Sep 30, 2013

QUỶ CỐC HỒI 68a HANG GIÓ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 68a HANG GIÓ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG




Tình thế này thật là chí nguy , Chương Lâm chưa biết phải làm gì nếu bổng dưng cu cậu Huyết Câu nhảy xổ vô mừng đại ca bụi đời từ sáng mới về ,rồi đòi đuôi hưu đuôi nai thì có mà bể hết , không chừng có đánh nhau nửa chứ chẳng chơi , mà nếu đánh nhau thì ….Chương Lâm chắc lưởi “ không nhẻ lại phải ...giết hết bọn này à , không giết thì lộ , mà giết thì cũng chưa chắc giấu được bao lâu ? ! chàng không mặn lắm với chuyện giết người , đến giờ này chàng chỉ mới làm chết có bốn tên Giang Nam Ngủ Quái thôi mà ,  đang còn hoang mang thì Huyết câu đã xuống tới mép đường , Chương Lâm bổng thấy chớp nhòe qua đầu , chàng đứng bật dậy , nhảy tưng tưng rồi phóng nhanh qua bên kia đường , hai tay giơ lên khỏi đầu miệng la bài hãi :
_ Ôí ối , ngựa yêu ! ngựa ngoan ! mi đi đâu mà lâu quá vậy …
Con Huyết Câu chợt khựng lại , nó câm bặt ngay lập tức , trời đất ! đại ca mới đi có một buổi mà bổng mát dây rồi sao ta , bọn Hồ Đoản còn kinh ngạc hơn , ở đâu ra tên ăn mày ( sic ! ) ờ mà không phải ăn mày , “ nó “ đâu có mặc áo có túi to túi nhỏ , “ nó “ mặc đồ Khiết Đan giống như mình đang giả đây nè , mà tên này có con ngựa trông cũng được quá chứ . Bọn Hồ Đoản đứng lặng thinh nhìn Chương Lâm đang múa may lảm nhảm gì đấy với con ngựa , đàn cừu dê của bọn chúng đã đi được một khoảng khá xa rồi , cả bọn Hồ Đoản quay lại đàn dê của chúng , hình như chúng không thắc mắc gì lắm với tên Khiết Đan mất ngựa rồi lại tìm được , lúc này Chương Lâm đã tót lên lưng Huyết Câu , chàng có vẻ rất phấn khích hét to một tràng tiếng Khiết Đan rồi thúc Huyết Câu chuồn thẳng về phía ngược lại với bọn Hồ Đoản …
 
Chương Lâm biết rằng chàng chỉ mới giải quyết được tình huống thôi , cái quan trọng hơn là phải biết hang Gió ở đâu , và phải biết ngay trong đêm nay vì chàng sẽ chẳng còn cớ đễ ở lại đây một khi chàng đã “ tìm “ lại được ngựa . bọn Hồ Đoản không biết mặt chàng , cả tên lạ mặt kia chắc cũng thế , nhớ lúc trước chàng và Bất Yến đi rình bọn này , cũng may mà chàng và  Bất  Yến  chẳng chường mặt ra  , Chương Lâm chạy một hồi thì đến bãi chăn , cô nương nhỏ đang chạy tới chạy lui lùa bầy gia súc của mình , thấy Chương Lâm thì nàng dừng ngay lại xua tay :
_ Không cần đâu …
Chương Lâm chẳng nói chẳng rằng , chàng giục Huyết Câu phi ngay đến những chú dê ở xa nhất , Huyết Câu tỏ ra nhớ nghề gia truyền  nên cũng xông xáo ngang dọc lùa đám gia súc coi bộ hừng chí lắm , chẳng mấy chốc bầy gia súc của cô nương nhỏ đã sắp thành hàng ngay đàng thẳng lối be be inh tai kinh động cả buổi chiều ,cô nhỏ đứng chống nạnh nhìn Chương Lâm với Huyết Câu tả xung hửu đột một lúc rồi giở lều xếp gọn đeo lên vai , cô lùa bầy gia súc đi mà chẳng thèm cám ơn  Chương Lâm lấy một câu , Chương Lâm vẫn giục Huyết Câu đi theo , chàng giử khoảng cách khá xa một tý , trong đầu Chương Lâm thầm tính xem sẽ làm cách nào tiếp cận nội tổ phụ , hay là tiểu cô nương và nếu không còn cách nào khác thì chàng phải tiếp cận người khác ở đây . Độ chùng nửa canh giờ thì cái xóm lều đã hiện ra dưới tầm mắt , Chương Lâm ngó dáo dát xem bọn Hồ Đoản ở đâu , chàng không muốn gặp lại bọn chúng tí nào , xóm lều khá lớn nằm sâu vào hoang mạc , cách khá xa con đường hèn chi chàng không phát hiện ra , Chương Lâm không thấy bọn Hồ Đoản đâu cả , chắc bọn chúng phải ở trong một trong những chiếc lều kia , thôi mặc kệ chúng , Chương Lâm xuống ngựa , chàng đứng chờ cô nương ngay túp lều khá tươm tất của cô , Chương Lâm nghe thấy trong lều có tiếng tằng hắng , rồi lại ho sù sụ , nếu ở Hắc Câu Nhỉ thì Chương Lâm đại phu sẽ ra tay ngay , nhưng ở đây thì chàng đã sắm vai khác, có lẻ nội tổ phụ của cô nương đã về , cô nương chắc còn bận lo cho đàn gia súc hay tắm táp cơm nước , Chương Lâm không thấy cô nương trong căn lều , chàng dẫn Huyết Câu ra mé sau chiếc lều , sau khi máng sơ sợi dây cương , Chương Lâm khẻ vỗ vào cổ Huyết Câu mấy cái , chừng hiểu ý Chương Lâm nên Huyết Câu chỉ khẻ dậm chân , Chương Lâm đi vòng thật lẹ ra trước lều , chàng vén cửa lều bước vào , may quá không có cô nhỏ ở đây , một ông già to lớn vận một bộ đồ thợ săn đang ngồi xếp bằng , trước mặt ông là một bát rượu sữa ngựa to đầy , ông chưa uống vì còn đang mãi ngắm một con dao mới tinh chắc mới mua ban sáng , ông ngước lên đưa cặp mắt đã hơi kèm nhèm một tí nhìn Chương Lâm , chàng vội cung tay nói ngay :
_ Cung kính lão bá bá , tiểu điệt lở đường …
Ông lão không nói không rằng chỉ vào một chiếc thảm đã có phần sờn rách , Chương Lâm lật đật ngồi ngay xuống , ông lão đưa tay lấy bát rượu uống một ngụm to rồi nhìn Chương Lâm giọng khàn khàn :
_ Khách quan ở đâu , đi đâu thế ...lúc này chưa có gì đễ mua đâu…
Chương Lâm vội kể vắn tắt như chàng đã nói với tiểu cô nương , ông lão nhìn chàng kỷ hơn rồi từ từ nói :
_ Thế là may đấy , chứ không thì con ngựa của khách quan không dễ tìm lại được , con ngựa này hẳn cũng khôn lắm đấy .
Chả biết Huyết Câu nhà ta đứng bên ngoài có nghe được không mà dậm chân cái độp rồi hí khẻ một tiếng , ông lão lại quay nhìn Chương Lâm nói :
_ Thế bây giờ con ngựa ở đâu , nó ăn gì chưa …
Chương Lâm chưa kịp trả lời thì đã nghe Huyết Câu hí một phát , biết ngay mà , nghe đến ăn uống là chú chàng phản ứng liền ,một cơ hội bằng vàng đang mở ra cho chàng , Chương Lâm bắt ngay vào câu hỏi của ông lão :
_ Dạ chưa ạ , nếu lão bá bán cho chút cỏ khô thì tốt biết mấy .
Huyết Câu nghe hai chữ cỏ khô thì thở ra một cái khì , ông lão khẻ cười :
_ Thôi được ,đễ ta xem .
Ngay lúc này cô nương nhỏ bước vào , cô bưng trên tay một chiếc mâm , ở trên đó là một tảng thịt khô nướng thơm lừng , cô trố mắt nhìn Chương Lâm , đặt nhanh chiếc mâm xuống cô chỉ ngay vào chàng gằn từng tiếng :
_ Ai cho vào đây , đã bảo không được mờ…
Chương Lâm gải đầu gải tai chưa biết phải trả lời thế nào thì lão ông cười thành tiếng , giọng ông có vẻ khá vui :
_ Hóa ra biết nhau cả đấy .
Cô nương lườm nguýt Chương Lâm , nàng có vẻ bực lắm nhưng “tui nể nội tui , chớ không tui tống cổ” .
Thế là tiền hung hậu kiết , Chương Lâm sau khi sắp xếp cho Huyết Câu ăn nghỉ trong lều dành cho ngựa , chàng xin ông lão cho mình một góc lều đễ qua đêm ,Chương Lâm quyết định sẽ hỏi ngay về cái hang Gió đó , dĩ nhiên là chàng phải cho ông lão thấy là chàng không phải tham lam tìm vàng bạc châu báu gì , chỉ đơn thuần là thấy lạ tò mò  hỏi thôi…
 
