Qủy Cốc hồi 67b “ CHÀNG THỢ SĂN VÀ BẦY THÚ NHỎ ” tt - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Dĩ nhiên Chương Lâm không tin là có vàng hay có gi gì trong cái Động gió đó , nhưng nó ở đâu là cái chàng phải tìm , Chương Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên rồi chàng cất giọng hoài nghi :
_ Vàng ? tại hạ là dân ở đây có bao giờ nghe như thế , cô nương nói thật à ?
_ Xời ơi ! cái này là nội tổ nói đấy , không mấy người biết đâu , bí mật đấy nhé .
Bí mật mà nàng bật mí dễ thế à , Chương Lâm cười thầm , chàng khoát tay ra điều chẳng tin lắm vào điều cô bé nói , cô nương nhỏ có vẻ tự ái , nàng cong môi lên :
_ Khách quan không tin thì thôi , cứ hỏi nội tổ là biết đấy .
Nói xong cô nhỏ quay phắt lại cuốn sách da dê của nàng , mất ba giây thì cô nàng lại quay lại nhìn chăm chăm vào Chương Lâm , nàng to giọng :
_ À mà khách quan uống nước xong thì đi thôi chứ … vừa nói nàng vừa với tay thò vào cái bọc khi nãy rút ngay ra một con dao nhỏ khá đẹp , Chương Lâm cười thành tiếng , chàng cầm cái bị da dê đựng nước của cô nàng vừa cho lúc nãy , Chương Lâm đứng lên , chàng ngoái nhìn ra cửa lều , bọn người Hán vẫn còn trong lều chắc , chàng thấy xa xa đám gia súc của chúng vẫn cắm cúi xuống những khoảnh cỏ non , Chương Lâm cất giọng ôn tồn :
_ Cám ơn cô nương nhé , tại hạ đi tìm con ngựa đây , à ...Chương Lâm ngập ngừng mất một giây rồi chàng ra vẻ xin xỏ :
_ Nếu xui xẻo ...chẳng may ….tại hạ không tìm được ngựa thì ...chắc xin cô nương và nội tổ trú một đêm ...trời vẫn còn lạnh ướt lắm …
Nàng chề môi một cái suýt đưa Chương Lâm về lại Thiên Sơn rồi cất giọng nhấm nhẳng :
_ Lại trò gì đây , nói cho biết nhá đừng có mà tính chuyện gì đấy ...vừa nói nàng lại vừa cầm lấy con dao nhỏ của nàng , Chương Lâm ra vẻ sợ sệt một tí , chàng luống cuống vác cây gậy Trường sơn à quên cây gậy Thiên Sơn lủng lẳng mấy con thú lên vai rồi lại lắp bắp :
_ Tại hạ ...không bao giờ tin vào mấy chuyện vàng bạc vớ vẫn nhé ...chỉ sợ không có chổ ngủ thôi …cô nương xem ra có phần dịu xuống tí chút , cô cất con dao vào lại cái bọc , cô hơi ngần ngừ rồi nói với chàng :
_ Khách quan muốn gì thì xin nội tổ đấy , đây chả biết …( lần đầu nàng xưng “ đây “ cũng là câu đầu tiên nàng nói có chủ từ .) Chương Lâm mở cờ trong bụng , có thế chứ , mình cũng đẹp trai mờ , cô nào thấy cũng có cảm tình à nha , tự sướng ngất ngây mất một phần năm giây thì cô nương tạt tiếp một gáo nước lạnh :
_ Ờ ...mà nội tổ đi chưa biết bao giờ về ...thế là huề tiền , Chương Lâm tiu nghỉu , chàng làm ra vẻ tiếc rẻ cố vớt vát :
_ Thôi chiều tại hạ quay lại lùa dê cừu cho cô nương nhé … cô nhỏ có vẻ suy nghĩ , nàng hơi mĩm cười ra điều chọc quê anh chàng ngớ ngẩn , nội đi đâu chứ , chỉ đi mua vật dụng cho mùa xuân thôi chứ có đi đâu , cho hắn một mẻ , thằng cha hôi rình thấy ghét quá ,nàng cất cuốn sách vào cái bọc , nàng ngó ra cửa lều , Chương Lâm vẫn còn đứng đấy bộ dạng nom thảm hại quá , nàng tỏ vẻ sốt ruột :
_ Khách quan còn gì nửa không , đây đói bụng rồi …
_ Tại hạ đi ngay đây , có lẻ chiều tại hạ lùa dê cho cô nhé , chỉ ngủ thôi , không ăn gì cả …
Thật ra dân du mục Khiết Đan rất hiếu khách , nhất là khách đường xa vì họ đem thông tin , chuyện kể từ nơi này đến nơi khác , vài bửa ăn , một chổ ngủ là việc dân Khiết đan dễ dàng chia sẽ , nhưng “ khách quan họ Khúc Chương “ này chẳng hiểu sao mà lại xui xẻo , hay cô nhỏ sợ đạo tặc trộm cướp chắc , cô nương không trả lời , Chương Lâm lẳng lặng quảy gánh ra cửa lều , chàng hơi thấy chói một tí , trời đã ngả bóng , lại chiều nữa rồi , Chương Lâm thấy bụng sôi sục , chàng quảy gánh đi nhanh về điểm xuất phát không quen liếc xéo về bọn Côn Luân , chàng thấy bọn chúng đang lục tục sửa soạn , có vẻ tí nữa thôi bọn chúng cũng quay về xóm lều . Chương Lâm đi nhanh đễ tìm chổ nướng bửa ăn chiều và cũng tìm chổ thuận tiện đễ theo dỏi bọn chúng , chàng cũng cần biết cái xóm lều đễ tối nay còn quay lại xin chổ ngủ chứ.
