QUỶ CỐC HỒI 68a HANG GIÓ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Tình thế này thật là chí nguy , Chương Lâm chưa biết phải làm gì nếu bổng dưng cu cậu Huyết Câu nhảy xổ vô mừng đại ca bụi đời từ sáng mới về ,rồi đòi đuôi hưu đuôi nai thì có mà bể hết , không chừng có đánh nhau nửa chứ chẳng chơi , mà nếu đánh nhau thì ….Chương Lâm chắc lưởi “ không nhẻ lại phải ...giết hết bọn này à , không giết thì lộ , mà giết thì cũng chưa chắc giấu được bao lâu ? ! chàng không mặn lắm với chuyện giết người , đến giờ này chàng chỉ mới làm chết có bốn tên Giang Nam Ngủ Quái thôi mà , đang còn hoang mang thì Huyết câu đã xuống tới mép đường , Chương Lâm bổng thấy chớp nhòe qua đầu , chàng đứng bật dậy , nhảy tưng tưng rồi phóng nhanh qua bên kia đường , hai tay giơ lên khỏi đầu miệng la bài hãi :
_ Ôí ối , ngựa yêu ! ngựa ngoan ! mi đi đâu mà lâu quá vậy …
Con Huyết Câu chợt khựng lại , nó câm bặt ngay lập tức , trời đất ! đại ca mới đi có một buổi mà bổng mát dây rồi sao ta , bọn Hồ Đoản còn kinh ngạc hơn , ở đâu ra tên ăn mày ( sic ! ) ờ mà không phải ăn mày , “ nó “ đâu có mặc áo có túi to túi nhỏ , “ nó “ mặc đồ Khiết Đan giống như mình đang giả đây nè , mà tên này có con ngựa trông cũng được quá chứ . Bọn Hồ Đoản đứng lặng thinh nhìn Chương Lâm đang múa may lảm nhảm gì đấy với con ngựa , đàn cừu dê của bọn chúng đã đi được một khoảng khá xa rồi , cả bọn Hồ Đoản quay lại đàn dê của chúng , hình như chúng không thắc mắc gì lắm với tên Khiết Đan mất ngựa rồi lại tìm được , lúc này Chương Lâm đã tót lên lưng Huyết Câu , chàng có vẻ rất phấn khích hét to một tràng tiếng Khiết Đan rồi thúc Huyết Câu chuồn thẳng về phía ngược lại với bọn Hồ Đoản …
Chương Lâm biết rằng chàng chỉ mới giải quyết được tình huống thôi , cái quan trọng hơn là phải biết hang Gió ở đâu , và phải biết ngay trong đêm nay vì chàng sẽ chẳng còn cớ đễ ở lại đây một khi chàng đã “ tìm “ lại được ngựa . bọn Hồ Đoản không biết mặt chàng , cả tên lạ mặt kia chắc cũng thế , nhớ lúc trước chàng và Bất Yến đi rình bọn này , cũng may mà chàng và Bất Yến chẳng chường mặt ra , Chương Lâm chạy một hồi thì đến bãi chăn , cô nương nhỏ đang chạy tới chạy lui lùa bầy gia súc của mình , thấy Chương Lâm thì nàng dừng ngay lại xua tay :
_ Không cần đâu …
Chương Lâm chẳng nói chẳng rằng , chàng giục Huyết Câu phi ngay đến những chú dê ở xa nhất , Huyết Câu tỏ ra nhớ nghề gia truyền nên cũng xông xáo ngang dọc lùa đám gia súc coi bộ hừng chí lắm , chẳng mấy chốc bầy gia súc của cô nương nhỏ đã sắp thành hàng ngay đàng thẳng lối be be inh tai kinh động cả buổi chiều ,cô nhỏ đứng chống nạnh nhìn Chương Lâm với Huyết Câu tả xung hửu đột một lúc rồi giở lều xếp gọn đeo lên vai , cô lùa bầy gia súc đi mà chẳng thèm cám ơn Chương Lâm lấy một câu , Chương Lâm vẫn giục Huyết Câu đi theo , chàng giử khoảng cách khá xa một tý , trong đầu Chương Lâm thầm tính xem sẽ làm cách nào tiếp cận nội tổ phụ , hay là tiểu cô nương và nếu không còn cách nào khác thì chàng phải tiếp