QUỶ CỐC HỒI 53b Một phút nông nỗi hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Mâc huynh không biết có phản ứng gì không , chỉ thấy hắn hự lên một tiếng rồi văng ra xa mấy mấy thước rớt cái phịch xuống một đống tuyết , lưng hắn dựa ngửa vào một cụm tuyết lớn , hắn thấy mờ hai mắt , trông xa xa hắn thấy thấp
thoáng Triệu cô nương buông thỏng tay rồi hình như nàng cũng hét lên một tiếng gì đấy , sau đó hắn thấy những hình bóng nhòe nhọet của nàng rồi hắn ngất lịm , không còn biết trời trăng gì nữa …
Có lẽ mất một thời gian khá lâu Mặc huynh mới tỉnh lại , đầu tiên là hắn thấy mình nằm trên gường đàng hoàng , hắn hơi cảm thấy sung sướng , thì ra nàng không ghét hắn , chắc đã bế hắn vào nhà rồi cho hắn nằm lên gường … ôi thật là hạnh phúc quá . hắn tự thấy như thế , và như vậy là nàng đã hiểu , hắn đâu có cố ý giết Trường trai đâu , tự dưng cái cây
quái đao nó tự hành đấy chứ , nằm mơ hồ lãng đãng với những suy nghĩ như thế một hồi lâu vẫn không nghe thấy có tiếng động gì , co lẽ Triệu cô nương đang nấu nướng cho hắn có cái ăn chắc , nghĩ đến đấy hắn cảm thấy đói bụng , đói dử , không biết bao lâu rồi mà hắn chưa được ăn cơm , à mà ăn cổ chứ , đầy tháng con gái hắn mà , nghĩ đến đây hắn sực nhớ đến tiểu ngọc nữ của hắn , ôi trời ơi nó giống mẹ như đúc , lớn lên thì đẹp phải biết , à mà nó có nhuộm răng đen hạt huyền như mẹ Triệu không nhỉ ? nghĩ lan man như thế hồi lâu nữa thì hắn nhỏm dậy , nhìn quanh chẳng thấy ai , không thấy Triệu nhi , con gái cũng không , quái sao chẳng thấy ai thế nhể , hắn chợt hoang mang , hắn ngồi nhỏm dậy , hắn
nhìn lên bàn thờ , nhang tàn khói lạnh , cái này hơi bị lạ à , hắn biết ngày nào Triệu nhi và Trường lão cũng nhang khói ấm áp cho Triệu sư phụ chứ đâu có đễ lạnh lẻo thế này , lúc này hắn hốt hoảng thật sự , hắn đứng phắt dậy , hắn lục tung những tay nãi , không có gì , quần áo đồ đạc cũng không , Mặc huynh choáng váng , nàng đã bỏ đi và nàng đã đem theo con gái hắn … Trường trai thì …. có lẽ nàng đã chôn cất lão rồi , chắc cũng gần đây , Mặc huynh lao ngay ra cửa , hắn chạy một vòng quanh túp lều của hắn , không thấy gì . không có dấu vết đào bới gì , vậy thì Trường trai nằm ở đâu nhỉ … ( thật ra Trường Trai đâu đã chết , phước đức ông bà lão đễ lại , cả đời xui xẻo nhưng vào lúc cuối đời thì mới độ vào lão , và
