QUỶ CỐC HỒI 60a KỲ NGỘ ĐẨM MÁU ( tt ) TRUYỀN NHÂN THIÊN CUNG
Mộc cô nương thẩn thờ mất ba giây rồi nàng giật mình quay về thực tại , tên áo lam vẫn nhắm nghiền mắt , hình như hắn đang chịu đựng một cơn đau lòng ghê gớm , Mộc cô nương cảm thấy cần phải an ủi hắn , nàng khẻ nhẹ giọng lên tiếng :
_Ngươi cố gắng chữa thương , mọi sự ta ...ta...chu toàn đã xong …
Nàng bỏ lửng ý chừng nói thêm sợ tên này đau khổ quá lại ngất nữa thì chết , tên áo lam mở choàng mắt , hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt hàm ơn một cách sâu xa , hắn khó nhọc từng chữ trả lời nàng :
_ Đa tạ nữ hiệp ( phen này nàng lên chức rồi ) tại hạ ...đang ở đâu ?
Mộc cô nương mĩm cười một cách vô cùng duyên dáng :
_ Ngươi đang ở nhà ta chứ đâu ...à... ấy là ta muốn nói là ngươi đang ở trong nhà của dì ta ...Qủy Ảnh …
Tên áo lam nghe hai chữ Qủy Ảnh mà vẫn tỉnh queo , Mộc cô nương hơi bất ngờ , ông sư già hôm trước nghe tên dì của nàng mà phải bỏ đi còn tên áo lam này nghe tên thái thái mà chẳng động đậy chi hết , hắn ngang tàng quá chăng , hay hắn thực sự không biết dì nàng là ai rồi , Mộc cô nương thấy hơi tự ái dồn cục , nàng hơi nghiêm nét mặt dằn tiếng :
_ Bổn cô nương nói cho ngươi biết , không có dì của ta thì ngươi khó mà toàn mạng nằm ở đây …
Tên áo lam mĩm cười méo xệch , hắn ấp úng :
_ Tại hạ ….không có ý coi thường dì của cô nương , thực sự tại hạ không biết lão bà bà ấy và cô nương đây là ….là ….( hắn bỏ ngang .)
Mộc cô nương cao giọng :
_ Là Qủy Ảnh chứ còn ai nữa , thái thái ta danh trấn giang hồ quỷ kinh thần sợ , hôm đó lão đại sư nghe tên thái thái ta mới tha mạng cho ngươi đấy .
Mộc cô nương hãnh diện nói lớn , tên áo lam lại nhăn nhó , hắn cố cung tay về phía Mộc cô nương lắp bắp :
_ Tại hạ xin lỗi , tại hạ thực sự không biết …
Ờ nhể , Mộc cô nương quên khuấy đi mất , hắn là người ngoại quốc mờ , hắn làm sao mà biết được , hắn có ở đây đâu , mình đoảng thật , nàng cảm thấy hơi mắc cở , Mộc cô nương ngồi ngay lên nàng nghiêm giọng :
_ Chừng thái thái ta về , ngươi phải hết sức cẩn trọng đấy nhé , phải hết sức kính trọng dì ta đấy nhé , phải … Mộc cô nương còn dặn dò một thôi cái “ nhé “ “ nhé “, dường như nàng sợ dì của nàng thấy tên này đáng ghét quá ,( chả bù với nàng thì ngược lại ) cho hắn một thức của Thập Lục Qủy Đàm thì hỏng bét .
Tên áo lam dường như cũng hiểu ra , hắn không nói gì nữa , hắn nhìn mông lung ra cửa , hẳn là hắn đã nhớ lại mọi chuyện , những cái áo vàng , áo trắng truy sát hắn và các tiểu nhi đệ của hắn , hắn đã bỏ chạy đến vùng đồi núi này , hắn đã hết sức tận lực , hắn đã ra chiêu cuối cùng của Thiên Ma trảo công cùng chết với đối phương , nhưng hắn không chết , hắn vẫn còn sống , nhờ tiểu cô nương xinh tươi này ( bây giờ thì tên áo lam cũng nhận ra cái sự xinh tươi của Mộc cô nương rồi ) còn cái lão bà bà gì mà cô nương này gọi là thái thái , người mà hắn sẽ phải vô cùng cúc cung kính trọng theo dặn dò của cô nương , hắn không biết rồi mình sẽ phải làm gì , nhưng lúc này tốt nhất là theo sự sắp đặt của nhi nữ thôi , phải tận lực chữa thương rồi sau này hắn sẽ tìm lại môn hộ của hắn , mấy trăm con người dắt díu nhau từ quê hương A Phú Hản chạy đến Thiên Sơn , chưa ở được bao nhiêu năm thì trung nguyên không biết căn cứ vào đâu đề quyết Thiên Ma của hắn là tà giáo , giết người luyện ma công , bọn trung nguyên hàng ngàn tên tràn ngập Thiên Sơn , máu chảy thành sông , Đại Gíao Chủ đã kiên cường chống đở , đàn bà con nít Thiên Ma được sắp xếp đi lánh nạn đễ bảo toàn Môn hộ , Hộ Giáo nhỏ tuổi như hắn được phân công dẩn các tiểu nhi đệ tạm lánh vào sâu trong trung nguyên , nơi đây thực sự hắn cũng chẳng biết là nơi nào , hắn chỉ biết chạy và chạy , bây giờ có muốn chạy thì cũng chẳng còn chạy được nữa , tên áo lam lại đưa cái nhìn hàm ơn về phía tiểu cô nương xinh tươi , hắn ấp úng :
_ Tại hạ không bao giờ quên được cái ơn cứu mạng của cô nương , Thiên Ma Thần Gíao sẽ không bao giờ quên ….
