QUỶ CỐC HỒI 45 TRƯƠNG HUYNH NGỘ MỸ NỮ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Màn cuối của lớp Kinh kịch chấm dứt thì trời cũng đã rất khuya , tuyết lại rơi nặng hạt , Trương Thất Tú thét tả hữu tiễn gánh hát ra về rồi dọn chỗ nghĩ ngơi cho phái đoàn Huyền Cơ Thủy Cung . Một ngày thù tiếp chén nặng chén nhẹ cũng làm cho Trương đại hiệp thấm mệt , chàng cố gắng chặn cơn ngáp làm nước mắt rơm rớm , cung tay tiễn Mặc Ưng Công cùng các cô nương về phòng , gió rít rầm rập thổi tung rèm cửa làm lạnh buốt gian sảnh khiến ai cũng muốn mau mau trùm chăn rúc đầu vào gối mà đánh một giấc ….
Mặc Ưng Công trước khi về phòng cũng kêu một cô nương nhỏ nhắn ra dặn dò , nói xong lão quay ngay vào thư phòng đóng sầm cửa lại , các cô nương vào phòng thì đã có sẵn nước khăn lau mặt quần áo đễ thay , cũng lạ là Trương huynh thì độc thân vui tính nhưng xiêm y nữ phái thì chàng lại rất rành rẻ nên các cô nương được ăn mặc như người phàm thì tỏ ra thích thú vô cùng , có cô còn đứng trước chiếc gương bạc lớn , xoay tới xoay lui rồi thầm ước Cung Chủ cũng có khiếu thẩm mỹ và
đầu óc khoáng đạt một tí như Trương Môn Chủ thì các cô nguyện sẽ đi tu mãn đời mãn kiếp với Huyền Cung chớ chẳng chơi .
Trương Thất Tú lui về thư phòng của chàng , có một cửa sổ trông ra khoảnh sân sau , một hàng cây liễu đang uốn éo theo gió lạnh , tuyết đã đọng một lớp mỏng mỏng bên thềm , Trương huynh cởi bỏ quần áo rồi chàng leo vào chiếc thùng tắm đang nghi ngút khói , nước ấm làm Trương đại hiệp khoan khoái quá , chàng ngồi ỳ trong thùng , hai mắt
lim dim hưởng thụ , những hình ảnh của người yêu dấu Mai Viên Hồng Cô lại xuất hiện , ôi chàng cảm thấy nhớ nàng quá xá , chàng nhớ bờ vai tròn trăng trắng , nhớ cặp chân thon , nhớ cái ...cái....thôi chàng không nhớ nữa , có nhớ thì cũng còn cả tháng nữa mới có cơ hội gặp nàng , một tháng nữa chàng lại lên Côn Luân đễ bàn bạc binh tình à quên “ quân tình “ chớ lỵ …
Mãi nghĩ
mà chàng ngủ khò trong thùng nước lèo à không thùng nước tắm gổ thiết cặp đai bạc sang trọng xứng tầm đẳng cấp đại ca của chàng , ngoài trời gió thổi mạnh , tuyết cũng rơi mạnh ,chẳng mấy chốc nước lèo à không nước tắm của chàng lạnh ngắt , Trương Thất Tú mở mắt rồi chàng rùng mình một cái , trời lạnh thật , chàng khẻ chép miệng rồi bước ra , Trương Thất Tú đễ nguyên y xì , tóm lại là trần như nhộng bước tới chiếc giường trải chăn gấm có lót bông ấm thật ấm của chàng , đầu chàng lơ thơ , mắt chàng mờ mờ ,ngọn bạch lạp leo lét như muốn tắt , hắt những hình thù kỳ cục lên tường dán giấy hoa văn tạo thành những hình ảnh lúc mờ ảo lúc sống động …
Vừa nằm xuống là chàng xoay ngay ôm ngay cái gối ôm , chàng có cái tật ngủ phải có gối ôm , có lẻ vì chàng xa mẹ từ nhỏ chăng , chàng không có cơ hội ôm mẹ , nũng nịu rồi ngủ khì trong lòng mẹ như bao đứa trẻ khác …
Chàng
tuy mắt đã díp lại nhưng vẫn còn cảm nhận gối ôm hôm nay mềm và ấm thật , ôi trời còn thơm nữa chứ lỵ , óc chàng mơ hồ nhận xét và chàng nhủ rằng ngay ngày mai sẽ thưởng cho tên hầu cận một nén bạc …
trong vòng hai giây “cái gối ôm” bổng dưng ôm lấy chàng , mùi hương là lạ phả ngay vào mũi chàng , ồ nó giông giống ...à mà nó giông giống cái mùi hương ở Côn Luân nhỉ !
“Cái gối ôm” bổng dưng biết nói , nó thỏ thẻ :
_ Trương đại ca ngủ à ?!
