QUỶ CỐC HỒI 52a Bảo Đao - Truyền nhân Thiên Cung
Cả hai lủi thủi đi về phía mà Mặc huynh và Triệu cô nương đã bỏ chạy , tức là đi về phía thị trấn , không thể cứ sống trong rừng mãi được , có lẽ cường địch cũng bỏ đi rồi , nếu bọn chúng muốn lấy mạng Mặc huynh và cô nương thì đã lấy từ lâu rồi , nghĩ thế nên Mặc Ưng Công cũng cảm thấy hơi yên tâm , riêng Triệu cô nương thì không biểu hiện gì , nàng vẫn ít nói lạnh lùng , hình như nàng
vẫn chưa tiêu hóa được biến cố làm thay đỗi đổi đời nàng đột ngột nhu vậy …
Thế là dân thị trấn này đón nhận thêm hai người ồ không ba người chứ vì Trường Trai thí chủ vẫn còn ở lại , đây là bất ngờ khá lớn và là niềm vui nho nhỏ cho Triệu Hoàng Lam , nó an ủi được nàng tí chút , ngay cả Mặc huynh cũng thấy nhẹ nhỏm vì dù sao ba người vẫn hơn hai người , hắn có thể đễ cô nương ở nhà , một mình vào rừng kiếm cũi , kiếm thịt thú rừng hay
là cả hai đi hái thuốc trong khu rừng khá rậm rạp nằm ven cái hoang mạc Lục Thần Sa này một hai ngày và có người trông coi cái túp lều hoang mới được sửa sang lại ngay rìa thị trấn …
Cả ba người sống với nhau cũng khá đầm ấm , một già hai trẻ , Trường Trai thí chủ lo việc hàng ngày cắp giỏ đựng dược thảo , thú rừng vào thị trấn mua bán đỗi chác , Mặc huynh vào
rừng kiếm cũi bắt thú , Triệu cô nương ở nhà bếp núc giặt giủ , cuộc sống cơ hồ như tỉnh lặng và êm đềm , có một chút hạnh phúc trong mắt của Trường Trai thí chủ , một chút hân hoan nơi Mặc huynh , còn cô nương thì sao , nàng trông cũng tươi tỉnh được vài phần , nàng vẫn ra thăm nom ngôi mộ của bá bá vào những ngày mồng hai mười sáu cúng bái vái van cho bá bá nàng nguôi ngoai đôi chút nơi chốn bình yên mà ông bất đắc dĩ phải đến ….
Thắm thoát đã ba tháng
, Triệu cô nương đã hoàn toàn bình tâm trở lại , hình như nàng đằm thắm hơn , ít bắt nạt Mặc huynh hơn và rất cởi mở với lão bá bá Trường Trai cúp bình thiếc răng rụng gần hết , người mà nàng coi là người thân còn sót lại của mình , tình cảm đối với Mặc huynh cũng đã có biến chuyển , nghĩ đến việc mình bị cắp chặt ngang hông và Mặc huynh chạy bất kễ trời đất những hai lần đễ cứu thoát nàng trong cơn hoảng loạn mà hắn chẳng kể hiểm nguy , tài hèn sức mọn thì Triệu cô nương cũng bồi hồi,cảm động lắm lắm …
Thế rồi cái gì đến nó phải đến , Triệu cô nương có bầu , dĩ nhiên cu tí hay cái hĩm thì tác giả là Mặc huynh nhà ta chứ ai , Trường Trai thí chủ thì vui hơn tết , vì dù gì ông cũng sắp được làm ông ngoại , chẳng cần cưới hỏi gì vì mình là dân giang hồ mà , không gian ngôi lều đơn sơ ấy đã có sinh khí , có tiếng cười pha trò râm ran , một gia đình nho nhỏ đang hình thành …
Mặc huynh đi rừng nhiều hơn , hắn hân hoan làm việc kiếm sống cho ba người và một cu con hay cái hĩm sắp chào đời của hắn , một tên mổ heo vô danh tiểu tốt như hắn không cha mẹ bây giờ lại có một mái nhà , một cô vợ xinh và một tiểu cô nương hay tiểu hiệp bé nhỏ nữa thì còn gì bằng , à mà quên còn lão thí chủ nửa chứ , ông già rụng răng này chắc cũng chẳng còn bao lâu , rồi thì cái gia đình bé tí của mình sẽ đông đúc to dần lên , rồi mình sẽ dạy cho lũ con học võ nghệ của ba mẹ nó … Nghĩ đến đấy bất chợt Mặc huynh thở ra cái khì , nhắc đến
võ học làm cho Mặc huynh buồn năm phút , võ nghệ gì nửa chứ , sư phụ thì qui tiên rồi , bà xã thì võ nghệ cũng chỉ xoàng xoàng còn lão thí chủ thì một cái đấm cái đá cũng chưa thông , một môi trường hoàn cảnh như vậy thì làm sao Mặc huynh tăng tiến võ công được chứ , Mặc huynh nhớ lại mộng ước khi bái sư của mình , hắn chẳng đã cầu cạnh sư phụ hết mực đễ đi theo học võ hay sao , hắn chẳng đã từng muốn trở thành đại hiệp cứu khổn phò nguy , danh trấn giang hồ hay sao ,vậy mà giờ đây hắn phải chôn chân nơi đây , làm anh tiều phu nuôi vợ con và một ông lão cù bơ cù bất chẳng là phí hoài hay sao , tự hỏi rồi tự trả lời bằng một cái thở dài , Mặc huynh nuôi cái nỗi lòng của hắn mỗi ngày lại to ra một chút , thế nên đến một
ngày nọ thì cái nỗi lòng của Mặc huynh cũng đã to ngang bằng cái “nỗi lòng” của Triệu Hoàng Lam, hắn không còn chịu được nữa , hắn phải hành động thôi …
Mặc huynh tỏ ra quan tâm đến sư phụ Triệu Trọng Thuật của hắn nhiều hơn , hắn nói với Triệu cô nương :
_ Muội bây giờ là thê tử của ta , muội sắp đến ngày lâm bồn , không nên đi ra ngoài nhiều ( ý hắn muốn noí đến việc nàng nhang khói cho bá bá ) kinh động thai nhi .