Suy nghĩ mãi đễ tìm cách hỏi như thế nào , Chương Lâm đắn đo không biết nên hỏi về bọn Hồ Đoản hay về cái hang trước ,  sau một giây chàng quyết định hỏi về bọn Hồ Đoản , Chương Lâm chớp ngay cơ hội khi cô nhỏ bước ra sau , chàng nhẹ nhàng nói về độ xanh tươi của đồng cỏ ở đây , rằng nếu mà có chổ cư ngụ tại đây đễ chăn dê thì tuyệt , ông lão đồng ý với chàng ngay tắp lự , sau khi loanh quanh tán tụng một hồi , Chương Lâm vào đề :
_ Tiểu điệt thấy lúc chiều này cũng có vài người hình như mới đến thì phải ?
Ông lão à lên một tiếng rồi thủng thẳng nói :
_ Bọn người Hán này không rành về chăn gia súc như chúng ta đâu , họ đi tìm vàng đấy thôi ...nhưng chưa tìm được.
_ Thưa lão bá , phải chăng là có vàng thật hay sao,Chương Lâm hỏi.
_ Nội tổ của ta đã từng nói khi ta còn bé lắm , vàng có trong hang Gió đấy , nhưng chẳng thấy ai vào mà lại ra được , lâu quá chẳng ai còn thiết đến vàng trong ấy cả …
Chương Lâm tỏ vẽ thích thú với chuyện kể của lão ông , chàng chiêu một ngụm rượu sữa ngựa của ông lão mang ra đãi , rồi chàng lấy giọng phấn khích nói :
_ Tiểu điệt là người Khốt Lục Đa mà chưa từng nghe thế bao giờ , hang Gió thật ra là ở đâu ạ ?
Ông lão tròn mắt nhìn chàng rồi cười ha hả :
_ Thế khách quan cũng muốn đi tìm vàng à , không sợ chết sao chứ
_  Đúng đấy , vàng chưa thấy thì đã về chầu Alah rồi , cô nương xuất hiện nói thêm vào , giọng nàng nghe chua lè .
Chương Lâm khẻ cười , chàng khoát tay nói :
_ Tại hạ cũng muốn tìm hiểu xem cho biết , sau này cũng có thể có chuyện kể lại cho con cháu nghe …
_ Hang Gió cách đây vài dặm , khách quan muốn mạo hiểm xem chơi  thì mai đi với lão , ta cũng có vài cái bẫy ở đấy …
Trúng quả rồi nhé , hay không bằng hên , tiểu cô nương lại nguýt chàng một cái sắc lẻm rồi cô hơi run run nói :
_ Nội ơi là nội , đừng có đi như thế , nhở lại ...cô ngừng nói rồi lấm lét nhìn ChươngLâm , nhở gì nhỉ ? bất giác Chương Lâm thấy rằng có chút bí mật trong cái việc này. Lão bá khoát tay :
_ Ta chỉ thăm bẫy của ta thôi , còn ai muốn làm gì thì làm , ta đâu có xen vào ...ừm ...ông hơi ngập ngừng nhìn Chương Lâm , chàng cũng giương đôi mắt đầy phấn khích như thể sắp có cục vàng to bự tới nơi rồi ,ông lão lại nhìn chàng như thầm đánh giá xem thằng nhóc này nổi lòng tham hay là chỉ tò mò thôi ? thôi kệ , lâu lắm rồi mới có người cho ta kể lể này kia , mới có người nghe lại câu chuyện ngày xưa của nội tổ ta , lâu lắm lắm rồi …
 
Chương Lâm mở cờ trong bụng , chàng nằm trằn trọc mong cho mau sáng , chàng sẽ tìm được cái hang đấy , chàng sẽ khám phá ra tung tích của Vương Tường và âm mưu  của bọn Hồ Đoản , vừa nghĩ đến hắn Chương Lâm lập tức cảnh giác , chàng dùng cách không nhỉ lắng nghe xem có ai nghe trộm chàng chăng , không có ai ...quả thật là không có ai nếu chĩ kể đến lúc này, Chương Lâm đâu có biết chỉ mới cách ba giây trước đó thôi , ngay khi chàng vừa nghe lão bá nói đi đến hang Gió thì một luồng gió lạ cũng vừa lập tức lướt nhanh qua , nhanh như chớp …


còn tiếp...

