Oct 25, 2013

QUỶ CỐC Hồi 69b Thanh gươm Thiên Sơn - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC Hồi 69b Thanh gươm Thiên Sơn - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Chương Lâm làm sao mà ngủ được nếu chàng không rỏ sự việc , chàng nở một nụ cười gượng gạo , đưa tay lần mò lấy cái tay nải, chàng đụng vào lưỡi gươm cong của mình , ông lão khẻ mĩm cười , ông khoát tay ra hiệu cho cô nương quay lui rồi từ tốn nói với chàng :
_ Lão đã thấy thanh gươm ấy cách đây nhiều năm …
Chương Lâm hơi sửng người một tí , thì ra ông đã biết chàng chẳng phải thợ săn , chăn dê gì sất , Chương Lâm thấy cứng hàm chẳng biết phải nói gì , ông lão lại cười cười nói tiếp :
_ Đã lâu lắm rồi lão mới thấy lại thanh gươm đấy , xin đại hiệp thứ lỗi vì đã tùy tiện xem hành lý ...chẳng qua là đề phòng vậy thôi …
Ông thò tay rót một bát rượu đưa cho Chương Lâm , chàng đở lấy hơi ngọng nghịu , Chương Lâm khẻ nói cám ơn , chàng có cảm giác an toàn , không hề gì mặc dù thanh gươm đã bị phát hiện , Chương Lâm hơi tiếc , lúc đi từ Thiên Sơn nếu chàng không đem theo thanh gươm ấy thì đã không lâm vào thế dở khóc dở cười như thế này , Chương Lâm thấy đã đến lúc phải nói  thật , nhiều khi còn có thể tốt hơn , chàng đón lấy bát rượu và nhỏ giọng :
_ Tiểu điệt thật có lỗi vì đã không nói thật , thật ra tiểu điệt đang đi tìm người ...chàng bỏ lửng không nói tiếp .
Ông lão nhìn chàng hỏi nhỏ :
_ Người của Thiên Sơn ư ?
_ Sao lão bá đoán như thế ? Chương Lâm ngạc nhiên hỏi lại .
_ Vì những người Thiên Sơn mang những thanh gươm như thế này đã từng ghé ngang qua đây ...lâu lắm rồi ...Ông lão nhìn ra trời đêm , ông ngừng một chút như nhớ lại , ông nói tiếp :
_ Ngày ấy...bộ tộc Cáp Mộ Khắc ta đây …
Ông lại chép miệng nhìn Chương Lâm , lúc này cô nương nhỏ cũng đã ngồi nép sau chiếc màn vãi ngay sau lưng ông lắng nghe …
Đã lâu lắm , dễ có đến 50 năm trước , Cáp Mộ Khắc là một nhóm du mục lớn trong vùng Lục Thần Sa , họ chăn dê cừu suốt một dải hoang mạc trãi rộng hàng trăm dặm , có khi ra tới vùng ven Tây Bá Lợi Á của xứ Nga La Tư , thỉnh thoảng họ cũng lui dần xuống phía nam , gần với trung nguyên , người Cáp Mộ Khắc đem lông cừu , da dê , thịt khô mua bán trao đổi với Hán tộc  lấy đồ sắt thép , vãi vóc , bông sợi …cuộc sống sung túc dễ chịu , vào mùa thu , trời đã bắt đầu lạnh dần , người Cáp Mộ Khắc bắt đầu lùa gia súc về bộ tộc , những chú dê , cừu mập ú được vổ béo từ đầu mùa xuân, được đem ra giết thịt lấy lông, da chuẩn bị cho mùa đông đang đến ...Man lão nhớ lại mùa thu năm ấy , chính xác là cuối mùa thu , khi hàng đàn chim bắt đầu di cư về phương nam thì ông cũng bắt đầu lùa bầy gia súc của mình quay lại Cáp Mộ Khắc , chàng thanh niên 17 tuổi Man Lục đã vô cùng sửng sốt , kinh ngạc khi thấy cái xóm lều bộ tộc của mình đã tràn ngập người ngựa , đao kiếm , bọn Hán tộc đi đi lại lại khắp nơi , chúng lục lạo tra xét người già trẻ nhỏ , thanh niên , con gái thì được lùa vào một góc xóm , không ai hiểu điều gì đang xảy ra .Dân du mục Khiết Đan không phải là loại dễ bắt nạt , nhưng sự chống cự đã bị dập tắt bởi sự tàn bạo của đám người lạ , bọn này ăn vận quần áo như đạo sỹ , hoặc vàng đỏ như tăng nhân , chen vào đám người ấy là những chiếc áo đen vác đại đao , dường như bọn chúng đang truy tìm một người nào , hay một kẻ địch nào mà những người biết vỏ vẽ ít tiếng Hán nghe thấy loáng thoáng những từ “ ...Thiên Ma ...Thiên Sơn … diệt ma ...”., Man lão còn nhớ rỏ , ngay đêm ấy , sau khi truy vấn , hạch sách chán chê bọn chúng không tìm được một “ ma” nào ,hay điều gì  cái gì đấy, bọn chúng lên ngựa rút đi đễ lại một xóm lều tan tành với mấy cái xác chết ,chính là  những người biết võ nghệ của bộ tộc , đã phản kháng và hy sinh …
 
Ngày hôm sau , trong cơn đau thương , những người Khiết Đan Cáp Mộ Khắc còn lại dắt díu nhau bỏ chạy , họ chạy đi đâu , mùa đông đang đến , tuyết , băng giá và có lẻ cả đám người kia cũng có thể quay lại , họ quyết định đi về hướng nam , mặc dù sẽ đến gần nơi chốn tiên tổ của đám Hán tộc , nhưng nó ngược đường với bọn chúng , họ chạy , chạy về phương nam , có thể ấm hơn , điều đó đúng , an toàn hơn ...chắc không ! chì mới đi được một ngày đường , những người Khiết Đan đã chứng kiến nhiều tốp người ngựa , binh khí lẻng xẻng ngược đường với họ , đoàn hùng  binh Thượng Đạo Diệt Ma  của võ lâm trung nguyên đang tiến công vào hang ổ của ma đạo !
