Jun 28, 2014

QUỶ CỐC 79b Nhận diện kẻ thù - Diệt Ma Phù Chính

QUỶ CỐC 79b Nhận diện kẻ thù - Diệt Ma Phù Chính

Chẳng có ai, những tàng liễu vẫn rung lên lao xao vui vẻ trong gió chiều xuân , xa tít tắp trùng điệp non mờ thăm thẳm rừng cây, hút tầm mắt chàng vẫn như thường ngày, không chút dấu vết gì rung động , hay xáo trộn , mọi cảnh vật dưới mắt chàng vẫn như mọi ngày, thế thì kẻ nào găm mũi tên vào lồng chim và đoạt mạng chú chim câu dễ thương bé nhỏ của chàng chứ ? nghĩ đến đây Đào cái quay sang chiếc lồng, đây là chiếc lồng thứ hai của chàng , khi nãy chàng đem một chiếc đễ thả chim thư cho Bành lão , chiếc lồng đấy vẫn còn nằm chỏng chơ ngay cửa, chú chim còn lại sau cùng này đã chết, chàng không còn chim nữa, nếu có việc chàng phải xuống núi tìm gặp bang chúng cái Bang, đó là ý nghĩ đầu tiên của chàng,mũi tên cắm vào chỏm lồng cũng khá đẹp, hình như làm bằng gổ tùng già, Đào Tam Vũ cẩn thận rút chiếc khăn bọc lấy thân mũi tên, chàng dùng chút xíu lực rút nó ra, đầu mũi tên bịt đồng, chàng thấy nó hơi tù, nếu găm vào người thì không sâu được, thế mà găm vào gổ ngọt như thế này thì công phu của người sử dụng nó ắt không tầm thường, Đào cái thấy lờ mờ  vài chữ khắc nơi gần chuôi mũi tên, chàng ghé mắt vào để xem cho rỏ, một mùi kỳ quái xộc vào mũi làm chàng bất giác thấy khó chịu, Đào cái vội vàng vận công, để chống lại cái cảm giác ngất ngây mà có lẻ cái mùi này đem đến , chàng vất mạnh mũi tên xuống sàn, Đào cái ngồi phịch xuống vận công hết cả mười thành công lực, máu huyết chàng chạy rần rần,chàng thấy lơ mơ, chàng thấy hơi lạnh, gần như chàng trúng gió độc, trong một khoảnh khắc óc chàng lóe sáng, chàng chợt nhớ đến lời kể của mẫu thân chàng, khi cha chàng chạy ngay đến nhặt mũi tên Côn Luân , ông đã ngã ra bất tỉnh, có sự trùng hợp nào chăng, Đào cái vừa vận công vừa cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng, cơ hồ thủ phạm đang nấp đâu đây chờ chàng bất tỉnh đặng ra tay, vài khắc trôi qua, chàng chưa chết, điều đó là rỏ ràng vì chàng còn nghe tiếng chân người cùng tiếng hô rỏ to ngoài cửa:
- Đào đại hiệp, cơm chiều này
Bà già mang cơm cho chàng hàng ngày vẫn đứng ngoài cửa réo tên chàng, bà chẳng bao giờ chịu vào phòng cả, làm như bà thượng tôn câu “ nam nữ thọ thọ bất tương thân” dù bà đã già háp, móm mém rồi, Đào cái cố gượng dậy, chàng vịn lấy tay ghế lần ra cửa, Bà già đưa một tay cầm chiếp cặp lồng cho chàng, tay kia bà còn giơ ra một chai rượu, bà cười lớn :
- Đào đại hiệp có lộc uống đấy nhá, quà của Long môn chủ cho Tứ hiệp   này, con nhóc đấy kêu già mang cho đại hiệp một ít uống cho biết đấy, Mao Đài hạng nhất nhé…
Đào cái cười gượng đưa tay đón lấy cặp lồng cơm cùng với chai rượu , chàng lí nhí cảm ơn rồi chậm chậm quay vào , bà lão vẫn chưa đi , bà chăm chú nhìn chàng và nói:
- Dường như đại hiệp bệnh hay sao
Đào cái nhăn nhó quay lại, chàng cố gắng nở một nụ cười méo mó đáp:
- Tiểu điệt không sao đâu ạ
Bà già chộp ngay tay chàng, bà biến sắc chăm chú nhìn vào mặt chàng, những ngón tay của bà nhanh chóng điểm ngay vào cổ tay chàng, Đào cái thấy tê rần, chàng hơi ngở ngàng và chưa kịp phản ứng thì bà lão đã nói ngay:
- Đại hiệp trúng độc rồi đấy
Bất giác chàng ngó xuống đất, ngay chổ mũi tên, bà già nhìn theo chàng, bà la lên một tiếng rồi bước ngay đến chổ mũi tên, rút ngay chiếc khăn lau bà cầm mũi tên lên ngắm nghía rồi quay lại phía Đào cái, bà hỏi với giọng ngạc nhiên:
- Làm sao mà mũi tên Côn Luân lại ở đây, ai cho đại hiệp à ?
Qủa mình nghĩ không sai, Đào cái nhủ thầm, chàng mệt nhọc lắc đầu, đưa tay chỉ về phía chiếc lồng, Đào cái cố gắng diễn tả cho bà nghe là không biết ai đã bắn lạc mũi tên này vào phòng chàng , nó ghim vào chiếc lồng và con chim câu chết mà không hiểu tại sao, bà già trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có lẻ mũi tên này có độc, đây là chiếc tên Côn Luân, lẽ nào…
Bà lão bỏ lửng, dường như bà cũng hiểu ra tý chút, bà cẩn thận gói mũi tên vào chiếc khăn , ngần ngừ chốc lát bà lại đưa cho Đào cái và nói:
- Đại hiệp nên giử nó, không phải tự nhiên mà nó bay vào đây, và nó có độc đại hiệp nên thận trọng, ngày xưa những mũi tên này không có độc, ngay cả khi săn bắn thú rừng quanh đây…
Đào cái gắng gượng cười và nói với bà:
- Tiểu điệt không thù oán với ai, có lẻ tên bay lạc , xin cảm ơn bà đã điểm huyệt trợ giúp, tiểu điệt thấy khỏe rồi
- Đại hiệp bảo trọng à…. việc này chắc không nên làm to chuyện
- Vâng,,  tiểu điệt hiểu rồi
- Ngày mai ta sẽ nấu cái gì bổ chút, đại hiệp tỉnh dưỡng đi
Bà già quay ra sau khi cầm cái cặp lồng chàng đã ăn vào buổi sáng, Đào Tam Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế, chàng vận công thêm lần nữa, chừng một khắc sau Đào cái đã thấy tỉnh táo hơn, chàng miên man suy nghĩ về lời nói của bà lão, vậy ra là mũi tên có độc không phải Côn Luân nhân nào cũng biết, có thể nó đã được tẩm độc không nhằm làm chết ngay, bằng chứng là cha chàng và  bây giờ là chàng chỉ thấy ngây ngất, muốn thiếp đi thôi, nhưng nếu nó cắm vào thân thể thì sao? có thể sẽ nguy hiểm hơn, và tại sao nó lại bay vào phòng chàng, dường như nó muốn cảnh báo, hay muốn nói lên một điều gì chăng, cha chàng đã ngất khi cầm nó lên, thế mà Bành chưởng môn lại cho rằng ông bị trúng phong độc, hay là Côn Luân không muốn cho giang hồ biết họ dụng độc, chắc là vậy rồi!