À bây giờ biết rồi nhé , môn hộ của hắn là Thiên Ma gì đấy , Mộc cô nương thầm nhủ như thế , nhưng nàng vẫn thấy chẳng có gì đáng sợ ở “ cái con ma “ trước mặt nàng đây , thái thái nàng chẳng tự xưng là Qủy đấy còn gì , bà còn có vẽ hãnh diện ấy chứ , Mộc cô nương rót thêm cho hắn một bát nước , nàng ân cần nói :
_ Ngươi an tâm , ta không phải là người xấu đâu , thái thái ta cũng không phải là người xấu đâu ( sic ! ) ngươi cứ dưỡng thương , ngươi ở với Qủy Ảnh thì chẳng có ma nào dám là gì đâu... nàng nói chắc như thế .
Tên áo lam khẻ mĩm cười ( nụ cười thấy ghét quá ! ) Mộc cô nương hơi mắc cở tí khi nghĩ như vậy . Trời đã đứng bóng , rừng vắng tỉnh lặng , tiếng xào xạc của rừng cây , tiếng chim rào rạt vỗ cánh trong buổi xế trưa làm không gian của Bách Lạc Thung ( nơi Qủy Ảnh trú ngụ ) thật êm đềm , Mộc cô nương đễ tên áo lam nghỉ ngơi , nàng đi nấu nước sắc thuốc tiếp , Mộc cô nương biết rằng với công lực của tên này hắn sẽ chẳng mấy chốc hồi phục , à mà hồi phục thì ….thì....hắn sẽ ra đi chắc ? Mộc cô nương chợt thấy lòng nàng chùng xuống , nàng thấy buồn không tả , chỉ mới hai ngày thôi mà Mộc cô nương tưởng chừng hai năm hay sao ấy , nàng còn chưa biết tên hắn nữa , à mà nàng chưa hỏi tên hắn , cứ xưng hô trống không mãi , Môc cô nương bỏ ngay cái siêu thuốc chạy vội lên gian nhà trên , nàng vừa cười vừa hỏi liếng thoắng :
_ Mà ngươi tên gì vậy ?
Tên áo lam giật mình quay lại , y hơi bất ngờ rồi ấp úng :
_ Tại hạ được gọi là Bất Chấn Hạp …
_ Thế Bất huynh làm gì trong cái ...cái Thiên Ma ấy ( nàng bất ngờ đổi cách xưng hô , phụ nữ kỳ cục thiệt ! chẳng biết đâu mà dè )
Bất Chấn Hạp cũng hơi sửng sốt nhưng chàng đã bạo dạn hơn , Bất huynh hơi mĩm cười , chàng hắng giọng rồi hơi ngập ngừng trả lời :
_ Tại hạ chỉ là ….là ...Hộ Gíao thôi .
_ Chắc cũng to chứ nhỉ , công lực , võ công thế kia thì huynh chắc cũng hàng thượng thặng ấy chứ …
Nàng lại la lên một tiếng “ ấy chết “ rồi chạy ngay xuống bếp , hú hồn , tí nữa là siêu thuốc khét mất .
Đến ngày thứ tư thì Bất huynh đã bình phục , thật ra thì mới 5, 6 phần thôi , chàng nóng lòng muốn đi ra thăm mộ của các tiểu nhi đệ của chàng , rồi liệu liệu mà bái biệt cô nương , Thiên Ma bây giờ không biết thế nào rồi , ai còn ai mất , Bất huynh nóng lòng quá , thái thái vẫn chưa về , mà chàng cũng không mong gặp cái bà mà nghe tên cũng thấy ớn ớn rồi , Mộc cô nương cũng đoán biết được ý nghĩ của Bất Chấn Hạp , nàng thấy buồn vô cùng , tự dưng nàng ước hắn té bịnh trở lại , hắn cứ nằm ỳ ra đấy mà nàng thấy hạnh phúc hơn mới kỳ chứ .
Mộc cô nương hứa với hắn là sẽ dẩn hắn đi thăm các tiểu nhi đệ của chàng , chừng nào mà chàng bình phục hẳn , chứ bây giờ thì đường xá xa xôi ( ! ) đèo núi chập chùng thế kia , nàng là đại phu , nàng phải có lương tâm thầy thuốc chứ lỵ , ai lại đễ bịnh nhân chưa bình phục mà đi như thế , có mà giết người đấy à , với lại hắn chưa đền đáp gì cả , thù lao nàng chưa lấy mờ , nghĩ đến đây Mộc cô nương bổng thấy mình sáng ra , à phải bắt hắn trả công chứ , đại phu cứu chửa này , ra công đánh đuổi kẻ thù này , chăm sóc nạn nhân chiến cuộc này , à quên không phải , nạn nhân của cuộc chiến Thiên Ma lần thứ mấy mấy ấy chứ ( nàng quên bén , có gì khác đâu ) nhưng mà trả cái gì thì nàng chưa nghĩ ra , thôi cứ từ từ đã …
còn tiếp
HĐTS - VMH
0 nhận xét:
Post a Comment