QỦY CỐC HỒI 65b Tử Thi - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Khúc Chương Lâm đã dậy từ sáng sớm, những ngày này gió xuân đã bắt đầu réo rắt ,những người Khiết Đan của Khốt Lục Đa còn dậy sớm hơn chàng , họ đang lục tục chuẩn bị lùa gia súc ra những cánh đồng cỏ , tuyết đã tan từ vài ngày nay , con đường chàng đi qua đã trở nên lầy lội , những mầm xanh tươi he hé trên cành tùng , cành bách trong gió sớm rào rạt làm Chương Lâm cảm thấy dễ chịu một chút , đêm qua chàng trằn trọc không ngủ được , với suy luận của chàng thì Vương Tường yêu dấu đang gặp nguy hiểm vì cái bà cả đó chắc chắn không phải là mẹ nàng , tâm trí chàng ngổn ngang nhiều câu hỏi , liệu Vương Tường có biết như chàng biết hay không , hay là nàng vẫn đang tưởng rằng bà là mẹ ruột nàng ? và Ô lão cùng bà hai ( bà này có thể chính là Triệu Hoàng Lam ) họ cũng đi tìm Vương Tường và họ cũng theo con đường này ,như vậy chàng đâu còn tìm ở đâu khác , vấn đề bây giờ là chàng nên mau chóng rút ngắn khoảng cách trước tiên là với Ô tộc chủ và Triệu mẫu , dù sao có thêm người cùng tìm Vương Tường thì tốt hơn , chàng cũng sẽ có thêm thông tin và có thể trao cái thư của Giáo Chủ cho Triệu Hoàng Lam trước , sau đó sẽ tìm Vương cô nương sau vậy .
Suy nghĩ cặn kẻ như thế Chương Lâm bất chợt thấy thoải mái , chàng vươn vai thở khì rồi quay vào chuẩn bị hành trang lên đường , con Huyết Câu cả đêm đứng ngoài lều ngủ gục hay sao mà trông nó có vẻ mỏi mệt , Chương Lâm ngó qua ngó lại chẳng thấy ai chú ý đến mình , chàng vận dụng cách không thẩm âm xem coi có ai thở khì khì chung quanh không , không có ai , Chương Lâm rút ngay cái đuôi hưu núi khô queo đưa ngay vào mồm Huyết Câu ,chàng thì thầm :
_ Thuốc bổ nhe mày …
Huyết Câu tợp một phát ,nhai mấy cái là xong cái món thuốc bổ của Chương Lâm , coi bộ thần dược hay sao mà chỉ mới trôi tọt xuống bao tử chưa đầy ba giây Huyết Câu đã dậm dậm chân mấy cái hí một tràng chấn động Khốt Lục Đa , Chương Lâm cuống quýt :
_Nhỏ thôi , mày làm cả xóm đổ ra xem rồi hỏi han thì có mà bể hết đấy .
Ngay lúc Chương Lâm vừa quay vào thì ông lão hôm qua đã xuất hiện lủ khủ với một tấm da cừu trên tay, thêm mấy cái đuôi hưu xỏ xâu , ông nở một nụ cười cầu tài niềm nở nói với chàng :
_Hôm qua lão đi tìm thêm cho khách quan mấy cái nữa này , vừa nói ông vừa giơ cái xâu đuôi hưu khô lên cao , con Huyết Câu coi bộ bén mùi quay phắt đầu lại thở một cái khì nhìn chăm chú tay ông lão , Chương Lâm hơi hoảng , chàng nói nhanh :
_Bá bá bán như hôm qua hay sao ?
Bá bá xem ra lái buôn gà mờ này không còn mặn với cái món đuôi nai này nữa à mà quên đuôi hưu núi chứ lỵ , bèn nở thêm một nụ cười hoan hỉ nói :
_Thôi bớt cho khách quan tí chút , bán hết đấy .