Một tia sáng lóe lên trong đầu chàng, có bao giờ Bành lão giết người diệt khẩu chăng? giết cả nhà chàng? ghê gớm quá ! Đào cái không dám nghĩ tiếp nữa, không lẽ chỉ vì biết Côn Luân dụng độc mà cả nhà chàng phải chết sao, nếu như thế thì Bành lão tặc này nhẫn tâm quá, Đào Tam Vũ nghiến răng trèo trẹo, chàng muốn tìm ngay lão đễ làm rỏ chuyện này,nhưng công lực của chàng có thấm vào đâu so với lão, còn chưa bằng cả Thất Xủ Cô, nếu chàng vọng động có cơ mất mạng, và thù nhà chàng mãi mãi không còn ai để báo thù, Đào cái ngồi bất động rất lâu, chàng bắt đầu điểm lại từng sự kiện, từng lời nói, từng cử chỉ của tất cả những người liên quan, chàng biết bọn tấn công đều mặc quần áo đen, chúng dùng đại đao, đao không phải là sở trường của Côn Luân, có thể bọn chúng tìm cách xóa dấu vết chăng? mồ hôi chàng lăn dài trên mặt, quần áo chàng đẩm ướt, chàng không thấy đói, quá nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu chàng, cuộc thảm sát gia trang chàng không lẽ chỉ vì một lý do như thế sao? chàng lại nhớ đến Bang chủ của chàng, việc này có nên nói cho bà biết không? ngộ nhở bà nói lại với Bành lão tặc thì sao? và hơn hết kẻ nào lại cắm ngay mũi tên Côn Luân vào ngay chiếc lồng , hắn muốn gì ? cảnh cáo chàng? hay hắn muốn nói lên điều gì , nhắn nhủ điều gì hay chỉ đơn giản là một mũi tên bay lạc? ngay lúc này chàng không còn đủ tỉnh táo đễ giải đáp những câu hỏi đó, chàng cảm thấy đau đớn và bất lực, chàng thiếp đi trong mê muội, đầu chàng âm âm những tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét, những hình ảnh cha chàng, mẹ chàng và cả những huynh đệ đồng môn lần lượt hiện ra lướt qua tâm trí của chàng, Đào cái ôm đầu gục xuống mặt bàn, ngoài kia trời đang chìm dần vào bóng đêm, một khắc , một giờ? bao lâu? chàng không biết, khi Đào Tam Vũ tỉnh lại thì chắc đã quá nửa đêm, tiếng thú ăn đêm vọng lại từ thung lủng đánh thức chàng, Đào cái thấy người mõi mệt, nhưng chàng không thấy khó chịu như lúc chiều, có lẻ tác dụng của hơi độc đã lui, Đào cái lui cui đánh lửa thắp lại cây đèn dầu lạc, chút ánh sáng nhờ nhờ hắt chiếc bóng buồn bả của chàng lên vách, Đào cái cảm thấy lạc lỏng quá trên cái cõi đời này, nỗi buồn xâm chiếm chàng, chàng làm gì được cho mối oan cừu của nhà chàng, chàng võ công có khá hơn nữa cũng không địch lại được nhà họ Bành, trông chờ vào môn hộ của chàng chắc lại càng không được khi Sầm bang chủ là bạn thâm giao với Bành lão tặc, Đào cái bây giờ đã khẳng định gần như chắc chắn “bọn Côn Luân” “bọn Bành tặc” ( lúc này Đào cái nhà ta gọi Bành minh chủ cùng bộ sậu của lão như thế ) đã âm mưu tiêu diệt nhà chàng đễ bịt thông tin dụng độc, bọn chính phái mà chơi trò ma giáo, bọn khẩu Phật tâm xà, Đào cái mím môi cắn chặt hai hàm răng nhìn trân trối về phía gian sảnh, nơi Bành minh chủ thường chủ trì hội họp, chàng cần phải vạch ra một kế hoạch trả thù, chàng cô thân độc mã, chàng công lực võ công yếu kém, chàng không có gì ngoại trừ quyết tâm rửa hận, chút đầu óc cha mẹ đễ lại, chàng phải có một kế hoạch thâm sâu mới mong thành công mà bước đầu tiên là …

còn tiếp….

