Sep 8, 2013

QUỶ CỐC HỒI 67a " Chàng thợ săn và bầy thú nhỏ" - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 67a " Chàng thợ săn và bầy thú nhỏ" - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Vừa chạy Chương Lâm vừa tính kế tiếp cận bọn người lúc nãy , giả làm người độ đường chăng ? không được , độ đường mà lại đi bộ ư , người địa phương , cũng không được , cái mặt mình lạ hoắc , chỉ còn một cách là nấp kín , lại chơi trò trốn tìm à , chán chết đi được , chàng chậc lưởi một cái , đành vậy thôi , không còn cách nào khác ,vừa nghĩ đến đó thì Chương Lâm đã thấy thấp thoáng đám người ban sáng , chàng chạy chậm lại , tạt ngang vào đám cây cỏ lúp xúp ven đường , chàng cố nấp mình xem bọn người này đi đến đâu , đồng cỏ chắc là gần đây thôi , quả nhiên chỉ thoáng chốc Chương Lâm đã thấy một trảng cỏ à không một cánh đồng cỏ típ tắp về phía tay trái của chàng, xa xa trên cánh đồng đã thấy thấp thoáng những bầy gia súc khác đang cặm cụi lùa những vạt cỏ non tươi đầu xuân ,những dòng nước nhỏ chảy tràn trề theo hướng đông tây làm cho hoang mạc như bừng tỉnh sau cơn ngủ đông …
Đứng trước hoang mạc rộng lớn này , Chương Lâm không có chổ ẩn nấp ! chàng không thể tự dưng thành người chăn dê khi chàng không có con dê nào , chàng cũng không thể thành  một kẻ lang thang như các bác Cái Bang , ờ mà Cái Bang thì tự dưng xuất hiện ở đây à , Chương Lâm vổ trán , mặt chàng nhăn tít lại , một con thỏ nâu đốm trắng từ một cái hang đầy những ngọn cỏ mới nhu nhú nhảy ào lên trúng ngay chân chàng , thỏ ta hốt hoảng nhỏm ngay dậy phóng thẳng một mạch vào một cái hang kế cận , một tia chớp xẹt ngang qua đầu Nhất vệ sỹ truyền nhân Thiên Ma ! ồ , tại sao mình không thành thợ săn nhể ! trời đất sao tui thông minh quá , Chương Lâm tự sướng mất một giây với cái phát kiến vỹ đại vừa rồi , chàng lập tức cung tay đánh ra một chỉ phong vào ngay cái hang của thỏ nâu xì tai đốm trắng khi nãy , thỏ la lên cái ét nhưng không thấy chạy ra , đâu có sao , Chương Lâm thò tay vào nắm ngay cặp tai dài sọc của thỏ nâu lôi chú thỏ xấu số ra ngay tắp lự , chàng buộc ngay chú thỏ vào hông mình , trông cũng ra dáng thợ săn lắm lắm , trong chớp mắt Chương Lâm đã tóm được hai trự thỏ nửa , tuy có vẽ bận bịu là thế nhưng chàng không hề rời mắt đến đám người khi nãy , lúc này đang lùa bầy dê cừu đến một khoảnh đất xanh mướt , cả bọn đang lục đục dựng một túp lều , có lẻ bọn chúng chẳng để ý đến một tay thợ săn nom gà mờ nhưng bắt thỏ bằng tay không thế mới lạ, lúc này Chương Lâm đã bẻ một nhánh cây dùng để chọc chọc vào mấy cái lổ , hẳn chàng cũng biết rằng người thường mấy ai bắt được thú bằng tay không bao giờ …
