QUỶ CỐC Hồi 69b Thanh gươm Thiên Sơn - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Chương Lâm làm sao mà ngủ được nếu chàng không rỏ sự việc , chàng nở một nụ cười gượng gạo , đưa tay lần mò lấy cái tay nải, chàng đụng vào lưỡi gươm cong của mình , ông lão khẻ mĩm cười , ông khoát tay ra hiệu cho cô nương quay lui rồi từ tốn nói với chàng :
_ Lão đã thấy thanh gươm ấy cách đây nhiều năm …
Chương Lâm hơi sửng người một tí , thì ra ông đã biết chàng chẳng phải thợ săn , chăn dê gì sất , Chương Lâm thấy cứng hàm chẳng biết phải nói gì , ông lão lại cười cười nói tiếp :
_ Đã lâu lắm rồi lão mới thấy lại thanh gươm đấy , xin đại hiệp thứ lỗi vì đã tùy tiện xem hành lý ...chẳng qua là đề phòng vậy thôi …
Ông thò tay rót một bát rượu đưa cho Chương Lâm , chàng đở lấy hơi ngọng nghịu , Chương Lâm khẻ nói cám ơn , chàng có cảm giác an toàn , không hề gì mặc dù thanh gươm đã bị phát hiện , Chương Lâm hơi tiếc , lúc đi từ Thiên Sơn nếu chàng không đem theo thanh gươm ấy thì đã không lâm vào thế dở khóc dở cười như thế này , Chương Lâm thấy đã đến lúc phải nói thật , nhiều khi còn có thể tốt hơn , chàng đón lấy bát rượu và nhỏ giọng :
_ Tiểu điệt thật có lỗi vì đã không nói thật , thật ra tiểu điệt đang đi tìm người ...chàng bỏ lửng không nói tiếp .
Ông lão nhìn chàng hỏi nhỏ :
_ Người của Thiên Sơn ư ?
_ Sao lão bá đoán như thế ? Chương Lâm ngạc nhiên hỏi lại .
_ Vì những người Thiên Sơn mang những thanh gươm như thế này đã từng ghé ngang qua đây ...lâu lắm rồi ...Ông lão nhìn ra trời đêm , ông ngừng một chút như nhớ lại , ông nói tiếp :
_ Ngày ấy...bộ tộc Cáp Mộ Khắc ta đây …
Ông lại chép miệng nhìn Chương Lâm , lúc này cô nương nhỏ cũng đã ngồi nép sau chiếc màn vãi ngay sau lưng ông lắng nghe …
Đã lâu lắm , dễ có đến 50 năm trước , Cáp Mộ Khắc là một nhóm du mục lớn trong vùng Lục Thần Sa , họ chăn dê cừu suốt một dải hoang mạc trãi rộng hàng trăm dặm , có khi ra tới vùng ven Tây Bá Lợi Á của xứ Nga La Tư , thỉnh thoảng họ cũng lui dần xuống phía nam , gần với trung nguyên , người Cáp Mộ Khắc đem lông cừu , da dê , thịt khô mua bán trao đổi với Hán tộc lấy đồ sắt thép , vãi vóc , bông sợi …cuộc sống sung túc dễ chịu , vào mùa thu , trời đã bắt đầu lạnh dần , người Cáp Mộ Khắc bắt đầu lùa gia súc về bộ tộc , những chú dê , cừu mập ú được vổ béo từ đầu mùa xuân, được đem ra giết thịt lấy lông, da chuẩn bị cho mùa đông đang đến ...Man lão nhớ lại mùa thu năm ấy , chính xác là cuối mùa thu , khi hàng đàn chim bắt đầu di cư về phương nam thì ông cũng bắt đầu lùa bầy gia súc của mình quay lại Cáp Mộ Khắc , chàng thanh niên 17 tuổi Man Lục đã vô cùng sửng sốt , kinh ngạc khi thấy cái xóm lều bộ tộc của mình đã tràn ngập người ngựa , đao kiếm , bọn Hán tộc đi đi lại lại khắp nơi , chúng lục lạo tra xét người già trẻ nhỏ , thanh niên , con gái thì được lùa vào một góc xóm , không ai hiểu điều gì đang xảy ra .Dân du mục Khiết Đan không phải là loại dễ bắt nạt , nhưng sự chống cự đã bị dập tắt bởi sự tàn bạo của đám người lạ , bọn này ăn vận quần áo như đạo sỹ , hoặc vàng đỏ như tăng nhân , chen vào đám người ấy là những chiếc áo đen vác đại đao , dường như bọn chúng đang truy tìm một người nào , hay một kẻ địch nào mà những người biết vỏ vẽ ít tiếng Hán nghe thấy loáng thoáng những từ “ ...Thiên Ma ...Thiên Sơn … diệt ma ...”., Man lão còn nhớ rỏ , ngay đêm ấy , sau khi truy vấn , hạch sách chán chê bọn chúng không tìm được một “ ma” nào ,hay điều gì cái gì đấy, bọn chúng lên ngựa rút đi đễ lại một xóm lều tan tành với mấy cái xác chết ,chính là những người biết võ nghệ của bộ tộc , đã phản kháng và hy sinh …