Jun 16, 2014

QUỶ CỐC Hồi 79a "Cá Chậu Chim Lồng" - Diệt Ma Phù Chính


QUỶ CỐC Hồi 79a "Cá Chậu Chim Lồng" - Diệt Ma Phù Chính

Nhưng rồi Mai Viên cũng quên lẹ điều nàng vừa nghĩ đến khi một môn nhân già hét toáng lên ngoài cửa thư phòng nàng :
- Long Môn Chủ đến !
Mai Viên cuống quýt chạy vội lại chiếc gương bạc treo bên tay trái căn phòng của nàng , nàng chỉnh xiêm y một cách gấp rút hối hả tuồng như Long phu quân đang cận kề sát bên rồi , thật ra xiêm y con nhà võ thì có gì đâu chứ , nàng đang mặc một bộ võ phục hơi cầu kỳ với viền vải hoa thôi mà , vừa quay đầu lại thì Mai Viên đã nhác thấy bóng Long Môn Trương Thất Tú với chiếc mủi to bè gia truyền của chàng ,Mai Viên giả tảng như chẳng trông thấy Long Môn Chủ , nàng ơ thờ vén chút tóc mai lòa xòa trước trán , Long phu quân vừa thấy nàng đã nói to :
- Mai nương ….
Mai Viên nhẹ nhàng quay lại , nàng nở một nự cười cũng nhẹ nhàng , chân nàng lướt thướt bước ra cửa , lúc này nụ cười của nàng có phần tươi hơn , Mai Viên lúng liếng nói :
- Ô ! Long đại hiệp , chàng đến không báo trước gì cả
Thật ra là có báo rồi , nữ môn nhân già chẳng la to tướng là gì , Long Môn Chủ cả cười , hắn sầm sập bước vào phòng nàng ngồi phịch xuống ghế không đợi nàng mời , hắn khoát tay nói :
- Ta đến gặp Minh Chủ theo lời mời , có việc quan trọng , à mà huynh đã có thư cho muội rồi mà , không nhận được sao?
Long Môn Chủ đổi cách xưng hô có phần thân mật hơn , và dĩ nhiên là     Mai Viên có nhận thư chứ , mới hôm kia thôi mà , nàng làm như mới sực nhớ ra :
- Ấy chết , muội quên mất , nhiều việc quá
Nói xong nàng lại cười tươi , đôi mắt của nàng nồng ấm nhìn Trương Thất Tú , hắn cảm thấy ấm áp lạ lùng làm sao , không dằn được Long Môn nhà ta đứng ngay dậy ôm chầm lấy người đẹp , Mai Viên vờ chống lại một tý :
- Đừng huynh , người ta thấy mét sư phụ là muội bị la à nha
- Hì hì , thì muội cũng là vị hôn thê của ta mà , thơm tý , nhớ quá
Vừa nói hắn vừa hôn lên má Mai Viên , tay hắn vòng qua eo nàng , Mai Viên cuống quýt đẩy ngay hắn ra , nàng dáo dát nhìn quanh rồi nói nhỏ , gấp gáp :
- Sư phụ biết là muội chết , chờ đi…
Long Môn Chủ cười khà khà rồi buông nàng ra , hắn nhìn quanh rồi rồi bước lại chiếc ghế , hắn thuận tay tự rót một chung trà uống cái ực rồi nhìn Mai Viên nói :
- Huynh nghe nói muội làm cháy nhà phải không , Minh Chủ không nói gì à ?
Có lẻ ý hắn muốn nói hôm đó Mai Viên trực môn hộ , Mai Viên tắt nụ cười , nàng làm ra vẻ nghiêm trọng :
- Muội đâu có làm cháy , thích khách chớ à...mà…
- Mà sao ? Long tướng quân hỏi.
- Có thể ...ừm...thôi muội không nói đâu !
Long Môn Chủ ngạc nhiên với cái sự bí mật của Mai Viên , hắn nhìn nàng tỏ vẻ hoài nghi , Mai Viên lại dáo dát rồi nàng sấn đến sát gần hắn , Mai Viên thì thầm vào tai hắn , Long Môn chủ có vẻ ngạc nhiên rồi hắn đăm chiêu một lúc , sự việc có vẻ trầm trọng chứ không đơn giản , Mai Viên vừa thốt ra hai chữ Thiên Cung vào tai hắn , hắn nhớ lại bọn áo đen , hắn nhớ lại tên Tứ Tòa Chủ đấu đao pháp với hắn , thân thủ tên này thật siêu phàm , nhất là lúc hắn lơ lửng phản đòn từ Long Môn Chủ , hôm ấy bất phân thắng bại, nhưng rỏ ràng là Tứ Tòa Chủ đã có ý nhường hắn, chẳng lẻ việc này lại do Thiên Cung làm hay sao , bọn này đang là đồng minh ngầm với hắn qua móc nối của Cung Chủ Thủy Cung Càn Khôn Thượng Đạo Mặc Ưng Công mà ,nếu quả là vậy thì bọn Ba Tư này có ý gì ? bọn chúng định khoét sâu mối thâm cừu của giang hồ trung nguyên với Thiên Ma Thần Gíao hay còn lý do nào khác ? nhưng Âm hình Ma ảnh Trúc diệp Thượng công theo lời Bành Dung Toại thì Thiên Ma cũng biết , thật là rối rắm , điều quan trọng là điều này có liên quan gì đến hắn hay không , vì cái liên minh ngầm của hắn và Mặc Cung Chủ cùng với bọn này chỉ có hắn và Mặc lão biết thôi , ngay cả Mai Viên hắn cũng không hé nửa lời , xem ra hắn đang chơi với ma quỷ thật , không còn là chuyện thường nữa rồi !
Cả ngày hôm ấy Mai Viên và Trương Thất Tú trà ẩm tương phùng , chuyện trò rôm rả , Trương huynh suýt quên khuấy cuộc gặp gở với Bành Khoái Hạc , mãi đến lúc tên môn nhân thập thò ngoài cửa thì hắn mới nhớ , Long Môn sửa soạn lại quần áo rồi bước nhanh theo tên môn nhân , Mai Viên thì chạy ngay xuống nhà trù , nàng muốn tự tay làm vài thức nhắm cho Phu quân ngày hội ngộ , đêm nay cả hai sẽ đối ẩm ngắm trăng chứ nhẩy , có trời biết !