Man lão ngừng kể , ông lại tợp một ngụm rượu sữa ngựa , Chương Lâm nghe đến đây thì chàng đã hiễu ra phần nào , nhưng cái chi tiết về thanh gươm Thiên Sơn thì ông vẫn chưa nhắc đến …
Mấy ngày sau, đoàn người và gia súc cũng tìm được một chổ khá an toàn , tránh xa đường quan , họ hạ trại dựng lều , cắt đặt canh gác kỷ lưởng , đàn ông thì trang bị dao kiếm cung tên , họ quyết định liều chết lần cuối nếu bọn Hán tộc đó quay lại . Mà bọn chúng quay lại thật , nhưng lần này bọn chúng xơ xác , người ngựa đẩm máu , có cả xác chết đem theo , hẳn bọn chúng đã có một cuộc chiến ghê gớm , những người du mục nhanh chóng biết rằng bọn chúng đánh vào Thiên Sơn , nơi có tòa tháp Thiên Ma , và bọn chúng đã thảm bại , những người Cáp Mộ Khắc hoan hỉ chừng mực , họ dè dặt lần mò trở lại , họ nhổ lều trở về phương bắc trong những cơn gió lạnh đầu đông , với những hoa tuyết phất phới nhẹ nhàng tung tẩy …Ngày đó ...
Man Lục lăm lăm một thanh gươm to bản , lưng chàng còn đeo một cây cung dài của dân Khiết Đan , Man Lục cố lùa đoàn dê cừu của chàng di chuyển ngay hàng thẳng lối trên con đường đã trăng trắng tuyết phủ , sau lưng chàng là hàng đoàn dê cừu của bộ tộc chàng , dân Cáp Mộ Khắc đang quay về , hôm nay sẽ về đến thôi , Man Lục hoan hỉ khi nghĩ đến cái chăn ấm , bát rượu nóng và một tảng thịt khô lớn nóng hổi ...Bổng Man Lục nghe có tiếng vó ngựa dồn dập , Man Lục nắm chặt chuôi thanh gươm , xa xa một tốp ngựa dần dần hiện rỏ trong chút mờ mờ tuyết trắng , bọn người ngựa này có vẽ hối hả , chúng càn ngay vào đám dê cừu của Man Lục và những người khác , có vẽ như chúng đang bỏ chạy , Man Lục lại nghe những tiếng vó ngựa còn gấp rút hơn hẳn , xa xa đã thấy những bóng áo tím , xanh nhạt xuất hiện , cái thấy rỏ nhất là những thanh gươm cong được giơ cao mũi nhọn hoắc chỉa thẳng về phía trước , và kinh ngạc thay khi Man Lục chứng kiến những cái bóng áo tím bổng vọt ngay lên không trung bay thẳng vào đám  người ngựa khi nãy , tiếng va chạm của binh khí và tiếng chưởng phong ầm ì , tuyết bay , cát bay , đất bay tung tóe , những người Cáp Mộ Khắc không kịp làm gì , phản ứng gì , họ tản ngay ra hai bên đường chứng kiến trong khoảnh khắc đầu rơi máu chảy , tiếng la hét , tiếng kêu khóc hòa với tiếng be be inh ỏi của đám gia súc tạo thành một quang cảnh hổn độn …
 
Cuộc chiến đấu chấm dứt , bọn Hán tộc đều chết cả , con đường ngập đầy máu , xác chết , ngựa chết , dê chết , cừu chết vương vãi khắp nơi , một cảnh tượng kinh hoàng , những người áo tím đặt những người bất động của họ lên yên những con ngựa còn lại , họ nói tiếng Khiết Đan của Cáp Mộ Khắc , họ an ủi những người còn chưa hết kinh hoàng , hoảng loạn vừa chứng kiến một cuộc chém giết dã man kinh khủng …
Man Lục đã đánh rơi thanh kiếm to bự của chàng khi nào chẳng biết , trong một giây phút bất ngờ , Man Lục đã níu áo một thanh niên áo tím , mình đẩm đầy máu đang chùi lưỡi kiếm cong của mình vào cái xác chết rồi giắt nó vào lưng quần , chàng áo tím quay lại , hơi ngạc nhiên , Man Lục đã xin được đi theo họ , những người mà chàng cho là đã bảo vệ Cáp Mộ Khắc , chàng thanh niên đã cười lớn và đùa rằng :
_ Mi sẽ không còn được về nhà đâu nhé , phải ăn chay và không lấy vợ …
Đối với một chàng trai mười bảy như Man Lục mà phải ăn chay và không lấy vợ thì hãi thật , cho nên chàng vẫn còn ngồi đây và kể lại câu chuyện này…
Chương Lâm đã tỉnh hẳn , chàng cũng tự rót cho mình một bát rượu , kể cũng may , cũng là duyên nghiệp chi đây , chàng thoáng nhớ Tâm Minh Đại Sư , ông đã bảo rằng chàng là người có duyên , được chọn , hôm nay chàng gặp được Man lão cũng là duyên đấy thôi , Chương Lâm cung tay nói với Man lão :
