QUỶ CỐC HỒI 52b Bảo Đao - TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Mấy hôm nay tuyết rơi nhiều , rất nhiều là khác , Mặc huynh lại càng đứng ngồi không yên , hắn đi ra đi vào , hắn bồn chồn lo lắng không dấu được , Triệu cô nương tuy đang nằm ổ nhưng cũng nhận ra điều đó , nàng hơi băn khoăn một tí , nàng khẻ hỏi hắn :
_ Mặc đại ca có điều gì chưa lo xong hay sao ?
Hắn vội xua tay khỏa lấp :
_ Không có gì đâu , muội đừng quan tâm , à mà huynh đang nghĩ mộ phần của sư phụ không được chắc chắn mấy , tuyết thế này có thể ...có thể...
Hắn dừng lại , hơi khẻ nhìn Triệu cô nương , y có vẽ lo lắng thật , Triệu Hoàng Lam trở mình xoay hẳn về phía hắn , nàng hỏi giọng hơi thảng thốt :
_ Có thể gì , đại ca …?
Mặc Ưng Công nhìn vội vào mắt nàng , nhỏ giọng :
_ Huynh sợ … huynh sợ nếu tuyết dày quá thì ...thì...mộ phần của sư phụ sẽ...sẽ...
_ Không sao đâu huynh , huynh sợ tuyết sẽ phủ lấp hết chứ gì , đâu có sao ( giọng nàng trở nên vui vẽ , có lẽ nàng cảm động vì thấy Mặc huynh quan tâm đến bá bá nàng ) tuyết tan thì lại hiện ra thôi …
Mặc huynh lại nhìn vào mắt Triệu cô nương lần nửa , lần này hắn nói chắc từng tiếng , vẽ mặt trầm trọng:
_ Nhưng khi tuyết tan thì … dòng nước sẽ cuốn trôi mọi thứ …
Triệu cô nương chợt hiểu ra nổi lo âu của Mặc huynh , nàng thấy cảm động thật , Mặc đại ca sợ nước lũ khi tuyết tan sẽ trôi mộ của Triệu bá bá , nhưng làm cách nào ngăn chặn việc này , quả tình nàng không biết , Mặc đại ca chắc sẽ có kế gì đó chăng ?
Mặc Ưng Công lúc này có vẽ trút được nỗi lòng hay sao nên hắn có vẽ tươi tỉnh , Mặc huynh lấy giọng vui vẽ trấn an Triệu cô nương :
_Nhưng không sao đâu Triệu muội , huynh sẽ tìm cách đắp thêm cho sư phụ , không có giòng nước lũ nào cuốn trôi được đâu …
Nói xong Mặc đại ca khẻ quay đi đễ dấu một chút rạng rở trên đôi mắt của hắn …
Tuyết rơi liên tục và không khác dự đoán của Mặc huynh , mộ phần của sư phụ hắn , đã hoàn toàn mất dấu , không còn nhận thấy gì ngoài một vùng tuyết trắng phủ ngập ven rừng xanh tươi mấy tháng trước. Mặc huynh quyết định ngày đầy tháng của con gái hắn cũng là ngày hắn hắn tôn tạo mộ phần sư phụ , trước làm đẹp mặt vợ yêu , sau là tỏ chút tình sư môn và cũng là món quà đầy tháng đầy ý nghĩa …
Hình như trời cũng chiều lòng người nên mấy hôm cận ngày tổ chức đầy tháng tuyết ngừng rơi , Mặc huynh chuẩn bị cuốc xẻng , cơm đùm cơm nắm đi ra phía rừng , lúc này tuyết phủ trắng xóa , trời mờ mờ , không thấy ánh dương đâu cả , gió lạnh réo rắt ào ạt , Mặc huynh quyết định đi từ sớm , hôm nay Trường Trai thí chủ ở nhà lo việc cúng bái cổ bàn , Triệu cô nương thì nằm trên ổ chỉ đạo lão thí chủ chạy tới chạy lui , hôm nay nàng rất vui , nàng lấy một cái khăn lụa được làm từ chiếc áo đẹp nhất của nàng , trên chiếc khăn nàng viết tên của con gái nàng , tên cha mẹ của nó không thiếu tên của bá bá , và cả ông lão Trường Trai nữa , nàng mong rằng khi con gái nàng lớn lên , những cái tên này là ruột thịt của tiểu nữ yêu dấu , nàng đọc lại những giòng chữ trên chiếc khăn lần nữa , nàng gấp nó lại để kế bên cô nhóc đang ngủ khì sau khi bú mẹ no nê …
Mặc huynh đi mất một canh giờ thì ra đến mé rừng , hắn dừng lại , nhìn quanh quất , hắn muốn tìm cây tùng cổ thụ nằm phía tay trái ngôi mộ mà hắn đã làm dấu khi trời đổ tuyết dày , đễ có thể dễ dàng xác định vị trí chổ nằm của bá bá , hắn lại nhìn quanh quất một lần nữa , sao vậy cà , cái cây to chảng mà hắn cẩn thận vạt một ngọn rỏ ràng ràng vậy mà bây giờ lại đâu mất tiêu rồi !
