Oct 25, 2012

QUỶ CỐC HỒI 53b Một phút nông nỗi hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC  HỒI 53b Một phút nông nỗi hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Mâc huynh không biết có phản ứng gì không , chỉ thấy hắn hự lên một tiếng rồi văng ra xa mấy mấy thước rớt cái phịch xuống một đống tuyết , lưng hắn dựa ngửa vào một cụm tuyết lớn , hắn thấy mờ hai mắt , trông xa xa hắn thấy thấp thoáng Triệu cô nương buông thỏng tay rồi hình như nàng cũng hét lên một tiếng gì đấy , sau đó hắn thấy những hình bóng nhòe nhọet của nàng rồi hắn ngất lịm , không còn biết trời trăng gì nữa …
Có lẽ mất một thời gian khá lâu Mặc huynh mới tỉnh lại , đầu tiên là hắn thấy mình nằm trên gường đàng hoàng , hắn hơi cảm thấy sung sướng , thì ra nàng không ghét hắn , chắc đã bế hắn vào nhà rồi cho hắn nằm lên gường … ôi thật là hạnh phúc quá . hắn tự thấy như thế , và như vậy là nàng đã hiểu , hắn đâu có cố ý giết Trường trai  đâu , tự dưng cái cây quái đao nó tự hành đấy chứ , nằm mơ hồ lãng đãng với những suy nghĩ như thế một hồi lâu vẫn không nghe thấy có tiếng động gì , co lẽ Triệu cô nương đang nấu nướng cho hắn có cái ăn chắc , nghĩ đến đấy hắn cảm thấy đói bụng , đói dử , không biết  bao lâu rồi mà hắn chưa được ăn cơm , à mà ăn cổ chứ , đầy tháng con gái hắn mà , nghĩ đến đây hắn sực nhớ đến tiểu ngọc nữ của hắn , ôi trời ơi nó giống mẹ như đúc , lớn lên thì đẹp phải biết , à mà nó có nhuộm  răng đen hạt huyền như mẹ Triệu không  nhỉ ? nghĩ lan man như thế hồi lâu nữa thì hắn nhỏm dậy , nhìn quanh chẳng thấy ai , không thấy Triệu nhi , con gái cũng không , quái sao chẳng thấy ai thế nhể , hắn chợt hoang mang , hắn ngồi nhỏm dậy ,  hắn nhìn lên bàn thờ , nhang tàn khói lạnh , cái này hơi bị lạ à , hắn biết ngày nào Triệu nhi và Trường lão cũng nhang khói ấm áp cho Triệu sư phụ chứ đâu có đễ lạnh lẻo thế này , lúc này hắn hốt hoảng thật sự , hắn đứng phắt dậy , hắn lục tung những tay nãi , không có gì , quần áo đồ đạc cũng không , Mặc huynh choáng váng , nàng đã bỏ đi và nàng đã đem theo con gái hắn … Trường trai thì …. có lẽ nàng đã chôn cất lão rồi , chắc cũng gần đây , Mặc huynh lao ngay ra cửa , hắn chạy một vòng quanh túp lều của hắn , không thấy gì . không có dấu vết đào bới gì , vậy thì Trường trai nằm ở đâu nhỉ … ( thật ra Trường Trai đâu đã chết , phước đức ông bà lão đễ lại , cả đời xui xẻo nhưng vào lúc cuối đời thì mới độ vào lão , và cũng có lẽ “Người làm ra tuyết “ tha mạng lão nên khi quang ảnh quái đao lóe lên cũng vừa lúc lão vấp ngã một cái , luồng quang ảnh ấy thay vì chạm vào lưng lại “ đánh dấu “ một vết to như cái bát nơi mông của lão , mất một thời gian khá lâu Trường Trai thí chủ chẳng ngồi được và luôn luôn nằm sấp …)
Hắn lại chạy vào túp lều lần nữa , hắn quả tình thấy nghẹt thở , hắn muốn ngất lại lần nữa , hắn muốn tìm cái cảm giác và những ý nghĩ lúc nảy , lúc mà hắn vừa tỉnh giấc ….than ôi  , sự thật vẫn là sự thật , thê tử của hắn đã bỏ hắn đi rồi , Mặc huynh ứa một dòng nước mắt  , lần thứ hai hắn khóc , à mà không , lần thứ ba chứ , lần đầu khi hắn cầu xin làm đệ tử Triệu lão , lần thứ hai là khi chôn cất sư phụ và lần này thật là không mong muốn tí nào , Mặc huynh đau khổ ngồi  thừ bên chiếc gường cây mà hắn kỹ lưỡng tỉ mỉ gọt đẽo cho thê tử hắn nằm , nơi nàng hạ sinh con gái rượu cho hắn , bây giờ hắn biết tìm nàng nơi đâu , đi Giao châu ư , hắn không biết  đó là nơi nào , và tìm nàng ở đâu nơi cái xứ xa xôi lạ lùng ấy , hắn đổ sập xuống chiếc gường lạnh lẻo , tuyết bắt đầu rơi , đêm nay chắc là đêm lạnh nhất trong đời hắn , hắn than trách tự đấm ngực thùm thụp vì lòng tham , vì cái niềm đam mê võ công của mình , nhắc đến cái nỗi niềm này hắn chợt nhớ ra thanh quái đao , cái vật đã gây ra thảm cảnh cho hắn , hắn đứng phắt dậy tìm quanh quất , ồ lạ chưa kìa , thanh đao đang cắm sâu vào cái cột chính của gian nhà mà trong lúc xuất kỳ bất ý  hắn không nhìn thấy …
Hắn lao ngay đến , dùng cả hai tay hắn lấy hết sức rút thanh đao ra , có lẽ hắn dùng lực mạnh quá nên khi thanh đao rời gốc cột thì hắn cũng bật ngửa , lồm cồm ngồi dậy , hắn ngắm nhìn thanh đao hồi lâu , chữ thiên đẹp đẽ vẫn còn nguyên vẹn , ngắm nhìn một lúc hắn lại tự hỏi không biết vì sao mà Triệu hoàng Lam, lại không đem thanh đao đi ? nàng đễ lại cho hắn sao , nàng có ý gì ? đàn bà thật khó hiểu !
Hắn tặc lưỡi một cái  , hắn cảm thấy an ủi , dù sao nàng cũng không đoạn tình đoạn nghĩa với hắn , hắn vẩn còn chút hơi hướm , chút hy vọng , dù mong manh , hắn thầm nhủ : thế nào hắn cũng phải tìm lại nàng , tìm lại con gái , tìm được nơi Trường trai an nghỉ để tạ tội …
Nằm úp mặt xuống gường hắn nhìn thấy một manh vãi lụa , đích thị là mảnh vãi từ chiếc áo đẹp của nàng rồi , Mặc huynh lật đật với tay lấy tấm lụa , hắn lẩm nhẩm đọc những dòng chữ Triệu nhi viết trên đấy : “ Triệu trọng thuật lão bá bá , Mặc Ưng Công ca ca thân phụ , Triệu Hoàng Lam thân mẫu , Trường trai lão bá  nghĩa thúc phụ … đồng chúc phúc cháu yêu con gái Mặc thị   Vương Tường !
Hắn lẩm nhẩm dòng chữ ghi tên con gái , trước đó mấy hôm , Triệu Hoàng Lam đã lục tung đầu óc , lẩm nhẩm suốt ngày đễ tìm ra một cái tên cho con gái , Mặc huynh thì chữ nghĩa chắc chỉ đầy một tô tiết canh lòng lợn nên hắn cũng vui vẽ đễ mặc nàng tự do chọn lựa , chọn mãi nàng mới đưa ra được một cái tên dài ngoằng kỳ cục như thế và nàng hào hứng giải thích như thế này :
_ Mặc là họ của cha tiểu nữ ,  còn Vương là chỉ gốc gác vương giả của dòng họ bên ngoại nàng , còn Tường là cầu cho tiểu nữ may mắn cát tường , vạn sự hanh thông …”
Mặc huynh áp mảnh vãi vào mặt của mình , hắn hít lấy hít đễ chút tàn hơi còn sót lại của vợ con , một hồi lâu hắn ngồi lên , hắn lại nhìn quanh , hắn muốn tìm cái gì ăn , thức ăn trên bàn hầu như vẫn còn nguyên vẹn ,hắn ăn ngấu nghiến , ăn xong Mặc huynh lại lăn ra giường , hắn ngủ thiếp đi …. những giấc mơ lộn xộn của những ngày giông bão , những nụ cười của Hoàng Lam tiếng oe oe của tiểu nhi nữ Vương Tường , tất cả trộn lẩn vào nhau làm thành một giấc mơ hãi hùng …