_ Được lão bá và cô nương chiếu cố , thật là vạn phúc cho vãn bối , không biết sau này lấy gì đền đáp được , ngày mai vãn bối phải tiếp tục công việc , Huyết Câu xin gởi tạm cho lão bá , trong vòng bảy ngày nếu vãn bối không quay lại ...xin bá bá cứ thả Huyết Câu …
Man lão thoàng trầm ngâm , ông quay khẻ lại nhìn cô nương nhỏ , lúc này đang níu chặt chiếc áo lông cừu , có lẻ cô đang lạnh , Man lão thở ra một cái nhẹ đủ đễ cho Chương Lâm nghe thấy , chàng thấy áy náy , nhờ vả tiểu cô nương và ông lão ngay lúc này thì quả là cực chẳng đã , nhưng đem huyết Câu đi, ngộ nhở thọ địch thì nguy hiểm cho chú ngựa của chàng , Chương Lâm rụt rè nói tiếp :
_ Vãn bối ...tiểu điệt ...tiểu điệt sẽ cố gắng quay lại càng nhanh càng tốt , Huyết Câu nếu … nếu không có tiểu điệt thì tự nó cũng có thể quay lại Thiên Sơn….chàng nói xong đưa mắt nhìn cô nương như tìm thêm đồng minh trong việc này , cộ nương liếc chàng một cái nhanh hơn cả Huyết Câu chạy rồi nàng thẻ thọt nói với ông nội :
_ Con sẽ cắt thêm tý cỏ thôi nội à …
Man lão vuốt nhẹ chòm râu rồi ông ôn tồn nói :
_ Thôi được , lão sẽ nhận Huyết Câu , nhưng Huyết Câu cứ ở mãi trong lều thì sẽ không hay , còn cho Huyết Câu lang thang cả ngày cũng không ổn …
_ Hay là ...con sẽ đem Huyết Câu theo mỗi ngày vậy . Cô nương nhỏ nói như reo lên.
Thế là Huyết Câu ổn , Chương Lâm chép miệng “ thế cũng xong ” , chàng không bận tâm về “ ngựa ngoan ”  nữa , chàng chỉ còn nghĩ về ngày mai , sáng mai à mà không phải ngay khuya nay chứ , tiên hạ thủ vi cường ! chàng phải đi trước khi bọn Hồ Đoản phăng ra manh mối , chàng đã ở đây được hai đêm rồi , sắp lộ rồi …

còn tiếp….

Oct 17, 2013

QUỶ CỐC HỒI 69a ĐỘNG GIÓ t.t -TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 69a ĐỘNG GIÓ t.t -TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Chương Lâm nhảy tót lên lưng Huyết Câu , chàng chỉ giơ tay chào ông lão rồi thúc Huyết Câu chạy trước , ông lão cười vang rồi cũng thúc ngực bám theo chàng , cả hai phi nước đại theo con đường lúc ban sáng , chạy được một khoảng khá xa thì Man lão đuổi kịp chàng , ông thỡ hổn hển hỏi to :
_ Có tìm được không đấy ?
Chương Lâm cũng la to không kém :
_ Chưa thấy …Man lão cười khùng khục trong cổ họng , đoạn ông hơi ghìm cương rồi quay sang nói với chàng :
_Thế thì thôi chứ ?
Chương Lâm chỉ cười to không đáp , chàng lại thúc Huyết Câu vượt lên , thôi sao được , nhưng chàng phải kín đáo hơn , lần sau chắc chắn chàng đi một mình thôi , Chương Lâm thầm tính xem  đêm nay chàng phải như thế nào nhỉ , ra đi âm thầm thì không phải đạo , nhưng chào hỏi và đi vào lúc đêm khuya thì sẽ gây thắc mắc , phịa ra một lý do nào đấy chẳng  hạn“ vợ đẻ con đau lều cháy  mất dê đực …”  phải về gấp chăng ? cũng không ổn ! Man lão thấy chàng lơi dây cương thì giục ngựa dấn lên , ông vừa phi vừa hét to vào tai chàng :
_ Tối nay lão khao rượu nhé ...chả mấy khi .
Chương Lâm không biết trả lời thế nào , chàng chỉ quay sang cười với ông lão rồi lại thúc Huyết Câu vượt lên , tiếng vó ngựa dồn dập trong ánh chiều tà làm vang động hoang mạc vốn trầm mặc đượm buồn muôn thuở , chẳng mấy chốc xóm lều đã thấp thoáng , Chương Lâm quyết định ...chàng quay sang Man lão , hét to :
_Tiểu điệt muốn về luôn , lão bá …
Vừa nói xong chàng ghìm cương ngựa cho đi chậm lại , Man Lục cũng ghìm ngựa và ông trố mắt tiếc rẻ hét to không kém vào tai Chương Lâm :
_ Tiếc quá nhể , thôi thì làm một bầu rồi đi cũng chẳng muộn chứ …
_ Tiểu điệt sợ nấn ná lâu quá mẹ già trông ! cũng may là chàng không nói là còn hai em đang chờ , chớ không thì ông lão thất vọng tợn.