Thế là Đào Tam Vũ đã biết mặt Trương đại hiệp , chiều nay chàng được gọi vào để Bành lão dặn dò tý việc , lúc ấy chàng thấy Long Môn Chủ Trương Thất Tú đang lơ đãng nghe Bành Khoái Hạc truyền lệnh cho Tiên Phuông tướng quân , Đào Tam Vũ đã có chút ấn tượng với tay này , hắn quả là một tay võ biền , mặt mày bặm trợn , nhưng có vẻ anh hùng , dù là anh hùng lục lâm thảo khấu , thật là tương phản với Bành lão và cả với Bành Cổn , Đào Tam Vũ lờ mờ nhận ra tính giảo hoạt của nhà họ Bành , lúc đầu chàng cho rằng để lãnh đạo một liên minh như thế này thì những con người đó cũng phải đa mưu túc trí , có xảo thuật tý chút cũng là thường , có lẻ những đức tính của những kẻ dẫn dắt người khác phải cần như thế , nhưng ở tay thảo khấu này dường như chẳng hề có điều đó , hắn thẳng tính , thô lổ , có phần hơi ngốc nghếch ( chàng nghe nói hắn tự nguyện nhận làm tiên phuông , liều chết vì đại cục chăng ? ) Mai tỷ chết mê chết mệt , đó là theo lời các tỷ muội Côn Luân kháo nhau , hắn đã nhìn chàng bằng con mắt ơ thờ , chẳng lấy làm ngạc nhiên khi có một tên Cái bang quần áo sạch sẽ nhưng vá chằng vá đụp với ba cái túi to tướng , dường như hắn lơ đảng tận nơi đâu , có lẻ cũng nhận ra sự không tập trung của Tiên Phuông tướng quân nên Bành Minh Chủ kết thúc huấn thị sớm hơn dự định ,  “thằng này láo thật , sắp làm cháu rể ta mà nó chẳng coi ta ra cân nào , xong việc mi sẽ biết”  lão rủa thầm như thế , quay sang Đào cái , Bành lão phán:
- Ta có việc muốn gặp Sầm Bang chủ , phiền các hạ chuyển lời dùm
Lại trò gì nữa đây , Đào tiểu cái nhủ thầm , nhưng chàng cũng cung tay cung kính nhận lệnh , khẻ chào Long Môn Chủ lúc này mới chú ý đến tên cái bang ba túi là chàng đây , Đào Tam Vũ lui ra , chàng đi thẳng về phòng mình , gắn chiếc ống trúc nhỏ được nút chặt bằng mẩu vải , nó chứa một ám hiệu mà chỉ Cái bang mới đọc được , phòng khi chim đưa thư gặp sự cố trên đường thi hành nhiệm vụ , Đào cái xách cái lồng đi ra phía cổng chính của Côn Luân , nó thật to lớn hùng dũng như vẫn còn hơi hướm của cái lễ to thượng thọ hôm nào , nhìn chú chim bồ câu mất hút về phía bắc , nơi có nhiều bang chúng của Cái bang đang tụ tập chờ Nguyên Đán , dịp no say chè chén , Đào Tam Vũ nghĩ rằng vài hôm thôi thì Sầm lão bà sẽ có mặt ở đây , nếu bà đã hết giận lão bạn già ngốc nghếch như bà vẫn thường rủa xả ,chàng sẽ nói gì với bà , gần như chàng không tìm thấy manh mối nào liên quan đến cái chết của nhà chàng , liên quan đến cha chàng , và như thế thì bà có còn để chàng ở đây ? có thể Bành Lão còn cần chàng , nhưng chàng đã cảm thấy hơi nản chí và chàng cũng muốn gặp lại sư phụ Phương Cung , đám tiểu yêu Cái bang , chàng muốn ăn no uống rượu lăn đùng ra ngủ bất cứ đâu , Cái Bang là gia đình của chàng bây giờ , thật là nhớ quá .
Đào Tam Vũ lửng thửng đi về gian phòng của chàng , nó nằm khuất sau một tàng cây , hơi xa với những dãy nhà của Côn Luân nhân , có lẻ đây là chủ ý của Bành lão , ông hẳn không muốn chàng giao du qua lại nhiều với Côn Luân nhân , chàng biết điều đó , mặc dù ông nói chàng ở đây thoáng mát và yên tỉnh , Đào cái đẩy nhẹ cánh cửa , gian phòng hơi tối , có lẻ trời đã về chiều , Đào     Tam Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng , trà đã nguội , chàng ngó quanh, gian phòng bày biện sơ sài, chiếc lồng chim câu treo ngay nơi cửa sổ,chú chim câu đưa thư của chàng đang nằm thẳng cẳng dưới sàn lồng , một mũi tên ghim ngay trên chỏm lồng , mũi tên cắm rất ngọt như ai đã khéo léo tháp nó vào như một một vật trang trí kỳ cục !
Đào Tam Vũ sửng sờ , chàng đứng ngay lên lao về phía cửa sổ….
còn tiếp….

