Nov 2, 2012

QUỶ CỐC HỒI 54 a Tên Cẩu Trệ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG




QUỶ CỐC  HỒI 54 a Tên Cẩu Trệ - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Những tiếng cồng trầm trầm dội vào ngực các cung giáo chúng như báo hiệu một cơn bão sắp sửa kéo đến , tiếng chân
người chạy rầm rập , chỗ nào cũng thấy đao kiếm , phất trần loang loáng , Huyền Cơ Thủy  Cung  rúng động như vừa xảy ra một trận động đất , các thi thể cung giáo đồ gặp nạn được sắp ngay ngắn trên những bệ đá nơi sảnh chính , nhiều cung giáo chúng lăm lăm vũ khí vây quanh với vẻ  mặt rất nghiêm trọng , những tiếng cồng trầm trầm vẫn cứ âm vang nghe ù ù trong cái lạnh buốt của mùa đông đang bắt đầu vào hồi kịch liệt nhất …
Đám đông vẹt ra đễ nhường chỗ cho hai  giáo vệ trường kiếm loang loáng mở đường cho Cung giáo chủ Mặc Ưng Công bước vào , lúc này tiếng cồng đã lịm tắt , một tiếng hô ngắn gọn âm trầm được vài chục con người phát ra :
_ Cung thỉnh giáo chủ !
Mặc lão nhẹ tay chạm vào thi thể đã đông cứng của các cung giáo đồ , lão nhẹ nhẹ mân mê những đoạn đao  kiếm gảy vụn của họ , lão khẻ nhíu mày , thân hình béo ụt ịt của lão không ngớt rung động , trán của lão chắc do nhăn quá nên rịn ra một ít mồ hôi lấm tấm …
Mặc lảo lẩm nhẩm cái gì không rỏ , lão lại quay ra nhìn khắp lượt lên vách tường , trần nhà của gian sảnh rộng lớn , Mặc huynh à quên Mặc lão chứ thường vẫn là người
nhiều cơ mưu , không biết bây giờ lão đang nghĩ đến đối sách gì trước kẽ thù giấu mặt mạnh mẽ bạo liệt này ?
Trầm ngâm hồi lâu Mặc Ưng Công gằn giọng :
_ Hộ gíao , giáo vệ đội canh phòng nghiêm ngặt , nội bất xuất ngoại bất nhập , sẵn sàng hy sinh vì Đức Huyền Cơ , vì môn hộ , kẻ nào lơ là chểnh mảng phải quy sát !
Bổn giáo chúng nhất loạt dạ một tiếng , Mặc lão quay lại tư phòng của lão , bọn giáo chúng tản ra canh phòng khắp nơi , những chiếc đỉnh to nặng cũ kỷ được lôi ra  đễ ngay giữa sảnh và dọc theo các hành lang chắc là đễ sưởi ấm cho cung giáo chúng phải đứng ngoài gió lạnh đang hun hút luồn qua các dảy phòng , biệt thất của Huyền Cơ Thủy Cung …
Mặc lão ngồi thừ trên chiếc đôn giữa biệt thất của lão , một nữ môn nhân đang sửa soạn pha trà cho lão , một nàng khác thì đang thu xếp giường chiếu , chắc có lẽ do lo nghĩ hay gì gì nữa nên cả đêm lão đã không chợp mắt , trên vách phòng treo vài  bức tranh vẽ những cảnh luyện công có lẽ đặc trưng của Huyền Cơ Thủy  Cung , với từng cặp giáo chúng  nam nữ hay nam nam nữ nữ trong các tư thế công phu khá là kỳ cục đối với giới luyện công tu hành ,hay các danh môn chính phái võ lâm nhưng không có gì là kỳ cục với người phàm trần , có lẽ tác dụng của những bức vẽ này làm tăng công lực hay sao nên khi nhìn vào là nhiệt lực thân thể tăng tiến ngay
!
Mặc lão phất tay cho hai nàng giáo chúng lui ra , lão nhắp một ngụm trà rồi đứng lên , lão khẻ xê dịch cái thân hình tròn lẳn về phía tả của gian phòng , lão nhẹ nhàng nhắc thanh đao cụt có chữ thiên nơi phần cuối lưỡi đao . thanh đao nặng chình ịch nhưng lão cầm nhẹ như không , lão khẻ múa một vòng , đao ảnh loang loáng , cây thiên đao của sư phụ Triệu Trọng Thuật  giờ đây đã lên nước sáng choang , từng đường nét chạm khắc đã được lau chùi kỷ lưỡng nên trông nó cứ như một món đồ làm cảnh .
Mặc lão dắt thanh đao vào lưng áo , trông lão hơi buồn cười vì cái thân hình béo ụt ịt với bộ đồ chẻn thêu thùa cùng cái áo choàng đen tuyền  , thế nhưng lão lại thấy mình uy nghi ra hẳn , lão nhìn khẻ vào tấm gương đồng bên hữu biệt thất, ngó xong một cái lão vổ tay
