Oct 16, 2012

QUỶ CỐC HỒI 53a Một phút nông nỗi, hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG






QUỶ CỐC HỒI 53a  Một phút nông nỗi, hận thành thiên thu - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG

Không có gì hết ! không có ai ! đâu có ai đâu , Mặc huynh yếu bóng vía hay sao , hắn nhìn quanh , không có gì , Mặc huynh vốc một nắm tuyết to chùi sạch vết máu , thanh đao dần sáng lên dưới ánh sáng âm u của ngày đông giá , Mặc huynh thấy lờ mờ một chữ Thiên đúc nổi trên thanh đao , ngay sát chuôi cầm , tuyệt mỹ ! Mặc huynh thầm nhủ như vậy , lưỡi đao cụt mất một tấc so với những loại đao thường thấy , nó khá nặng với Mặc huynh , không sao , lần hồi rồi ta sẽ múa nó nhẹ như bông cho mà xem , Mặc huynh lại đắc ý nghĩ thầm …
Hắn vội lấp đất nấm mồ của Triệu lão vội vàng không kém khi hắn khởi sự , xong xuôi Mặc huynh nhét thanh đao vào lưng áo , trên vai phải của hắn cộm lên chuôi đao  , Mặc huynh thơ thới ra về theo con đường cũ , vừa đi vừa suy tính xem nên giấu bảo bối này ở đâu , dĩ nhiên phải là nơi mà Triệu cô nương và Trường Trai thí chủ không biết mới được...


vừa đi được một đoạn Mặc huynh phát hiện có nhiều dấu chân người à không chỉ là của một người thôi vì nó đảo vòng thế kia , Mặc huynh hơi gợn lên một chút lo âu , ai vậy cà , có người nào thấy việc hắn làm không ? mối hoài nghi lẩn lo sợ từ mơ hồ dâng lên thành một nổi lo thật sự khi hắn thấy những dấu chân có vẽ gấp rút , lại khá sâu trong tuyết chứng tỏ người này không biết khinh công , một người thường đang hối hả và kìa …. một chiếc hài cỏ mà có lẽ do vội vàng nên đã rớt lại , chiếc hài cỏ màu vàng úa chìm trong tuyết chỉ còn ló chút phần gót nhưng cũng đủ để Mặc huynh nhìn thấy nó , hắn chạy vội đến , quỳ xuống thò tay rút chiếc hài cỏ lên , ồ sao trông quen thế nhỉ , của ai vậy ? 


Một tia sáng vụt nhanh qua tâm trí Mặc huynh , chiếc hài của lão thí chủ chứ ai ! trời đất , tại sao lão này lại ở đây giờ này , chẳng phải lão đang nấu nướng bày biện cỗ bàn chờ mình về hay sao ! Mặc huynh bổng nghe tim mình ngưng đập mất một giây , như vậy có lẽ tiếng động và ánh nhìn mơ hồ mà Mặc huynh thoáng nhận thấy chính là của lão già này , thôi chết rồi , nghĩ đến Triệu cô nương Mặc huynh lại đứng tim một lần nữa , phen này to chuyện chứ chẳng chơi , mặc kệ ! hắn nhủ thầm , dù gì thì mình cũng đã có bảo đao rồi , nhưng thê tử của hắn có tiêu hóa nổi việc hắn đào mồ cướp đao của bá phụ nàng , chắc là không , nghĩ đến đây Mặc huynh như lữa đốt , bất giác hắn thét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy thật nhanh về phía túp lều của gia đình hắn , hắn phải bắt kịp và chận đứng Trường trai thí chủ , hắn sẽ phải thương lượng với lão già này , bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải giữ gia đình hắn , nếu ….nếu...  nghĩ đến đó Mặc huynh không dám nghĩ tiếp , hắn cắm cúi chạy thật nhanh , hắn biết rằng trường trai thí chủ già cả , không biết võ công chắc chạy cũng chưa xa bao nhiêu …


Đây có lẽ là lần thứ ba mà Mặc huynh nhà ta phải chạy thục mạng , chạy như ma đuổi , và có lẽ công lực tăng tiến nhờ hai lần chạy trước nên chẳng mấy chốc hắn đã thấy thấp thoáng mái lều trỉu nặng những tuyết của hắn , hắn thầm nhủ : “ xong cái vụ này phải dọn tuyết thôi …” tuy nhiên cái ý nghĩ lạc quẽ này vẫn không làm hắn quên Trường trai , lão đâu rồi , không thấy lão ...không lẽ ? Mặc huynh càng sợ thì hắn càng chạy nhanh , ồ lão kia rồi , Mặc huynh mừng quá , hắn thét lớn : 