Chương Lâm liếc xéo Huyết Câu một phát rồi chàng ậm ừ :
_ Thôi bán rẻ cho vãn bối vậy . Chàng móc ra một cục bạc thỏi độ chừng 7, 8 lạng đưa cho ông lão rồi nhét vội xâu đuôi nai à không đuôi hưu núi vào bọc rồi chàng lại liếc con Huyết Câu thêm một cái ra chiều “ mày hên rồi nhé …”
Chương Lâm đi nhanh , đường lầy lội đôi khi cũng làm cả chàng và con Huyết Câu phải dắt bộ băng qua những đoạn sình lầy , chàng có Thiên Ma Cước Thủ thì cũng không phải là đáng ngại lắm , tuy nhiên Huyết Câu khó nhắc chân nổi nếu cứ sải vó ào ạt , vừa đi Chương Lâm vừa suy nghĩ về đích đến của chàng , đích đến của chàng dĩ nhiên là nơi đó phải có Vương Tường hay là Triệu Mẫu , như vậy chàng phải nhanh chóng bắt kịp một trong hai người ấy , chàng hy vọng là họ chưa đi đến nơi chốn mong muốn , một khi họ đến được nơi của mình thì chàng không còn có thể tìm ở đâu được nữa .
Chương Lâm thầm đếm hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ hôm chàng rời Hắc Câu Nhỉ , độ chừng bốn hoặc năm ngày nữa chàng sẽ ra khỏi vùng hoang mạc Lục Thần Sa và đi đến phía bắc dảy Thiên Sơn , nếu như thế thì chàng sẽ chẳng còn chổ nào mà đi vì theo thông tin thì Vương Tường đi về Thiên Sơn , chàng đi hết Thiên Sơn mà không tìm thấy thì chẳng lẻ phải lên từng ngọn núi của cả dảy Thiên Sơn mà tìm sao ? phải bọc trở lại Thiên Ma Lảnh nơi có Thiên Ma Thần Giáo của chàng sao ? vậy thì Vương Tường đi đâu ? thật là nhức đầu , mà cũng lạ nữa , đây là vùng lảnh địa của Thiên Ma Thần Giáo mà chàng không thấy một đồng đạo áo lam hoặc áo tím nào , có lẻ tất cả đã rút hết lên Thiên Ma chuẩn bị phòng thủ rồi chăng ? Chương Lâm lòng nóng như lửa đốt , bức thư của Giáo Chủ chưa đến tay Triệu hoàng Lam , chàng chưa gặp Vương Tường , cứ phải chạy theo con đường dẫn về phía bắc xa xôi mà giờ này chắc tuyết vẫn còn dày đặc...
Bổng con Huyết Câu hí khẻ một tiếng , Chương Lâm như bừng tỉnh , trước mặt chàng là một giòng nước đục ngầu đang tuôn chãy ào ạt , Chương Lâm thầm ước tính nó cũng phải rộng mấy trượng , con Huyết Câu dư sức phi qua , tuy nhiên chàng không biết giòng chảy mạnh như thế mấy ngày nay có xói mòn con đường quá không , nếu chàng và Huyết Câu sụp hố thì ướt hết và Huyết Câu có thể bị thương tích , Chương Lâm nhìn quanh , chàng thúc con Huyết Câu rẻ về phía phải để đi lên phía thượng nguồn của con suối bất ngờ này , băng qua chổ đấy có thể sẽ dễ dàng hơn …
Chương Lâm thúc Huyết Câu chậm rải đi lên mô đất , chàng đi được một đoạn chừng năm trượng thì quả nhiên con suối đã hẹp đi nhiều nhưng cũng xuất hiện thêm những giòng chảy nhỏ khác , những giòng chảy nhỏ đó đã hợp lại thành giòng nước to tràn qua con đường khi nảy , Chương Lâm thúc con Huyết Câu băng nhanh qua.
