Dec 29, 2013

QUỶ CỐC HỒI 73b Về đâu ? TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG



QUỶ CỐC HỒI 73b Về đâu ? TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Tim Chương Lâm ngừng đập mất nửa giây , hai khuôn mặt của Vương Tường và Ô tộc chủ ngây dại bơ phờ hiện ra dưới mắt chàng , riêng Vương Tường thì ngước nhìn chàng , và trong một phần mấy giây nàng chợt run run , hai mắt chớp nhè nhẹ , dường như nàng cũng lờ mờ nhận ra chàng , tay nàng run rẩy giơ lên nắm ngay lấy tay áo của chàng , một ánh nhìn hơi thảng thốt , hơi đờ đẩn ….
Ô lão thì nhắm nghiền mắt , hơi thở của ông khò khè , mệt nhọc , Chương Lâm biết cả hai vẫn còn nằm trong vòng kềm chế của “Diệt hồn bại não bí thuật”, chàng lật đật cầm lấy cổ tay trái của Vương Tường , mạch của nàng nhảy loạn xạ , khi yếu khi mạnh , chàng lại chụp ngay lấy cổ tay của lão tộc chủ , cũng chẳng khá gì hơn nếu không muốn nói là nguy kịch ,Chương Lâm lấy ngay cái ống quyển của chàng , chàng trút nhanh ra mấy viên hoàn đơn Thiên Ma , khẻ đưa viên thuốc vào miệng Vương Tường , chàng dụng công để đưa viên thuốc vào đan điền của Vương Tường , riêng ông lão Chương Lâm phải cho đến hai viên và vận công để làm nóng thân thể của ông …
Triệu mẫu từ nảy giờ theo dỏi những hành động của chàng , bà chẳng nói năng gì , bà ngồi xuống xếp bằng vận công tự chửa thương cho mình , ắt hẳn bà cũng đã đánh nhau kịch liệt lắm , Chương Lâm sau khi chăm sóc cho hai người xong thì quay lại , ngay lúc đó Triệu mẫu mở mắt ra , ánh nhìn của bà hơi sáng bừng lên trong một giây , bà khẻ khàng nói :
- Mi thấy họ thế nào , nghĩa tế ?
Chương Lâm ấp úng :
- Tiểu điệt ...à tiểu tế...chàng chửa lại …
- Tiểu tế nghĩ rằng họ cũng khá trọng thương , cần nhiều thời gian đễ giải ma thuật …
Triệu mẫu khẻ cười nhẹ :
- Thế ư , ta nghĩ họ cần phải có nơi tỉnh dưởng ….bà bỏ lửng .
Chương Lâm nhíu mày , bà nói đúng , nhưng bây giờ đưa họ đi đâu , đưa họ về Hắc Câu Nhỉ , cũng được , nơi đấy khá gần , chàng chỉ cần dong ngựa một ngày là tới , phải đấy , nơi đó là nhà của Vương Tường và lão tộc chủ , ở đâu cho bằng ở nhà , chàng cũng có thể từ đó về ngay Thiên Ma báo lại sự việc , riêng Triệu mẫu thì cũng chẳng phải là quay về chốn xưa hay sao , nghĩ đến đấy Chương Lâm thấy nhẹ cả người , chàng cung tay về phía Triệu Hoàng Lam nói :
- Cung kính nhạc mẫu , tiểu tế cho rằng về lại Hắc Câu Nhỉ là tốt nhất ạ, nơi đấy có nhiều người là thân thuộc , tiện bề chăm sóc nhạc phụ và hiền thê…
Triệu mẫu khẻ nhíu mày , rồi bà cười nhẹ và đáp :
- Hiền tế nói phải , nhưng ta nghĩ nên đưa họ về Thiên Sơn thì hay hơn , an toàn hơn…
Đến phiên Chương Lâm giật mình , phải rồi , về Thiên Sơn  là tốt nhất , nhưng ...đến đây thì chàng hơi ngọng , vậy thì ăn nói sao đây với hai cô nương xinh đẹp đang mong ngóng chờ chàng đây , rắc rối dử à nhe , ba người này gặp nhau có xảy ra điều gì không , Chương Lâm hơi thẩn thờ một tí , Triệu mẫu thấy chàng luống cuống  thì bà nhíu mày , à thì ra “thằng nhỏ” có vấn đề chi đây hay sao , Triệu Hoàng Lam đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Chương Lâm :
- Không được à , tại sao thế ?
Bà nói hơi có vẻ nghi ngờ , Chương Lâm trong thoáng chốc không biết phải trả lời ra sao , chàng quay lại nhìn Vương Tường và lão tộc chủ một cái rồi ngập ngừng trả lời , giọng chàng yếu xìu :
- Dạ ...cũng được ạ . Thôi rồi , phen này là chàng có  mà chết dưới tay Bất Yến và Thành Thư mất .