Hoang Đàng Tiên Sinh

Sep 22, 2013

Qủy Cốc hồi 67b “ CHÀNG THỢ SĂN VÀ BẦY THÚ NHỎ ” tt - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


Qủy Cốc hồi 67b  “ CHÀNG THỢ SĂN VÀ BẦY THÚ NHỎ ” tt - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Dĩ nhiên Chương Lâm không tin là có vàng hay có gi gì trong cái Động gió đó , nhưng nó ở đâu là cái chàng phải tìm , Chương  Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên rồi chàng cất giọng hoài nghi :
_  Vàng ? tại hạ là dân ở đây có bao giờ nghe như thế , cô nương nói thật à ?
_ Xời ơi ! cái này là nội tổ nói đấy , không mấy người biết đâu , bí mật đấy nhé .
Bí mật mà nàng bật mí dễ thế à , Chương Lâm cười thầm , chàng khoát tay ra điều chẳng tin lắm vào điều cô bé nói , cô nương nhỏ có vẻ tự ái , nàng cong môi lên :
_ Khách quan không tin thì thôi , cứ hỏi nội tổ là biết đấy .
Nói xong cô nhỏ quay phắt lại cuốn sách da dê của nàng , mất ba giây thì cô nàng lại quay lại nhìn chăm chăm vào Chương Lâm , nàng to giọng :
_ À mà khách quan uống nước xong thì đi thôi chứ … vừa nói nàng vừa với tay thò vào cái bọc  khi nãy rút ngay ra một con dao nhỏ khá đẹp , Chương Lâm cười thành tiếng , chàng cầm cái bị da dê đựng nước của cô nàng vừa cho lúc nãy , Chương Lâm đứng lên , chàng ngoái nhìn ra cửa lều , bọn người Hán vẫn còn trong lều chắc , chàng thấy xa xa đám gia súc của chúng vẫn cắm cúi xuống những khoảnh cỏ non , Chương Lâm cất giọng ôn tồn :
_ Cám ơn cô nương nhé , tại hạ đi tìm con ngựa đây , à ...Chương Lâm ngập ngừng mất một giây rồi chàng ra vẻ xin xỏ :
_ Nếu xui xẻo ...chẳng may ….tại hạ không tìm được ngựa thì ...chắc xin cô nương và nội tổ trú một đêm ...trời vẫn còn lạnh ướt lắm …
Nàng chề môi một cái suýt đưa Chương Lâm về lại Thiên Sơn rồi cất giọng nhấm nhẳng :
_ Lại trò gì đây , nói cho biết nhá đừng có mà tính chuyện gì đấy ...vừa nói nàng lại vừa cầm lấy con dao nhỏ của nàng , Chương Lâm ra vẻ sợ sệt một tí , chàng luống cuống vác cây gậy Trường sơn à quên cây gậy Thiên Sơn lủng lẳng mấy con thú lên vai rồi lại lắp bắp :
_ Tại hạ ...không bao giờ tin vào mấy chuyện vàng bạc vớ vẫn nhé ...chỉ sợ không có chổ ngủ thôi …cô nương xem ra có phần dịu xuống tí chút , cô cất con dao vào lại cái bọc , cô hơi ngần ngừ rồi nói với chàng :
_ Khách quan muốn gì thì xin nội tổ đấy , đây chả biết …( lần đầu nàng xưng “ đây “ cũng là câu đầu tiên nàng nói có chủ từ .) Chương Lâm mở cờ trong bụng , có thế chứ , mình cũng đẹp trai mờ , cô nào thấy cũng có cảm tình à nha , tự sướng ngất ngây mất một phần năm giây thì cô nương tạt tiếp một gáo nước lạnh :
_ Ờ ...mà nội tổ đi chưa biết bao giờ về ...thế là huề tiền , Chương Lâm tiu nghỉu , chàng làm ra vẻ tiếc rẻ cố vớt vát :
_ Thôi chiều tại hạ quay lại lùa dê cừu cho cô nương nhé … cô nhỏ có vẻ suy nghĩ , nàng hơi mĩm cười ra điều chọc quê anh chàng ngớ ngẩn , nội đi đâu chứ , chỉ đi mua vật dụng cho mùa xuân thôi chứ có đi đâu , cho hắn một mẻ , thằng cha hôi rình thấy ghét quá ,nàng cất cuốn sách vào cái bọc , nàng ngó ra cửa lều , Chương Lâm vẫn còn đứng đấy bộ dạng nom thảm hại quá , nàng  tỏ vẻ sốt ruột :
_ Khách quan còn gì nửa không , đây đói bụng rồi …
_ Tại hạ đi ngay đây , có lẻ chiều tại hạ lùa dê cho cô nhé , chỉ ngủ thôi , không ăn gì cả …
Thật ra dân du mục Khiết Đan rất hiếu khách , nhất là khách đường xa vì họ đem thông tin , chuyện kể từ nơi này đến nơi khác , vài bửa ăn , một chổ ngủ là việc dân Khiết đan dễ dàng chia sẽ , nhưng “ khách quan họ Khúc Chương “  này chẳng hiểu sao mà lại xui xẻo , hay cô nhỏ sợ đạo tặc trộm cướp chắc , cô nương không trả lời , Chương Lâm lẳng  lặng quảy gánh ra cửa lều , chàng hơi thấy chói một tí , trời đã ngả bóng , lại chiều nữa rồi , Chương Lâm thấy bụng sôi sục , chàng quảy gánh đi nhanh về điểm xuất phát không quen liếc xéo về bọn Côn Luân , chàng thấy bọn chúng đang lục tục sửa soạn , có vẻ tí nữa thôi bọn chúng cũng quay về xóm lều . Chương Lâm đi nhanh đễ tìm chổ nướng bửa ăn chiều và cũng tìm chổ thuận tiện đễ theo dỏi bọn chúng , chàng cũng cần biết cái xóm lều đễ tối nay còn quay lại xin chổ ngủ chứ.
Ăn xong con thỏ thứ hai thì chàng đã thấy bọn chúng đang chuẩn bị lùa đàn gia súc gom lại một chổ , tiếng kêu be be lại inh ỏi vang động trong chiều thinh vắng của hoang mạc , tiếng quàng quạc nháo nhác của những đàn chim di cư đang quay về chốn cũ thóang chốc mất hẳn vào thinh không , chiều hoang mạc mùa xuân cũng buồn như những chiều đông giá , chỉ có cái là không còn những hoa tuyết tuôn trào từ trời xám xịt trong gio quất phần phật thôi … Chương Lâm trong một giây chàng thấy thoáng buồn một tí , có lẻ cái dự cảm về cuộc tấn công nay mai của Liên Minh Diệt Ma Phù Chính , của bọn Côn Luân  này vào Thiên Ma nhỏ bé yên bình của chàng , làm chàng hơi thấy xao xuyến , hơi lo lắng , nhưng không sao mà , mình sẽ tìm ra bọn chúng , mình sẽ cứu được Vương Tường yêu dấu , mình sẽ đánh nhau , thậm chí là đánh nhau bất kể tính mạng đễ đem nàng quay về …