cận người khác ở đây . Độ chùng nửa canh giờ thì cái xóm lều đã hiện ra dưới tầm mắt , Chương Lâm ngó dáo dát xem bọn Hồ Đoản ở đâu , chàng không muốn gặp lại bọn chúng tí nào , xóm lều khá lớn nằm sâu vào hoang mạc , cách khá xa con đường hèn chi chàng không phát hiện ra , Chương Lâm không thấy bọn Hồ Đoản đâu cả , chắc bọn chúng phải ở trong một trong những chiếc lều kia , thôi mặc kệ chúng , Chương Lâm xuống ngựa , chàng đứng chờ cô nương ngay túp lều khá tươm tất của cô , Chương Lâm nghe thấy trong lều có tiếng tằng hắng , rồi lại ho sù sụ , nếu ở Hắc Câu Nhỉ thì Chương Lâm đại phu sẽ ra tay ngay , nhưng ở đây thì chàng đã sắm vai khác, có lẻ nội tổ phụ của cô nương đã về , cô nương chắc còn bận lo cho đàn gia súc hay tắm táp cơm nước , Chương Lâm không thấy cô nương trong căn lều , chàng dẫn Huyết Câu ra mé sau chiếc lều , sau khi máng sơ sợi dây cương , Chương Lâm khẻ vỗ vào cổ Huyết Câu mấy cái , chừng hiểu ý Chương Lâm nên Huyết Câu chỉ khẻ dậm chân , Chương Lâm đi vòng thật lẹ ra trước lều , chàng vén cửa lều bước vào , may quá không có cô nhỏ ở đây , một ông già to lớn vận một bộ đồ thợ săn đang ngồi xếp bằng , trước mặt ông là một bát rượu sữa ngựa to đầy , ông chưa uống vì còn đang mãi ngắm một con dao mới tinh chắc mới mua ban sáng , ông ngước lên đưa cặp mắt đã hơi kèm nhèm một tí nhìn Chương Lâm , chàng vội cung tay nói ngay :
_ Cung kính lão bá bá , tiểu điệt lở đường …
Ông lão không nói không rằng chỉ vào một chiếc thảm đã có phần sờn rách , Chương Lâm lật đật ngồi ngay xuống , ông lão đưa tay lấy bát rượu uống một ngụm to rồi nhìn Chương Lâm giọng khàn khàn :
_ Khách quan ở đâu , đi đâu thế ...lúc này chưa có gì đễ mua đâu…
Chương Lâm vội kể vắn tắt như chàng đã nói với tiểu cô nương , ông lão nhìn chàng kỷ hơn rồi từ từ nói :
_ Thế là may đấy , chứ không thì con ngựa của khách quan không dễ tìm lại được , con ngựa này hẳn cũng khôn lắm đấy .
Chả biết Huyết Câu nhà ta đứng bên ngoài có nghe được không mà dậm chân cái độp rồi hí khẻ một tiếng , ông lão lại quay nhìn Chương Lâm nói :
_ Thế bây giờ con ngựa ở đâu , nó ăn gì chưa …
Chương Lâm chưa kịp trả lời thì đã nghe Huyết Câu hí một phát , biết ngay mà , nghe đến ăn uống là chú chàng phản ứng liền ,một cơ hội bằng vàng đang mở ra cho chàng , Chương Lâm bắt ngay vào câu hỏi của ông lão :
_ Dạ chưa ạ , nếu lão bá bán cho chút cỏ khô thì tốt biết mấy .
Huyết Câu nghe hai chữ cỏ khô thì thở ra một cái khì , ông lão khẻ cười :
_ Thôi được ,đễ ta xem .
Ngay lúc này cô nương nhỏ bước vào , cô bưng trên tay một chiếc mâm , ở trên đó là một tảng thịt khô nướng thơm lừng , cô trố mắt nhìn Chương Lâm , đặt nhanh chiếc mâm xuống cô chỉ ngay vào chàng gằn từng tiếng :
_ Ai cho vào đây , đã bảo không được mờ…
Chương Lâm gải đầu gải tai chưa biết phải trả lời thế nào thì lão ông cười thành tiếng , giọng ông có vẻ khá vui :
_ Hóa ra biết nhau cả đấy .
Cô nương lườm nguýt Chương Lâm , nàng có vẻ bực lắm nhưng “tui nể nội tui , chớ không tui tống cổ” .