Triệu Hoàng Lam lại khẻ cười ,mắt bà đảo nhẹ một cái , dường như bà đoán ra được rồi thì phải , Chương Lâm nghĩ như thế , chàng lọng cọng vuốt vuốt tà áo , chàng chạm vào một vật , à còn bức thư của của Giáo chủ , chàng mãi lo cho Vương Tường nên quên khuấy đi mất , Chương Lâm lật đật móc cái cuộn da nhỏ xíu ra , chàng nhìn Triệu mẫu và khẻ nói :
- Bẩm , đại giáo chủ có vài lời muốn gởi đến nhạc mẫu …
Triệu mẫu giật mình một cái , bà trấn tỉnh thật nhanh , Triệu hoàng Lam đưa cặp mắt có vẻ dò xét nhìn Chương Lâm mất mấy giây rồi bà thủng thẳng hỏi :
- Việc gì thế , Giáo chủ của ngươi ...à mà không của hiền tế chứ nhể ...bà cười cười rồi nói tiếp :
- Thiên Ma cũng còn nhớ đến ta à , mà là cái gì thế ...bà hơi hấp tấp…
Chương Lâm đưa bằng hai tay bức thư cho bà , chàng cũng khẻ nói :
- Giáo chủ có dặn đưa tận tay cho nhạc mẫu , nếu nhạc mẫu không đọc được thì tiểu tế xin đọc cho ạ , …
Triệu mẫu giở bức thư ra , bà cau mày một cái , dường như bà chẳng hiểu bức thư nói gì , bà liếc thật nhanh về phía Chương Lâm , chần chừ một tý rồi bà đưa nó lại cho Chương Lâm , bà nhìn vào mắt chàng và nói :
- Mi đọc xem …
Chương Lâm nhận lại tấm da , chàng thấy trên đó chỉ ghi vài dòng bằng thứ chữ A phú hản cổ , nét chữ mạnh mẻ , Chương Lâm cố vận dụng trình độ bằng A ngoại ngữ A phú hản khi xưa còn bé được Hàn Cẩm Mục và Du Bảo Phi dạy cho chàng , rồi chàng lại vận dụng bộ não để lần lại những chữ kỳ cục này do các bậc trưởng bối đã dạy cho chàng trong những năm đầu đời ở Thiên Ma , nuốt nước bọt đến ba lần chàng mới đọc được như sau :
- “Thiên Ma Thần Giáo năm thứ 358 , Đại Giáo Chủ  truyền :
Cô nương Triệu Hoàng Lam , điệt nhi nữ của Triệu Trọng Thuật đệ tử Truyền nhân Thiên Cung  , bổn giáo cung mời Triệu nương di hành đến Thiên Sơn ,  có chút việc ...Chưong Lâm đọc đến đây thì tắc tị , có năm chữ kỳ cục quá chàng không đọc ra được , chàng lẩm nhẩm đọc tiếp ...muốn nhờ cô nương giải đáp.
Khẩn cấp mong cô nương thuận ý.
Đại Giáo Chủ Thiên Ma cẩn ký”
Chương Lâm hơi bất ngờ với cách hành văn có phần kém coi trọng Triệu nhạc mẫu của chàng , hừm , nhờ người ta mà nói như thế thì ….chàng không dám nghĩ tiếp sợ có phần bất kính với giáo chủ , Chương Lâm bối rối tìm cách dịch cho lời văn nhẹ nhàng đôi chút , dĩ nhiên là chàng xù mất năm chữ , thôi kệ , khi về đến Thiên Sơn thì cũng biết thôi mà , chàng nhớ lại lúc ở hội đồng Thiên Ma , giáo chủ có dặn chàng nếu lão bà không đọc được thì chàng phải đọc , lúc đó chàng đã đổ mồ hôi hột vì sợ trình độ chữ nghĩa sinh ngữ A phú hản ba rọi của mình lơ mơ là hỏng bét , nếu hỏng tính năm chữ kỳ quái kia thì hóa ra cũng dễ ẹt , Chương Lâm cố lấy giọng cung kính dịch cho Triệu mẫu nghe , nghe xong bà chớp chớp mắt ra điều cảm động cảm kích lắm , bà rung rung thốt :
- Được ta sẽ đến …
Chương Lâm thở phào nhẹ nhỏm , ôi sao tui thông minh quá vậy ta , hỏng biết con ai à nhe , sau này chàng biết ra có mà té ngữa !
Chương Lâm cuộn cuộn da lại đút vào túi , Triệu mẫu ngẩng lên , bà hấp tấp :
- Để ...ta …..giử cho .