Bọn Côn Luân sau khi dở lều xong thì bắt đầu quay lại đường cũ , Chương Lâm tháo dây thả chú chồn nhỏ và chàng thỏ còn lại , chàng ngó quanh quất rồi nhún mình bay vút về một tàng cây thấp nhưng khá rậm rạp , độ chừng cháy xong một đốt nhang thì bọn   này đi ngang qua chàng , Chương Lâm bấy giờ mới nhìn kỷ được từng tên một , tên đeo đại đao nghênh ngang đi trước , sau lưng hắn là bầy dê cừu cun cút sải bước , và sau rốt là ba tên còn lại , Chương Lâm cố nhìn thật kỷ bọn chúng hầu sau này dễ nhận dạng , đi sau là tên cao kều lòng khòng , hắn quả khá là cao so với người bình thường , tên đi kế hắn có dáng loắt choắt , không tên nào cầm kiếm đao gì cả , khi đi ngang qua chàng , lẫn trong tiếng dê cừu là tiếng càu nhàu của tên nhỏ con :
_  Mẹ kiếp , cả lủ nhà chúng nó , có 100 lạng thôi mà cũng không đưa trước...tên cao kều vẫn không nói gì , hắn chĩ lẳng lặng nhìn tên nhỏ con đang làu bàu thêm cái gì đấy , đàn dê cừu vẫn be be nên Chương Lâm không nghe được gì thêm , nhưng cái chi tiết 100 lạng bạc hay vàng từ miệng tên nhỏ con làm chàng hơi thắc mắc , dân chăn dê Khiết Đan thì chắc chẳng có đến 100 lạng bạc , nhưng cái việc đưa trước hay sau gì đấy thì làm Chương Lâm liên tưởng đến một việc hay  một người , chàng cố gắng lục soát ký ức xem câu nói nghe quen quen này chàng từng nghe ở đâu , bộ dạng tên cao kều hơi khác người cũng làm chàng nhớ mang máng hình như chàng từng gặp thì phải , trong vòng ba giây Chương Lâm lần lượt trở ngược lại quá trình hành hiệp giang hồ của chàng cùng với Bất Yến , bộ dạng và thái độ cử chỉ của tên cao kều thì chàng hình dung khá rỏ , cũng cái vẽ âm trầm ít nói ...hình như hắn giống ...chà , giống ai này ...trong một phần mười giây óc Chương Lâm bổng lóe sáng , thôi chết rồi “ Hồ Đoản ! “.
Phải rồi , tên cao kều chính là Hồ Đoản , tên thám tử giang hồ chuyên du thám làm thuê , kẻ đã tìm đến Đại Bất Tri Liễu Trường Giang đễ xin thông tin về  tung tích của chiêu thức Thiên Ma Trảo Công !( đọc lại hồi 2 ,3 ) Chương Lâm nhớ ngay ra trong tít tắc , tên này đeo trường kiếm , nhưng hôm nay hắn tay không , có lẻ hắn cần giả dạng nên đã giấu đi rồi chăng ? lúc này bọn Hồ Đoản đã lùa gia súc đi được một khoảng khá xa với Chương Lâm , chàng phóng nhanh xuống đất , Chương Lâm chống cây gậy Trường Sơn à không Thiên Sơn đi thất thểu sau lưng bọn này độ chừng mươi trượng , vừa đi chàng vừa nhớ lại lần gặp gở tên này , Chương Lâm cũng bắt đầu nhớ ra hai tên đồng bọn của hắn , trong đó có một tên bự con thấp đậm vác đại đao cán vàng , ờ đúng rồi , tên vác đại đao có thể là tên dẩn đầu khi nảy , chàng không biết tên của hắn , ( thực ra tên này là Cổ Chung Song ) à hắn là thám tử mà lỵ , phải hóa trang chứ , cũng có lý , Chương Lâm gục gặt tự tán thưởng nhận định của mình , chàng lại nhớ ra tên nhỏ con  chính là tên vác cặp chùy to đùng hôm ở trong quán trọ , khi chúng bàn bạc tiền nong của Mặc Ưng Công , có lẻ chính là tên  vừa càu nhàu khi nảy ,( tên hắn là Đại Câu Phàm ) tên cuối cùng thì lạ hoắc , chàng chưa từng gặp , có lẻ tên này là do bọn Côn Luân hay bọn Huyền Cơ Thủy Cung cử đến cùng đám Hồ Đoản .
Đi một hồi lâu thì đã đến chổ cũ của Chương Lâm , đoàn dê cừu lẩm đẩm trong bùn non đầu xuân nên phải đi chậm lại , tên  nhỏ con ( Đại Câu Phàm ) văng tục chửi đám dê cừu inh ỏi , bọn chúng lò dò giở từng bước chân đễ qua khỏi đám sình lầy này , Chương Lâm cũng cố tình đi chậm lại , chàng tạt ngay vào ven đường ngồi thụp xuống một mô đất , phòng khi bọn này quay đầu lại , mắt chàng nhìn chăm chăm vào tên lạ hoắc , cố đoán xem hắn là Côn Luân hay Huyền Cơ , nhưng Huyền Cơ Thủy Cung thì đàn bà con gái là phần lớn , vậy tên này chắc là Côn Luân chăng ? đang nghĩ lan man thì bổng có tiếng ngựa hí vang …
Hãn Huyết Câu ! Chương Lâm thót tim , trời đất ơi , ngay lúc này mà Huyết Câu nhà ta chạy ra mừng ca ca do thám trở về là hỏng bét , tại sao mình không nghĩ ra vụ này nhể , đáng lý ra khi gần đến chổ mật phục hôm qua thì mình phải … Chương Lâm sau ba giây đấm ngực tự trách phải ...đủ thứ thì y như rằng , chàng nghe có tiếng vó ngựa sải bước lọc cọc từ mé cây rừng trên đồi vọng xuống , chàng nghe được thì bọn Hồ Đoản cũng đâu có điếc , Chương Lâm nhác thấy Hồ Đoản cùng ba tên kia dừng hẳn lại , ngay cả tên vác đại đao đi đầu cũng nép sang bên dừng chân , bọn dê cừu thì chả quan tâm , chúng cứ tiếp bước ,  cả bốn tên bọn Hồ Đoản đã chụm lại với nhau , chúng không bàn tán hay nói năng gì , chúng chỉ nhìn nhìn chăm về phía tiếng vó ngựa sải bước từ trên đồi hình như đang càng lúc càng to hơn …

còn tiếp


HĐTS - VMH

Sep 20, 2013

Ca sy Vo Manh Dung - Cali - USA - "10 NAM TINH CU "