cũng có lẽ “Người làm ra tuyết “ tha mạng lão nên khi quang ảnh quái đao lóe lên cũng vừa lúc lão vấp ngã một cái , luồng quang ảnh ấy thay vì chạm vào lưng lại “ đánh dấu “ một vết to như cái bát nơi mông của lão , mất một thời gian khá lâu Trường Trai thí chủ chẳng ngồi được và luôn luôn nằm sấp …)
Hắn lại chạy vào túp lều lần nữa , hắn quả tình thấy nghẹt thở , hắn muốn ngất lại lần nữa , hắn muốn tìm cái cảm giác và những ý nghĩ lúc nảy , lúc mà hắn vừa tỉnh giấc ….than ôi , sự thật vẫn là sự thật , thê tử của hắn đã bỏ hắn đi rồi , Mặc huynh ứa một dòng nước mắt , lần thứ hai hắn khóc , à mà không , lần thứ ba chứ , lần đầu khi hắn cầu xin làm đệ tử Triệu lão , lần thứ hai là khi chôn cất sư phụ và lần này thật là không mong muốn tí nào , Mặc huynh đau khổ ngồi thừ bên chiếc gường cây mà hắn kỹ lưỡng tỉ mỉ gọt đẽo cho thê tử hắn nằm , nơi nàng hạ sinh con gái rượu cho hắn , bây
giờ hắn biết tìm nàng nơi đâu , đi Giao châu ư , hắn không biết đó là nơi nào , và tìm nàng ở đâu nơi cái xứ xa xôi lạ lùng ấy , hắn đổ sập xuống chiếc gường lạnh lẻo , tuyết bắt đầu rơi , đêm nay chắc là đêm lạnh nhất trong đời hắn , hắn than trách tự đấm ngực thùm thụp vì lòng tham , vì cái niềm đam mê võ công của mình , nhắc đến cái nỗi niềm này hắn chợt nhớ ra thanh quái đao , cái vật đã gây ra thảm cảnh cho hắn , hắn đứng phắt dậy tìm quanh quất , ồ lạ chưa kìa , thanh đao đang cắm sâu vào cái cột chính của gian nhà mà trong lúc xuất kỳ bất ý hắn không nhìn thấy …
Hắn lao ngay đến , dùng cả hai tay hắn lấy hết sức rút thanh đao ra , có lẽ hắn dùng lực mạnh quá nên khi thanh đao rời gốc cột thì hắn cũng bật ngửa , lồm cồm ngồi dậy , hắn ngắm nhìn thanh đao hồi lâu , chữ thiên đẹp đẽ vẫn còn nguyên vẹn , ngắm nhìn một lúc hắn lại tự hỏi không biết vì sao mà Triệu hoàng Lam, lại không đem thanh đao đi ?
nàng đễ lại cho hắn sao , nàng có ý gì ? đàn bà thật khó hiểu !
Hắn tặc lưỡi một cái , hắn cảm thấy an ủi , dù sao nàng cũng không đoạn tình đoạn nghĩa với hắn , hắn vẩn còn chút hơi hướm , chút hy vọng , dù mong manh , hắn thầm nhủ : thế nào hắn cũng phải tìm lại nàng , tìm lại con gái , tìm được nơi Trường trai an nghỉ để tạ tội …
Nằm úp mặt xuống gường hắn nhìn thấy một manh
vãi lụa , đích thị là mảnh vãi từ chiếc áo đẹp của nàng rồi , Mặc huynh lật đật với tay lấy tấm lụa , hắn lẩm nhẩm đọc những dòng chữ Triệu nhi viết trên đấy : “ Triệu trọng thuật lão bá bá , Mặc Ưng Công ca ca thân phụ , Triệu Hoàng Lam thân mẫu , Trường trai lão bá nghĩa thúc phụ … đồng chúc phúc cháu yêu con gái Mặc thị Vương Tường !