Chàng không mất bao nhiêu thời gian đễ băng qua những giòng chảy nhỏ đó , còn một giòng cuối cùng có chiều rộng chừng một trượng thì Chương Lâm phát hiện ra một vật , đúng hơn là một mảnh vải đang phất phơ trên một gốc cây mục có lẻ đã bị giòng nước cuốn theo …
Một mảnh vải nơi chốn đèo heo hút gió này quả là chuyện khá lạ , Chương Lâm ghìm ngay cương con Huyết Câu , chàng dùng thanh kiếm cong đeo bên hông trái khều mảnh vải , một mảnh tay áo Khiết Đan , chàng chăm chú nhìn mảnh vải còn khá mới , nó bị rách do đao kiếm , vết cắt còn khá rỏ lại chút máu thâm đen bên trong , và mảnh tay áo này là của đàn ông Khiết Đan , Chương Lâm nhíu mày “ chẳng lẻ là của Ô lão , …” chàng nhìn chăm chú hơn đường viền mảnh vải , đây hẳn là tay áo của một tay Khiết Đan chăn cừu dê , nó không có những vết chỉ thêu màu mè như của Ô lão , Chương Lâm tặc lưởi “ không có gì khá hơn …” chàng ngẩm nghĩ một chốc rồi cuối cùng nhét mảnh vải vào tay nải .
Chương Lâm thúc ngựa đi chậm rải xuống trở lại con đường , vừa đi chàng lại vừa miên man suy nghĩ , không biết chủ nhân tay áo này bây giờ ra sao nhể , tại sao hắn lại mất tay áo chứ , đánh nhau ? hẳn là thế , vậy thì hắn bị thương , hắn không chạy xa được , chung quanh đây có nhà cửa gì không , có xóm lều nào không nhỉ ? à mà tại sao đánh nhau , cướp chăng ? chắc không phải thế vì lúc này thương buôn chưa qua lại nhiều , vậy thì mâu thuẫn gì chăng , Chương Lâm chợt thấy mình ngây ngô quá , chuyện của ai mà mình quan tâm là gì , chàng thúc mạnh vào hông con Huyết Câu bắt đầu cuộc tìm kiếm đang đến hồi tuyệt vọng …
Con huyết Câu chồm lên , nó hí một tràng dài , hơi lạ à nghen , Chương Lâm nhử thầm , thường thì nó đâu có hứng bất tử vậy , thường thôi mà , con Huyết Câu chẳng những không chịu chạy đi theo cái thúc mạnh của Chương Lâm mà nó còn chồm lên một cái rồi lùi lại , miệng nó thở phì phì xem ra giận dử , Chương Lâm lấy làm quá , chàng nhìn xuống dưới chân , đâu có gì , chàng nhìn ra sdau , cũng đâu có gì , chàng nhìn về phía trước , à thì ra , nguyên nhân là đây …
Trước mặt chàng và Huyết Câu thấp thoáng mấy cái bóng , Chương Lâm nhìn kỷ thì ra ba con sói rừng đang ẩn hiện ngay bụi cây trước mặt chàng , bọn chúng đang giành nhau một miếng mồi , và đang ngước lên hằn học nhìn chàng và con Huyết Câu , Huyết Câu nhà ta thở phì phì chực chồm lên chẳng biết vì giận hay vì sợ , bọn chó rừng này cũng thường đột nhập các xóm lều du mục trộm dê con hay cừu non , đôi khi đói kém chúng cũng có thể tấn công trẻ em thậm chí người lớn đi một mình …
Con sói to nhất quắc mắt nhìn Chương Lâm , nó phát ra tiếng gầm gừ từ trong cổ họng , hám răng vàng khè nhe ra đầy dọa nạt , Chương Lâm khẻ cười một tí ,” chuyện nhỏ anh bạn à , tui phảy tay một cái là anh quay cu lơ chầu ông bà tổ tiên à nhe “ tuy nhiên chàng cũng xoay dây cương giục Huyết Câu rẻ đường khác , nhưng Chương Lâm khựng ngay lại …
Miếng mồi mà bọn sói đang chia sẽ là một cánh tay người ! một cánh tay người nhầy nhụa máu bùn đất , Chương Lâm buông ngay giây cương , chàng phóng lên không đưa ra một luồng chỉ phong như điện xẹt nhắm ngay con đầu đàn , rồi cả thân hình chàng trong chớp mắt đã đáp ngay xuống hiện trường chỉ cách bọn sói khi nảy chừng mười bước chân . Con sói to gào lên một tiếng rồi nhanh như cắt phóng nhanh vào rừng , hai con còn lại cũng quên ngay cánh tay đang ăn dở cụp đuôi chạy theo , phút chốc đã mất hút ...
còn tiếp
HĐTS - VMH
0 nhận xét:
Post a Comment