Chương Lâm lại ấp úng , chàng ngọng nghịu rồi nói :
- Thật ra tiểu tế chưa hiểu hết đâu ạ , vã lại …
Triệu mẫu bổng chăm chú nhìn chàng , bà dò hỏi :
- Vã lại thế nào …
Chương Lâm ngập ngừng rồi tuôn ra một mạch :
- Tiểu tế chưa dịch xong coi như chưa làm tròn phận sự cho nên… cho nên không thể giao thư được ạ .
Triệu mẫu à dài một tiếng , bà cười nhếch có vẽ bực bội rồi nói :
- Thế thì coi thường ta quá đấy …
Chương Lâm lật đật cung tay thưa :
- Thưa không phải , giáo quy của bổn giáo thôi ạ , tiễu tế là đệ tử , có trọng trách phải giử gìn ạ …

Triệu Hoàng Lam phẩy tay một cái , không thèm nói gì nữa , Chương Lâm sợ quá , chàng đánh trống lảng ngay lập tức :
- Thưa , còn Vương muội và nhạc phụ … có lẻ nên về …
- Thiên Sơn chứ đâu , Triệu mẫu gắt .
Thế là hết , không mong gì nữa , Chương Lâm xuôi xị gật đầu , chàng thất thểu đứng lên đi về phía Vương Tường và Ô tộc chủ , chàng dìu họ đứng lên , đở cho Vương cô nương và Ô lão lên con ngựa tốt nhất còn lại , lão bà cũng phóng nhanh lên con ngựa gần đấy , Chương Lâm quyết  định sẽ dùng Thiên Ma cước thủ đi trước dẩn đường , ngày đi đêm nghỉ chắc cũng phải mất năm bảy ngày mới đến chân núi Thiên Sơn , hy vọng đến lúc đấy Vương Tường và Ô lão tỉnh lại .
Chương Lâm phát nhẹ vào mông con ngựa , nó hý vang rồi cắm đầu chạy biến về phía nam con đường , lão bà cũng thúc ngựa chạy theo , Chương Lâm hít một hơi dài rồi chàng giở ngay cước thủ phóng cái vèo lên phía trước…

còn tiếp….

Dec 14, 2013

QUỶ CỐC HỒI 73a Giải cứu nghĩa tế - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 73a Giải cứu nghĩa tế - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


...Vương Tường xuống miêu tấn , hai tay nàng xòe ra , mắt nàng gườm gườm như cơ hồ đang “thiêu cháy” đối thủ , Vương Tường đang chuẩn bị ra chiêu quyết định , Thành Thư cũng xuống bộ , nàng mím cái môi xinh nhỏ của nàng, lại còn khẻ nhếch nhếch mấy cái ,  nàng quơ thanh liễu kiếm đặc trưng của Thiên Ma xoay tít tạo thành những quầng sáng bạc chớp lóa rồi nàng quay sang trái thật nhanh hét thật  to( vì nàng vốn dỉ hét to lắm ) :
_ Bất Tỷ , đừng nương tay …
Bất Yến chẳng nói chẳng rằng , nàng vọt lên cao , hai tay nàng đẩy nhanh ra một chiêu Thiên Ma Trảo Công nhằm ngay đầu Vương Tường phóng thẳng xuống , Vương Tường cũng thật nhanh lẹ , nàng vừa đưa tay phát ra một chiêu thức kỳ bí , chẳng rỏ là võ công gì , chỉ thấy ào ạt những luồng trắng bạc ánh vàng hực đón lấy chưởng ảnh của Bất Yến , tay kia nàng bắt ấn búng ra liền một đám tia sáng nhỏ mảnh cũng trắng bạc ánh vàng về phía Thành Thư ….
Chương Lâm cố gắng nhỏm dậy , chàng cố đưa hai tay ra để ngăn cản những luồng chưởng lực , nhưng dường như chàng bất lực , chàng không thể làm gì được , một tiếng ầm vang lên , Chương Lâm gào lên một tiếng , chàng đã không thể ...không thể can thiệp , không thể chặn đứng hay hóa giải những đòn thù quyết liệt của ba cô gái ...chàng thoáng thấy Vương Tường bị hất tung lên cao , chàng cũng thấy Thành Thư hét to đau đớn rồi cũng gục xuống tại tràng , còn Bất Yến ? Bất Yến đang nằm im lìm bất động ...không ai còn sống ! Chương Lâm thoáng nghĩ như thế , chàng gào to , một tiếng gào thấu mây xanh …
Đau thật , hai má của chàng đau rát , Chương Lâm mở bừng mắt , chàng ngồi ngay dậy , chung quanh chàng la liệt xác chết , Chương Lâm thất thần , bất giác chàng ngó quanh rồi hét to :
_ Vương Tường , Thành Thư …
Không ai trả lời , Chương Lâm lại hét lên lần nữa :
_ Bất Yến ….