Trương đại hiệp bừng tỉnh , nhưng than ôi chàng không còn cục cựa được nữa rồi , “cái gối ôm “ thơm phức kia đã lém lỉnh thông minh điểm ngay huyệt gì ...à mà huyệt gì không quan trọng nhưng nó làm chàng cứng
đơ cứng đờ ra , chàng kinh hãi quay sang nhìn cái gối ôm lắp bắp ( cũng may mà “ cái gối ôm “ không điểm khẩu huyệt của chàng ) :
_Cô ...cô ….nương là ….
“ Cái gối ôm “ cười lung linh nhè nhẹ , rồi thỏ thẻ :
_ Không cần biết thiếp là ai đâu ( trời đất ! lại còn xưng hô là thiếp nữa chứ !)
Trương Môn Chủ mất hai giây nhận ngay ra là mình không gặp nguy gì thì có hơi trấn tỉnh lại , nhưng chàng vẩn còn sửng sốt không hiểu cô nương này từ đâu đến và làm sao lại chui vào được giường của chàng và ...và ...cô nương này muốn ….muốn cái gì cơ chứ ?
Dù muốn gì thì Trương Môn Chủ cũng như cá nằm trên thớt rồi , còn cục cựa gì được nữa , cô nương luồn tay của nàng qua đầu Trương huynh , tay kia nàng mân mê khuôn mặt bèn bẹt với cái lổ mủi trâu của chàng , cô nương lại khẻ cười rồi thình lình nàng đưa ngón trỏ giải ngay huyệt đạo của chàng , Trương Thất Tú bật ngay dậy trong một giây... rồi chàng lại nằm ngay xuống ôm lấy “cái gối ôm” cũng nhanh y như thế …
Đến gần sáng thì Trương Thất Tú đã mệt lử ngủ khì , không biết trời trăng gì nữa , mãi đến lúc hai tên môn nhân hầu cận vào đánh thức môn chủ thì chàng còn ú ớ nữa mê nữa tỉnh , đưa tay sờ soạng khắp giường thì chẳng thấy “cái gối ôm” hấp dẩn hồi hôm đâu cả , chàng thấy tiếc hùi hụi , quả thật khi không có Mai Viên Hồng Cô thì cô nương hồi đêm cũng đem đến nhiều an ủi cho chàng, Trương huynh cảm thấy tự tin hơn về bản thân mình , chàng tung ngay chăn ra rồi ngồi dậy , lòng cảm thấy vui vẽ và hạnh phúc
lắm , hai tên môn nhân thấy Môn Chủ hôm nay vui tươi phấn chấn hơn mọi ngày thì cũng lấy làm ngạc nhiên pha lẩn chút sờ sợ không hiểu phải chăng đại ca mình hôm qua trở chứng ăn chay nên hôm nay “Ngộ” thì chết toi ( Long Trấn Môn thành Long Trấn Tự hay Am gì gì đấy chăng )
Loáng một cái Trương Môn Chủ đã ra đến sảnh ngoài , Mặc lão đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui dòm cái này ngó cái kia , trên bàn bộ bình trà đang tỏa hương ngào ngạt , ngoài sân gió rít ào
ạt từng cơn báo hiệu thêm một ngày tuyết rơi …
Mặc Ưng Công quay lại thấy Trương Thất Tú bước ra thì lật đật cung tay chào :
_ Cung kính Trương Môn Chủ , ngài ngủ ngon chứ ạ ?
Trương Thất Tú cũng chắp ta y chào Mặc Ưng Công và đáp nhanh :
_ Đa tạ Cung chủ , tại hạ ...ngủ ngon lắm ạ ,còn cung chủ chắc cũng an giấc , đường xa thấm mệt ….
Mặc lão cười tươi :
_ Bổn cung vô cùng cảm kích Long Môn , một ngày thật vui , không dễ có được …
Lão vừa nói vừa mĩm cười ý nhị nhìn Trương Thất Tú , chàng hơi chột dạ khi nhớ lại tình cảnh của mình hôm qua , mẹ kiếp ( chàng rủa hầm ) không biết cái lão quái này có liên quan gì đến đến...cô nương hôm qua không nhỉ ? Chàng hơi sượng sùng khi nhớ đến cú điểm huyệt của nàng ta , rồi ...ái chà lại nhớ đủ thứ nữa rồi , Trương Thất Tú tắc lưởi một cái nghĩ thầm “ dù gì thì cũng đã ….xong rồi , có liên quan gì đến lão ta thì mình
cũng đã ...xong rồi ,không biết hắn có bắt chẹt gì không đây ?”
Mặc Ưng Công lại cung tay trịnh trọng về phía Trương Thất Tú nói :
_Chẳng hay hôm nay Long Môn Chủ có nhã hứng cùng bổn cung dạo chơi tí chút chăng ?