Ăn xong con thỏ thứ hai thì chàng đã thấy bọn chúng đang chuẩn bị lùa đàn gia súc gom lại một chổ , tiếng kêu be be lại inh ỏi vang động trong chiều thinh vắng của hoang mạc , tiếng quàng quạc nháo nhác của những đàn chim di cư đang quay về chốn cũ thóang chốc mất hẳn vào thinh không , chiều hoang mạc mùa xuân cũng buồn như những chiều đông giá , chỉ có cái là không còn những hoa tuyết tuôn trào từ trời xám xịt trong gio quất phần phật thôi … Chương Lâm trong một giây chàng thấy thoáng buồn một tí , có lẻ cái dự cảm về cuộc tấn công nay mai của Liên Minh Diệt Ma Phù Chính , của bọn Côn Luân này vào Thiên Ma nhỏ bé yên bình của chàng , làm chàng hơi thấy xao xuyến , hơi lo lắng , nhưng không sao mà , mình sẽ tìm ra bọn chúng , mình sẽ cứu được Vương Tường yêu dấu , mình sẽ đánh nhau , thậm chí là đánh nhau bất kể tính mạng đễ đem nàng quay về …
Bọn Côn Luân sau khi dở lều xong thì bắt đầu quay lại đường cũ , Chương Lâm tháo dây thả chú chồn nhỏ và chàng thỏ còn lại , chàng ngó quanh quất rồi nhún mình bay vút về một tàng cây thấp nhưng khá rậm rạp , độ chừng cháy xong một đốt nhang thì bọn này đi ngang qua chàng , Chương Lâm bấy giờ mới nhìn kỷ được từng tên một , tên đeo đại đao nghênh ngang đi trước , sau lưng hắn là bầy dê cừu cun cút sải bước , và sau rốt là ba tên còn lại , Chương Lâm cố nhìn thật kỷ bọn chúng hầu sau này dễ nhận dạng , đi sau là tên cao kều lòng khòng , hắn quả khá là cao so với người bình thường , tên đi kế hắn có dáng loắt choắt , không tên nào cầm kiếm đao gì cả , khi đi ngang qua chàng , lẫn trong tiếng dê cừu là tiếng càu nhàu của tên nhỏ con :
_ Mẹ kiếp , cả lủ nhà chúng nó , có 100 lạng thôi mà cũng không đưa trước...tên cao kều vẫn không nói gì , hắn chĩ lẳng lặng nhìn tên nhỏ con đang làu bàu thêm cái gì đấy , đàn dê cừu vẫn be be nên Chương Lâm không nghe được gì thêm , nhưng cái chi tiết 100 lạng bạc hay vàng từ miệng tên nhỏ con làm chàng hơi thắc mắc , dân chăn dê Khiết Đan thì chắc chẳng có đến 100 lạng bạc , nhưng cái việc đưa trước hay sau gì đấy thì làm Chương Lâm liên tưởng đến một việc hay một người , chàng cố gắng lục soát ký ức xem câu nói nghe quen quen này chàng từng nghe ở đâu , bộ dạng tên cao kều hơi khác người cũng làm chàng nhớ mang máng hình như chàng từng gặp thì phải , trong vòng ba giây Chương Lâm lần lượt trở ngược lại quá trình hành hiệp giang hồ của chàng cùng với Bất Yến , bộ dạng và thái độ cử chỉ của tên cao kều thì chàng hình dung khá rỏ , cũng cái vẽ âm trầm ít nói ...hình như hắn giống ...chà , giống ai này ...trong một phần mười giây óc Chương Lâm bổng lóe sáng , thôi chết rồi “ Hồ Đoản ! “.