QUỶ CỐC HỒI 78 b “Kẻ thù của kẻ thù là bạn ta” - Diệt Ma Phù Chính


QUỶ CỐC HỒI 78 b “Kẻ thù của kẻ thù là bạn ta” - Diệt Ma Phù Chính


Bành lão chắp tay sau đít đi tới đi lui à quên chắp có một tay thôi vì tay trái của ông đã hy sinh vì đại cuộc 50 năm về trước rồi , Bành lão nhìn xuống đám cao thủ Côn Luân đang ngồi im như phổng nín thở chờ nghe luận tội , cái đám cháy chết tiệt mấy bửa trước làm cho cả đám bây giờ phải ngồi đây , bên trái Bành minh chủ là hai vị trưởng thượng diện nhập thất đã lâu , nay thấy nguy cơ hiển hiện lo lắng quá nên hai vị cũng phá lệ , bên tay phải của lão là Bành Cổn , Lâm Mã Chấn và ngay sau Lâm Mã Chấn là Mai Viên Hồng Cô , người có mặt đêm hôm đấy. Một vài huynh đệ trong Thất Hùng và Cửu Kiếm thì ngồi hàng đầu phía dưới , xem ra cũng phải hơn phân nửa môn hạ Côn Luân hiện diện tại núi có mặt , tình hình có vẻ căng thẳng thật , bọn ác ma đột nhập đúng như ma vậy , lần sau nó không thèm đốt nhà mà làm cái gì khác thí Côn Luân còn mặt mũi nào lảnh đạn à không lãnh đạo giang hồ chứ?
Bành lão cung tay vái hai vị trưởng thượng một cái rồi lão liếc xéo một cái sắc lạnh về phía tay phải , Bành Cổn ngọ nguậy một chút , Lâm Mã Chấn thì nhìn trân trân vào con sóc nhỏ chắc lạc từ trong rừng đang dụi dụi mắt trên đầu hồi , Mai Viên cúi gằm mặt dường như nàng là ác ma đốt nhà hôm đó , Bành lão lại phóng cặp mắt hấp háy dưới đám lông mi rậm , chòm râu bạc dưới cằm ông rung rung , ông nhìn xuống đám Côn Luân nhân với một vẻ vừa giận dữ vừa thương hại , ông dằn từng chữ , nhẹ nhàng mà có vẻ cương quyết lắm lắm :
- Thế là đã rỏ ,ác ma xâm nhập mà chúng ta không ai hay biết cả , hôm nay nó đốt mất tàng thư các , mai sẽ đến cái gì , cái mạng của các người chưa chắc còn , ( ông quay sang Mai Viên ) canh gác như thế nào mà địch mò đến sát nách cũng không hay biết ?
Mai Viên cúi gầm mặt gần sát ngực , nàng nắm chặt chéo áo ngấu nghiến như khi nàng giặt quần áo ngoài suối , Bành lão hầm hừ chực muốn trút cơn lủ giận dữ về phía cô nàng đệ tử yêu quý chăng ?
- Con xin có ý kiến !
Một giọng nói tràn đấy bức xúc pha lẫn sợ hãi , nhưng cất lên khá mạnh mẻ ! cả gian sảnh dường cùng giật mình quay đầu đồng loạt về phía nhóm Thất hùng , nơi vừa cất lên cái giọng đấy , hai ông lão trưởng bối đang gà gật cũng bất chợt cùng ngước lên , à thì ra cô nàng béo ụt ịt Thất Xủ Cô , vai vế thấp nhất trong thất hùng , giờ này đang cố gắng đứng lên , cái ghế của nàng như vừa thoát ách kềm kẹp mừng quá ngã cái rầm , cả gian sảnh giật mình lần hai , Thất Xủ Cô liếc nhanh Mai Viên một cái rồi im bặt cúi mặt xuống , Bành Khoái Hạc hơi bị bất ngờ tý , con nhỏ ụt ịt này lâu nay lấy ăn uống làm lẽ sống mà hôm nay lại đòi có ý kiến gì đây ? nếu như mọi khi thì Thất Xủ Cô chắc chưa kịp nói là sẽ có người chặn họng rồi , nhưng hôm nay mọi người như bị điểm huyệt á khẩu , có mình nàng thoát được hay sao , Bành lão e hèm một lúc , rồi lão nhẹ nhàng cất tiếng :
- Mi có gì phản đối à ? giọng lão trở nên sắc lạnh .
Thất Xủ Cô ấp úng :
- Bẩm chưởng môn , đệ tử không dám có ý kiến ạ , đệ tử chỉ ...chỉ…
- Chỉ thế nào . Bành lão gắt.
- Đệ tử thấy... thấy…
Mai Viên đứng phắt dậy :
- Im ngay Thất nữ , không được nói bậy .
Nhìn nhanh về phía Mai Viên , Thất Xủ Cô cương quyết , nàng nói nhanh :
- Đệ tử nghĩ là có nội gián ạ !
Sấm động Côn Luân ! cả gian sảnh chợt sửng sờ , nhiều người dáo dát ngó nhau cơ hồ ác ma đang hiển hiện ngay bên cạnh ! Thiên Ma đã đâm một nhát vào ngay yếu huyệt của Côn Luân !
Bành Khoái Hạc thừ người ra , thì ra con nhỏ này có lý , từ hôm qua đến giờ mình cứ nghĩ ra ngoài , còn bên trong thì lại chưa quan tâm đến , cũng có thể như thế chứ , thích khách gì mà thần thông quá vậy , đến không hình , đi không tiếng , không chút dấu vết dù chỉ là một ngọn cỏ gãy , một vệt lem bụi cũng không , nhưng ai có thể làm việc này , nội công ngoại kích à , đễ làm gì ? đốt tàng thư chưa phải là ghê gớm lắm , có lẻ bọn này định dằn mặt liên minh đây .
Cả sảnh vẫn còn ngờ ngàng với phát biểu của Xủ cô nương , vài tiếng thì thào , bàn tán nho nhỏ , mọi người lại nhìn nhau , thế chẳng lẻ các môn phái khác cũng thế sao , ác ma thâm nhập vào được cả tứ đại anh hùng à , Bành lão đăm chiêu mất cả nửa khắc rồi ông lấy giọng bình tỉnh phớt lờ nhìn chằm chằm vào Xủ cô nương rồi hỏi :