hai tiếng , hai tên giáo vệ xuất hiện , chúng có nhiệm vụ hộ tống lão , hôm nay lão muốn thị sát một vòng phiá ngoài sảnh , chì là phía ngoài thôi chứ không đi đâu xa , vì lão sợ cường địch dương đông kích tây, nhân cơ hội lão ra ngoài tấn công vào Cung thì đám đệ tử của lão chưa biết có chặn đứng được không .
Trời rất âm u , gió thổi phần phật , những tàng cây trước sảnh cung rung lên bần bật tuyết rơi lả tả , Mặc Ưng Công trông lẩm liệt khi lão tạo dáng trước hàng chục tên cung giáo đồ nam nữ đang lăm lăm đao kiếm sáng ngời …
Ngó quanh một lúc , Mặc lão từ từ di chuyển ra phía xa hơn , lão đi được chừng độ vài chục trượng thì đã đến đầu con đường hẹp dẩn xuống một vùng đất thấp hơn , cái hồ nước giờ đã đóng băng phía bên tả của sảnh cung loang loang phản chiếu nền mây u ám , tuyết chưa rơi nhưng nền trời  báo hiệu thêm  một ngày âm u buồn chán …
Lại ngó quanh quất chẳng thấy gì , Mặc lão cùng đoàn tùy tùng quay trở lại , lão muốn nhìn lại cái miệng hang năm xưa , nơi Nhất thủ Thần chỉ Dư Đắc Chí phi thân mất tích nay đã rộng tan hoác , bọn đệ tử của lão đồn rằng lòng hang ăn thông sang bên kia ngọn núi , phía đối diện với nơi Thủy Cung tọa lạc .
Đi độ một khắc cả đoàn đã đến miệng hang , quả thật miệng hang rộng hoác đang thổi gió ù ù lạnh buốt ra ngoài , vài tên giáo đồ cảm thấy sợ hãi , bọn chúng nép sát vào nhau , nghe văng vẳng tiếng răng khua lập cập chả biết do lạnh hay do sợ , Mặc Ưng Công tiến lại gần hơn một chút , lão nhìn vào miệng hang , nó đen thui , lão vận công trợn mắt cố tìm xem cái lão Dư Đắc Chí kia đang nằm ngồi nơi đâu , có lẻ tên này đã chết mất xác rồi cũng nên , thế mà mình lại hơi lo lo đấy chứ ( ồ mà tại sao phải lo , dù sao cũng là đồng đạo đồng môn , cũng là giáo chủ đời này đời kia thôi có gì mà phải lo , lạ ! )
Vừa nở một nụ cười mĩm chi và đưa tay khoát một cái ra điều chẳng có gì thì một giọng cười thật là khả ố cực lớn từ trên không lồng lộng ụp xuống đám người đang loi choi trước cửa hang , cả bọn Thủy Cung sửng sốt lật đật cung tay vũ khí , ngó dáo dát chung quanh trên dưới , cái kẻ cười này thật là bực mình , hắn định chơi trốn tìm hay sao mà chẳng thấy lòi mặt ra làm người ta sợ quá muốn vãi ra quần đây này !
Mặc Lão thét lớn :
_ Cẩu trệ , mau chường mặt ra đi ( quái ! Mặc Ưng Công biết tên này hay sao ? )
Tên cẩu trệ này thật là chẳng biết mắc cỡ gì cả , hắn cứ chơi trò ú tìm hết cười ha hả lại cười hô hố rồi lại cười he he , nói chung là 36 kiểu cười , kiểu nào hắn cũng đem ra xài , bổng nhiên hai rồi ba rồi bốn tên gíao chúng bưng lấy hai tai nước mắt giàn giụa , chúng la hét rồi lăn ra đất bất tỉnh nhân sự .
Mặc Ưng Công hiểu ra ngay vấn đề , tên cẩu trệ này đang giở “Tiếu khu hồn đại âm công “ một môn công ngoại môn dị giáo đã thất truyền từ lâu , chỉ thỉnh thoảng mới có vài ông bà lão kể chuyện đời xưa diệt ma ra cho con cháu nghe lúc
đêm khuya thôi .
Mặc lão vận ngay bảy thành công lực , lão rống lên một tiếng trầm nhưng rất uy lực , tiếng gầm của lão át hẳn tiếng cười đang tới đoạn hi hi nên coi bộ yếu cơ hơn , thế là tên cẩu trệ ngưng bặt , lúc này đã có thêm vài tên đệ tử của Mặc Ưng Công lăn quay ra đất , những tên còn lại mặt xanh như tàu lá mùa thu , tay chúng run bằn bặc , tên cẩu trệ giấu mặt kia xem chừng thua một hiệp nên hắn đã vận công đánh ra một chưởng và lúc này thì Mặc lão mới biết rằng hắn đang lơ lửng trên đầu lão , chưởng lực sáng lóa tràn xuống ào ạt quả thật là
cực kỳ lợi hại , cực kỳ nguy hiểm …

còn tiếp


HĐTS - VMH


0 nhận xét:

Post a Comment