Ngày hôm sau , trong cơn đau thương , những người Khiết Đan Cáp Mộ Khắc còn lại dắt díu nhau bỏ chạy , họ chạy đi đâu , mùa đông đang đến , tuyết , băng giá và có lẻ cả đám người kia cũng có thể quay lại , họ quyết định đi về hướng nam , mặc dù sẽ đến gần nơi chốn tiên tổ của đám Hán tộc , nhưng nó ngược đường với bọn chúng , họ chạy , chạy về phương nam , có thể ấm hơn , điều đó đúng , an toàn hơn ...chắc không ! chì mới đi được một ngày đường , những người Khiết Đan đã chứng kiến nhiều tốp người ngựa , binh khí lẻng xẻng ngược đường với họ , đoàn hùng binh Thượng Đạo Diệt Ma của võ lâm trung nguyên đang tiến công vào hang ổ của ma đạo !
Man lão ngừng kể , ông lại tợp một ngụm rượu sữa ngựa , Chương Lâm nghe đến đây thì chàng đã hiễu ra phần nào , nhưng cái chi tiết về thanh gươm Thiên Sơn thì ông vẫn chưa nhắc đến …
Mấy ngày sau, đoàn người và gia súc cũng tìm được một chổ khá an toàn , tránh xa đường quan , họ hạ trại dựng lều , cắt đặt canh gác kỷ lưởng , đàn ông thì trang bị dao kiếm cung tên , họ quyết định liều chết lần cuối nếu bọn Hán tộc đó quay lại . Mà bọn chúng quay lại thật , nhưng lần này bọn chúng xơ xác , người ngựa đẩm máu , có cả xác chết đem theo , hẳn bọn chúng đã có một cuộc chiến ghê gớm , những người du mục nhanh chóng biết rằng bọn chúng đánh vào Thiên Sơn , nơi có tòa tháp Thiên Ma , và bọn chúng đã thảm bại , những người Cáp Mộ Khắc hoan hỉ chừng mực , họ dè dặt lần mò trở lại , họ nhổ lều trở về phương bắc trong những cơn gió lạnh đầu đông , với những hoa tuyết phất phới nhẹ nhàng tung tẩy …Ngày đó ...
Man Lục lăm lăm một thanh gươm to bản , lưng chàng còn đeo một cây cung dài của dân Khiết Đan , Man Lục cố lùa đoàn dê cừu của chàng di chuyển ngay hàng thẳng lối trên con đường đã trăng trắng tuyết phủ , sau lưng chàng là hàng đoàn dê cừu của bộ tộc chàng , dân Cáp Mộ Khắc đang quay về , hôm nay sẽ về đến thôi , Man Lục hoan hỉ khi nghĩ đến cái chăn ấm , bát rượu nóng và một tảng thịt khô lớn nóng hổi ...Bổng Man Lục nghe có tiếng vó ngựa dồn dập , Man Lục nắm chặt chuôi thanh gươm , xa xa một tốp ngựa dần dần hiện rỏ trong chút mờ mờ tuyết trắng , bọn người ngựa này có vẽ hối hả , chúng càn ngay vào đám dê cừu của Man Lục và những người khác , có vẽ như chúng đang bỏ chạy , Man Lục lại nghe những tiếng vó ngựa còn gấp rút hơn hẳn , xa xa đã thấy những bóng áo tím , xanh nhạt xuất hiện , cái thấy rỏ nhất là những thanh gươm cong được giơ cao mũi nhọn hoắc chỉa thẳng về phía trước , và kinh ngạc thay khi Man Lục chứng kiến những cái bóng áo tím bổng vọt ngay lên không trung bay thẳng vào đám người ngựa khi nãy , tiếng va chạm của binh khí và tiếng chưởng phong ầm ì , tuyết bay , cát bay , đất bay tung tóe , những người Cáp Mộ Khắc không kịp làm gì , phản ứng gì , họ tản ngay ra hai bên đường chứng kiến trong khoảnh khắc đầu rơi máu chảy , tiếng la hét , tiếng kêu khóc hòa với tiếng be be inh ỏi của đám gia súc tạo thành một quang cảnh hổn độn …