Sau đó là những ngày hắn lang thang vật vờ , hắn đi đông rồi lại đi tây , có lúc hắn quyết định đi về phương nam vì hắn nghĩ Triệu nhi có thể tìm đường về quê , hắn ráng đi thật nhanh đễ bắt kịp nàng , nhưng dọc đường không người nào thấy một cô gái răng đen bế một nữ hài nhi nam tiến …
Hắn lại thất vọng , hắn lại quay về đường cũ , hắn làm nhiều việc đễ mưu sinh , và cuối cùng hắn gặp một nhóm các cô đạo sỹ mặc áo thiên thanh , nhí nha nhí nhảnh , các cô thương tình hắn mất vợ con dọc đường gió bụi cho hắn theo về Huyền Cơ Thủy Cung  , lo việc cơm nước phục dịch trong cung …

Mặc giáo chủ ngồi thừ người , thắm thoát mà đã mười mấy năm , con gái yêu của hắn giờ này chắc đã lớn khôn , nó sẽ đẹp như mẹ nó , không biết nó có nhuộm răng đen hạt huyền không nhỉ , hắn thầm nhủ như vậy , hắn lại chăm chú nhìn mảnh lụa đã vàng úa , hắn cần thận cất vào ngực áo , vật bất ly thân của hắn , thanh quái đao thì thỉnh thoảng hắn còn đễ trên cái giá chạm trổ màu mè trong biệt phòng của giáo chủ , nhưng mảnh lụa này thì không bao giờ rời xa hắn …