Thế là tiền hung hậu kiết , Chương Lâm sau khi sắp xếp cho Huyết Câu ăn nghỉ trong lều dành cho ngựa , chàng xin ông lão cho mình một góc lều đễ qua đêm ,Chương Lâm quyết định sẽ hỏi ngay về cái hang Gió đó , dĩ nhiên là chàng phải cho ông lão thấy là chàng không phải tham lam tìm vàng bạc châu báu gì , chỉ đơn thuần là thấy lạ tò mò hỏi thôi…
Suy nghĩ mãi đễ tìm cách hỏi như thế nào , Chương Lâm đắn đo không biết nên hỏi về bọn Hồ Đoản hay về cái hang trước , sau một giây chàng quyết định hỏi về bọn Hồ Đoản , Chương Lâm chớp ngay cơ hội khi cô nhỏ bước ra sau , chàng nhẹ nhàng nói về độ xanh tươi của đồng cỏ ở đây , rằng nếu mà có chổ cư ngụ tại đây đễ chăn dê thì tuyệt , ông lão đồng ý với chàng ngay tắp lự , sau khi loanh quanh tán tụng một hồi , Chương Lâm vào đề :
_ Tiểu điệt thấy lúc chiều này cũng có vài người hình như mới đến thì phải ?
Ông lão à lên một tiếng rồi thủng thẳng nói :
_ Bọn người Hán này không rành về chăn gia súc như chúng ta đâu , họ đi tìm vàng đấy thôi ...nhưng chưa tìm được.
_ Thưa lão bá , phải chăng là có vàng thật hay sao,Chương Lâm hỏi.
_ Nội tổ của ta đã từng nói khi ta còn bé lắm , vàng có trong hang Gió đấy , nhưng chẳng thấy ai vào mà lại ra được , lâu quá chẳng ai còn thiết đến vàng trong ấy cả …
Chương Lâm tỏ vẽ thích thú với chuyện kể của lão ông , chàng chiêu một ngụm rượu sữa ngựa của ông lão mang ra đãi , rồi chàng lấy giọng phấn khích nói :
_ Tiểu điệt là người Khốt Lục Đa mà chưa từng nghe thế bao giờ , hang Gió thật ra là ở đâu ạ ?
Ông lão tròn mắt nhìn chàng rồi cười ha hả :
_ Thế khách quan cũng muốn đi tìm vàng à , không sợ chết sao chứ
_ Đúng đấy , vàng chưa thấy thì đã về chầu Alah rồi , cô nương xuất hiện nói thêm vào , giọng nàng nghe chua lè .
Chương Lâm khẻ cười , chàng khoát tay nói :
_ Tại hạ cũng muốn tìm hiểu xem cho biết , sau này cũng có thể có chuyện kể lại cho con cháu nghe …
_ Hang Gió cách đây vài dặm , khách quan muốn mạo hiểm xem chơi thì mai đi với lão , ta cũng có vài cái bẫy ở đấy …
Trúng quả rồi nhé , hay không bằng hên , tiểu cô nương lại nguýt chàng một cái sắc lẻm rồi cô hơi run run nói :
_ Nội ơi là nội , đừng có đi như thế , nhở lại ...cô ngừng nói rồi lấm lét nhìn ChươngLâm , nhở gì nhỉ ? bất giác Chương Lâm thấy rằng có chút bí mật trong cái việc này. Lão bá khoát tay :
_ Ta chỉ thăm bẫy của ta thôi , còn ai muốn làm gì thì làm , ta đâu có xen vào ...ừm ...ông hơi ngập ngừng nhìn Chương Lâm , chàng cũng giương đôi mắt đầy phấn khích như thể sắp có cục vàng to bự tới nơi rồi ,ông lão lại nhìn chàng như thầm đánh giá xem thằng nhóc này nổi lòng tham hay là chỉ tò mò thôi ? thôi kệ , lâu lắm rồi mới có người cho ta kể lể này kia , mới có người nghe lại câu chuyện ngày xưa của nội tổ ta , lâu lắm lắm rồi …
Chương Lâm mở cờ trong bụng , chàng nằm trằn trọc mong cho mau sáng , chàng sẽ tìm được cái hang đấy , chàng sẽ khám phá ra tung tích của Vương Tường và âm mưu của bọn Hồ Đoản , vừa nghĩ đến hắn Chương Lâm lập tức cảnh giác , chàng dùng cách không nhỉ lắng nghe xem có ai nghe trộm chàng chăng , không có ai ...quả thật là không có ai nếu chĩ kể đến lúc này, Chương Lâm đâu có biết chỉ mới cách ba giây trước đó thôi , ngay khi chàng vừa nghe lão bá nói đi đến hang Gió thì một luồng gió lạ cũng vừa lập tức lướt nhanh qua , nhanh như chớp …
còn tiếp...
Hoang Đàng Tiên Sinh