Triệu cô nương lấy làm cảm động vì được Mặc đại ca quan tâm chăm sóc như thế , nàng cười rạng ngời sung sướng khẻ gật đầu e lệ sau khi xoa nhẹ một cái vào bụng bầu đã to của nàng :
_ Cám ơn Mặc đại ca ( bây giờ thì nàng gọi Mặc Ưng Công là đại ca , quả là tình yêu âu yếm lắm lắm ) muội sẽ nhờ Trường trai bá bá nhang khói cho Triệu bá bá thay muội cũng được .
Mặc huynh cười ra vẽ sung sướng sau khi hơi nhíu mày một cái rồi đáp :
_ Nàng tính thế cũng tốt lắm .
Thế là cứ ngày rằm sóc vọng thì Trường trai thí chủ lụm cụm vác nhang đèn ra bìa rừng , nơi có ngôi mộ của Triệu lão , nhiều khi Mặc huynh cũng đi theo , hắn cũng thành tâm van vái cái gì đấy có vẽ rất thống thiết với sư phụ , những hôm không đi được, Trường trai thí chủ phải nhờ Mặc huynh nhang khói cho Triệu lão , sắp đến giỗ đầu của ông rồi , Mặc huynh rất xăng xái thực hiện công việc này , hắn cũng sửa sang nắm đất cho gọn gàng , tấm bia bằng vỏ cây đã được thay bằng một tấm bia bằng đá mà Mặc huynh đã ra công đẽo gọt kỹ
lưỡng và hắn còn thêm vào “ tiểu điệt nữ Triệu nhi cùng phu quân lập mộ “ ba chữ “cùng phu quân” cũng được Triệu Hoàng Lam và Trường trai tán đồng , thế là Mặc huynh chính thức là con cháu trong nhà của họ Triệu …
Chẳng mấy chốc mà giỗ đầu của Triệu lão cũng đã đến , bụng của Triệu cô
nương cũng đã to lắm , nàng đi đứng khó khăn nên Trường Trai thí chủ và Mặc huynh gánh vác hết công việc cúng bái nấu nướng , tuy nói là giỗ nhưng cũng chỉ có ba người thôi , hôm đó Mặc huynh đã ôm nấm mồ khóc thương sư phụ , xem ông như cha ruột của mình , Trường trai thí chủ cũng cám cảnh , ông sụt sịt trong khi Mặc huynh vái lạy sư phụ như tế , hôm đó Mặc huynh không cho Triệu cô nương ra mộ vì hắn sợ nàng xúc động quá làm ảnh hưởng đến nhóc tì trong bụng nàng , trước yêu cầu vô cùng chính đáng đó , Triệu cô nương tuy rất thương tiếc bá bá nhưng nàng cũng chịu ở nhà đốt mấy nén hương cùng với chút giấy tiền vàng bạc gọi là lòng thành tưởng nhớ …
Một tháng sau , Triệu cô nương lâm bồn , nàng hạ sinh một tiểu nữ với sự giúp đở của Trường trai thí chủ , cô bé rất dễ thương , Triệu cô nương quyết định đúng ngày rằm tháng sau là tròn tháng của tiểu nữ , nàng sẽ lập bàn thờ nhang đèn cùng phu quân và lão bá bá đặt tên cho con …
Lúc này trời đã vào mùa đông , tuyết đã rơi nhiều , Mặc huynh đã trữ
nhiều cũi , gạo và thịt khô cho cả nhà , tuyết rơi dày nên không dễ ra ngoài , Mặc huynh mấy hôm nay lòng hắn bồn chồn lo lắng , hắn lo lắng gì nhỉ , thực phẩm , cũi đun đã trữ trước mấy tháng rồi , chăn ấm , quần áo cho con trẻ , vợ ở cữ cũng đã xong , vậy hắn còn lo lắng về điều gì nhỉ ?
còn tiếp
Hoang Đàng Tiên Sinh
0 nhận xét:
Post a Comment