Cũng không có ai trả lời chàng , Chương Lâm ngồi thụp xuống , những xác chết vẫn còn nằm kia mờ , chàng gắng gượng vận công , chàng định thần , bổng chàng nghe một giọng nói , từ tốn hơi lạnh lạnh bên tai :
_ Mi kêu ai thế …
Chương Lâm giật bắn người , trước mặt chàng một bà lão đang ngồi xếp bằng , bà đưa cặp mắt sáng lòa chẳng có vẽ gì là già nua , trái ngược với bộ dạng bên ngoài , chàng lại nheo mắt một cái nom cho rỏ hơn , trời đất ! con mụ già khi nảy tấn công chàng chớ ai , chỉ trong một phần trăm giây Chương Lâm nhớ lại tất cả , thế là đâu có Vương Tường , đâu có Bất Yến Thành Thư , chàng chỉ mơ , chàng chỉ mê sảng thôi , Chương Lâm trong tích tắc bổng cảm thấy sung sướng , chàng hơi thở phào , thế là chẳng có chuyện ba người đẹp giết nhau nhể , chàng quay về với thực tại , chàng bị trọng thương dưới chưởng lực của bà lão kia , những xác chết chung quanh chàng đây hẳn là bọn Côn luân , bọn hắc y ,  vậy ...bà lão này ...chàng hơi ngần ngừ một chút , còn ngần ngừ gì nữa , đích thị mụ này là kình địch cuối cùng của chàng rồi còn gì , Chương Lâm đứng bật ngay lên , chàng cung tay đẩy ra ngay một chiêu Thiên Chỉ Thần Thông , luồng chưởng lực của chàng ngắc ngứ , bà lão kia bổng bật cười khanh khách , bà khẻ búng tay , một luồng chưởng quang bao trùm lấý Thiên Chỉ Thần Thông của chàng làm nó càng thêm ngắc ngứ , công lực của chàng chưa hồi phục , khi công lực không đủ để thi triển thì Thiên Chỉ Thần Thông hoàn toàn không có tác dụng gì , nhiều khi còn phản tác dụng , Chương Lâm vội thu chưởng về chàng cố gắng vọt sang bên trái để tránh luồng chưởng phong của lão bà , tuy nhiên lão bà có vẻ không muốn đả thương chàng , luồng sáng vàng chóe vụt tắt , bà lão cất tiếng rành rọt :
_Thiên Ma Nhân , Thiên Chỉ Thần Thông của mi không thể thi triển được đâu …
Chương Lâm rúng động , bà lão biết chàng là Thiên Ma Nhân , có thể , vì chàng đã đối đầu với bọn Côn Luân và bọn hắc y , nhưng biết cả võ công của chàng thì quả là khá bất ngờ , Chương Lâm không biết đối đáp ra sao , chàng chỉ giương mắt nhìn chòng chọc vào bà lão , bà lão có gương mặt giống Vương Tường làm chàng cảm thấy gần gũi lại vừa thấy bất an ,bà lão lại bật cười , bà chỉ tay về phía sau lưng , Chương Lâm nhìn theo , chàng thấy có hai bóng người đang ngồi tựa lưng vào nhau , dường như họ đang vận công hay chửa thương gì đấy , bà lão ôn tồn nói với chàng :
_ Dường như mi đi tìm những người này chăng ?
Họ là ai , làm sao bà này biết chàng đi tìm người , tại sao chàng vẫn còn sống đến giờ này , bây giờ thì Chương Lâm đã nhớ rỏ ràng tất cả , và chàng nhận biết được tình trạng trầm trọng của mình , bà lão ngồi kia chỉ cần búng tay là chàng qua đời , tại sao bà không giết chàng , ngay cả lúc nảy , khi chàng đang đối đầu với bà …
Bà lão nhìn xoáy vào hai mắt chàng , giọng bà âm trầm :
_ Mi là gì của con gái ta , Vương Tường ….
Chương Lâm suýt ngất đi , trời đất ơi , Triệu mẫu đây sao , kẻ địch của chàng lại là mẹ Vương Tường , là Triệu mẫu !
Chương Lâm cơ hồ nghẹn thở , chàng không đáp trả được , bà lão vẫn từ tốn nói tiếp :
_Vì con gái ta mà mi liều mạng như thế , cũng may …
Bà ngừng lại , Chương Lâm hoang mang , cũng may thế nào , bà đã tha mạng cho chàng à , tại sao thế , Chương Lâm ấp úng :
_ Ta có ...liên quan …
_ Liên quan gì ...bà hỏi lại .