Lúc này cả hai đã chạy nước kiệu , Chương Lâm cố ghìm Huyết Câu lại , Huyết Câu thì chỉ muốn mau mau về chuồng nhấm nháp bánh kê thôi , nghe chàng đòi đi luôn bất mãn quá Huyết Câu lắc đầu quầy quậy lại còn hí vang một tràng , ông lão dường như hiểu ý nên cũng cười một tràng to , Chương Lâm sực nhớ ra Huyết Câu chỉ có một cái bánh kê và chắc gặm thêm một mớ cỏ non ban sáng , ái chà chà , không được rồi nhể , Huyết Câu mà đói bụng thì có mà cho chàng chạy bộ ấy chớ .
Chương Lâm cười méo xệch nhìn Man lão , chàng vổ vổ vào cổ của Huyết Câu ý chừng “ thôi biết rồi , tới giờ cơm rồi chớ gì …” Man lão lại cười to một tràng rồi thúc ngựa chạy ngay lên trước , cô nương nhỏ đã đứng ngay trước cửa lều , trông thấy Man lão và Chương Lâm cô hơi mĩm môi một tí rồi quay ngoắt bước vào trong , Chương Lâm chán nản bước  theo Man lão vào trong lều , đã có sẳn một chiếc thau to đầy nước và hai chiếc khăn bông vải thô , chàng và Man lão vừa rửa ráy xong thì cô nhỏ đã dọn ra một mâm thịt cừu khô nướng thơm phức , cô lại còn dọn cho hai người một bầu rượu to hâm nóng , Chương Lâm có ý uống kiêng một tí , chàng không muốn say vào đêm nay , ông lão sau khi cắn một miếng thịt cừu rỏ to khề khà nói với chàng :
_Chẳng hay khách quan đã có “nơi chốn” chưa vậy …
Chương Lâm giật thót mình , chuyện gì nữa đây , chàng cười gượng gạo rồi vớ lấy cái bát to uống một hơi , rồi chàng đảo mắt nhìn một vòng như trông chừng ai rồi chàng ngập ngừng :
_ Cảm ơn lão bá hỏi thăm , thật ra thì mẹ già cũng định nơi chốn rồi ạ.. nói xong chàng lại lấm lét như sợ ai vừa nghe thấy cái “bí mật ghê gớm” vừa mói bật mí ! Man lão xìu xuống , ông cũng vơ lấy cái bát uống một hơi rồi chép miệng :
_ Tiếc quá nhỉ , lão có cháu nội năm nay cũng tròn 15 rồi , đến tuổi cập kê mà quanh đây lão thấy chẳng có ai ….Man lão nói đến đấy thì bỏ lửng , Chương Lâm biết tỏng ông lão rồi ,nhưng chàng có những ba cô rồi , hai cô ở nhà còn một cô ở đâu chưa rỏ , bấy nhiêu đó cũng đủ nhức đầu , “ủa mà sao ai cũng muốn gả cháu con cho tui vậy ta” , Chương Lâm than thầm , vậy là mình có số đào hoa phải hông ta ? Chương Lâm muốn gở bí cho ông lão , chàng đảo mắt lần nửa rồi hỏi :
_ Tiểu điệt chiều này đi sâu vào không thấy động Gió nhưng thấy ngọn Thiên Ma Lãnh sao gần quá …
Ông lão vuốt râu trầm ngâm một thoáng rồi chậm rải nói :
_ Theo lão biết thì động Gió nằm theo hướng hồi chiều khách quan đi đấy, có lẻ cũng gần chân núi Thiên Sơn ...ý ông muôn nói đến ngọn Thiên Ma Lãnh trong dãy Thiên Sơn chắc , ông lại nhìn Chương Lâm lạ lẩm :
_ Chẳng lẻ khách quan lại muốn đi nữa sao ?
Chương Lâm xua tay :
_ Tiểu điệt chỉ thắc mắc vậy thôi , hồi chiều đi theo hướng cũa bá bá chỉ , đi sâu thì đến chân núi không thấy gì, tiểu điệt quay ra ...à mà sao chẳng thấy con thú nào nhỉ ? Chương Lâm ngờ ngợ từ lúc chiều và bây giờ chàng mới sực nhớ ra…
Ông lão gật gù :
_ Khách quan cũng tinh đấy , từ nào giờ mé ấy ít thú lắm , không hiểu tại sao , quanh đây cũng vắng vẻ , không có mấy người đi săn hay bẫy thú như lão nên cũng chẳng ai tìm hiểu xem thế nào …
Chương Lâm bổng trầm ngâm một chút , chàng lại vơ lấy cái bát , ông lão rót cho chàng một bát to , chàng uống một hơi cạn phân nửa , lúc này cô nhỏ lại từ sau lều bước ra , trông cô hơi buồn bả , cô nhẹ nhàng lấy chiếc mâm , cô khẻ nhìn Chương Lâm , cô không mím môi nữa , trông cô hiền dịu khác hẳn hôm qua …