Tuyết rơi nhiều , tầng tầng lớp lớp chẳng mấy chốc đã phủ kín vết tích loạn đã trên thảm cỏ trước mặt sảnh môn Huyền Cơ Thủy Cung , lúc này Cung giáo chúng đã tổ chức canh phòng có phần chặt chẻ hơn , từng cặp giáo đồ cắp đao hoặc giáo dài song hành qua lại , mặc dù canh phòng cẩn mật là thế nhưng Cung giáo đồ vẫn mù tịt về nguyên nhân của việc này , có kẻ thì thầm cho rằng Gíao chủ sắp lâm trận diệt ma , lại có người cho rằng Cung giáo chủ sợ cái đám cỏ bị nhàu nát ban sáng , quái ! tại sao lại sợ kỳ cục thế ? không lẽ cái đám cỏ nhàu ấy là do cường địch tạo ra hay sao ? mà cường địch ghê gớm thế nào mà khiến Cung giáo chủ phải cẩn trọng đề phòng thế này ?  chẳng ai trả lời mấy câu hỏi này cho tường tận …

Vài ngày trôi qua , tuyết đã nhẹ hạt hơn , vẫn chưa có gì xảy ra cho đến mãi sáng nay , toán gác phía sau sảnh đường Huyền cơ thủy cung phát giác nhóm gác trước đã nằm chết thẳng cẳng , vũ khí gảy nát , mặt người nào người nấy đều lộ vẽ thảng thốt , ôi trời ! chết mấy người mà không một tiếng động , không một động tịnh gì dù là nhỏ nhất , cường địch đã xuất hiện , ghê gớm , tàn bạo …

còn tiếp …
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng

Oct 16, 2012

QUỶ CỐC HỒI 53a Một phút nông nỗi, hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG






QUỶ CỐC HỒI 53a  Một phút nông nỗi, hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Không có gì hết ! không có ai ! đâu có ai đâu , Mặc huynh yếu bóng vía hay sao , hắn nhìn quanh , không có gì , Mặc huynh vốc một nắm tuyết to chùi sạch vết máu , thanh đao dần sáng lên dưới ánh sáng âm u của ngày đông giá , Mặc huynh thấy lờ mờ một chữ Thiên đúc nổi trên thanh đao , ngay sát chuôi cầm , tuyệt mỹ ! Mặc huynh thầm nhủ như vậy , lưỡi đao cụt mất một tấc so với những loại đao thường thấy , nó khá nặng với Mặc huynh , không sao , lần hồi rồi ta sẽ múa nó nhẹ như bông cho mà xem , Mặc huynh lại đắc ý nghĩ thầm …
Hắn vội lấp đất nấm mồ của Triệu lão vội vàng không kém khi hắn khởi sự , xong xuôi Mặc huynh nhét thanh đao vào lưng áo , trên vai phải của hắn cộm lên chuôi đao  , Mặc huynh thơ thới ra về theo con đường cũ , vừa đi vừa suy tính xem nên giấu bảo bối này ở đâu , dĩ nhiên phải là nơi mà Triệu cô nương và Trường Trai thí chủ không biết mới được...


vừa đi được một đoạn Mặc huynh phát hiện có nhiều dấu chân người à không chỉ là của một người thôi vì nó đảo vòng thế kia , Mặc huynh hơi gợn lên một chút lo âu , ai vậy cà , có người nào thấy việc hắn làm không ? mối hoài nghi lẩn lo sợ từ mơ hồ dâng lên thành một nổi lo thật sự khi hắn thấy những dấu chân có vẽ gấp rút , lại khá sâu trong tuyết chứng tỏ người này không biết khinh công , một người thường đang hối hả và kìa …. một chiếc hài cỏ mà có lẽ do vội vàng nên đã rớt lại , chiếc hài cỏ màu vàng úa chìm trong tuyết chỉ còn ló chút phần gót nhưng cũng đủ để Mặc huynh nhìn thấy nó , hắn chạy vội đến , quỳ xuống thò tay rút chiếc hài cỏ lên , ồ sao trông quen thế nhỉ , của ai vậy ? 


Một tia sáng vụt nhanh qua tâm trí Mặc huynh , chiếc hài của lão thí chủ chứ ai ! trời đất , tại sao lão này lại ở đây giờ này , chẳng phải lão đang nấu nướng bày biện cỗ bàn chờ mình về hay sao ! Mặc huynh bổng nghe tim mình ngưng đập mất một giây , như vậy có lẽ tiếng động và ánh nhìn mơ hồ mà Mặc huynh thoáng nhận thấy chính là của lão già này , thôi chết rồi , nghĩ đến Triệu cô nương Mặc huynh lại đứng tim một lần nữa , phen này to chuyện chứ chẳng chơi , mặc kệ ! hắn nhủ thầm , dù gì thì mình cũng đã có bảo đao rồi , nhưng thê tử của hắn có tiêu hóa nổi việc hắn đào mồ cướp đao của bá phụ nàng , chắc là không , nghĩ đến đây Mặc huynh như lữa đốt , bất giác hắn thét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy thật nhanh về phía túp lều của gia đình hắn , hắn phải bắt kịp và chận đứng Trường trai thí chủ , hắn sẽ phải thương lượng với lão già này , bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải giữ gia đình hắn , nếu ….nếu...  nghĩ đến đó Mặc huynh không dám nghĩ tiếp , hắn cắm cúi chạy thật nhanh , hắn biết rằng trường trai thí chủ già cả , không biết võ công chắc chạy cũng chưa xa bao nhiêu …