_ Ta là ...phu quân của Vương muội …
Bà lão có vẽ bất ngờ , bà cười to có chút vui vẽ :
_ Hóa ra ta vừa cứu nghĩa tế đấy à …
Lại tới phiên Chương Lâm bất ngờ , cứu là thế nào , tí xíu nữa là chàng bỏ mạng dưới chưởng lực của “mụ ta” mà lại cứu à , bà lão thấy chàng có vẻ hoang mang thì bà mĩm cười có vẽ hiểu chuyện , bà ôn tồn nói :
_Cũng may là ta tới kịp , chứ không thì mi đã bỏ mạng dưới tay của Triệu muội rồi …
Trời đất , hôm nay quả là nhiều chuyện bất ngờ , Triệu muội là thế nào , điên cái đầu mất , Chương Lâm hoang mang tột độ , miệng chàng ấp úng không nói nên lời , bất giác Chương Lâm nhìn qua vai bà lão , hai người đang ngồi kia ...là ai ...Vương cô nương chăng , chàng chập choạng đứng lên , bà lão phất nhẹ tay , một áp lực đủ mạnh buộc chàng ngồi xuống , Chương Lâm lại ấp úng :
_ Bà là ai ,Triệu muội nào ….
Bà lão nghiêm nghị nhìn vào chàng và nói :
_ Kẻ tấn công ngươi là em song sinh của ta , Triệu Hiểu Lam …


Chương Lâm lại một phen bất ngờ , thì ra mẹ Vương Tường có em song sinh , đây quả là điều mà ngay Thiên Ma cũng không ngờ đến , và ngay lúc này thì chàng hiểu ra Hắc Hắc tổ mẫu có thể là Triệu Hiểu Lam lão bà , người đầu tiên “dắt” Vương Tường đi , Triệu Hoàng Lam chính là bà thứ hai , người dẫn ông lão Ô Lạp Nan Xích đi tìm Vương Tường ,  ủa , vậy Vương Tường đâu rồi , lão tộc chủ bố vợ chàng đâu rồi , nghĩ đến đó Chương Lâm lật đật nhõm dậy ,Triệu mẫu chắc cũng hiểu được tâm trạng của chàng , bà khoát tay :
_ Mi đừng có làm loạn lên thế …
Chương Lâm ngơ ngác , họ đâu rồi nhể .
Bà lão lại ôn tồn nói :
_ Vương nhi và lão gia nhà ta còn đang vướng Diệt Hồn Bại Não bí thuật , họ chưa hoàn tỉnh đâu …
Chương Lâm súyt chút thì nhảy cẩng lên , Vương Tường của chàng sống , Ô tộc chủ cũng còn sống , ôi sao mà hạnh phúc thế , nghĩ lại ông trời cũng công bằng chứ nhể, Chương Lâm cố nhỏm người lên , chàng muốn cung tay cảm tạ Triệu Hoàng Lam , bà lão lại mĩm cười , bà xoay người về phía sau , bà khẻ đưa tay búng nhẹ về phía hai người lúc nảy , hai người mà Chương Lâm nhìn thấy ngồi dựa lưng vào nhau phía sau Triệu mẫu , ChươngLâm cố đứng lên , chàng chạy khập khểnh về phía hai người này , chàng dùng cả hai tay kéo hai tấm che mặt của cả hai …

còn tiếp….

Dec 7, 2013

QUỶ CỐC HỒI 72b Huyết Chiến - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

QUỶ CỐC HỒI 72b  Huyết Chiến - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Chương Lâm cắm đầu cằm cổ chạy như ma đuổi ròng rả hai canh giờ thì chàng bắt đầu thấy đói , thò tay vào tay nải chàng mừng húm vì cũng còn một nửa cái bánh kê “ mua “ hôm qua còn thừa , cũng may chàng chẳng vất nó đi , vừa chạy vừa nhấm nháp , chàng tính toán muộn lắm thì đến trưa chàng sẽ đến cánh cửa đá, Chương Lâm thò tay lần nửa vào cái tay nải hành lý của chàng , thanh gươm Thiên Ma của chàng vẫn còn nằm đấy , thò tay vào lưng quần , cái ống quyển cũng vẫn còn , Chương Lâm cảm thấy an tâm , đánh nhau chắc chắn sẽ có , bọn hắc y và đám Côn Luân không biết có nhiều không, chàng thầm suy tính về trận chiến sắp đến trong chốc nửa thôi , chàng có phải ra tay trước không , chàng có phải dùng đến tuyệt chiêu võ công ngay từ đầu không , có lẻ sẽ phải như thế nếu chàng không muốn bị xa luân chiến dẫn đến thảm bại và có thể bị bắt hay tử thương , mãnh hổ nan địch quần hồ …