Trời đã về đêm lâu rồi , gió xuân chơm chớm mơn man ngoài cửa lều , Chương Lâm không say, ông lão đã hơi gật gù , ông khe khẻ hát ư ử  một bài đồng dao thảo nguyên xa xôi , Chương Lâm ngồi xếp bằng nhìn chăm chăm chiếc đèn mở cừu cháy xèo xèo , chàng nghe mơ hồ có tiếng chân ngựa dậm lộp cộp , giờ này chẳng lẻ có ai đi ngoài đường cái quan hay sao , có lẻ bọn ngựa chung chuồng với Huyết Câu cũng nên...Chương Lâm miên man suy nghĩ về cái động Gió chết tiệt , chàng lại nghĩ đến bọn Hồ Đoản , chiều này chàng không thấy bọn chúng , có lẻ bọn chúng về trước chàng rồi cũng nên, Chương Lâm nhìn quanh quất , bóng đêm mơ hồ , gió đêm lành lạnh , chấp choáng xa xa là những ánh đèn mờ mờ , những mái lều im lìm , giờ này nếu chàng dùng Thiên Ma cước thủ quay lại đó thì cũng mất một canh giờ , đêm tối cũng chưa chắc thấy gì , để Huyết Câu lại thì chàng không yên tâm , nhớ lại lúc chàng thâm nhập Côn Luân ( xem các hồi 30 ) Huyết Câu một mình lang thang trong rừng chờ chàng cả tuần lể , chẳng nhẻ việc đó lại tái diễn ở đây hay sao ?Man lão đã lăn ra ngủ ngay trên tấm thảm của ông , Chương Lâm vẫn còn ngồi thừ ra , chàng vẫn còn đắn đo về Huyết Câu , chàng có nên đem Huyết Câu theo vào ngày mai không , Huyết Câu sẽ lang thang trong rừng chờ chàng cho đến khi chàng quay lại , Chương Lâm không sợ kẻ nào bắt mất Huyết Câu , chàng biết Huyết Câu rất tinh khôn , không có chàng thì chắc không ai có thể nắm lấy dây cương hay leo lên lưng “ ngựa ngoan “ của chàng được .Nếu gởi Huyết Câu cho Man lão và Man cô nương thì cũng được , giả bộ như chàng đi tìm vàng hay tìm chi chi đó có được không ? nhưng bọn Hồ Đoản sẽ nghi ngờ ? Chương Lâm tặc lưỡi : “ Mặc kệ , dù gì thì ngày mai cũng lộ rồi ,ngày mai mình sẽ đi động Gió …”
Hai mắt chàng bắt đầu nhíu lại , cả ngày cỡi ngựa , phi thân nhảy tới nhảy lui làm chàng thấy mệt , đưa tay quơ lấy cái tay nải để làm gối nằm thì ngay lúc đấy cô nhỏ bước ra , nàng từ tốn bước lại gần ông lão , nhẹ nâng đầu ông lên đễ lót một chiếc gối nhỏ , cô nương quay sang mĩm cười với Chương Lâm , chàng cũng ráng cười một cái xã giao đáp lễ , “dữ hôn , mấy bửa nay mới thấy cười với mình một cái , chắc biết ngày mai cuốn gói rồi nên tỏ ra dễ chịu chút lấy tiếng đây mà …”
Cô nương hơi ngần ngừ chút rồi nhỏ nhẹ nói :
_ Khách quan ngày mai đã đi chưa ?
“ biết ngay mà , đuổi liền …” Chương Lâm gượng gạo chống đở cơn buồn ngủ trả lời nàng :
_ Tại hạ cũng tính ngày mai về nhà , cảm ơn ơn cô nương và lão bá cho ăn nhờ mấy ngày ….tại hạ sẽ quay lại , lần sau sẽ có quà biếu cô nương …
Cô nương nhỏ mĩm cười , nàng từ tốn đáp :
_ Tiểu nữ không đòi hỏi quà cáp gì đâu ạ , chỉ muốn biết khách  quan có ở lại đễ chuẩn bị cơm nước cho chu đáo hơn thôi … nói xong nàng ra vẽ hơi phật ý một tí , nàng đã chỉnh chủ từ “đây” thành “ tiểu nữ ” , Chương Lâm tỉnh hẳn , mệt rồi à nhe , chàng mà không khéo thì lại vướng vào lưới của các cô nương giăng mắc khắp nơi thì đời chàng chưa đánh nhau với Trung Nguyên cũng thành ma à , Chương Lâm lật đật khoát tay lắp bắp :
_ Không dám ….không dám đâu ạ , nếu ...nếu cô …
Cô nương tròn mắt nín thở nhìn Chương Lâm nói , nàng khẻ gặng :
_ Nếu ...sao ạ ...nghe êm tai vô đối thiệt , Chương Lâm thầm nhủ thế . Chàng lấy lại vẽ từ tốn nói tiếp :
_ Nếu cô nương không phiền thì tại hạ chỉ xin gởi lại ngựa của tại hạ vài hôm , có lẻ ngày mai tại hạ có tí chuyện không đem theo Huyết Câu được ...vài hôm ...hay chừng năm bảy hôm sẽ về lại thôi …
Một thoáng vui vẽ ánh lên trong mắt cô nhỏ , nhanh lắm , cô nhỏ lại trố mắt nhìn chàng và lại gặng tiếp :
_ Thế ...khách quan sẽ đi bằng gì ...đi bộ à …
Chương Lâm bất ngờ ! chàng không lường được đến điều này , chẳng nhẻ lại bảo là “tại hạ dùng Thiên Ma cước thủ chạy chỉ mất vài canh giờ là về đến nhà thôi hà !” chàng dường như bị nghẹn , chưa biết phải trả lời thế nào thì ông lão hơi cựa mình rồi mở choàng mắt  ra nói chen vào :
_ Huyết Câu của khách quan hôm nay chắc mệt lắm , đễ lại đây vài hôm cho khỏe rồi quay lại cũng không sao đâu , nếu không chờ khách thương hồ để quá giang thì mai lão sẽ đưa khách quan đi , sẳn có chút việc ghé Khốt Lục Đa thăm bằng hửu cũng được , đâu có sao !