Đám người Khiết Đan lúc này đã chui vào lều tránh nắng , bầy cừu dê đang be be ụa ợ khắp cánh đồng , Chương Lâm đã tóm được tổng cộng 3 con thỏ , một con chồn sa mạc , chàng tướt những cọng dây leo túm chân các con thú lại rồi xỏ cái cây gậy tự chế qua , trông cũng ổn , chàng ngồi phịch xuống ngay một bụi cỏ gai  , nắng lên làm không khí bắt đầu nóng , những làn gió buổi sáng đã bắt đầu ran rát , núp khuất sau bụi cỏ gai chàng thấy tên mang đại đao chui ra khỏi lều , hắn đảo mắt một vòng rồi lại đi chung quanh lều một vòng , dường như yên tâm không có con thú nào chạy sổng hay bị ai chốp mất , hắn chui tọt vào lều , Chương Lâm bắt đầu thấy đổ mồ hôi hột rồi , chàng phải tính kế tiếp , không thể ngồi đây mãi được , chàng cũng đảo mắt một vòng để tìm xem có nơi nào râm mát hơn không , chàng thấy tít đàng xa một cái lều khác nhoang nhoáng trong hơi nước của hoang mạc , chàng có thể đến đấy làm quen và trao đổi thỏ chăng , chắc không được , dân sa mạc thì còn lạ gì cái vụ săn thỏ nữa mà trao đổi , xin nước uống ? có vẽ được , hợp lý quá chừng chừng ấy chứ nhể , Chương Lâm đứng ngay dậy, chàng xốc cây gậy Trường à quên cây gậy  Thiên Sơn chứ lỵ , đặt cây gậy treo lủng lẳng mấy con thú lên vai , Chương Lâm lê bước trông có vẻ mệt nhọc , chàng  nhăn nhó tiến đến cái lều đàng xa kia , khẻ liếc liếc chiếc lều của bọn chăn dê , chàng lại lẩm nhẩm tính toán khoảng cách giửa hai chiếc lều , có xa quá không để chàng có thể giám sát hành tung của bọn chúng , và chàng phải có cái cớ gì để nán chân ở chiếc lều mới này …
Độ chừng tàn nửa nén nhang chàng đã tới ngay cửa lều , một cô nương Khiết Đan  chừng 15 tuổi đang ngồi xếp bằng đọc một cuốn sách bằng da dê đã sờn rách , vắt ngang qua hai cái bắp đùi nở nang của cô là  cây roi ngựa , mà cũng có thể là cây roi chăn cừu gì đấy , miệng cô lẩm nhẩm , à thì ra cô đang học chữ , Chương Lâm khẻ tằng hắng rồi chàng lấy giọng mệt nhọc lên tiếng có vẽ sắp chết vì nước hỏi :
_ Có nước không đấy , làm ơn cho xin một bầu nhỏ ….
Giọng chàng cục mịch , cô nhỏ chẳng thèm ngước lên, trả lời cũng cụt lủn không kém :
_ Đây này … vừa nói cô vừa chỉ vào một bầu nước bằng da dê khá to bên tay trái cô , Chương Lâm bước hẳn vào lều , chàng tiến ngay đến góc lều cầm cái bầu nước lên và sực nhớ ra là mình chẳng có cái bầu nào để đựng cả . Chương Lâm ngó quanh quất một cái thật nhanh , chàng muốn tìm một cái bát hay một cái gì có thể rót ra , chẳng nhẻ lại tu bằng mồm ngay cái bầu của cô bé à , chàng lúng túng khi thấy chẳng có cái gì có thể rót ra được , đành liều vậy …