Ông trời chơi khăm hắn hay sao ta , hắn cẩn thận nhìn từng cây một , nhưng cây nào cũng đầy tuyết , và không ít cây cũng bị gió hay tuyết nặng làm vạt cành , thật là oái ăm ! Mặc huynh văng tục lia lịa , chưa bao giờ hắn cáu như thế cả , sau khi xài nhiều từ ngữ mô tả con này cái kia chán , Mặc huynh ngồi thừ xuống một đống tuyết lớn , hắn quyết định phải tìm cho bằng được , ngay hôm nay à không ngay sáng nay chứ , nếu không thì trể mất , không còn cơ hội nữa , à mà quên còn cái thôi nôi sang năm nữa chứ , nhưng như thế thì lâu lắm , Mặc huynh không chờ được …
Vừa nghĩ xong Mặc huynh hăng hái bắt tay vào công việc , hắn dùng cái xẻng nhỏ xăm sâu xuống mặt tuyết , bắt đầu từ chổ hắn ngồi rồi lan rộng ra tứ phía , xăm cả canh giờ mà chẳng đụng phải một mô đất nào khả dĩ là ngôi mộ của bá bá , hắn lầm thầm cầu cạnh van vái , cầu cạnh van vái hồi lâu mà coi bộ bá bá chẳng thông cảm gì sất nên Mặc huynh càng cáu , hắn lại tuôn ra hàng tràng bộ phận thân thể con người , hắn đã dần mất bình tỉnh , theo từ ngữ văn vẽ là mất kiểm soát , hắn xăm mạnh hơn , sâu hơn , mồ hôi hắn ướt đẩm mặc dù gió lạnh rít từng cơn và hình như ông trời đang quay lưng về phía hắn hay sao , khi những cánh hoa tuyết đẹp mong manh lác đác theo gió tan xèo trên lưng áo đẩm mồ hôi của Mặc huynh …
Phước đức ông bà để lại , cây xẻng nhỏ của hắn vừa chỉ xăm xuống có mấy tấc thì đụng một mô đất , Mặc huynh mừng qúa , hắn lật đật đào lia lịa , hắn bới tuyết lẩn đất vung vãi khắp nơi , hắn đào xuống thật nhanh hắn khoét sâu rồi lại khoét rộng ra , hắn hăng hái đào , đào và đào … ô hay ! ? sao hắn không đắp lên cao như hắn dự tính mà hắn lại đào sâu nhỉ , lại còn đưa tay xuống mò mẫm . hắn sục sạo ngôi mộ của Triệu lão , hắn tìm gì chăng , còn phải hỏi , đích thị hắn tìm gì đấy , bí kíp ? có lẽ không vì Triệu lão khi chết trong tay chỉ có thanh đao cụt , phải rồi hắn tìm thanh đao cụt , hắn sợ nước lũ cuốn trôi ngôi mộ thì thanh đao sẽ mất , không hiểu sao từ khi sư phụ mất thì hắn cứ bị ám ảnh bởi thanh đao của ông , nó dường như là biểu hiện của niềm đam mê cháy bỏng về võ công cái thế siêu quần mà hắn mong muốn có , dù chẳng biết thanh đao ấy có đáp ứng được mong ước của hắn hay không, nhưng hắn quyết chí chiếm đoạt bằng được …
Thế rồi hắn mò mẫm , hắn nhận ra quần áo của sư phụ , những hàng cúc áo , hắn mừng rơn , hắn sục sạo nhanh hơn , hắn chạm tay vào cái gì lạnh , à lạnh dữ nhể , hắn lại mừng rơn lần nữa , hắn bới rộng ra thêm , hóa ra thanh đao đang cắm ngập vào bụng Triệu lão , ắt hẳn bọn người ác độc kia đã hành quyết ông và đễ nguyên thanh đao trên người ông rồi đem lấp thành ngôi mộ , ác độc thật , Mặc huynh rủa thầm , hắn lầm thầm van vái xin lỗi người quá cố về việc trộm đao của mình , nhưng sư phụ chết mất rồi , đâu còn dùng nữa đâu , và biết đâu nếu sư phụ còn sống cũng có thể truyền lại cho đệ tử bán y bát là hắn đây thì sao ( đệ tử y bát là vợ hắn )...nghĩ đoạn Mặc huynh thấy vô vàn phấn khởi , hắn đứng thẳng lên dùng hai tay nắm chặt chuôi đao , hắn rút mạnh , thanh đao bật ra lem luốc máu khô , Mặc huynh sung sướng quá , hắn ngửa mặt lên trời cười một tràng to ….rồi thình lình hắn nghe dường như có một tiếng động... một ánh nhìn , hắn quay phắt đầu lại …
còn tiếp
0 nhận xét:
Post a Comment