Câu chuyện này nghe chẳng hợp lý tí nào , Chương Lâm còn đang hoang mang chẳng hiểu thế nào thì ông lão quay sang nháy mắt với cô nương một cái , cả hai nhìn Chương Lâm mĩm cười ý nhị , trời đất , lộ rồi chăng ? Chương Lâm càng hoang mang tợn , chàng không biết phải nói gì hay giải thích gì thêm , Man lão khoát tay giục chàng :
_ Khách quan ngủ đi , có gì mai hảy nói …

còn tiếp….

Oct 9, 2013

QUỶ CỐC HỒI 68b ĐỘNG GIÓ tt TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 68b ĐỘNG GIÓ tt TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Chương Lâm dậy rất sớm , đêm qua chàng trằn trọc mãi không ngủ được , khi cái ánh sáng nhờ nhờ chập choạng mờ mờ ánh lên từ phía đông của hoang mạc , tiếng dậm chân lộp cộp của bầy gia súc cùng với tiếng nháo nhác của lũ chim ăn đêm quay về tổ cũng là lúc chàng thở dài một tiếng áo não , ông lão nằm cách đó một góc cũng đã thức dậy , ông ngồi lên vươn vai rồi nhìn qua chổ Chương Lâm , thằng nhóc này có vẽ bồn chồn gớm , cả đêm chả thấy nó ngáy ngiếc gì làm mình cũng lo lo ….chả biết hắn có tăm tỉa gì cô cháu cưng của tui không , lạy thánh Alah hỏng có , cũng tiếc thật , thần tướng tốt , có khí phách à mà còn đẹp trai nữa , nghĩ tiếc thật ...ông lão chép miệng một cái rồi thở ra cái khì làm Chương Lâm hơi chột dạ , không biết ông già này có thay đổi gì không đây , cầu thánh Alah cho ông giữ nguyên ý định dẫn chàng đến chổ động Gió , nếu ông mà đổi ý là chàng chắc sẽ tốn thời gian và có thể đánh động đám Hồ Đoản , Chương Lâm cũng đã đoan chắc bọn này có liên quan đến cái động Gió đấy , bọn chúng tìm gì ở đấy mà vẫn chưa tìm ra , đây là điều làm chàng băn khoăn …( thật ra bọn Hồ Đoản đâu có tìm ra động Gió , vì nếu tìm ra thì chúng đâu đã còn ở đây , sau này chúng ta sẽ biết )
Chương Lâm thực hiện nhanh công việc buổi sáng rồi chàng dắt Huyết Câu đến ngay trước cửa lều , cô nương nhỏ ló đầu ra ngó chàng một cái thật nhanh rồi lại thụt vào , Chương Lâm ngần ngừ một tý rồi chàng vén cửa lều bước vào,ông lão đang ngồi bưng một cái bát to húp sùm sụp , ông ngước nhìn chàng khoát tay ra dấu mời chàng ngồi , buổi sáng bắt đầu bằng cháo kê của Hán tộc và thịt khô của Khiết Đan ,Chương Lâm tuy rất đói nhưng chàng ăn nhỏ nhẻ , vừa nhấm nháp chút cháo trong cái bát sành to , cô nương đặt cái túi da dê chi bảo  hôm qua đã đầy ứ nước xuống trước  mặt chàng , cô nương mím môi liếc chàng một cái thật nhanh và sắc như một nhát chém vào tim , nhưng trái tim Chương Lâm hôm nay là “trái tim bên lề”, nó không cảm thấy cái “nhát chém hư vô” của cái thứ vũ khí ghê gớm mà nữ nhi thường dùng được gọi một cách văn vẽ là “ làn thu thủy nét xuân sơn hay là ánh chớp  thu ba chi chi đó ” , Chương Lâm nở một nụ cười gượng gạo lắp bắp cảm ơn cô nàng , cô nương không nói không rằng quăng tiếp ra trước mặt chàng một cái bọc , Chương Lâm thấy nó âm ấm , mềm mềm , chàng đoán chắc thịt khô với bánh hạt kê hay thứ gì đấy , chàng lấy làm cảm kích quá nở ngay một nụ cười rộng mở nhất trong ngày , cô nương chỉ hứ chàng một cái rồi ngoe nguảy bỏ vào trong , ông lão tảng lờ như chẳng biết gì , cả hai người lẹ làng dọn sạch chỗ cháo kê thịt khô rồi mau chóng lên đường…
Hôm nay là một buổi sáng chớm xuân đẹp , gió sớm mát rượi làm Chương Lâm thấy tràn trề sinh lực , chàng cảm thấy mục tiêu dường như chỉ còn cách vài gang tay , chỉ khẻ rướn một cái là chạm được . Chương Lâm thúc ngựa phi nước đại làm ông lão la lên một tiếng rồi cũng hấp tấp phi theo chàng ,cả hai chạy được khoảng hai canh giờ thì đến một vùng đồi lô nhô , đường đã trở nên ngoằng ngòe khó đi , những bụi rậm tàng cây đã trở nên xanh ngời , những ngọn đồi tuyết phủ trắng xóa bắt đầu nhường chổ cho màu xanh non lấm tấm trong cái trắng biếc còn sót lại cũa những vạt tuyết muộn , Chương Lâm ghìm cương chờ ông lão , chàng nhìn lên đám đồi thấp , không hiểu cái động Gió kia ở đâu , nguy hiểm thế nào mà chẳng ai quay lại là sao nhể ? ông lão đã thúc ngựa vượt lên trên Chương Lâm , ông bắt đầu phi nước kiệu , Chương Lâm biết là đến rồi , chàng thấy hơi hồi hộp tí , Chương Lâm móc cái túi da dê của cô em ra làm một hớp , vị hơi chát chát của những cánh trà mộc làm chàng thấy khoan khoái , vừa phi nước kiệu lọc cọc chàng lại chiêu thêm một ngụm nửa rồi dắt túi vào thắt lưng , chàng phải để dành , có thể phải mất vài canh giờ mới tìm thấy cái động gió máy gì đấy , bất chợt ông lão ghìm cương ngựa lại , ông ngoái đầu nhìn Chương Lâm nở một nụ cười rồi chỉ ngay lên một vùng đồi xa xa  nói :
_ đằng kia đấy .