- Mi căn cứ vào đâu mà dám nói thế , hay mi đã biết điều gì chăng ?
Xủ cô nương cung tay giọng quả quyết :
- Đệ tử không có mặt hôm đó nhưng theo thiển nghĩ phải có người tiếp tay mới thực hiện được ạ
- Như thế nào mi nói thử xem . Bành lão dường như nôn nóng làm ông quên mất việc hỏi han này không nên nói ra lúc này .
Xủ cô nương lại cung tay vào hạ giọng thưa :
- Bẩm , đệ tử thấy việc cháy cùng lúc cả ba gian nhà chắc phải từ hai người làm trở lên , và vật dẫn hỏa phải được sắp xếp trước để cùng cháy một lượt , như vậy phải có người bên trong ta đặt nó sẳn , đến thời điểm thì nó tự cháy hoặc thích khách mồi lửa , thích khách khó có thể thâm nhập dài ngày nằm vùng được ạ ….
Bành lão liếc nhanh như dao sắc về phía Xủ cô nương rồi ông dừng lại trong một phần mười giây về phía Bành Cổn , Bành đại hiệp chắc cũng có linh tính hay sao nên chàng ngọ nguậy một cái rồi nhìn lảng ra nơi khác , Bành lão gật gù nghĩ thầm “ con nhỏ béo phì này cũng thông minh thật , nó phân tích cũng có cơ sở lắm , lại thêm một đứa nguy hiểm ! “
Trong khoảnh khắc lão chợt nhớ đến lời cảnh báo của Sầm Sỹ Ngọc bang chủ Cái bang , bạn thâm giao của lão đang giận lão bỏ đi , về cái hoạ nội phản mà Cái bang đánh hơi ra được , phải chăng nó đang phát tác ?
Khoát tay như chém vào không khí , Bành lão gằn giọng :
- Dù thế nào thì chúng ta vẫn tiến lên , việc này sẽ do hội nghị các trưởng lão sẽ xem xét , dù sao điều mi nêu ra cũng chỉ là giả thuyết , tất cả Côn Luân nhân từ hôm nay phải cảnh giác cao hơn , canh phòng nghiêm ngặt kẻ ra người vào , Bành Cổn và thất hùng cùng cửu kiếm cần họp bàn công việc thống nhất các kế hoạch phòng thủ , ta cũng nhắc các ngươi rằng , việc này chớ đễ lộ ra ngoài ( ý ông muốn nói đến việc nội gián chắc ) không đẹp đẽ gì đâu !
Coi bộ nói nhiều làm ông hơi mệt nên Bành lão ngồi phịch xuống các ghế to đẹp nhất đặt ngay giửa sảnh , với tay lấy cái bình trà ông rót ra một chung uống cạn rồi thình lình bóp nó nát vụn ra như thể hiện sự căm giận lủ ác ma , không giận sao được , bọn Thiên ma vừa vuốt râu hùm mà , i ông lại cầm ngay cái bình vô tội khá đẹp chắc tính thể hiện thêm thì một trưởng thượng nảy giờ ngồi im ru chợt cất tiếng :
- Bành nhi , mi đừng nóng nãy thế , theo ta thì chẳng có nội gián chi đâu , có thể bọn này đã luyện được Âm hình Ma ảnh Trúc diệp thượng công đấy !
Cả gian sảnh cùng chết lặng một giây rồi cùng à lên một tiếng , Âm hình Ma ảnh Trúc diệp thượng công không phải ai cũng biết , hay nghe nói về nó , đây là lần đầu Côn luân nhân mới nghe nói tới , chắc có lẻ Bành lão cũng thế , lão giương to mắt nhìn ông già sọm hom hem râu tóc trắng xóa , mắt kèm nhèm vừa thốt ra câu nói đấy , lão im lặng , không nhẻ mình lộ ra cái dốt trước mặt môn phái à , bề nào ta cũng là minh chủ mà , Bành lão làm bộ gật gù nhưng chẳng nói gì , lão già kia chính là bào huynh của Bành Khoái Hạc , Thất Chỉ Tiên Kiếm Bành Dung Toại , từ hôm thượng thọ bào đệ của lão thì Bành Dung tiên sinh bế quan nhập thất tu luyện , hôm nay chắc lão có nhã hứng nên ra tham gia cùng môn hộ , Bành Dung Toại hành hiệp giang hồ dễ có gần 100 năm , kiến văn mênh mông như biển cả , chắc lão đã nhớ ra cái chi đó , Bành Dung Toại từ từ ngước lên chớp chớp đôi mắt kèm nhèm rồi thư thả nói :
- Âm Hình Ma Ảnh Trúc Diệp Thượng Công có xuất xứ từ Ba Tư , là một môn công nếu luyện thành thì có thể đi trên không trung , cao thấp thì do nội lực thâm hậu hay không quyết định , ta nhớ võ công này lần đầu tiên ta gặp là do một tên cao thủ Ba Tư thi triển đó là Hắc Sư Mạc Cô Phi , một tên cao thủ của ...của… tới đây lão tắc tị , cả gian sảnh nín thở hồi hộp chờ nghe lão nói tiếp , lúc này Bành Dung Toại nhắm tịt mắt như đang cố nhớ ra một cái tên , mất 10 giây lão mới mấp máy cặp môi :
- Hình như là ...hình như là…
Bành Khoái Hạc sốt ruột qúa , lão này thấy bà con để ý chơi màn câu giờ, Bành lão buột miệng nói theo :
- Thiên Ma ….
Cả sảnh lại rúng động , đúng như mọi người nghĩ chẳng sai mà , nhưng Bành Dung Toại khoát tay nói tiếp :