Chương Lâm ngửa cổ tu một hơi , nước ngọt nhể , chàng vừa thoáng nghĩ mất một phần mười giây đã nghe cô nhỏ tru tréo :
_ Lạy thánh Alah , buông ra ngay không , nhà ông chết khát chết đói đấy à ...vừa la cô nàng vừa chồm ngay đến giằng cái bầu nước ra khỏi tay chàng , nước văng tung tóe , ngay lúc này thì cô nhỏ mới nhận ra trước mặt nàng là trang nam nhi lạ hoắc lạ hươ , chẳng biết có còn trông ra cái hồn người không vì mấy ngày nay lăn lóc bụi đời lại chẳng tắm táp gì cả .  Cô nhóc Khiết Đan vừa bụm mủi vừa xỉ xỉ ngón tay nhỏ xíu của nàng vào ngay mặt Chương Lâm vừa xổ một tràng Khiết Đan bản ngữ tạm dịch sang tiếng Giao Châu như sau :

_#@&!))$$đmn@ ( chổ này người viết không biết dịch ) chưa từng thấy cái người nào như cái nhà anh , đồ ###%@( chổ này tạm dịch là ...mất vệ sinh công cộng chắc ? ) không có bầu hay gì gì thì phải nói chứ ….Chương Lâm quẹt ngang mồm một cái rồi ngồi phịch xuống sát cửa lều , chàng làm ra vẻ đang say nắng lắm rồi , chàng đang choáng  mà lỵ , cô nhỏ Khiết Đan xỉ vả  một hồi thấy chẳng ăn thua gì với tay thợ săn dơ dáy thì chán nên nàng quay phắt lại nhét cuốn sách da dê vào một cái bọc vãi , nàng lại lục lạo một hồi rồi lôi ra một cái bầu nước cũ xì cũ xịt , chắc là của truyền đời chi bảo võ lâm Khiết Đan không chừng , nàng rót nước từ chiếc bầu to khi nãy sang cái bầu nhỏ đấy , xong xuôi nàng đậy nó lại bằng một cái nút vãi cũng lên “nước” đen thùi nom cũng đồ cổ lắm , nàng quăng ngay cái bầu rớt cái bịch ngay trước mặt Chương Lâm rồi gằn giọng :
_ Đấy , cuốn gói ngay cho “ bà “ nhờ …
_ “ Gớm , cô em đanh đá quá nhể “ ….Chương Lâm nghĩ thầm như vậy , nhưng chàng đâu có đi được , chàng phải ở lại để canh chừng theo dỏi đám người kia chứ , Chương Lâm giương đôi mắt lờ đờ nhìn cô nhóc rồi thều thào , tay không quên thò ra cửa lều với lấy cây gậy Thiên Sơn cùng với mấy con thú của chàng , chàng ậm ừ rồi nói khẻ :
_ Cô nương có lòng , tại hạ cảm ơn lắm , nhưng trời còn nắng quá , tại hạ xin ngồi nghỉ chốc lát thôi rồi sẽ ...chàng bỏ lửng ra vẽ mệt nhọc lắm lắm , lúc này cô nương Khiết Đan mới trông kỷ gương mặt của “người xa lạ “ nom cũng được , nhưng bốc mùi ghê quá , cô lại đưa tay bịt mủi rồi hỏi :
_ Khách quan là thợ săn à , mà khách quan ở đâu thế .

Chương Lâm e hèm một tiếng , chàng đang tìm cách sáng tác một câu chuyện , cầu trời cho câu chuyện nó nhảy ra liền chứ không thì chàng bể dĩa thì không còn cơ hội tiếp cận đám Côn Luân ( lúc này chàng đoan quyết đám ban sáng là Côn Luân rồi ) mất một giây mà câu chuyện vẫn chưa nhảy ra , Chương Lâm đưa tay lên quẹt ngang mặt một cái rồi cố ậm ừ , rồi lại thò tay lấy cái bầu chi bảo võ lâm của cô nương , chàng khẻ nhăn mặt khi rút cái nút vãi đồ cổ rồi ngửa người tu một hơi , cô nương coi bộ cũng thông cảm người thợ săn với bầy thú nhỏ đang mệt lử kia , nàng chề môi một cái ngồi yên chờ Chương Lâm trả lời …