Hắn lẩm nhẩm dòng chữ ghi tên con gái , trước đó mấy hôm , Triệu Hoàng Lam đã lục tung đầu óc , lẩm nhẩm suốt ngày đễ tìm ra một cái tên cho con gái , Mặc huynh thì chữ nghĩa chắc chỉ đầy một tô tiết canh
lòng lợn nên hắn cũng vui vẽ đễ mặc nàng tự do chọn lựa , chọn mãi nàng mới đưa ra được một cái tên dài ngoằng kỳ cục như thế và nàng hào hứng giải thích như thế này :
_ Mặc là họ của cha tiểu nữ , còn Vương là chỉ gốc gác vương giả của dòng họ bên ngoại nàng , còn Tường là cầu cho tiểu nữ may mắn cát tường , vạn sự hanh thông …”
Mặc huynh áp mảnh vãi vào mặt của mình , hắn
hít lấy hít đễ chút tàn hơi còn sót lại của vợ con , một hồi lâu hắn ngồi lên , hắn lại nhìn quanh , hắn muốn tìm cái gì ăn , thức ăn trên bàn hầu như vẫn còn nguyên vẹn ,hắn ăn ngấu nghiến , ăn xong Mặc huynh lại lăn ra giường , hắn ngủ thiếp đi …. những giấc mơ lộn xộn của những ngày giông bão , những nụ cười của Hoàng Lam tiếng oe oe của tiểu nhi nữ Vương Tường , tất cả trộn lẩn vào nhau làm thành một giấc mơ hãi hùng …
Sau đó là những ngày hắn lang thang vật vờ , hắn đi đông rồi lại đi tây , có lúc hắn quyết định đi về phương nam vì hắn nghĩ Triệu nhi có thể tìm đường về quê , hắn ráng đi thật nhanh đễ bắt kịp nàng , nhưng dọc đường không người nào thấy một cô gái răng đen bế một nữ hài nhi nam tiến …
Hắn lại thất vọng , hắn lại quay về đường cũ , hắn làm nhiều việc đễ mưu sinh , và cuối cùng hắn gặp một nhóm các cô đạo sỹ mặc áo thiên thanh , nhí nha nhí nhảnh , các cô thương tình hắn mất vợ con
dọc đường gió bụi cho hắn theo về Huyền Cơ Thủy Cung , lo việc cơm nước phục dịch trong cung …
Mặc giáo chủ ngồi thừ người , thắm thoát mà đã mười mấy năm , con gái yêu của hắn giờ này chắc đã lớn khôn , nó sẽ đẹp như mẹ nó , không biết nó có nhuộm răng đen hạt huyền không nhỉ , hắn thầm nhủ như vậy , hắn lại chăm chú nhìn mảnh lụa đã vàng úa , hắn cần thận cất vào ngực áo , vật bất ly thân của hắn , thanh quái đao thì thỉnh thoảng hắn
còn đễ trên cái giá chạm trổ màu mè trong biệt phòng của giáo chủ , nhưng mảnh lụa này thì không bao giờ rời xa hắn …
Tuyết rơi nhiều , tầng tầng lớp lớp chẳng mấy chốc đã phủ kín vết tích loạn đã trên thảm cỏ trước mặt sảnh môn Huyền Cơ Thủy Cung , lúc này Cung giáo chúng đã tổ chức canh phòng có phần chặt chẻ hơn , từng cặp giáo đồ cắp đao hoặc giáo dài song
hành qua lại , mặc dù canh phòng cẩn mật là thế nhưng Cung giáo đồ vẫn mù tịt về nguyên nhân của việc này , có kẻ thì thầm cho rằng Gíao chủ sắp lâm trận diệt ma , lại có người cho rằng Cung giáo chủ sợ cái đám cỏ bị nhàu nát ban sáng , quái ! tại sao lại sợ kỳ cục thế ? không lẽ cái đám cỏ nhàu ấy là do cường địch tạo ra hay sao ? mà cường địch ghê gớm thế nào mà khiến Cung giáo chủ phải cẩn trọng đề phòng thế này ? chẳng ai trả lời mấy câu hỏi này cho tường tận …
Vài ngày trôi qua , tuyết đã nhẹ hạt hơn , vẫn chưa có gì xảy ra cho đến mãi sáng nay , toán gác phía sau sảnh đường Huyền cơ thủy cung phát giác nhóm gác trước đã nằm chết thẳng cẳng , vũ khí gảy nát , mặt người nào người nấy đều lộ vẽ thảng thốt , ôi trời ! chết mấy người mà không một tiếng động , không một động tịnh gì dù là nhỏ nhất , cường địch đã xuất hiện , ghê gớm , tàn bạo …
còn tiếp …
Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng
0 nhận xét:
Post a Comment