Sep 8, 2013

QUỶ CỐC HỒI 67a " Chàng thợ săn và bầy thú nhỏ" - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 67a " Chàng thợ săn và bầy thú nhỏ" - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Vừa chạy Chương Lâm vừa tính kế tiếp cận bọn người lúc nãy , giả làm người độ đường chăng ? không được , độ đường mà lại đi bộ ư , người địa phương , cũng không được , cái mặt mình lạ hoắc , chỉ còn một cách là nấp kín , lại chơi trò trốn tìm à , chán chết đi được , chàng chậc lưởi một cái , đành vậy thôi , không còn cách nào khác ,vừa nghĩ đến đó thì Chương Lâm đã thấy thấp thoáng đám người ban sáng , chàng chạy chậm lại , tạt ngang vào đám cây cỏ lúp xúp ven đường , chàng cố nấp mình xem bọn người này đi đến đâu , đồng cỏ chắc là gần đây thôi , quả nhiên chỉ thoáng chốc Chương Lâm đã thấy một trảng cỏ à không một cánh đồng cỏ típ tắp về phía tay trái của chàng, xa xa trên cánh đồng đã thấy thấp thoáng những bầy gia súc khác đang cặm cụi lùa những vạt cỏ non tươi đầu xuân ,những dòng nước nhỏ chảy tràn trề theo hướng đông tây làm cho hoang mạc như bừng tỉnh sau cơn ngủ đông …
Đứng trước hoang mạc rộng lớn này , Chương Lâm không có chổ ẩn nấp ! chàng không thể tự dưng thành người chăn dê khi chàng không có con dê nào , chàng cũng không thể thành  một kẻ lang thang như các bác Cái Bang , ờ mà Cái Bang thì tự dưng xuất hiện ở đây à , Chương Lâm vổ trán , mặt chàng nhăn tít lại , một con thỏ nâu đốm trắng từ một cái hang đầy những ngọn cỏ mới nhu nhú nhảy ào lên trúng ngay chân chàng , thỏ ta hốt hoảng nhỏm ngay dậy phóng thẳng một mạch vào một cái hang kế cận , một tia chớp xẹt ngang qua đầu Nhất vệ sỹ truyền nhân Thiên Ma ! ồ , tại sao mình không thành thợ săn nhể ! trời đất sao tui thông minh quá , Chương Lâm tự sướng mất một giây với cái phát kiến vỹ đại vừa rồi , chàng lập tức cung tay đánh ra một chỉ phong vào ngay cái hang của thỏ nâu xì tai đốm trắng khi nãy , thỏ la lên cái ét nhưng không thấy chạy ra , đâu có sao , Chương Lâm thò tay vào nắm ngay cặp tai dài sọc của thỏ nâu lôi chú thỏ xấu số ra ngay tắp lự , chàng buộc ngay chú thỏ vào hông mình , trông cũng ra dáng thợ săn lắm lắm , trong chớp mắt Chương Lâm đã tóm được hai trự thỏ nửa , tuy có vẽ bận bịu là thế nhưng chàng không hề rời mắt đến đám người khi nãy , lúc này đang lùa bầy dê cừu đến một khoảnh đất xanh mướt , cả bọn đang lục đục dựng một túp lều , có lẻ bọn chúng chẳng để ý đến một tay thợ săn nom gà mờ nhưng bắt thỏ bằng tay không thế mới lạ, lúc này Chương Lâm đã bẻ một nhánh cây dùng để chọc chọc vào mấy cái lổ , hẳn chàng cũng biết rằng người thường mấy ai bắt được thú bằng tay không bao giờ …
Đám người Khiết Đan lúc này đã chui vào lều tránh nắng , bầy cừu dê đang be be ụa ợ khắp cánh đồng , Chương Lâm đã tóm được tổng cộng 3 con thỏ , một con chồn sa mạc , chàng tướt những cọng dây leo túm chân các con thú lại rồi xỏ cái cây gậy tự chế qua , trông cũng ổn , chàng ngồi phịch xuống ngay một bụi cỏ gai  , nắng lên làm không khí bắt đầu nóng , những làn gió buổi sáng đã bắt đầu ran rát , núp khuất sau bụi cỏ gai chàng thấy tên mang đại đao chui ra khỏi lều , hắn đảo mắt một vòng rồi lại đi chung quanh lều một vòng , dường như yên tâm không có con thú nào chạy sổng hay bị ai chốp mất , hắn chui tọt vào lều , Chương Lâm bắt đầu thấy đổ mồ hôi hột rồi , chàng phải tính kế tiếp , không thể ngồi đây mãi được , chàng cũng đảo mắt một vòng để tìm xem có nơi nào râm mát hơn không , chàng thấy tít đàng xa một cái lều khác nhoang nhoáng trong hơi nước của hoang mạc , chàng có thể đến đấy làm quen và trao đổi thỏ chăng , chắc không được , dân sa mạc thì còn lạ gì cái vụ săn thỏ nữa mà trao đổi , xin nước uống ? có vẽ được , hợp lý quá chừng chừng ấy chứ nhể , Chương Lâm đứng ngay dậy, chàng xốc cây gậy Trường à quên cây gậy  Thiên Sơn chứ lỵ , đặt cây gậy treo lủng lẳng mấy con thú lên vai , Chương Lâm lê bước trông có vẻ mệt nhọc , chàng  nhăn nhó tiến đến cái lều đàng xa kia , khẻ liếc liếc chiếc lều của bọn chăn dê , chàng lại lẩm nhẩm tính toán khoảng cách giửa hai chiếc lều , có xa quá không để chàng có thể giám sát hành tung của bọn chúng , và chàng phải có cái cớ gì để nán chân ở chiếc lều mới này …
Độ chừng tàn nửa nén nhang chàng đã tới ngay cửa lều , một cô nương Khiết Đan  chừng 15 tuổi đang ngồi xếp bằng đọc một cuốn sách bằng da dê đã sờn rách , vắt ngang qua hai cái bắp đùi nở nang của cô là  cây roi ngựa , mà cũng có thể là cây roi chăn cừu gì đấy , miệng cô lẩm nhẩm , à thì ra cô đang học chữ , Chương Lâm khẻ tằng hắng rồi chàng lấy giọng mệt nhọc lên tiếng có vẽ sắp chết vì nước hỏi :
_ Có nước không đấy , làm ơn cho xin một bầu nhỏ ….
Giọng chàng cục mịch , cô nhỏ chẳng thèm ngước lên, trả lời cũng cụt lủn không kém :
_ Đây này … vừa nói cô vừa chỉ vào một bầu nước bằng da dê khá to bên tay trái cô , Chương Lâm bước hẳn vào lều , chàng tiến ngay đến góc lều cầm cái bầu nước lên và sực nhớ ra là mình chẳng có cái bầu nào để đựng cả . Chương Lâm ngó quanh quất một cái thật nhanh , chàng muốn tìm một cái bát hay một cái gì có thể rót ra , chẳng nhẻ lại tu bằng mồm ngay cái bầu của cô bé à , chàng lúng túng khi thấy chẳng có cái gì có thể rót ra được , đành liều vậy …