Chương Lâm chạy miết , mặt trời đã lên cao , sắp trưa rồi , quang cảnh cũng dần quen thuộc , sắp đến rồi , Chương Lâm thấy lòng nặng trĩu , chưa bao giờ chàng thấy căng thẳng như lần này khi chàng chạm trán kẻ thù , chàng sợ ư ? chàng sợ thì ít nhưng nổi lo lắng về Vương Tường dâng cao khi chàng đến gần cứ địa của bọn tà binh , lại còn bức mật thư của Giáo Chủ gởi Triệu mẫu , việc này phải càng nhanh càng tốt đễ Thiên Ma còn giải mã ám tự của  “lời nhắn”, việc này có thể liên quan đến vận mệnh của môn phái trước trận tử chiến sắp đến , bao nhiêu nổi lo lắng tràn ngập tâm trí Chương Lâm ,mãi miết suy nghĩ Chương Lâm hơi giật mình khi thấy ngọn đồi quen thuộc đã thấp thoáng trước mặt , chàng chạy chậm dần rồi dừng lại , Chương Lâm muốn ngồi thụp xuống xã hơi một cái , suốt từ sáng lúc nhanh lúc chậm chàng chưa dám nghỉ ngơi phút nào , cái cửa đá đã thấy từ xa , chàng ước cũng khoảng vài chục trượng , Chương Lâm ngồi xuống ngay một gốc cây ven đường , chàng thở phì phì , mắt chàng không quên chăm chăm vào cái khoảnh cỏ phía trước , Chương Lâm vận công nhè nhẹ , chàng muốn lấy lại sức trước khi tìm ra khóa mở và bước vào trận chiến …
Thình lình Chương Lâm giật bắn mình khi chàng nghe một tiếng động nhỏ , rất nhỏ mà nếu chàng không đang chăm chú thì chắc nó đã lẩn vào tiếng gió thổi rào rạt , Chương Lâm giương to đôi mắt ,chàng chớp chớp mấy cái như để xác định lại cái chàng vừa nghe , vừa thấy ... nơi cái khoảnh cỏ ...một cánh cửa khá to bật mở , cánh cửa khá rộng đủ chổ cho hai cái bóng người ngựa đi qua , mà đúng vậy , hai cái bóng người ngựa đang nhanh chóng ra khỏi cửa , chúng rẻ ngay về hướng chàng đang ngồi , hướng quay về trung nguyên ...đâu phải chỉ có hai , lại hai bóng người ngựa nữa phi nhanh qua cửa , rồi thêm hai bóng …
Chương Lâm phòng nhanh vào bụi rậm, chàng đếm được đến lúc này là bốn tên đã băng ngang qua mắt chàng , hình như cũng còn bốn tên khác  đang ra khỏi cửa hang , chúng cũng đang nhanh chóng rẻ về phía chàng …
tên đi đầu nhóm sau đã hiện ra trước mắt chàng , quái ! sao tên này giống tên Hán tộc hôm qua xin ăn ngủ ở Khốt Lục Đa thế ? Tâm trí Chương Lâm sáng bừng lên , chàng chồm hẳn ra nhìn cho kỷ , tên thứ hai là một nữ nhi , không một bà lão thì đúng hơn , bà lão có khuôn mặt hao hao giống ai nhể , một khoảnh khắc chừng một phần trăm giây thoáng qua tâm trí chàng , phải rồi giống Vương Tường chứ ai , Triệu mẫu ! phải rồi , nhưng bà đâu có vẽ gì là tù binh đâu , bà tỉnh queo mờ ! Chương Lâm thấy tâm trí chàng bấn loạn , hai tên đi sau hơi nhỏ con , chúng còn che mặt bằng một vuông khăn chỉ chừa hai con mắt , chúng không hề nhìn ngang ngó dọc gì , chúng đang hối hả vượt qua mặt chàng , lúc này tên đi đầu nhóm đã dừng lại và chạy bọc hậu , hắn nhường cho Triệu mẫu và hai tên che mặt đi trước , hình như bọn dẫn đầu cũng chạy chậm lại chờ bọn này , Chương Lâm chưa hết bàng hoàng thì chàng lại nghe có tiếng vó ngựa , lại hai tên vừa phóng nhanh qua mắt chàng , vậy là chúng có tổng cộng mười tên , phân nửa trong số bọn này mặc đồ đen , đang nhìn theo bọn chúng thì bất giác Chương Lâm quay lại nhìn cánh cửa đá , nó đâu mất tiêu rồi , chắc nó đã đóng lại , Chương Lâm băn khoăn dữ dội , bây giờ đi theo bọn này hay vào hang động kia , trù trừ mất hai giây Chương Lâm quyết định chạy theo bọn lúc nảy , lúc này  bọn chúng đã chạy cách xa Chương Lâm độ chừng hai mươi trượng , chàng vội nhún mình tót ngay sang bên kia đường , chàng định chạy men theo những bụi cây cỏ lúp xúp ven đường , nhưng chàng kịp nhận ra rằng như thế thì chàng sẽ không chóng thì chày sẽ  bị bỏ lại vì bọn này phi nước đại , ngựa của bọn tà binh này cũng tốt thật , Chương Lâm thầm nhủ như thế , chàng quyết định …