Đây có lẽ là lần thứ ba mà Mặc huynh nhà ta phải chạy thục mạng , chạy như ma đuổi , và có lẽ công lực tăng tiến nhờ hai lần chạy trước nên chẳng mấy chốc hắn đã thấy thấp thoáng mái lều trỉu nặng những tuyết của hắn , hắn thầm nhủ : “ xong cái vụ này phải dọn tuyết thôi …” tuy nhiên cái ý nghĩ lạc quẽ này vẫn không làm hắn quên Trường trai , lão đâu rồi , không thấy lão ...không lẽ ? Mặc huynh càng sợ thì hắn càng chạy nhanh , ồ lão kia rồi , Mặc huynh mừng quá , hắn thét lớn : 

_ Bá báaaaa … Trường lãooooooo....... 
Trường trai thí chủ khựng lại , lão quay lại nhìn thì thấy Mặc huynh tay lăm lăm đoản đao , đang réo tên mình thì lão càng hoảng tợn , lão cố rút chân ra khỏi lớp tuyết dày , lão cố gắng chạy lụp bụp trong tuyết , mái ấm gia đình kia rồi , lão sắp được cứu rồi , thằng điên kia đã nổi điên rồi , trời ơi nó đào mồ người chết , nó lấy tim gan đễ ăn chắc , đích thị “Mặc tặc” này đang luyện bùa chú , đang bị quỷ nhập rồi , ôi trời ơi , quỷ nhập ban ngày !  
Chỉ còn độ dăm trượng nữa ( có lẽ không , chắc phải khoảng hơn chục trượng ) thì Trường trai thí chủ sẽ tiếp cận với cái khung cửa đang mở hờ kia , lão cố gắng rút chân ra khỏi lớp tuyết dày , ôi trời , sao hôm nay nhiều tuyết thế nhỉ , lão đâm ra ghét tuyết tợn , lão ghét luôn cả cái người làm ra tuyết ! lão hốt hoảng , lão sợ hãi , nỗi sợ nhuốm mùi chết chóc .
Mặc huynh cố rút chân nhanh hơn lão , dĩ nhiên rồi , hắn phải nhanh hơn lão là cái chắc , Bất giác Mặc huynh thét lớn : 
_ Đứng lại ….
Tiếng thét lớn đầy căm giận lẩn sợ hãi một cách tuyệt vọng đập vào cái cửa túp lều làm nó bật vào trong …


Mặc huynh thấy thấp thoáng một bóng người lấp ló xuất hiện sau cánh cửa , Trường trai thí chủ hình như mừng quá , lão giơ hai tay lên đầu , miệng lão thét lớn : 

_ Triệu nhiiiii …..
Trong cơn kinh hãi tột độ , có lẽ còn hơn là nỗi sợ quỷ của Trường trai , Mặc huynh bổng cảm thấy một luồng nội lực lạ thường mà ngày thường hắn không bao giờ cảm thấy , không từng có trước đây , luồng nội lực này bổng dưng xuất hiện , nó tự động chạy lên cánh tay cầm đao của hắn …
Mọi người ( ở đây là Mặc huynh và bóng người bên khung cửa thôi ) nhìn thấy một luồng đao quang xanh lè phát sáng như một ánh chớp , luồng đao quang chớp một cái và giáng ngay xuống lưng của Trường trai …
Trường trai ngã chúi xuống phía trước , không một tiếng kêu , mặt lão úp xuống tuyết ( Người làm ra tuyết chắc hả giận lắm vì lão dám rủa mình chẳng kiêng dè chi cả )
Triệu cô nương ( cái bóng đó đúng là Triệu Hoàng Lam ) nghe tiếng thét của Trường trai , nàng vừa ra đến cửa ... nàng thấy Mặc huynh tay lăm lăm cái gì đó , đang rượt Trường trai chạy có cờ ( chỗ này không đúng , cả hai chạy chậm rì , Mặc Ưng Công nhớ sai rồi ) và nàng chưa hiểu chuyện gì thì thấy một luồng quang ảnh từ cái gì Mặc huynh đang cầm giáng thẳng xuống Trường lão …


Triệu nhi chạy ra ngay chỗ Trường trai nằm úp mặt xuống tuyết , với cú đánh đó thì Trường lão khó lòng sống sót , Triệu nhi vừa đưa tay đở Trường trai thí chủ vừa ngước nhìn Mặc huynh đang đứng như trời trồng , tay hắn vẫn còn giơ cao thanh đao , hắn đứng tròng , miệng lắp bắp : 

_ ...Không phải huynh ….không ….phải ta …..
Triệu cô nương lúc này đã nhìn ra cái vật gì đánh chết Trường trai thí chủ , trời đất ơi ….thì ra …
Nàng đã hiểu , nàng hình dung ra sự việc ...trong một phần một phần trăm giây...
Một cơn giận to lớn , chưa từng biết đến với nàng , Triệu nhi đứng bật dậy , nàng thét lớn : 
_ Mi dám ….
Vừa thét nàng vừa cung tay đẩy ra một chưởng , luồng khí lực ào ạt hơi sượng sượng một tí rồi bao trùm lấy Mặc huynh …



còn tiếp...

Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng

Oct 8, 2012

QUỶ CỐC HỒI 52b Bảo Đao - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG


QUỶ CỐC HỒI 52b  Bảo Đao - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Mấy hôm nay tuyết rơi nhiều , rất nhiều là khác , Mặc huynh lại càng đứng ngồi không yên , hắn đi ra đi vào , hắn bồn chồn lo lắng không dấu được , Triệu cô nương tuy đang nằm ổ nhưng cũng nhận ra điều đó , nàng hơi băn khoăn một tí , nàng khẻ hỏi hắn : 
_ Mặc đại ca có điều gì chưa lo xong hay sao ?
Hắn vội xua tay khỏa lấp : 
_ Không có gì đâu , muội đừng quan tâm , à mà huynh đang nghĩ mộ phần của sư phụ không được chắc chắn mấy , tuyết thế này có thể ...có thể...
Hắn dừng lại , hơi khẻ nhìn Triệu cô nương , y có vẽ lo lắng thật , Triệu Hoàng Lam trở mình xoay hẳn về phía hắn , nàng hỏi giọng hơi thảng thốt : 
_ Có thể gì , đại ca …?
Mặc Ưng Công nhìn vội vào mắt nàng , nhỏ giọng : 
_ Huynh sợ … huynh sợ nếu tuyết dày quá thì ...thì...mộ phần của sư phụ sẽ...sẽ...
_ Không sao đâu huynh , huynh sợ tuyết sẽ phủ lấp hết chứ gì , đâu có sao ( giọng nàng trở nên vui vẽ , có lẽ nàng cảm động vì thấy Mặc huynh quan tâm đến bá bá nàng ) tuyết tan thì lại hiện ra thôi …
Mặc huynh lại nhìn vào mắt Triệu cô nương lần nửa , lần này hắn nói chắc từng tiếng , vẽ mặt trầm trọng: 
_ Nhưng khi tuyết tan thì … dòng nước sẽ cuốn trôi mọi thứ …
Triệu cô nương chợt hiểu ra nổi lo âu của Mặc huynh , nàng thấy cảm động thật , Mặc đại ca sợ nước lũ khi tuyết tan sẽ trôi mộ của Triệu bá bá , nhưng làm cách nào ngăn chặn việc này , quả tình nàng không biết , Mặc đại ca chắc sẽ có kế gì đó chăng ? 
Mặc Ưng Công lúc này có vẽ trút được nỗi lòng hay sao nên hắn có vẽ tươi tỉnh , Mặc huynh lấy giọng vui vẽ trấn an Triệu cô nương : 
_Nhưng không sao  đâu Triệu muội , huynh sẽ tìm cách đắp thêm cho sư phụ , không có giòng nước lũ nào cuốn trôi được đâu …
Nói xong Mặc đại ca khẻ quay đi đễ dấu một chút rạng rở trên đôi mắt của hắn …

Tuyết rơi liên tục và không khác dự đoán của Mặc huynh , mộ phần của sư phụ hắn , đã hoàn toàn mất dấu , không còn nhận thấy gì ngoài một vùng tuyết trắng phủ ngập ven rừng xanh tươi mấy tháng trước. Mặc huynh quyết định ngày đầy tháng của con gái hắn cũng là ngày hắn hắn tôn tạo mộ phần sư phụ , trước làm đẹp mặt vợ yêu , sau là tỏ chút tình sư môn và cũng là món quà  đầy tháng đầy ý nghĩa …