Chương Lâm ngửa cổ tu một hơi , nước ngọt nhể , chàng vừa thoáng nghĩ mất một phần mười giây đã nghe cô nhỏ tru tréo :
_ Lạy thánh Alah , buông ra ngay không , nhà ông chết khát chết đói đấy à ...vừa la cô nàng vừa chồm ngay đến giằng cái bầu nước ra khỏi tay chàng , nước văng tung tóe , ngay lúc này thì cô nhỏ mới nhận ra trước mặt nàng là trang nam nhi lạ hoắc lạ hươ , chẳng biết có còn trông ra cái hồn người không vì mấy ngày nay lăn lóc bụi đời lại chẳng tắm táp gì cả .  Cô nhóc Khiết Đan vừa bụm mủi vừa xỉ xỉ ngón tay nhỏ xíu của nàng vào ngay mặt Chương Lâm vừa xổ một tràng Khiết Đan bản ngữ tạm dịch sang tiếng Giao Châu như sau :

_#@&!))$$đmn@ ( chổ này người viết không biết dịch ) chưa từng thấy cái người nào như cái nhà anh , đồ ###%@( chổ này tạm dịch là ...mất vệ sinh công cộng chắc ? ) không có bầu hay gì gì thì phải nói chứ ….Chương Lâm quẹt ngang mồm một cái rồi ngồi phịch xuống sát cửa lều , chàng làm ra vẻ đang say nắng lắm rồi , chàng đang choáng  mà lỵ , cô nhỏ Khiết Đan xỉ vả  một hồi thấy chẳng ăn thua gì với tay thợ săn dơ dáy thì chán nên nàng quay phắt lại nhét cuốn sách da dê vào một cái bọc vãi , nàng lại lục lạo một hồi rồi lôi ra một cái bầu nước cũ xì cũ xịt , chắc là của truyền đời chi bảo võ lâm Khiết Đan không chừng , nàng rót nước từ chiếc bầu to khi nãy sang cái bầu nhỏ đấy , xong xuôi nàng đậy nó lại bằng một cái nút vãi cũng lên “nước” đen thùi nom cũng đồ cổ lắm , nàng quăng ngay cái bầu rớt cái bịch ngay trước mặt Chương Lâm rồi gằn giọng :
_ Đấy , cuốn gói ngay cho “ bà “ nhờ …
_ “ Gớm , cô em đanh đá quá nhể “ ….Chương Lâm nghĩ thầm như vậy , nhưng chàng đâu có đi được , chàng phải ở lại để canh chừng theo dỏi đám người kia chứ , Chương Lâm giương đôi mắt lờ đờ nhìn cô nhóc rồi thều thào , tay không quên thò ra cửa lều với lấy cây gậy Thiên Sơn cùng với mấy con thú của chàng , chàng ậm ừ rồi nói khẻ :
_ Cô nương có lòng , tại hạ cảm ơn lắm , nhưng trời còn nắng quá , tại hạ xin ngồi nghỉ chốc lát thôi rồi sẽ ...chàng bỏ lửng ra vẽ mệt nhọc lắm lắm , lúc này cô nương Khiết Đan mới trông kỷ gương mặt của “người xa lạ “ nom cũng được , nhưng bốc mùi ghê quá , cô lại đưa tay bịt mủi rồi hỏi :
_ Khách quan là thợ săn à , mà khách quan ở đâu thế .

Chương Lâm e hèm một tiếng , chàng đang tìm cách sáng tác một câu chuyện , cầu trời cho câu chuyện nó nhảy ra liền chứ không thì chàng bể dĩa thì không còn cơ hội tiếp cận đám Côn Luân ( lúc này chàng đoan quyết đám ban sáng là Côn Luân rồi ) mất một giây mà câu chuyện vẫn chưa nhảy ra , Chương Lâm đưa tay lên quẹt ngang mặt một cái rồi cố ậm ừ , rồi lại thò tay lấy cái bầu chi bảo võ lâm của cô nương , chàng khẻ nhăn mặt khi rút cái nút vãi đồ cổ rồi ngửa người tu một hơi , cô nương coi bộ cũng thông cảm người thợ săn với bầy thú nhỏ đang mệt lử kia , nàng chề môi một cái ngồi yên chờ Chương Lâm trả lời …

_ Tại hạ là người của Khốt Lục Đa ...cũng gần đây thôi , hôm qua đi ngang đây thấy cỏ xuân ở đây mơn mởn quá định bụng xem xét tí để dời trại vào xuân này ….
Cô nhỏ có vẽ chú ý đoản văn của Chương Lâm , máu dồn lên não làm chàng hăng chí tuôn tiếp ra một hơi :
_ Thật là xui xẻo , con ngựa của tại hạ gặp phải đám sói, nó sợ bỏ chạy lạc đâu mất tiêu , ( chổ này mà Huyết Câu nghe được thì chắc chàng ăn ba cú đá chứ không phải một ) Chương Lâm giơ hai tay lên đầu tỏ dấu tuyệt vọng cùng cực , cô nhỏ thấy hơi hơi thông cảm cho gả thợ săn này , nàng hỏi tiếp :
_ Thế rồi khách quan tính làm sao ?
_ Tại hạ cố bắt vài con thỏ ăn đường , chờ vài hôm tìm lại ngựa rồi quay về thôi 
….chàng nói nghe cũng có vẽ hợp lý , và  cũng có lý do đễ ngày mai chàng lại theo bọn kia hay bọn nào khác quay lại cái đồng cỏ này , ôi sao tui giỏi quá , Chương Lâm không ngờ mình phịa ra một câu chuyện hợp lý và kể lể một cách trơn tru như vậy, chàng mừng thầm khi nhìn nét mặt của cô bé , vậy là thoát ! đang ngây ngất thì Chương Lâm nghe có tiếng vó ngựa , Chương Lâm hết choáng , chàng ngưng nói quay ra nhìn phía cửa lều , có hai gả mặc quần áo Khiết Đan cởi hai con ngựa đang phi nhanh về phía chiếc lều của bọn người ban sáng , chúng dừng ngay trước cửa lều , một tên trong lều bước ra , chúng nói chuyện gì đấy ….cô nhóc Khiết Đan cũng chồm người ra nhìn , không nói không rằng , cô quay nhanh vào trong , hình như câu chuyện của Chương Lâm không còn hấp dẩn nữa , Chương Lâm cũng nhận thấy thái  độ của cô gái , chàng quay vào và chuyển ngay đề tài :
_ Ngựa tốt quá ….