Chương Lâm phóng nhanh lên ngọn cây , chàng giở Thiên Ma cước thủ chạy trên những tàn cây cặp men theo đường quan , chàng cố giử khoảng cách an toàn với bọn hắc y , thời gian cũng đã chừng hai khắc , Chương Lâm căng mắt nhìn theo bọn chúng , qua làn bụi tung mờ phía trước , chàng thấy thấp thoáng bóng những tên áo đen đã từ từ tụt lại phía sau , dường như chúng có ý đoạn hậu để bảo vệ cho những tên mặc thường phục chạy trước , chàng chỉ còn thấy mờ mờ hai tên bịt mặt , đang được dồn lên phía trước , những tên này dường như không bắt kịp được tốc độ của cả đoàn cho nên những tên hắc y phải đi chậm , có lẻ chúng không muốn hai tên bịt mặt rơi lại chắc ? vừa chạy Chương Lâm vừa thầm đoán như vậy , bổng nhiên hai tên đi sau cùng ghìm cương , hai con ngựa bị dừng đột ngột , chúng hí vang …
Chương Lâm lở đà , chàng dừng ngay lại , chưa kịp định thần thì chàng đã thấy hai cái áo đen nhún mình rời ngay yên cương và hai luồng đao ảnh loang loáng trước mặt chàng …
Chương Lâm cuống cuồng lộn ngược về phía sau , chàng không kịp rút gươm , Chương Lâm cung tay đánh đại ra ngay một chiêu Thiên Ma trảo công , chưởng thức của chàng chẳng trúng đâu vào đâu , nó chỉ làm mấy ngọn cây gảy đổ nghe cái rầm , lúc này Chương Lâm cũng đã kịp nhìn thấy nhiều cái bóng vây xung quanh chàng , đao ảnh cùng chưởng lực loang loáng cùng những tiếng la hét , Chương Lâm một tay bắt ấn miệng chàng cũng hét lên một tiếng , Chương Lâm đẩy ra một thức của Thiên Chỉ Thần Thông , chàng mong nhanh chóng hạ được vài tên để lấy lại thế cân bằng , tay kia chàng thò nhanh vào tay nải rút ngay thanh gươm cong của chàng , Thiên Chỉ Thần Thông tạo ngay một quầng sáng màu tím nhạt , hai tên áo đen tạt ngay ra hai bên, chúng cũng cùng cung tay hợp nhất đẩy ra ngay hai luồng sáng bạc ánh xanh biếc kèm theo hai đao ảnh tiếng rít nghe rợn người , tiếng chưởng phong chạm nhau nghe cái ầm , hai cái bóng áo đen vội bay vút ngay ra , không kịp nhìn thấy hai tên này có hề hấn gì không thì đã thấy thêm nhiều cái bóng chấp chới bên cạnh , đao ảnh kiếm ảnh loang loáng , chàng đã lọt vào trận pháp lấy thịt đè người của bọn này rồi , Chương Lâm than thầm như thế , vừa múa tít thanh gươm từ trước ra sau chống đở những đường đao của bọn hắc y , chàng dùng tay trái liên tiếp đở những luồng chưởng phong của những tên phía ngoài …
Bổng Chương Lâm thấy hơi nhói phía vai trái của chàng , vài giọt máu tạt ngay vào mặt , chàng thấy có chút vị mặn nơi miệng , chàng đã trúng kiếm của bọn này , ngay lập tức Chương Lâm bế quan , chàng cố gắng dịch đổi huyệt đạo đề phòng có độc , hơi bị phân tâm một chút Chương Lâm dính ngay một chưởng của tên hắc y , chàng hộc ra một bụm máu to , Chương Lâm điên tiết , chàng gào lên một tiếng khủng khiếp đẩy ra ngay một luồng Thiên Chỉ Thần Thông mười thành công lực , một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên , hai cái bóng áo đen văng ra xa rớt xuống nghe cái bịch rồi nằm im không cục cựa , Chương Lâm thấy nhẹ nhỏm , chàng đã giảm được áp lực , còn bốn tên , Chương Lâm khua tít thanh gươm , chàng thấy hơi choáng , chàng cố gắng tấn công , tấn công , tấn công liên tục …