Hình như trời cũng chiều lòng người nên mấy hôm cận ngày tổ chức đầy tháng tuyết ngừng rơi , Mặc huynh chuẩn bị cuốc xẻng , cơm đùm cơm nắm đi ra phía rừng , lúc này tuyết phủ trắng xóa , trời mờ mờ , không thấy ánh dương đâu cả , gió lạnh réo rắt ào ạt , Mặc huynh quyết định đi từ sớm , hôm nay Trường Trai thí chủ ở nhà lo việc cúng bái cổ bàn , Triệu cô nương thì nằm trên ổ chỉ đạo lão thí chủ chạy tới chạy lui , hôm nay nàng rất vui , nàng lấy một cái khăn lụa được làm từ chiếc áo đẹp nhất của nàng , trên chiếc khăn nàng viết tên của con gái nàng , tên cha mẹ của nó không thiếu tên của bá bá  , và cả ông lão Trường Trai nữa , nàng mong rằng khi con gái nàng lớn lên , những cái tên  này là ruột thịt của tiểu nữ yêu dấu , nàng đọc lại những giòng chữ trên chiếc khăn lần nữa , nàng gấp nó lại để kế bên cô nhóc đang ngủ khì sau khi bú mẹ no nê …
Mặc huynh đi mất một canh giờ thì ra đến mé rừng , hắn dừng lại , nhìn quanh quất , hắn muốn tìm cây tùng cổ thụ nằm phía tay trái ngôi mộ mà hắn đã làm dấu khi trời đổ tuyết dày , đễ có thể dễ dàng xác định vị trí chổ nằm của bá bá , hắn lại nhìn quanh quất một lần nữa , sao vậy cà , cái cây to chảng mà hắn cẩn thận vạt một ngọn rỏ ràng ràng vậy mà bây giờ lại đâu mất tiêu rồi ! 
Ông trời chơi khăm hắn hay sao ta , hắn cẩn thận nhìn từng cây một , nhưng cây nào cũng đầy tuyết , và không ít cây cũng bị gió hay tuyết nặng  làm vạt cành , thật là oái ăm ! Mặc huynh văng tục lia lịa , chưa bao giờ hắn cáu như thế cả , sau khi xài nhiều từ ngữ mô tả con này cái kia  chán , Mặc huynh ngồi thừ xuống một đống tuyết lớn , hắn quyết định phải tìm cho bằng được , ngay hôm nay à không ngay sáng nay chứ , nếu không thì trể mất , không còn cơ hội nữa , à mà quên còn cái thôi nôi sang năm nữa chứ , nhưng như thế thì lâu lắm , Mặc huynh không chờ được …
Vừa nghĩ xong Mặc huynh hăng hái bắt tay vào công việc , hắn dùng cái xẻng nhỏ xăm sâu xuống mặt tuyết , bắt đầu từ chổ hắn ngồi rồi lan rộng ra tứ phía , xăm cả canh giờ mà chẳng đụng phải một mô đất nào khả dĩ là ngôi mộ của bá bá , hắn lầm thầm cầu cạnh van vái , cầu cạnh van vái hồi lâu mà coi bộ bá bá chẳng thông cảm gì sất nên Mặc huynh càng cáu , hắn lại tuôn ra hàng tràng bộ phận thân thể con người , hắn đã dần mất bình tỉnh , theo từ ngữ văn vẽ là mất kiểm soát , hắn xăm mạnh hơn , sâu hơn , mồ hôi hắn ướt đẩm mặc dù gió lạnh rít từng cơn và hình như ông trời đang quay lưng về phía hắn hay sao , khi những cánh hoa tuyết đẹp mong manh lác đác theo gió tan xèo trên lưng áo đẩm mồ hôi của Mặc huynh …
Phước đức ông bà để lại , cây xẻng nhỏ của hắn vừa chỉ xăm xuống có mấy tấc thì đụng một mô đất , Mặc huynh mừng qúa , hắn lật đật đào lia lịa , hắn bới tuyết lẩn đất vung vãi khắp nơi , hắn đào xuống thật nhanh hắn khoét sâu rồi lại khoét rộng ra , hắn hăng hái đào , đào và đào … ô hay ! ? sao hắn không đắp lên cao như hắn dự tính mà hắn lại đào sâu nhỉ , lại còn đưa tay xuống mò mẫm . hắn sục sạo ngôi mộ của Triệu lão , hắn tìm gì chăng , còn phải hỏi , đích thị hắn tìm gì đấy , bí kíp ? có lẽ không vì Triệu lão khi chết trong tay chỉ có thanh đao cụt , phải rồi hắn tìm thanh đao cụt , hắn sợ nước lũ cuốn trôi ngôi mộ thì thanh đao sẽ mất , không hiểu sao từ khi sư phụ mất thì hắn cứ bị ám ảnh bởi thanh đao của ông , nó dường như là biểu hiện của niềm đam mê cháy bỏng về võ công cái thế siêu quần mà hắn mong muốn có , dù chẳng biết thanh đao ấy có đáp ứng được mong ước của hắn hay không, nhưng hắn quyết chí chiếm đoạt bằng được …
Thế rồi hắn mò mẫm , hắn nhận ra quần áo của sư phụ , những hàng cúc áo , hắn mừng rơn , hắn sục sạo nhanh hơn , hắn chạm tay vào cái gì lạnh , à lạnh dữ nhể , hắn lại mừng rơn lần nữa ,  hắn bới rộng ra thêm , hóa ra thanh đao đang cắm ngập vào bụng Triệu lão , ắt hẳn bọn người ác độc kia đã hành quyết ông và đễ nguyên thanh đao trên người ông rồi đem lấp thành ngôi mộ , ác độc thật , Mặc huynh rủa thầm , hắn lầm thầm van vái xin lỗi người quá cố về việc trộm đao của mình  , nhưng sư phụ chết mất rồi , đâu còn dùng nữa đâu , và biết đâu nếu sư phụ còn sống cũng có thể truyền lại cho đệ  tử bán y bát là hắn đây thì sao ( đệ tử y bát là vợ hắn )...nghĩ đoạn Mặc huynh thấy vô vàn phấn khởi , hắn đứng thẳng lên dùng hai tay nắm chặt chuôi đao , hắn rút mạnh , thanh đao bật ra lem luốc máu khô , Mặc huynh sung sướng quá , hắn ngửa mặt lên trời cười một tràng to ….rồi thình lình hắn nghe dường như có một tiếng động... một ánh nhìn , hắn quay phắt đầu lại …