Phải rồi , tên cao kều chính là Hồ Đoản , tên thám tử giang hồ chuyên du thám làm thuê , kẻ đã tìm đến Đại Bất Tri Liễu Trường Giang đễ xin thông tin về tung tích của chiêu thức Thiên Ma Trảo Công !( đọc lại hồi 2 ,3 ) Chương Lâm nhớ ngay ra trong tít tắc , tên này đeo trường kiếm , nhưng hôm nay hắn tay không , có lẻ hắn cần giả dạng nên đã giấu đi rồi chăng ? lúc này bọn Hồ Đoản đã lùa gia súc đi được một khoảng khá xa với Chương Lâm , chàng phóng nhanh xuống đất , Chương Lâm chống cây gậy Trường Sơn à không Thiên Sơn đi thất thểu sau lưng bọn này độ chừng mươi trượng , vừa đi chàng vừa nhớ lại lần gặp gở tên này , Chương Lâm cũng bắt đầu nhớ ra hai tên đồng bọn của hắn , trong đó có một tên bự con thấp đậm vác đại đao cán vàng , ờ đúng rồi , tên vác đại đao có thể là tên dẩn đầu khi nảy , chàng không biết tên của hắn , ( thực ra tên này là Cổ Chung Song ) à hắn là thám tử mà lỵ , phải hóa trang chứ , cũng có lý , Chương Lâm gục gặt tự tán thưởng nhận định của mình , chàng lại nhớ ra tên nhỏ con chính là tên vác cặp chùy to đùng hôm ở trong quán trọ , khi chúng bàn bạc tiền nong của Mặc Ưng Công , có lẻ chính là tên vừa càu nhàu khi nảy ,( tên hắn là Đại Câu Phàm ) tên cuối cùng thì lạ hoắc , chàng chưa từng gặp , có lẻ tên này là do bọn Côn Luân hay bọn Huyền Cơ Thủy Cung cử đến cùng đám Hồ Đoản .
Đi một hồi lâu thì đã đến chổ cũ của Chương Lâm , đoàn dê cừu lẩm đẩm trong bùn non đầu xuân nên phải đi chậm lại , tên nhỏ con ( Đại Câu Phàm ) văng tục chửi đám dê cừu inh ỏi , bọn chúng lò dò giở từng bước chân đễ qua khỏi đám sình lầy này , Chương Lâm cũng cố tình đi chậm lại , chàng tạt ngay vào ven đường ngồi thụp xuống một mô đất , phòng khi bọn này quay đầu lại , mắt chàng nhìn chăm chăm vào tên lạ hoắc , cố đoán xem hắn là Côn Luân hay Huyền Cơ , nhưng Huyền Cơ Thủy Cung thì đàn bà con gái là phần lớn , vậy tên này chắc là Côn Luân chăng ? đang nghĩ lan man thì bổng có tiếng ngựa hí vang …
Hãn Huyết Câu ! Chương Lâm thót tim , trời đất ơi , ngay lúc này mà Huyết Câu nhà ta chạy ra mừng ca ca do thám trở về là hỏng bét , tại sao mình không nghĩ ra vụ này nhể , đáng lý ra khi gần đến chổ mật phục hôm qua thì mình phải … Chương Lâm sau ba giây đấm ngực tự trách phải ...đủ thứ thì y như rằng , chàng nghe có tiếng vó ngựa sải bước lọc cọc từ mé cây rừng trên đồi vọng xuống , chàng nghe được thì bọn Hồ Đoản cũng đâu có điếc , Chương Lâm nhác thấy Hồ Đoản cùng ba tên kia dừng hẳn lại , ngay cả tên vác đại đao đi đầu cũng nép sang bên dừng chân , bọn dê cừu thì chả quan tâm , chúng cứ tiếp bước , cả bốn tên bọn Hồ Đoản đã chụm lại với nhau , chúng không bàn tán hay nói năng gì , chúng chỉ nhìn nhìn chăm về phía tiếng vó ngựa sải bước từ trên đồi hình như đang càng lúc càng to hơn …
còn tiếp
HĐTS - VMH
0 nhận xét:
Post a Comment