Cô nương không trả lời , Chương Lâm thấy ánh mắt của cô có chút sợ hãi , tạị sao thế , chàng suy nghĩ mất một phần mười giây rồi hỏi :

_ Những người kia cũng cùng đoàn với cô đấy chứ?

Cô nương nhìn chàng , ánh mắt hơi lạ lẩm , rồi cô nàng khẻ giọng như sợ có người nghe thấy :
_ Họ không phải … họ không cùng với chúng tôi đâu ….
_ Vậy sao , vậy thì họ từ đâu tới , họ cũng chăn dê đấy thôi …Cô nương mím môi , một cô bé 15 tuổi thì chắc không hiểu lắm ý tứ câu hỏi của Chương Lâm , nàng chỉ lén đưa mắt nhìn ra cửa lều , rồi mím môi lần nữa , nàng tuôn ra :
_ Họ là người Hán đấy !
_ Ô ! họ đến đây làm gì , chăn dê thôi à ( Chương Lâm kêu to , chàng đã thấy đầu mối rồi )
_ Thì chăn dê và tìm cái gì đấy …..
_ Tìm cái gì cô nương không biết à ? Chương Lâm gặng hỏi , chàng đã lấy lại phong độ rồi nhé .
_ Có cái gì trên núi đấy , phụ thân bảo có động vàng hay động ngọc gì đấy , họ đến đây từ đầu mùa hạ năm ngoái cơ ( cô nàng đã dịu giọng với chàng , chắc nhận ra cái phong độ đẹp trai của tui rồi chắc ) Chương Lâm vừa theo dỏi bọn kia đang nói chuyện vừa liên tục hỏi cô nhỏ…….bản năng phụ nữ tuôn trào ào ạt , cô nương đứng phắt ngay dậy nhìn sang lều bên kia , nàng quay lại kể tiếp :
_ Bọn họ đến đây , mua lại ngay đàn dê cừu của bá bá ( chắc một người quen của nàng ) họ ở gần gần với gia đình ( nàng nói trỏng không , chẳng biết xưng hô ra sao nhể ) họ đi tìm động gì đấy , vàng hay bạc hay gì gì …..
Người Hán thì chắc là bọn Côn Luân , nhưng chúng đi tìm Thiên Ma chứ , chúng đâu cần vàng bạc , cô nương nhìn chàng thật nhanh , nàng nói giọng hơi khẻ :
_ Vàng  trong động Gió …..

còn tiếp…..



HĐTS - VMH

Sep 1, 2013

QUỶ CỐC HỒI 66b “Biến Mất” tt - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 66b “Biến Mất”  tt - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


Chương Lâm nằm chờ suốt mấy canh giờ chẳng thấy động tỉnh gì , chàng đã bắt đầu hơi nản , có lẻ mình phải tiến ngay vào đó sục sạo một lần nữa xem , có lẻ bọn chúng có một cánh cửa bí mật đâu đó , hay là bọn chúng đi ra theo một cửa khác thì sao ? Chương Lâm lần lượt đưa ra nhiều giả thuyết , này nhé Vương Tường bị mụ già đầu tiên dụ dổ đi theo bà ta nhé , rồi kế đến Ô tộc chủ cùng bà thứ hai đuổi theo kịp , họ gặp nhau tại chổ có xác chết lúc nảy , họ đánh nhau , hai tên đồng bọn hắc y thiệt mạng , họ giải thoát cho Vương Tường và đã đi đâu chưa rỏ , giả thuyết này kết thúc có hậu hoặc là hơi hơi có hậu thôi vì chẳng biết Vương cô nương theo bà hai thì có an toàn không , giả thuyết kế tiếp là bà hai bắt gặp và thất bại dưới tay bà thứ nhất mặc dù cũng giết được hai tên đồng bọn , và cánh tay bị sói gặm dở là của một trong hai tên này ,bà và Ô tộc chủ bị chúng khống chế và bắt đi mất , coi như tất cả cùng nằm chung rọ , già thuyết này nghe mệt quá , Chương Lâm thở ra một cái khì ,lại còn Hắc Hắc tổ mẫu , mụ này có phải là bà thứ nhất không , chàng muốn xác định việc này thì không còn cơ hội nữa , cả cái xóm ấy đã biến mất …

Trời sụp tối nhanh chóng , gió đã mạnh lên , Chương Lâm kéo chiếc áo bông (mà hai em Thiên Ma cẩn thận sắp đặt cho chàng) ra khoác vào , con Huyết Câu thở phì phì dưới chân chàng , anh chàng đang ngủ gà ngủ gật , một chân co lên thỉnh thoảng thả xuống đánh bộp một cái , Chương Lâm thấy nóng ruột , chàng quyết định đêm nay sẽ do thám một lần nữa xem sao , và chàng cũng quyết định phạm vi sẽ trải dài mổi bên năm dặm lấy cái chổ bây giờ làm tâm , xem ra kế hoạch cũng có vẻ hoàn hảo , Chương Lâm thò tay lôi mấy miếng thịt khô mua lúc trưa ra , chàng vừa đưa lên miệng thì Huyết Câu mở ngay mắt ra và thở một cái khì , biết ý Chương Lâm thả ngay xuống một miếng khá to , Huyết Câu cũng biết điều im lặng tợp một cái , cả hai cùng nhẹ nhàng thanh toán mấy miếng thịt khô , đêm nay chàng không thể đem Huyết Câu theo , chàng phải đi một mình , nhớ lại lúc đột nhập vào Côn Luân chàng cũng đễ Huyết Câu lang thang trong rừng suốt cả tuần lể , lần này hy vọng sẽ không như thế , Chương Lâm lấy thêm một miếng to thả cho Huyết Câu , coi bộ chú chàng cảm động lắm nên rên ư ử một tiếng rồi đớp một phát xong luôn …
Đêm  đã vào giờ tý , gió rất lạnh làm Chương Lâm cũng phải ngầm vận nội công đễ  làm nóng , con Huyết Câu cũng thỉnh thoảng thở phì một cái , Chương Lâm nhẹ nhàng tụt xuống , chàng vổ vổ nhè nhẹ vào cái cổ to khỏe của nó , con Huyết Câu chắc cũng hiểu nên nó chì lắc lắc cái đầu rồi im thít , Chương Lâm nhún mình làm một cú nhảy cầu vồng sang bên kia đường , chàng nhẹ nhàng tiến lên triền dốc , nơi ban sáng bọn Côn Luân và đám hắc y biến mất , chàng căng mắt mong tìm ra một ánh đèn hay đại loại gì như thế , thế nhưng ngoài những tiếng sột soạt của thú ăn đêm chẳng có thứ gì có thể chỉ ra chút manh mối , Chương Lâm nhẹ nhàng dùng Thiên Ma cước thủ di chuyển chầm chậm về phía nam , phía ngược lại , chàng sẽ lùng sục mổi phía chừng 5 dặm xem có gì khả dĩ tìm ra cửa ra của bọn này …