- Không phải , ta nhớ cũng là Thiên nhưng mà hình như ...không phải Thiên Ma …
Bành chưởng môn hơi quê độ , lão nhìn qua chổ khác , ở dưới có kẻ nói leo :
- Chắc là ...Thiên địa hội…
Không ai nói gì , thấy không bị la mắng gì cả gian sảnh bắt đầu xì xào , thế là đủ thứ Thiên được đưa ra , coi bộ Bành Dung Toại mới vừa bắt lại được cái chi trong đầu nên lão lại khoát tay , cả gian sảnh nín lặng , gần trăm đôi con mắt nhìn chầm chầm lão , lão lại e hèm một tý rồi thủng thẳng nói :
- Ta nhớ ra rồi , không phải Thiên Ma Thần Giáo , mà là Thiên Cung !
Bàng Hoàng ! cả sảnh cùng với Bành minh chủ đều chết lặng trong một giây , đây là lần thứ hai họ được nghe hai chữ Thiên Cung , lần trước trong lễ chính Thượng thọ của Bành minh chủ , hai chữ Thiên Cung đi kèm với tên áo đen và tên thích khách áo màu son từ trên nóc nhà , cũng như từ Thiên Cung chứ nhẩy , hôm đấy cả hội trường đã chứng kiến thế nào là công lực của Thiên Ma, Thiên Cung , cái tên lần đầu được nghe từ miệng của Tâm Minh Đại Sư , tuyệt đĩnh võ lâm với một sự có phần e dè chứ chẳng chơi , ối trời ơi ! bọn chúng nó mà hợp lực với nhau thì liên minh chết chắc , có kẻ than thầm , có người dáo dạt dợm chạy ,Bành Khoái Hạc làm ra vẻ bình tỉnh , lão lớn giọng :
- Có gì phải lo , mà chúng ta đâu có thù oán chi với họ , chúng ta chỉ tiêu diệt Thiên Ma , mà xem ra Thiên Cung và Thiên Ma đối đầu nhau , họa chăng họ là đồng minh của ta đấy !
Bành Dung Toại gật gù , cả sảnh chợt im bặt , Bành lão nói thế cũng có lý , vì hôm đấy mọi người đều chứng kiến tên áo đen, chắc là Thiên Cung đại bại dưới tay tên thích khách áo son , phải tự sát cho đúng truyền thống , nhiều người thở phào, cũng may mình chưa chạy , có kẻ thì vẫn còn lấm lét , Bành minh chủ nói xong câu đấy thì ông thấy thỏa mãn lắm , ít ra ta cũng còn sáng suốt chứ lỵ , cái lủ Thất Hùng và bọn Cửu Kiếm cứ chực chê ta già nua , lú lẩn , đấy lú mà thế đấy , bọn chúng mày chong mắt lên mà xem nhá , ông đây lảnh đạo liên minh giải phóng Thiên Sơn , khôi phục trật tự công bằng xã hội võ lâm xong là chúng mày tịt ngòi !
Thế là cả Côn Luân thở phào , khí thế lại bừng bừng , xuân đang đến , ăn tết thôi , mọi người quên bén mất Thất Xủ Cô đang đứng xụ mặt vì mọi người quên mất mình rồi , cũng đúng chứ nhẫy , Chưởng môn sâu sắc thật , may thế nên mình không bị hạch hỏi gì , lúc này hội nghị đã tan sòng , Bành Dung Toại và vị trưởng thượng kia đã biến mất tự lúc nào , Bành minh chủ đằng sằng lẫm liệt ra về , ông quên mất con bé béo ụt ịt , quên mất cái tội của Mai Viên, quên tuốt mọi thứ , cơ hồ như ông đang thấy cái ngày vinh quang sắp đến , Mai Viên thì chạy ngay đến chổ Xủ cô , nàng dậm chân dậm cẳng nói tại sao Xủ cô nói ra điều đấy chi vậy , cũng may minh chủ không để ý , chứ không thì chết chắc , bọn Cửu Kiếm cũng bàn tán ỏm tỏi rồi kéo nhau đi “tuần” , thiệt ra là đi nhậu , tết mà , cũng sắp rồi chứ nhể , uống tý cho ấm mà phòng thủ cho tốt theo lời các sư huynh và sư phụ , bọn Thất Hùng thì trầm tỉnh hơn , chúng tụm lại sau hiên sảnh bàn bạc thêm tý chút rồi cùng nhau đi “tuần” nốt , thôi kệ , lý do vì sao mà tại bị thì là mà nhà cháy thì từ từ giải cũng được , muốn giải bây giờ thì cũng chẳng xong , thế là Côn Luân dạt dào hùng chí , mọi người lại tất bật chuẩn bị cho mùa xuân đang đến…
Đào Tam Vũ biết hết sự tình khi Mai Viên tỷ tỷ kể lại cho chàng nghe , cái giải thuyết của Xủ cô là sém chút nàng cũng mang vạ lây , may mà nhờ chưởng môn tinh anh đưa nhận xét chí lý rất là chân lý là “kẻ thù của kẻ thù của ta là bạn ta” thì mọi người đã an lòng , vì cái võ công chi chi đấy là của kẻ- thù- của- kẻ- thù- ta , cái thứ võ công nói chữ thanh thoát là “lá bay trong gió” còn theo kiểu nôm na là “đi bộ trong không khí” thì bọn Thiên Cung địa ngục gì gì đấy sở hửu , mà muốn lọt vào Côn Luân thì chỉ có nước đi bộ trong không trung , mà Thiên Cung đâu có thù ta , chỉ Thiên Ma , mà Thiên Ma không có thứ ấy , suy ra một là : Thiên Cung không phải thủ phạm , hai là : suy thêm tý thì Thiên Ma không đủ khả năng vậy Thiên Ma cũng không phải là thủ phạm vậy …
Mai Viên la lên một tiếng lớn , trời đất ! vậy chẳng lẻ Xủ cô nói đúng !
Qủa là nhát chém thứ hai …