Trương Long Môn nhìn Mặc lão chưa kịp đáp thì lão đã nói tiếp :
_Việc hôm qua , tuy Môn Chủ chưa trả lời nhưng Bổn cung muốn Long Môn cùng bổn cung quá bộ đến một nơi ,không nhất thiết Long Môn Chủ thuận ý , chuyện đó đễ sau cũng không sao , cái chính là bổn cung muốn Trương huynh mục kích sở thị năng lực cùng qui mô của họ , sau này chúng ta có cơ hội dùng họ như một lực lượng hổ trợ …
Mặc Ưng công lại đem miếng mồi danh vọng ra dụ khị Trương đại hiệp , chàng hơi nhăn mày một chút ra điều không thích lắm về những gì Mặc lão vừa nói , tuy nhiên qua một đêm dù không phải là đêm suy tư suy tính gì nhưng Trương Môn Chủ cũng đã nghiệm ra rằng “ lão lùn này chắc phải có một mối lợi lớn lao lắm nên mới quyết tâm chào mời mình nhiều như vậy , có điều muốn biết mối lợi này là gì thì mình phải xông vào thôi “ nghĩ đoạn chàng liền cung tay cười tươi nói lớn với giọng hào hứng :
_ Đa tạ lão cung chủ , bổn môn cũng lấy làm cảm kích về nhã ý của Mặc huynh ( chàng lại xưng hô thân mật với Mặc lão ) tại hạ chắc chắn sẽ cùng tham quan với huynh để mở rộng kiến văn giang hồ một phen …
Mặc lão cả mừng cung tay nói lớn :
_ Hay lắm hay lắm , một khi Long Trấn Môn tham gia thì việc của chúng ta sẽ thành tựu là chắc chắn .
Không hiểu việc chúng ta ở đây là việc gì , Trương Thất Tú nghĩ thầm “ việc gì mà lại “chúng ta” ,
nhưng thôi , cũng thử xem một chuyến “.
Chàng khoát tay :
_ Nhưng cũng phải chặt dạ ấm bụng cái đã Mặc huynh ơi .
Trương Thất Tú tỏ vẽ thân mật với Mặc Ưng Công , chàng đưa tay ra ý mời hắn ngồi vào bàn ăn lúc này đã được bày biện những thức ăn sáng chay , mặn đủ kiểu .
Vừa lúc ấy bọn nữ nhân Huyền Cơ Thủy Cung cũng đã bước ra , trông cô nào cũng có vẽ thỏa mãn với một ngày cực kỳ thư giản .Trương Môn Chủ sáng rở mặt mày , chàng lớn tiếng thét môn nhân đem thêm ghế dọn thêm mâm chén để các cô cùng ngồi ăn cho vui .
Trương Thất Tú cũng không quên chăm chú nhìn từng cô đễ mong tìm ra “cái gối
ôm” hấp dẩn thơm phức hồi đêm …
Nhưng chàng hết sức ngạc nhiên khi chẳng thấy cô nàng hồi hôm đâu cả , hôm nay Thúc Bảo Phi ( cô nàng mời rượu chàng hôm qua ) hình như cũng đẹp rạng ngời hơn hôm qua nhiều lắm , nàng đưa mắt lúng liếng nhìn chàng , ôi trời các cô đạo sỹ nào mà cũng đẹp như nàng thì nam nhân chắc sẽ đi tu hết , Trương Thất Tú thầm nghĩ như thế ,thế là chàng quên bén ngay nữ nhân hồi đêm ( chưa bao giờ Trương Đại Hiệp lại bất ngờ được các cô nương quan tâm nhiều như lúc này , không hiểu tại sao , chắc là do mồ mả cha chàng bắt đầu phát ,
số chàng bắt đầu đỏ tình rồi cũng nên , chàng lại thầm nhủ như vậy , vậy thì mình cứ hưởng cái đã !)
Có lẽ hôm qua phải ăn chay nên hôm nay lại vừa chay vừa mặn nên Mặc lão thẳng thắn mạnh tay , không phàn nàn gì cả , ăn uống vui vẽ xong xuôi , Trương huynh còn mời tất cả dùng trà nóng Mai Tuyết Sơn thơm lừng , nhìn chung khởi đầu là thuận lợi , Diệt Ma Phù Chính mà ngày nào cũng như thế này thì Diệt nữa Diệt mãi Diệt hoài chắc chẳng ai chán cả
.
Tuyết lại rơi khá mạnh , trời rét căm căm , Trương Thất Tú lắc đầu tỏ vẽ ngao ngán và hơi tiếc rẻ , chàng quay sang Mặc Ưng Công nhăn mặt nói :
_ Tuyết rơi thế này , e rằng lại phải.... chàng bỏ lửng , Mặc lão hiểu ý , lão khoát tay nói :
_ Không sao , không sao , chúng ta cũng có thể hoãn được mà ….
_ Như vậy tại hạ xin mời Mặc huynh và các cô nương đây nán lại chơi thêm một ngày , có mấy khi được tiếp đãi Mặc huynh cùng các cô nương xinh đẹp này kia chứ ! Chàng nói xong thì cười lớn rất hào sảng , các cô thì nghe Trương Môn Chủ nói như thế thì lộ vẽ thích thú
ra mặt , có lẽ có cô còn mong cho trời rơi tuyết mãi , càng nặng càng tốt đễ các cô ở lại cái tòa thất đầy nhóc nam nhân với Trương huynh nồng nhiệt rộng rãi ...ngàn năm một thủa chứ lỵ !
còn tiếp...
0 nhận xét:
Post a Comment