Chương Lâm nhìn theo hướng ông lão chỉ , chàng thấy những rừng thưa , bụi gai lúp xúp ngút tầm mắt về phía tay phải của chàng , con đường vòng vèo đã đưa chàng về lại gần dãy Thiên sơn vì chàng thấy thấp thoáng ngọn Thiên Ma Lảnh cao vút mờ mờ trong làn hơi nước đầu xuân , bất giác Chương Lâm nghĩ thầm “ nếu là chim thì mình chỉ sải cánh vài giờ là về lại mái ấm rồi …” chàng cũng không ngờ con đường mà ông lão dẩn chàng đi lại về lại nhà gần đến thế ,và chàng cũng thấy lo hơn vì bọn Hồ Đoản đã xuất hiện sát nách cứ địa của Thiên Ma , mặc dù bọn này có thể chỉ là bọn do thám mở đường , và ắt hẳn bọn chúng đang tìm một con đường ngắn nhất , bất ngờ nhất để đến được ngọn Thiên Ma Lảnh , và với chỉ vài trăm giáo chúng , Thiên Ma yêu dấu của chàng khó lòng phủ kín diện địa để phòng thủ , trong một phần trăm giây Chương Lâm nhớ đến lời kể của các bậc tiền bối Thiên Ma về sự tràn ngập của liên minh Thượng Đạo Diệt Ma bấy giờ , bọn chúng lúc nhúc xông lên , vài trăm cao thủ Thiên Ma đối địch với hàng ngàn tên hắc y , cao thủ trung nguyên điên cuồng lăn xả , chàng lại nhớ đến cái vẽ mặt dài dại của những tên hắc y mà chàng gặp , hiển nhiên bọn chúng đã bị “nhiếp hồn đại pháp” chi phối , đâu còn biết sợ nửa , cái thảm cảnh ấy nếu tái diển lần nửa nhưng bất ngờ hơn , nhanh hơn thì lần này Thiên Ma nhỏ bé của chàng khó lòng tồn tại …
Chương Lâm nở một nụ cười tươi và cung tay cảm ơn ông lão , chàng phấn khích la lớn :
_ Đa tạ tiền bối … vãn bối sẽ xem qua một chút rồi quay về ngay thôi …
Chàng lại đưa tay lên tỏ ý chào ông lão , ông lão nghiêm nét mặt nói với chàng :
_ Khách quan có tìm thấy thì cũng chớ mà đi vào nhé , không trở ra được đâu , lão thăm bẫy rồi quay lại đây ta cùng về nhé…
_ Đa tạ tiền bối ,,,à mà xin cho vãn bối biết đại danh được không ạ
_ Cứ gọi ta là Man Lục …
_ Dạ ,  thế còn … còn…
_ ( Cười khoái chí ) cháu nội ta là Man Lục Nhi …
_ Dạ tiểu điệt nhớ rồi ạ ….
Man lão cười một tràng dài ra chiều thỏa mãn lắm , ông giục ngựa quay đi ( Chương Lâm nhà ta có cái tật hể gặp cháu nội ngoại nhà ai thì thường biến từ “vãn bối” , “tại hạ” thành “tiểu điệt” nhanh như Thiên Chỉ Thần Thông ! ) Chương Lâm giơ tay chào ông lần nữa rồi chàng cũng quay đầu ngựa , chàng thấy đói rồi , Chương Lâm mở chiếc bọc , chàng lấy ra hai chiếc bánh kê cho Huyết Câu một cái , chàng một cái , nhét chiếc bọc vào túi hành lý , Chương Lâm khom người xuống nói với Huyết Câu :  
_ Đệ đi ăn cỏ non nhé , cỏ ngon lắm đấy , chiều về ăn bánh tiếp nhé
Huyết câu ngúc ngoắt đuôi tợp một cái xong cái bánh kê to chảng , Chương Lâm nhún người phóng vút lên một tàng cây to nhất , chàng muốn xem bao quát địa hình thế nào , ông lão thật ra cũng chẳng biết đích xác động Gió nẳm ỡ đâu , mà nếu biết thì đâu còn sống tới giờ này làm người chỉ đường cho Chương Lâm , có lẻ ông chỉ biết hướng đi của cái hang chết người đấy thôi , và cũng chính vì vậy mà bọn Hồ Đoản cũng chẳng tìm ra mặc dù theo lời kể của cô nhóc thì bọn chúng đến đây từ mùa hè năm ngoái , tức là ngay sau hội nghị tứ bang ở Cửu Tuyết Đàm ( xem lại các hồi đầu), Chương Lâm đoán rằng bọn Huyền Cơ và đồng minh của chúng là đám hắc y đã thuê mướn bọn này dò xét Thiên Ma và tìm động Gió , động Gió như thế nào mà bọn chúng quan tâm thế nhể ?Chương Lâm ngồi vắt vẻo trên chạc ba tàng cây , chàng vừa nhai bánh kê của cô nhóc vừa miên man suy nghĩ …