_ Tại hạ là người của Khốt Lục Đa ...cũng gần đây thôi , hôm qua đi ngang đây thấy cỏ xuân ở đây mơn mởn quá định bụng xem xét tí để dời trại vào xuân này ….
Cô nhỏ có vẽ chú ý đoản văn của Chương Lâm , máu dồn lên não làm chàng hăng chí tuôn tiếp ra một hơi :
_ Thật là xui xẻo , con ngựa của tại hạ gặp phải đám sói, nó sợ bỏ chạy lạc đâu mất tiêu , ( chổ này mà Huyết Câu nghe được thì chắc chàng ăn ba cú đá chứ không phải một ) Chương Lâm giơ hai tay lên đầu tỏ dấu tuyệt vọng cùng cực , cô nhỏ thấy hơi hơi thông cảm cho gả thợ săn này , nàng hỏi tiếp :
_ Thế rồi khách quan tính làm sao ?
_ Tại hạ cố bắt vài con thỏ ăn đường , chờ vài hôm tìm lại ngựa rồi quay về thôi 
….chàng nói nghe cũng có vẽ hợp lý , và  cũng có lý do đễ ngày mai chàng lại theo bọn kia hay bọn nào khác quay lại cái đồng cỏ này , ôi sao tui giỏi quá , Chương Lâm không ngờ mình phịa ra một câu chuyện hợp lý và kể lể một cách trơn tru như vậy, chàng mừng thầm khi nhìn nét mặt của cô bé , vậy là thoát ! đang ngây ngất thì Chương Lâm nghe có tiếng vó ngựa , Chương Lâm hết choáng , chàng ngưng nói quay ra nhìn phía cửa lều , có hai gả mặc quần áo Khiết Đan cởi hai con ngựa đang phi nhanh về phía chiếc lều của bọn người ban sáng , chúng dừng ngay trước cửa lều , một tên trong lều bước ra , chúng nói chuyện gì đấy ….cô nhóc Khiết Đan cũng chồm người ra nhìn , không nói không rằng , cô quay nhanh vào trong , hình như câu chuyện của Chương Lâm không còn hấp dẩn nữa , Chương Lâm cũng nhận thấy thái  độ của cô gái , chàng quay vào và chuyển ngay đề tài :
_ Ngựa tốt quá ….

Cô nương không trả lời , Chương Lâm thấy ánh mắt của cô có chút sợ hãi , tạị sao thế , chàng suy nghĩ mất một phần mười giây rồi hỏi :

_ Những người kia cũng cùng đoàn với cô đấy chứ?

Cô nương nhìn chàng , ánh mắt hơi lạ lẩm , rồi cô nàng khẻ giọng như sợ có người nghe thấy :
_ Họ không phải … họ không cùng với chúng tôi đâu ….
_ Vậy sao , vậy thì họ từ đâu tới , họ cũng chăn dê đấy thôi …Cô nương mím môi , một cô bé 15 tuổi thì chắc không hiểu lắm ý tứ câu hỏi của Chương Lâm , nàng chỉ lén đưa mắt nhìn ra cửa lều , rồi mím môi lần nữa , nàng tuôn ra :
_ Họ là người Hán đấy !
_ Ô ! họ đến đây làm gì , chăn dê thôi à ( Chương Lâm kêu to , chàng đã thấy đầu mối rồi )
_ Thì chăn dê và tìm cái gì đấy …..
_ Tìm cái gì cô nương không biết à ? Chương Lâm gặng hỏi , chàng đã lấy lại phong độ rồi nhé .
_ Có cái gì trên núi đấy , phụ thân bảo có động vàng hay động ngọc gì đấy , họ đến đây từ đầu mùa hạ năm ngoái cơ ( cô nàng đã dịu giọng với chàng , chắc nhận ra cái phong độ đẹp trai của tui rồi chắc ) Chương Lâm vừa theo dỏi bọn kia đang nói chuyện vừa liên tục hỏi cô nhỏ…….bản năng phụ nữ tuôn trào ào ạt , cô nương đứng phắt ngay dậy nhìn sang lều bên kia , nàng quay lại kể tiếp :
_ Bọn họ đến đây , mua lại ngay đàn dê cừu của bá bá ( chắc một người quen của nàng ) họ ở gần gần với gia đình ( nàng nói trỏng không , chẳng biết xưng hô ra sao nhể ) họ đi tìm động gì đấy , vàng hay bạc hay gì gì …..
Người Hán thì chắc là bọn Côn Luân , nhưng chúng đi tìm Thiên Ma chứ , chúng đâu cần vàng bạc , cô nương nhìn chàng thật nhanh , nàng nói giọng hơi khẻ :
_ Vàng  trong động Gió …..

còn tiếp…..



HĐTS - VMH

0 nhận xét:

Post a Comment