Cuộc chiến đấu chấm dứt , bọn Hán tộc đều chết cả , con đường ngập đầy máu , xác chết , ngựa chết , dê chết , cừu chết vương vãi khắp nơi , một cảnh tượng kinh hoàng , những người áo tím đặt những người bất động của họ lên yên những con ngựa còn lại , họ nói tiếng Khiết Đan của Cáp Mộ Khắc , họ an ủi những người còn chưa hết kinh hoàng , hoảng loạn vừa chứng kiến một cuộc chém giết dã man kinh khủng …
Man Lục đã đánh rơi thanh kiếm to bự của chàng khi nào chẳng biết , trong một giây phút bất ngờ , Man Lục đã níu áo một thanh niên áo tím , mình đẩm đầy máu đang chùi lưỡi kiếm cong của mình vào cái xác chết rồi giắt nó vào lưng quần , chàng áo tím quay lại , hơi ngạc nhiên , Man Lục đã xin được đi theo họ , những người mà chàng cho là đã bảo vệ Cáp Mộ Khắc , chàng thanh niên đã cười lớn và đùa rằng :
_ Mi sẽ không còn được về nhà đâu nhé , phải ăn chay và không lấy vợ …
Đối với một chàng trai mười bảy như Man Lục mà phải ăn chay và không lấy vợ thì hãi thật , cho nên chàng vẫn còn ngồi đây và kể lại câu chuyện này…
Chương Lâm đã tỉnh hẳn , chàng cũng tự rót cho mình một bát rượu , kể cũng may , cũng là duyên nghiệp chi đây , chàng thoáng nhớ Tâm Minh Đại Sư , ông đã bảo rằng chàng là người có duyên , được chọn , hôm nay chàng gặp được Man lão cũng là duyên đấy thôi , Chương Lâm cung tay nói với Man lão :
_ Được lão bá và cô nương chiếu cố , thật là vạn phúc cho vãn bối , không biết sau này lấy gì đền đáp được , ngày mai vãn bối phải tiếp tục công việc , Huyết Câu xin gởi tạm cho lão bá , trong vòng bảy ngày nếu vãn bối không quay lại ...xin bá bá cứ thả Huyết Câu …
Man lão thoàng trầm ngâm , ông quay khẻ lại nhìn cô nương nhỏ , lúc này đang níu chặt chiếc áo lông cừu , có lẻ cô đang lạnh , Man lão thở ra một cái nhẹ đủ đễ cho Chương Lâm nghe thấy , chàng thấy áy náy , nhờ vả tiểu cô nương và ông lão ngay lúc này thì quả là cực chẳng đã , nhưng đem huyết Câu đi, ngộ nhở thọ địch thì nguy hiểm cho chú ngựa của chàng , Chương Lâm rụt rè nói tiếp :
_ Vãn bối ...tiểu điệt ...tiểu điệt sẽ cố gắng quay lại càng nhanh càng tốt , Huyết Câu nếu … nếu không có tiểu điệt thì tự nó cũng có thể quay lại Thiên Sơn….chàng nói xong đưa mắt nhìn cô nương như tìm thêm đồng minh trong việc này , cộ nương liếc chàng một cái nhanh hơn cả Huyết Câu chạy rồi nàng thẻ thọt nói với ông nội :
_ Con sẽ cắt thêm tý cỏ thôi nội à …
Man lão vuốt nhẹ chòm râu rồi ông ôn tồn nói :
_ Thôi được , lão sẽ nhận Huyết Câu , nhưng Huyết Câu cứ ở mãi trong lều thì sẽ không hay , còn cho Huyết Câu lang thang cả ngày cũng không ổn …
_ Hay là ...con sẽ đem Huyết Câu theo mỗi ngày vậy . Cô nương nhỏ nói như reo lên.
Thế là Huyết Câu ổn , Chương Lâm chép miệng “ thế cũng xong ” , chàng không bận tâm về “ ngựa ngoan ” nữa , chàng chỉ còn nghĩ về ngày mai , sáng mai à mà không phải ngay khuya nay chứ , tiên hạ thủ vi cường ! chàng phải đi trước khi bọn Hồ Đoản phăng ra manh mối , chàng đã ở đây được hai đêm rồi , sắp lộ rồi …
còn tiếp….
0 nhận xét:
Post a Comment