Nhai hết cái bánh kê Chương Lâm nhún mình nhắm hướng ông lão chỉ lao đi như một mũi tên , chàng chuyền từ ngọn cây này đến ngọn cây kia , được chừng tàn nửa nén nhang thì đến ngay một trảng cỏ nhỏ , nước chảy tràn khắp nơi ,chàng dừng ngay dưới gốc một cây khô , vùng rừng thưa tiếp giáp hoang mạc không có cây cao lắm , cỏ cũng chỉ mới nhú , những bụi rậm thâm thấp đầy gai làm dễ sướt da , Chương Lâm quanh quẩn trảng cỏ một lúc không phát hiện được gì , không có dấu hiệu lạ nào ,chàng lại nhún mình lao vút lên ngọn một cây khá lớn , đứng trên đỉnh ngọn cây, Chương Lâm dùng Thiên Ma bộ thủ để khỏi làm gảy nhánh cây mong manh , chàng không được phép đễ lại dấu vết , biết đâu bọn Hồ Đoản cũng đi tìm như chàng , hay đang theo dỏi chàng không chừng ,nhìn xuống chân Chương Lâm mới biết mình đang đạp trên một cây tùng , chàng hơi giật mình , Chương Lâm ngó lên nhìn về phía tay phải, chàng càng giật mình hơn …
Trời đất ! ngọn Thiên Ma Lảnh , ngọn Thiên Ma Lảnh hiện ra sừng sửng ngay phía tay phải của chàng , trông gần hơn nhiều khi chàng thấy nó từ ngoài con đường , Chương Lâm đoán rằng mình đang ở ngay phía bên kia , có lẻ là hơi hơi thôi , phía bên kia của ngọn Thiên Ma , nơi có tòa tháp Thiên Ma Thần Giáo , và mặt này của ngọn Thiên Ma chắc chưa ai xuống , hay đi từ phía ngoài vào như chàng , và ngọn núi trước mặt chàng đây nếu  đúng là Thiên Ma Lảnh thì quả là chàng đã đoán đúng , bọn địch đang tìm một con đường khác , gần hơn , nhanh hơn để tiếp cận Thiên Ma Thần Giáo , và nếu bọn chúng thành công , Thiên Ma có cơ thành ma thiệt !
Chương Lâm bất gíac sửng sờ khi nghĩ đến đấy, chàng phải làm gì đây , quay về báo ngay việc này cho Đại Giáo Chủ ư ? cũng kịp đấy nhưng ai sẽ cứu Vương Tường ? chàng bần thần khi nghĩ đến điều này , lại còn bức thư của Giáo Chủ gởi Triệu mẫu nửa , có kịp không , và khi quay lại bọn Hồ Đoản có còn ở đây không , và nếu bọn chúng tìm ra cách lên đỉnh Thiên Ma trước khi chàng quay lại thì sẽ ra sao ? nát óc  !

Chương Lâm ngơ ngẩn mất mấy phút thì chàng nhận ra trời đã xê xế bóng rồi , bây giờ chắc cũng đã giờ thân , chàng đã ở khá lâu trong rừng chồi hoang mạc , ông lão có lẻ đang đợi chàng đễ cùng về …
Chương Lâm lại lao vút lên một ngọn cây khác , chàng giở hết tốc lực của Thiên Ma cước thủ xẹt qua xẹt lại hình chữ chi , chán rồi lại là hình chữ z , chàng muốn tránh bị theo dỏi chăng , có thể , khi chàng lúc đông lúc tây như thế , kẻ nào chạy theo chàng sẽ dễ bị phát hiện ra , và lúc đó chắc chàng buộc lòng phải ra tay đưa hắn về chầu địa phủ mà không cần chờ hắn ra tay trước ( qui định của Thiên Ma Thần Giáo không tấn công vô cớ và tấn công trước) nếu không thì chuyện hôm nay sẽ không giử kín được , nhưng nếu có kẻ địch mà chàng vẫn không phát hiện ra thì sao ? nếu như thế thì kẻ địch ấy chắc chắn phải mạnh và giỏi hơn chàng ! Chương Lâm chắc lưởi một cái , bọn Hồ Đoản thì chàng chỉ phảy tay một cái thì thành bụi ngay thôi ,và nếu phát hiện ra chàng thì hôm nay bọn chúng chưa thể có tiếp viện kịp , nhưng ngày mai thì sao , hôm nay có thể bọn chúng chưa nghi ngờ ( chưa chắc ) hoặc giả bọn chúng đã nghi ngờ nhưng chưa bén gót được chàng thì ngày mai chắc chắn sẽ khác …
Nhiều suy nghĩ dồn dập hiện lên trong đầu chàng ,Chương Lâm miên man chạy cho đến khi chàng nghe một tràng ngựa hí dài , Huyết Câu đang ngửa cổ hí vang làm kinh động chiều vắng , lủ chim không biết đậu trên những tàng cây lúc nào hốt hoảng vổ cánh bay ra ào ạt , Chương Lâm cũng nhận thấy xa xa ngoài đường quan Man lão đang đứng chờ chàng .Chương Lâm quyết định phải quay lại nơi đây , và quay lại càng sớm càng tốt trước khi bọn Hồ Đoản phát hiện ra chàng , việc phát hiện ra chàng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi , và có lẻ đó sẽ là ngày mai …



còn tiếp...

Oct 4, 2013

Một bài hát " độc " của Trần Tiến với singgum Doublemint !