còn tiếp...

Jun 15, 2014

Thường thế thôi…

Thường thế thôi…

…Chiếc ba gác trồi lên sụp xuống , lắc lư nghiêng tới nghiêng lui , chàng tài xế xem ra đã kiệt sức giử cho cái guidon xe được đối diện với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và bụi , hazzzz! Con đường khá ngắn chỉ chừng 200m hơn tý mà như đoạn đường chiến binh , lơ mơ không khéo thì bao nhiêu cement gạch đá tương xuống đường có mà húp cháo!
Qủa là đoạn đường chiến binh thật vì đàng sau chiếc ba gác đang hì hụp là một chiếc xe Jeep cũng đang gập gềnh tý chút , chiếc Jeep capot bầu sơn màu nửa trắng nửa xám , nhìn qua thì tưởng xe đi tuần của các bác cảnh sát , nhưng người ngồi phía tay mặt của sốp phơ lại là một ông mặc quân phục , ông đeo kính đen sì to đùng , mặt sắt lạnh như tiền , lưng dắt khẩu Colt P 38 bên tay mặt , bên trái ông còn chơi thêm một con dao chừng gang tay thật đẹp trắng bạc , tay sốp phơ bự con lại mặc đồ civil , lưng quần cộm cộm chắc cũng một khẩu Colt 45 , thế mới quái ! bà con dân phố hai bên đường thường nhìn bảng số xe ông rồi đoán già đoán non xem ông tòng sự nơi đâu , chỉ thấy thấp thoáng một vệt trăng trắng trên ve áo , hôm nay ông về hơi trể , xe ông như thường lệ tà tà quẹo vào con đường vắng mà mỗi khi rì rào cơn mưa nhỏ là thành đường hổn hợp đất cát nhựa đường , chả biết mấy ông lục lộ công chánh đi đàng nào ! phía trước chiếc ba gác đang từ từ đối diện với một “ khúc quanh nghiệt ngã “ , chàng ba gác cố gắng cho chiếc xe của mình từ từ vượt qua “ khó khăn “ , tuy nhiên dường như khó khăn cũng cố gắng ngăn chặn nỗ lực của chàng , thế nên chàng bổng từ từ chổng à không cái yên xe chổng lên , chàng chới với và chiếc xe quẹo về phía trái rồi ngã cái ầm, cũng may là chàng bị hất văng về phía đối diện , chàng lồm cồm đứng lên nén đau thương cố biến nó thành sức mạnh để đè cái xe trở lại thế đứng đúng đắn , nhưng không được rồi , lúc này bà con hai bên đã ùa ra nhưng không hôi của hàng của chàng , bà con giúp chàng vác hết cement gạch đá xếp qua một bên rồi đẩy cái xe lên khỏi cái “ khó khăn “ mà xe vừa vấp phải .
        Nãy giờ chiếc jeep vẫn đứng im lìm một khoảng chừng 30m , sếp vẫn im lìm , khuôn mặt sếp không động đậy , sốp phơ của sếp cũng y chang thế , hai thầy trò chẳng nói câu nào ,  chiếc ba gác từ từ lăn bánh trong tiếng reo hò vỗ tay của đám con nít nhưng chắc không hoan hô cái xe của sếp cũng đang chầm chậm theo sau…
Hôm sau chừng độ 10h , có hai chàng dáng chừng dân lục lộ cỡi Honda vòng qua vẹo lại rồi dừng ngay cuối con đường , hai tay này có vác theo cái máy đo gì gì đấy , đo đo vẻ vẻ một lúc lâu rồi hai chàng leo lên Honda phóng thẳng …
Lại hôm sau , mới sáng sớm  bà con hai bên phố đã nghe ầm ầm tiếng xe , tiếng rào rào của đất đá đổ xuống vệ đường , rồi lại có một chiếc xe GMC chở nhiều dân lục lộ đổ xuống , cuốc xẻng , ky đất rần rần con lộ nhỏ , bà con dân phố kéo ra đứng dòm , chỉ chỏ , à thì ra chính phủ làm đường ! cảm tạ trời đất vì ông trời thương xui khiến cho mấy bác ở trển quan tâm đến cái vụ này , con đường nhanh chóng làm xong , trải nhựa rồi có xe lu lăn qua lăn lại , chẳng mấy hôm một con đường nhựa phẳng phiu chẳng hề thua kém con đường Lục Tỉnh trước mặt do RMK làm chút nào , lục lộ VN đâu phải đồ bỏ nhể , bà con hỉ hả kháo nhau thế…
Hôm nay bà sếp hông vui chút nào , mới sáng ra mà bà hao tài , sáng nay trước khi đi làm ông sếp bảo với bà : 

-                     -Đưa anh …. Có chuyện cần
-                     -Trời sao nhiều dzậy?
-                     -Đừng hỏi dài dòng
-                     -Nhưng anh làm gì mà lấy nhiều thế , mua được cái nhà,         à mà anh có vợ bé à @#$$%$ !
-                    -Đưa anh trả tiền công thợ đất cát …
- ????
- Con đường đấy  !
Ông  gằn giọng rồi chẳng nói câu nào leo lên xe đi , bà biết tính ông , thôi thì mặc kệ muốn làm gì thì làm , miễn không nuôi vợ bé là được!

Ngoại truyện :
Mấy hôm sau , khóm trưởng , rồi bà nghị viên , rồi ông ứng cử viên nghị viện tới hỏi thăm , ông tỉnh bơ như không biết gì , bà nghị viên ướm hỏi:
-Tr… tính ra ứng cử chăng ?
Ông tỉnh queo trả lời:
-                   -Tui không làm chính trị

Thế thôi…

VMH st