Vì vừa đi vừa quan sát nghe ngóng nên  phải mất nửa canh giờ chàng mới đi hết một khoảng đường 5 dặm , tuyệt không có gì là khác lạ , Chương Lâm ngán ngẩm chàng quay ngược trở lại điểm xuất phát , vừa náu mình trong những tàn cây bụi cỏ bên đường vừa chậm chạp di chuyển chàng thấy chán nản quá , hai mắt bắt đầu muốn sụp xuống , dễ bây giờ cũng phải quá giờ tý bắt đầu sang giờ sửu rồi cũng nên , trở về chổ cũ Chương Lâm lại bắt đầu rà soát thêm một lần nữa , lần này chàng phi thân lên một ngọn cây cao , từ đó chàng nhìn bao quát cả một vùng đồi núi nhấp nhô nhờ nhờ trong ánh sao thưa thớt , lại không có gì cả , Chương Lâm bắt đầu dùng khinh công di chuyển từ những ngọn cây này sang ngọn cây kia , chàng quyết định tìm những dấu hiệu bọn địch từ nơi cao nhất , nơi mà chàng có thể nhìn ra xa hơn vì chàng  cho rằng có thể bọn chúng đã đi xa về phía những ngọn đồi tít tắp và nếu bọn chúng có chút sinh hoạt về đêm thì có chàng sẽ thấy một tia sáng pháo hiệu ( cái này Thiên Ma cũng thường dùng ) hay một đống lửa nào đó …

Lại một khắc thời gian trôi qua , Chương Lâm đã ở cách xa điểm khởi đầu cũng tròm trèm 5 hay 6 dặm rồi , vì chàng dùng khinh công bay từ ngọn cây này sang ngọn cây kia nên cũng rút ngắn được khá thời gian , lại cũng chẳng có gì , chàng muốn văng tục một phát nhưng kịp kìm lại , đêm hôm thế này một tiếng nói dù rất nhỏ cũng là lồng lộng trong tai một cao thủ , chàng nhắm mắt lại một phát , cố nghe thử chung quanh có những tiếng động nào lạ chăng , rồi chàng mở mắt ra , hít một hơi dài rồi giở hết công lực nhắm ngay hướng cũ bắn mình đi như một viên đạn . Chương Lâm đã về lại ngay gốc cây nơi con Huyết Câu đang ngủ gục , Huyết Câu mở mắt ra hất hất cái đầu như chào Chương Lâm thất bại trở về , chàng lại đu mình lên cái chảng ba , phen này ngủ thẳng cẳng tới sáng luôn , sáng mai tính tiếp , lầm bầm mấy câu Chương Lâm đã nhắm tịt mắt , chàng chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nửa , bây giờ tới phiên Huyết Câu canh chừng bọn Côn Luân chứ phỏng , ăn nhiều ngủ nhiều rồi ….
Chương Lâm choàng tỉnh khi những tiếng lộp bộp cùng những tiếng rò chuyện râm ran dưới đường , một đoàn gia súc cừu dê đang được chăn dắt bởi hai ba người Khiết Đan đang đi ngang qua chổ chàng  và Huyết Câu đang nấp , Chương Lâm dụi dụi hai mắt , chàng lại thở khì chán nản , hôm nay chàng sẽ cố gắng tìm thêm một lần nữa , lần này chàng sẽ đi thẳng từ nơi bọn chúng biến mất lên thẳng ngọn đồi kia , nếu vẫn không có thì chàng sẽ phải tìm thức ăn và tiếp tục ẩn nấp và canh chừng , vòng hai tay ra sau đầu Chương Lâm biếng nhác đưa cặp mắt còn kèm nhèm của chàng nhìn xuống con đường đã khuất bóng đoàn gia súc khi nảy , chàng đang ước đoán thử từ đây về đến Thiên Ma là bao xa , lẩm nhẩm một hồi chàng tính ra là nếu về Thiên Ma của chàng sẽ mất khoảng 7 , 8 ngày đường nếu đi bằng ngựa với tốc độ vừa phải …

Chương Lâm bổng kêu á lên một tiếng rồi rớt ngay xuống một cái bịch , vừa lồm cồm ngồi dậy Chương Lâm nhận thấy tim mình đang ngưng đập , trời đất ơi , một điều vô cùng quan trọng mà bây giờ chàng mới nghĩ ra , đúng là chàng chỉ chăm chăm vào tìm Vương Tường mà không nghĩ ra một việc tối quan trọng : bọn Côn Luân và đám Hắc y mà có căn cứ ở đây thì việc tập kích vào Thiên Ma dễ như trở bàn tay ! và chắc chắn đây là trạm do thám của bọn chúng , như vậy bọn chúng phải do thám ở đâu ? ở những làng bản , xóm lều , ngoài đồng cỏ ngoài kia chứ đâu ! như vậy chàng biết phải tìm chúng ở đâu rồi , chàng sực nhớ đến cái đoàn cừu dê ban sáng , những người gân guốc nói chuyện bằng thứ tiếng Khiết Đan trọng âm nặng nặng , ờ mà sao đi chăn cừu mà lại có tên dắt đại đao nhể , bây giờ chàng mới đễ ý , ôi trời ! địch có thể là đây chứ đâu , Chương Lâm lật đật tháo ngay dây cương của con Huyết Câu , chàng vổ một cái thật mạnh vào mông anh chàng nói khẻ :
_ Mày ở ngay đây , có chạy chơi thì gần đây thôi nhe , đại ca đi trưa hay chiều sẽ về đây , hôm nay chịu khó ăn chay nhé  ( ý Chương Lâm là hết đuôi nai đuôi hưu gì rồi , thịt cũng hết , ăn cỏ vậy )
Huyết Câu nhà ta nghe chữ cỏ thì có vẽ bực mình hất cái đầu sang một bên xoay ngay cái mông lại ý muốn cho Chương Lâm một đá chăng ? không kịp nữa rồi , Chương Lâm đã giở Thiên Ma cước thủ chạy như ma đuổi về phía bọn chăn cừu lúc nãy …

còn tiếp ….


HĐTS - VMH