còn tiếp  

Oct 3, 2012

QUỶ CỐC HỒI 52a Bảo Đao - Truyền nhân Thiên Cung



QUỶ CỐC HỒI 52a  Bảo Đao - Truyền nhân Thiên Cung
Cả hai lủi thủi đi về phía mà Mặc huynh và Triệu cô nương đã bỏ chạy , tức là đi về phía thị trấn , không thể cứ sống trong rừng mãi được , có lẽ cường địch cũng bỏ đi rồi , nếu bọn chúng muốn lấy mạng Mặc huynh và cô nương thì đã lấy từ lâu rồi , nghĩ thế nên Mặc Ưng Công cũng cảm thấy hơi yên tâm , riêng Triệu cô nương thì không biểu hiện gì , nàng vẫn ít nói lạnh lùng , hình như nàng vẫn chưa tiêu hóa được biến cố làm thay đỗi đổi đời nàng đột ngột nhu vậy …

Thế là dân thị trấn này đón nhận thêm hai người ồ không ba người chứ vì Trường Trai thí chủ vẫn còn ở lại , đây là bất ngờ khá lớn và là niềm vui nho nhỏ cho Triệu Hoàng Lam , nó an ủi được nàng tí chút , ngay cả Mặc huynh cũng thấy nhẹ nhỏm vì dù sao ba người vẫn hơn hai người , hắn có thể đễ  cô nương ở nhà , một mình vào rừng kiếm cũi , kiếm thịt thú rừng hay là cả hai đi hái thuốc trong khu rừng khá rậm rạp nằm ven cái hoang mạc Lục Thần Sa này một hai ngày và có người trông coi cái túp lều hoang mới được sửa sang lại ngay rìa thị trấn …
Cả ba người sống với nhau cũng khá đầm ấm , một già hai trẻ , Trường Trai thí chủ lo việc hàng ngày cắp giỏ đựng dược thảo , thú rừng vào thị trấn mua bán đỗi chác , Mặc huynh vào rừng kiếm cũi bắt thú , Triệu cô nương ở nhà bếp núc giặt giủ , cuộc sống cơ hồ như tỉnh lặng và êm đềm , có một chút hạnh phúc trong mắt của Trường Trai thí chủ , một chút hân hoan nơi Mặc huynh , còn cô nương thì sao , nàng trông cũng tươi tỉnh được vài phần , nàng vẫn ra thăm nom ngôi mộ của bá bá vào những ngày mồng hai mười sáu cúng bái vái van cho bá bá nàng nguôi ngoai đôi chút nơi chốn bình yên mà ông bất đắc dĩ phải đến ….

Thắm thoát đã ba tháng , Triệu cô nương đã hoàn toàn bình tâm trở lại , hình như nàng đằm thắm hơn , ít bắt nạt Mặc huynh hơn và rất cởi mở với lão bá bá Trường Trai cúp bình thiếc răng rụng gần hết , người mà nàng coi là người thân còn sót lại của mình , tình cảm đối với Mặc huynh cũng đã có biến chuyển , nghĩ đến việc mình bị cắp chặt ngang hông và Mặc huynh chạy bất kễ trời đất những hai lần đễ cứu thoát nàng trong cơn hoảng loạn mà hắn chẳng kể hiểm nguy , tài hèn sức mọn thì Triệu cô nương cũng bồi hồi,cảm động lắm lắm …

Thế rồi cái gì đến nó phải đến , Triệu cô nương có bầu , dĩ nhiên cu tí hay cái hĩm thì tác giả là Mặc huynh nhà ta chứ ai , Trường Trai thí chủ thì vui hơn tết , vì dù gì ông cũng sắp được làm ông ngoại , chẳng cần cưới hỏi gì vì mình là dân giang hồ mà , không gian ngôi lều đơn sơ ấy đã có sinh khí , có tiếng cười pha trò râm ran , một gia đình nho nhỏ đang hình thành …