_ Bá báaaaa … Trường lãooooooo....... 
Trường trai thí chủ khựng lại , lão quay lại nhìn thì thấy Mặc huynh tay lăm lăm đoản đao , đang réo tên mình thì lão càng hoảng tợn , lão cố rút chân ra khỏi lớp tuyết dày , lão cố gắng chạy lụp bụp trong tuyết , mái ấm gia đình kia rồi , lão sắp được cứu rồi , thằng điên kia đã nổi điên rồi , trời ơi nó đào mồ người chết , nó lấy tim gan đễ ăn chắc , đích thị “Mặc tặc” này đang luyện bùa chú , đang bị quỷ nhập rồi , ôi trời ơi , quỷ nhập ban ngày !  
Chỉ còn độ dăm trượng nữa ( có lẽ không , chắc phải khoảng hơn chục trượng ) thì Trường trai thí chủ sẽ tiếp cận với cái khung cửa đang mở hờ kia , lão cố gắng rút chân ra khỏi lớp tuyết dày , ôi trời , sao hôm nay nhiều tuyết thế nhỉ , lão đâm ra ghét tuyết tợn , lão ghét luôn cả cái người làm ra tuyết ! lão hốt hoảng , lão sợ hãi , nỗi sợ nhuốm mùi chết chóc .
Mặc huynh cố rút chân nhanh hơn lão , dĩ nhiên rồi , hắn phải nhanh hơn lão là cái chắc , Bất giác Mặc huynh thét lớn : 
_ Đứng lại ….
Tiếng thét lớn đầy căm giận lẩn sợ hãi một cách tuyệt vọng đập vào cái cửa túp lều làm nó bật vào trong …


Mặc huynh thấy thấp thoáng một bóng người lấp ló xuất hiện sau cánh cửa , Trường trai thí chủ hình như mừng quá , lão giơ hai tay lên đầu , miệng lão thét lớn : 

_ Triệu nhiiiii …..
Trong cơn kinh hãi tột độ , có lẽ còn hơn là nỗi sợ quỷ của Trường trai , Mặc huynh bổng cảm thấy một luồng nội lực lạ thường mà ngày thường hắn không bao giờ cảm thấy , không từng có trước đây , luồng nội lực này bổng dưng xuất hiện , nó tự động chạy lên cánh tay cầm đao của hắn …
Mọi người ( ở đây là Mặc huynh và bóng người bên khung cửa thôi ) nhìn thấy một luồng đao quang xanh lè phát sáng như một ánh chớp , luồng đao quang chớp một cái và giáng ngay xuống lưng của Trường trai …
Trường trai ngã chúi xuống phía trước , không một tiếng kêu , mặt lão úp xuống tuyết ( Người làm ra tuyết chắc hả giận lắm vì lão dám rủa mình chẳng kiêng dè chi cả )
Triệu cô nương ( cái bóng đó đúng là Triệu Hoàng Lam ) nghe tiếng thét của Trường trai , nàng vừa ra đến cửa ... nàng thấy Mặc huynh tay lăm lăm cái gì đó , đang rượt Trường trai chạy có cờ ( chỗ này không đúng , cả hai chạy chậm rì , Mặc Ưng Công nhớ sai rồi ) và nàng chưa hiểu chuyện gì thì thấy một luồng quang ảnh từ cái gì Mặc huynh đang cầm giáng thẳng xuống Trường lão …


Triệu nhi chạy ra ngay chỗ Trường trai nằm úp mặt xuống tuyết , với cú đánh đó thì Trường lão khó lòng sống sót , Triệu nhi vừa đưa tay đở Trường trai thí chủ vừa ngước nhìn Mặc huynh đang đứng như trời trồng , tay hắn vẫn còn giơ cao thanh đao , hắn đứng tròng , miệng lắp bắp : 

_ ...Không phải huynh ….không ….phải ta …..
Triệu cô nương lúc này đã nhìn ra cái vật gì đánh chết Trường trai thí chủ , trời đất ơi ….thì ra …
Nàng đã hiểu , nàng hình dung ra sự việc ...trong một phần một phần trăm giây...
Một cơn giận to lớn , chưa từng biết đến với nàng , Triệu nhi đứng bật dậy , nàng thét lớn : 
_ Mi dám ….
Vừa thét nàng vừa cung tay đẩy ra một chưởng , luồng khí lực ào ạt hơi sượng sượng một tí rồi bao trùm lấy Mặc huynh …



còn tiếp...

Hoang Đàng Tiên Sinh - Võ Mạnh Hùng

0 nhận xét:

Post a Comment