâm , theo lời cô bé thì Vương Tường đi với Triệu mẫu ( Chương Lâm bắt đầu kêu Triệu Hoàng Lam là Triệu mẫu , con rể mà lỵ ! ) và đi về hướng Thiên Sơn mới là kỳ chứ , sau khi có vẻ Đại Giáo Chủ đã biết về mối quan hệ giữa chàng và Vương Tường , chàng cũng đã bẩm trình với Giáo Chủ về điều này , ông không nói gì cả , Chương Lâm đoán ông cũng đã thử tìm kiếm , nhưng không thấy gì , bây giờ chẳng nhẽ chàng lại quay về đường cũ thì kỳ cục quá .
Chương Lâm vừa thu xếp mấy món thịt mà các bà lão thân tặng đại phu đem theo dùng bữa đễ đi đón lão tộc chủ và Vương tiểu thư như chàng nói , Chương Lâm thừ người ra nghĩ ngợi , chàng thử điểm lại các địa danh nằm trên quảng đường từ Hắc Câu Nhỉ đi Thiên Sơn xem thử họ có thể rẽ vào đâu chăng ?điều này phải dựa trên giả thuyết là cô bé nói đúng và không lừa gạt chàng , một cô bé Khiết Đan thì chắc không dối trá chàng chỉ hy vọng là cô bé đó chưa bị hay là chỉ bị chi phối chút ít của Diệt Hồn Bại Não bí thuật , như vậy chỉ còn cách là chàng vừa đi vừa dò la xem thế nào , thật là một cuộc tìm kiếm xem chừng vô vọng !
Con Huyết Câu mấy hôm nay được nghỉ khỏe lại ăn no nên có vẻ sung sức , nó chực chồm lên dậm cái chân trước xuống nền đất còn loang lổ tuyết và hí một tràng nghe oai phong trong gió sớm khi Chương Lâm đặt cái yên lên lưng , chàng vổ nhẹ cái cổ to của nó rồi khẻ nhún người thót lên yên , vài người Khiết Đan quay nhìn chàng , có người còn giơ tay chào chàng , Chương Lâm không ngoái lại , chàng chỉ giơ cánh tay trái lên như một cử chỉ đáp lại rồi thúc con Huyết Câu vút đi …
Chương Lâm đi được chừng một canh giờ thì chàng đã thấy những túp lều nhỏ nhỏ của một nhóm du mục Khát Chân nào đấy đang hạ trại ngay trên đường đi của chàng, Chương Lâm ghìm cương con Hắc Câu , con ngựa hiểu ý chàng , nó chạy chậm dần và bây giờ cả hai thong thả như kẻ nhàn du tản bộ hóng gió đông cuối mùa . Chương Lâm dừng ngay trước một chiếc lều đầu tiên , chàng ghìm hẳn con ngựa lại và tuột xuống cung tay cất giọng ồm ồm của dân du mục hỏi một ông trung niên đang gọt gọt đẻo đẻo một khúc cây ắt hẳn để làm bẫy thú :
_ Các hạ , xin cho hỏi đây là ….chàng bỏ lửng câu hỏi ý chừng để vị trung niên trả lời .
Gả trung niên ngước lên nhìn chàng , hắn nheo đôi mắt bé tí như kẻ chỉ đặc trưng của dân sa mạc, lặng thinh mất một giây rồi thủng thẳng hỏi lại Chương Lâm :
_Khách quan chẳng hay từ đâu tới ?
Chương Lâm hơi chột dạ mất một phần trăm giây , nhưng chàng trấn tỉnh kịp thời , nở một nụ cười nhàn nhạt , chàng trả lời cũng cái giọng ồm ồm như lúc nãy :
_ Tại hạ từ Thạch Hãn Hà muốn ghé Thiên Sơn mua một ít sâm và đuôi dê núi …
Gả trung niên lại nheo mắt nhìn chàng dường như muốn đánh giá trọng lượng của câu trả lời , hắn e hèm một tiếng rồi thủng thẳng trả lời sau khi cuối xuống nhìn khúc cây của hắn :
_ Đây là Tiểu Kha Mãn , khách quan có muốn mua len không ?
Dĩ nhiên là không rồi , Chương Lâm nhủ thầm như thế , nhưng chàng phải đóng cho tròn vai thương buôn chứ , Chương Lâm lấy giọng xởi lởi , chàng cất tiếng trả lời vui vẽ :
_Len ư ? đợi tại hạ quay lại rồi sẽ xem len của huynh thế nào đã.Chàng đổi xưng hô với hắn .
_ Nếu quý quan không ngại thì dừng chân một hôm ngày mai đi Thiên Sơn cũng chưa muộn mà . Hắn cũng đổi cách xưng hô với chàng.
_ Ô không , tại hạ cũng cần phải đi sớm tí chút , chậm chân thì mùa xuân đến nhanh nhiều bạn hửu thương hồ rồi giá cả nữa huynh à .
Gả trung niên gật gù ra chừng hiểu điều Chương Lâm nói , hắn ngước lên nhìn chàng và nở nụ cười đầu tiên trong ngày nói vui vẽ :
_Vậy ít nhất cũng mất ba bốn ngày thì quý quan mới trở lại nơi này , chưa chừng lúc ấy chúng tôi lại lùa gia súc đi mất .
Chương Lâm cũng cười to , chàng cung tay ra chừng muốn bái biệt :
_Tại hạ sẽ cố gắng quay lại sớm nhất đễ xem len của huynh chứ , à mà không dám huynh có gặp một cô gái và một người phụ nữ mặc quần áo đen đi qua đây vài hôm trước không ? Chương Lâm hỏi với giọng hơi hửng hờ một tí .