Mặc huynh đi rừng nhiều hơn , hắn hân hoan làm việc kiếm sống cho ba người và một cu con hay cái hĩm sắp chào đời của hắn , một tên mổ heo vô danh  tiểu tốt như hắn không cha mẹ bây giờ lại có một mái nhà , một cô vợ xinh và một tiểu cô nương hay tiểu hiệp bé nhỏ nữa thì còn gì bằng , à mà quên còn lão thí chủ nửa chứ , ông già rụng răng này chắc cũng chẳng còn bao lâu , rồi thì cái gia đình bé tí của mình sẽ đông đúc to dần lên , rồi mình sẽ dạy cho lũ con học võ nghệ của ba mẹ nó … Nghĩ đến đấy bất chợt Mặc huynh thở ra cái khì , nhắc đến võ học làm cho Mặc huynh buồn năm phút , võ nghệ gì nửa chứ , sư phụ thì qui tiên rồi , bà xã thì võ nghệ cũng chỉ xoàng xoàng còn lão thí chủ thì một cái đấm cái đá cũng chưa thông , một môi trường hoàn cảnh như vậy thì làm sao Mặc huynh tăng tiến võ công được chứ , Mặc huynh nhớ lại mộng ước khi bái sư của mình , hắn chẳng đã cầu cạnh sư phụ hết mực đễ đi theo học võ hay sao , hắn chẳng đã từng muốn trở thành đại hiệp cứu khổn phò nguy , danh trấn giang hồ hay sao  ,vậy mà giờ đây hắn phải chôn chân nơi đây , làm anh tiều phu nuôi vợ con và một ông lão cù bơ cù bất chẳng là phí hoài hay sao , tự hỏi rồi tự trả lời bằng một cái thở dài , Mặc huynh nuôi cái nỗi lòng của hắn mỗi ngày lại to ra một chút , thế nên đến một ngày nọ thì cái nỗi lòng của Mặc huynh cũng đã to ngang bằng cái “nỗi lòng” của Triệu Hoàng Lam, hắn không còn chịu được nữa , hắn phải hành động thôi …
Mặc huynh tỏ ra quan tâm đến sư phụ Triệu Trọng Thuật của hắn nhiều hơn , hắn nói với Triệu cô nương :
_ Muội bây giờ là thê tử của ta , muội sắp đến ngày lâm bồn , không nên đi ra ngoài nhiều ( ý hắn muốn noí đến việc nàng nhang khói cho bá bá ) kinh động thai nhi .
Triệu cô nương lấy làm cảm động vì được Mặc đại ca quan tâm chăm sóc như thế , nàng cười rạng ngời sung sướng khẻ gật đầu e lệ sau khi xoa nhẹ một cái vào bụng bầu đã to của nàng :
_ Cám ơn Mặc đại ca ( bây giờ thì nàng gọi Mặc Ưng Công là đại ca , quả là tình yêu âu yếm lắm lắm ) muội sẽ nhờ Trường trai bá bá nhang khói cho Triệu bá bá thay muội cũng được .
Mặc huynh cười ra vẽ sung sướng sau khi hơi nhíu mày một cái rồi đáp :
_ Nàng tính thế cũng tốt lắm .

Thế là cứ ngày rằm sóc vọng thì Trường trai thí chủ lụm cụm vác nhang đèn ra bìa rừng , nơi có ngôi mộ của Triệu lão , nhiều khi Mặc huynh cũng đi theo , hắn cũng thành tâm van vái cái gì đấy có vẽ rất thống thiết với sư phụ , những hôm không đi được, Trường trai thí chủ phải nhờ Mặc huynh nhang khói cho Triệu lão , sắp đến giỗ đầu của ông rồi , Mặc huynh rất xăng xái thực hiện công việc này , hắn cũng sửa sang nắm đất cho gọn gàng , tấm bia bằng vỏ cây đã được thay bằng một tấm bia bằng đá mà Mặc huynh đã ra công đẽo gọt kỹ lưỡng và hắn còn thêm vào “ tiểu điệt nữ Triệu nhi cùng phu quân lập mộ “ ba chữ “cùng phu quân” cũng được Triệu Hoàng Lam và Trường trai tán đồng , thế là Mặc huynh chính thức là con cháu trong nhà của họ Triệu …
Chẳng mấy chốc mà giỗ đầu của  Triệu lão cũng đã đến , bụng của Triệu cô nương cũng đã to lắm , nàng đi đứng khó khăn nên Trường Trai thí chủ và Mặc huynh gánh vác hết công việc cúng bái nấu nướng , tuy nói là giỗ nhưng cũng chỉ có ba người thôi , hôm đó Mặc huynh đã ôm nấm mồ khóc thương sư phụ , xem ông như cha ruột của mình , Trường trai thí chủ cũng cám cảnh , ông sụt sịt trong khi Mặc huynh vái lạy sư phụ như tế , hôm đó Mặc huynh không cho Triệu cô nương ra mộ vì hắn sợ nàng xúc động quá làm ảnh hưởng đến nhóc tì trong bụng nàng , trước yêu cầu vô cùng chính đáng đó , Triệu cô nương tuy rất thương tiếc bá bá nhưng nàng cũng chịu ở nhà đốt mấy nén hương cùng với chút giấy tiền vàng bạc gọi là lòng thành tưởng nhớ …

Một tháng sau , Triệu cô nương lâm bồn , nàng hạ sinh một tiểu nữ với sự giúp đở của Trường trai thí chủ , cô bé rất dễ thương , Triệu cô nương quyết định đúng ngày rằm tháng sau là tròn tháng của tiểu nữ , nàng sẽ lập bàn thờ nhang đèn cùng phu quân và lão bá bá đặt tên cho con …
Lúc này trời đã vào mùa đông , tuyết đã rơi nhiều , Mặc huynh đã trữ nhiều cũi , gạo và thịt khô cho cả nhà ,  tuyết rơi dày nên không dễ ra ngoài , Mặc huynh mấy hôm nay lòng hắn bồn chồn lo lắng , hắn lo lắng gì nhỉ , thực phẩm , cũi đun đã trữ trước mấy tháng rồi , chăn ấm , quần áo cho con trẻ , vợ ở cữ cũng đã xong , vậy hắn còn lo lắng về điều gì nhỉ ?

còn tiếp

Hoang Đàng Tiên Sinh