Một tên hét lên , hắn gục xuống , máu tuôn xối xả từ cổ họng , một tên nữa bị loại , Chương Lâm chập choạng , chàng không còn thấy gì , không chàng vẫn thấy nhưng đó chỉ là những hình bóng mờ ảo , hình như chàng thấy lạnh theo sống lưng , rồi chàng lại thấy tê dại nơi tay cầm kiếm , chàng thấy lạnh , thật lạnh , Chương Lâm cơ hồ không còn cảm giác gì , chàng chỉ múa tít thanh gươm , bao nhiêu chiêu thức nằm sâu đâu đó trong đầu chàng , trong cánh tay chàng , chúng tuôn ra ào ạt , chàng không cảm thấy gì , tay phải múa kiếm , tay trái chàng đẩy ra liên tục Thiên Ma trảo công , Thiên Chỉ Thần Thông , chàng lại nghe một tiếng thét nữa vang lên , thêm một tên bị loại , không biết hắn trúng chưởng hay kiếm nhỉ , Chương Lâm thấy lâng lâng , dường như chàng đang bay , đang lơ lửng , chàng không ngừng múa may …
 
Tên Côn Luân và bà lão ( đến lúc này Chương Lâm xác định bốn tên lái buôn đích thị là bọn Côn Luân ) đứng lược trận từ nảy giờ , chúng im lìm , hai tên bịt mặt cũng chẳng có phản ứng , hình như hai tên này vô can với cuộc huyết chiến đang đến hồi đẩm máu? một tên bịt mặt dáng thanh mảnh hình như đang làm một cử chỉ gì đấy , hắn muốn xông vào tiếp sức cho đồng bọn chắc , lão bà dẩn đầu tốp người ngựa lúc nảy chăm chú nhìn Chương Lâm đang ra sức chống đở hai tên còn lại , chàng đã hạ được bốn tên rồi , nhưng chàng cũng đã sức cùng lực kiệt , đường gươm của chàng đã chậm , chưởng lực của chàng không còn uy lực , chàng đã nhận thêm mấy nhát chém , mình chàng đầy máu , ngay lúc này lão bà kia xông vào thì chàng chết chắc , Chương Lâm rống to một tiếng đau đớn , chàng vừa chịu thêm một chưởng của tên hắc y bên trái , tên bịt mặt cởi ngựa đứng ngoài chợt lay động , hình như hắn có vẽ bứt rứt , hắn muốn kết thúc mạng sống tên Thiên Ma sớm chăng ? lão bà dường như đang phán đoán tình thế , ngay lúc này ra tay là tên kia khó chịu thêm được vài chục chiêu , Nhất Vệ Sỹ , truyền nhân  kế vị Giáo Chủ Thiên Ma Thần Gíao phen này bỏ mạng nơi đây , bỏ lại ba em đang độ phơi phới , và cuộc đời tuy máu me tràn trề nhưng không phải là không có niềm vui sao ? Chương Lâm cố gắng múa tít thanh gươm của chàng , chàng đã ra đến thức cuối cùng của Thiên Ma Thần Công , chàng cũng đã vận dụng hết sức Thiên Chỉ Thần Thông rồi , nhưng còn một cái chàng chưa đem ra xài …
Bất thình lình Chương Lâm thu ngay kiếm lực , chàng lộn nhào về phía sau , trong một phần mười giây , Chương Lâm rút ngay cái ống quyển , chàng vận công lực tối đa , chỉa ngay về phía tên đang theo sát chàng , một luồng hào quang vàng chóe lấp lánh vọt ra ngay tức khắc , tên  mặc Hán phục kêu lên đau đớn , toàn bộ ám khí ( đúng là Chương Lâm chơi bài hạ sách ) của cái ống quyển găm chi chít vào mặt , tay ngực của hắn , tên này đau đớn khuỵu ngay xuống , tên còn lại hoảng hồn tạt ngang , hắn sợ dính ám khí của chàng , bây giờ thì ngang bằng rồi , một chọi một thôi ….
Lão bà và tên  Côn Luân đứng ngoài hét to , hai luồng đao và kiếm ảnh loáng loáng rực sáng tạo thành một tấm lưới ánh sáng chụp ngay xuống đầu Chương Lâm , trong cái nhìn mờ mờ về phía trước , Chương Lâm không còn nhìn thấy gì , dường như máu đã tràn trề trên gương mặt của chàng , Chương Lâm bất giác buông thỏng thanh gươm, trong một cố gắng , có lẽ là lần cuối cùng của cuộc đời chàng , chàng dùng hai tay đẩy ra một chiêu Thiên Chỉ Thần Thông với hết sức lực còn lại , bên tai Chàng nghe văng vẳng một tiếng gào rồi chàng té xuống , không còn cảm giác gì nữa…

còn tiếp….