Gả trung niên hơi nhíu mày , hắn đưa tay chỉ về hướng bắc nói :
_ Dường như hôm ấy có hai người đi qua đây , không rỏ nam nữ , họ đi có vẻ gấp lắm...
Hắn quay nhìn chàng như muốn hỏi ai thế .
Chương Lâm cười khà khà , chàng vui vẻ hơi thái quá đáp lời :
_ Đối thủ của tại hạ đấy , thôi chào huynh nhé …
Vừa nói xong Chương Lâm tót lên lưng ngựa một cách nhanh nhẹn , chàng thúc con Hắc Câu , nó hí nhỏ một tiếng rồi chạy bay biến theo hướng tên trung niên vừa chỉ .
Gả trung niên hơi hoang mang nhìn theo Chương Lâm , “ chà , thương nhân mà cứ như là cao thủ ấy nhỉ “ …
Chương Lâm và Hắc Câu chẳng mấyy chốc đã chạy khỏi tầm mắt của Tiểu Kha Mãn , chàng thoáng nghĩ :
_ “ Nếu hắn nói đúng thì giờ này có lẻ Vương muội đang quanh quẩn vùng Thiên Sơn , nhưng tại sao không ai trong Thiên Ma phát hiện được , “....
Chương Lâm miên man trong suy nghĩ về Vương Tường , chàng thắc mắc không biết bà lão dẩn nàng đi về Thiên Sơn là có ý gì , Vùng Thiên Sơn rộng lớn , nơi ngọn núi có đỉnh Thiên Ma Lảnh của Thiên Ma Thần Gíao thì quay về hướng nam , nếu chàng đi vòng ra phía sau của cụm núi này thì mất ít nhất cũng 10 ngày , và phía đó là vùng biên cương không có người ở của xứ Nga La Tư , những người tương tự mấy ông sư Đại Pháp Tự …
Ngẫm nghĩ thêm một chút Chương Lâm nhận ra là mình có thể bị theo dỏi , nếu chàng bị theo dỏi và bà cả ( chàng tự gán cho bà dẩn Vương Tường là bà cả , bà dẩn ông Ô Lạp Nan Xích đi là bà hai , xem ra thì “đàn ông chúng mình “ thường đi theo bà hai nhể !) là cường địch thì chỉ có một cách là làm sao cho cường địch lộ diện thì chàng mới có cơ may tiếp cận ….à mà tiếp cận ai nhể , thôi cứ thực hiện đại cho rồi , tới đâu thì tới !
Chương Lâm cho Hắc Câu phi chậm lại , chàng đi không hẳn là thong thả nhưng cũng không phải là gấp gáp lắm , đến đâu thấy xóm nào Chương Lâm cũng hỏi thăm Vương Tường và bà Cả , thế là chàng nhận một đống thông tin , người chỉ về hướng bắc , kẻ lại chỉ hướng nam , người thì mô tả Vương Tường như một thiên kim tiểu thư lộng lẩy , kẻ lại cho rằng nàng là một ả béo phục phịch lại còn răng vẩu , thôi thì đủ kiểu làm Chương Lâm mất phương hướng , xem ra cái kế hoạch của chàng phá sản mất .
Đến ngày thứ tư thì Chương Lâm nhà ta chẳng còn hơi sức đâu đễ mà hỏi thăm rồi lại phải sáng tác những câu chuyện ly kỳ về thân thế sự nghiệp của mình , có kẻ còn hỏi nguồn gốc xuất thân lý lịch ba đời của chàng làm chàng hãi quá , chẳng nhẻ lại khai là mình là Thiên Ma à , mình là đại phu có cô vợ Việt Thường à , có bà già vợ răng đen hạt huyền à ? mệt mỏi quá nên Chương Lâm hôm nay chẳng buồn ghé vào cái nhóm lều lác đác có mấy đứa con nít tròn ủm đang lăng xăng chơi đùa .
Chàng thong thả ngán ngẩm đi qua bọn chúng , bọn con nít ngừng chơi một tí rồi quay đầu nhìn chàng , một đứa con gái bé tí lúc lắc hai cái bím tóc chu cái mỏ nhọn ra trêu chàng làm cả bọn chúng cười ồ lên . một thằng nhóc bạo dạn hơn chạy theo nắm cái đuôi ngựa đang lất qua phất lại của con Huyết Câu , Huyết Câu nhà ta chắc cũng nản lắm rồi nên cũng chẳng buồn phản ứng gì cả .
Cả bọn nhóc coi bộ có đề tài chơi đùa mới nên tỏ ra rất phấn khích , vài đứa chạy theo bắt chước thằng nhóc , chúng cố sờ vào Hắc Câu , Hắc Câu hôm nay tỏ ra yêu trẻ khác thường chẳng thèm phản ứng tí nào cả , bọn nhóc càng được thể , chúng vừa đi vừa gác tay nhau lên trên vai của nhau vừa gào to :
_ Thiên Cung xuất thế , Thiên hạ thái bình
_ Thiên Cung xuất thế , Thiên Ma tan tành
_ Thiên ….
Thiên gì nữa thì Chương Lâm chẳng còn nghe được vì chàng đang bị choáng , hai tai chàng lùng bùng , tim chàng cơ hồ ngưng đập , tay chàng không còn ghìm được cương con Hắc Câu , nói dài dòng nhưng thực sự điều này chỉ xảy ra trong một phần trăm giây thôi...
còn tiếp...
HĐTS - VMH
0 nhận xét:
Post a Comment