Jun 28, 2014

QUỶ CỐC 79b Nhận diện kẻ thù - Diệt Ma Phù Chính

QUỶ CỐC 79b Nhận diện kẻ thù - Diệt Ma Phù Chính

Chẳng có ai, những tàng liễu vẫn rung lên lao xao vui vẻ trong gió chiều xuân , xa tít tắp trùng điệp non mờ thăm thẳm rừng cây, hút tầm mắt chàng vẫn như thường ngày, không chút dấu vết gì rung động , hay xáo trộn , mọi cảnh vật dưới mắt chàng vẫn như mọi ngày, thế thì kẻ nào găm mũi tên vào lồng chim và đoạt mạng chú chim câu dễ thương bé nhỏ của chàng chứ ? nghĩ đến đây Đào cái quay sang chiếc lồng, đây là chiếc lồng thứ hai của chàng , khi nãy chàng đem một chiếc đễ thả chim thư cho Bành lão , chiếc lồng đấy vẫn còn nằm chỏng chơ ngay cửa, chú chim còn lại sau cùng này đã chết, chàng không còn chim nữa, nếu có việc chàng phải xuống núi tìm gặp bang chúng cái Bang, đó là ý nghĩ đầu tiên của chàng,mũi tên cắm vào chỏm lồng cũng khá đẹp, hình như làm bằng gổ tùng già, Đào Tam Vũ cẩn thận rút chiếc khăn bọc lấy thân mũi tên, chàng dùng chút xíu lực rút nó ra, đầu mũi tên bịt đồng, chàng thấy nó hơi tù, nếu găm vào người thì không sâu được, thế mà găm vào gổ ngọt như thế này thì công phu của người sử dụng nó ắt không tầm thường, Đào cái thấy lờ mờ  vài chữ khắc nơi gần chuôi mũi tên, chàng ghé mắt vào để xem cho rỏ, một mùi kỳ quái xộc vào mũi làm chàng bất giác thấy khó chịu, Đào cái vội vàng vận công, để chống lại cái cảm giác ngất ngây mà có lẻ cái mùi này đem đến , chàng vất mạnh mũi tên xuống sàn, Đào cái ngồi phịch xuống vận công hết cả mười thành công lực, máu huyết chàng chạy rần rần,chàng thấy lơ mơ, chàng thấy hơi lạnh, gần như chàng trúng gió độc, trong một khoảnh khắc óc chàng lóe sáng, chàng chợt nhớ đến lời kể của mẫu thân chàng, khi cha chàng chạy ngay đến nhặt mũi tên Côn Luân , ông đã ngã ra bất tỉnh, có sự trùng hợp nào chăng, Đào cái vừa vận công vừa cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng, cơ hồ thủ phạm đang nấp đâu đây chờ chàng bất tỉnh đặng ra tay, vài khắc trôi qua, chàng chưa chết, điều đó là rỏ ràng vì chàng còn nghe tiếng chân người cùng tiếng hô rỏ to ngoài cửa:
- Đào đại hiệp, cơm chiều này
Bà già mang cơm cho chàng hàng ngày vẫn đứng ngoài cửa réo tên chàng, bà chẳng bao giờ chịu vào phòng cả, làm như bà thượng tôn câu “ nam nữ thọ thọ bất tương thân” dù bà đã già háp, móm mém rồi, Đào cái cố gượng dậy, chàng vịn lấy tay ghế lần ra cửa, Bà già đưa một tay cầm chiếp cặp lồng cho chàng, tay kia bà còn giơ ra một chai rượu, bà cười lớn :
- Đào đại hiệp có lộc uống đấy nhá, quà của Long môn chủ cho Tứ hiệp   này, con nhóc đấy kêu già mang cho đại hiệp một ít uống cho biết đấy, Mao Đài hạng nhất nhé…
Đào cái cười gượng đưa tay đón lấy cặp lồng cơm cùng với chai rượu , chàng lí nhí cảm ơn rồi chậm chậm quay vào , bà lão vẫn chưa đi , bà chăm chú nhìn chàng và nói:
- Dường như đại hiệp bệnh hay sao
Đào cái nhăn nhó quay lại, chàng cố gắng nở một nụ cười méo mó đáp:
- Tiểu điệt không sao đâu ạ
Bà già chộp ngay tay chàng, bà biến sắc chăm chú nhìn vào mặt chàng, những ngón tay của bà nhanh chóng điểm ngay vào cổ tay chàng, Đào cái thấy tê rần, chàng hơi ngở ngàng và chưa kịp phản ứng thì bà lão đã nói ngay:
- Đại hiệp trúng độc rồi đấy
Bất giác chàng ngó xuống đất, ngay chổ mũi tên, bà già nhìn theo chàng, bà la lên một tiếng rồi bước ngay đến chổ mũi tên, rút ngay chiếc khăn lau bà cầm mũi tên lên ngắm nghía rồi quay lại phía Đào cái, bà hỏi với giọng ngạc nhiên:
- Làm sao mà mũi tên Côn Luân lại ở đây, ai cho đại hiệp à ?
Qủa mình nghĩ không sai, Đào cái nhủ thầm, chàng mệt nhọc lắc đầu, đưa tay chỉ về phía chiếc lồng, Đào cái cố gắng diễn tả cho bà nghe là không biết ai đã bắn lạc mũi tên này vào phòng chàng , nó ghim vào chiếc lồng và con chim câu chết mà không hiểu tại sao, bà già trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có lẻ mũi tên này có độc, đây là chiếc tên Côn Luân, lẽ nào…
Bà lão bỏ lửng, dường như bà cũng hiểu ra tý chút, bà cẩn thận gói mũi tên vào chiếc khăn , ngần ngừ chốc lát bà lại đưa cho Đào cái và nói:
- Đại hiệp nên giử nó, không phải tự nhiên mà nó bay vào đây, và nó có độc đại hiệp nên thận trọng, ngày xưa những mũi tên này không có độc, ngay cả khi săn bắn thú rừng quanh đây…
Đào cái gắng gượng cười và nói với bà:
- Tiểu điệt không thù oán với ai, có lẻ tên bay lạc , xin cảm ơn bà đã điểm huyệt trợ giúp, tiểu điệt thấy khỏe rồi
- Đại hiệp bảo trọng à…. việc này chắc không nên làm to chuyện
- Vâng,,  tiểu điệt hiểu rồi
- Ngày mai ta sẽ nấu cái gì bổ chút, đại hiệp tỉnh dưỡng đi
Bà già quay ra sau khi cầm cái cặp lồng chàng đã ăn vào buổi sáng, Đào Tam Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế, chàng vận công thêm lần nữa, chừng một khắc sau Đào cái đã thấy tỉnh táo hơn, chàng miên man suy nghĩ về lời nói của bà lão, vậy ra là mũi tên có độc không phải Côn Luân nhân nào cũng biết, có thể nó đã được tẩm độc không nhằm làm chết ngay, bằng chứng là cha chàng và  bây giờ là chàng chỉ thấy ngây ngất, muốn thiếp đi thôi, nhưng nếu nó cắm vào thân thể thì sao? có thể sẽ nguy hiểm hơn, và tại sao nó lại bay vào phòng chàng, dường như nó muốn cảnh báo, hay muốn nói lên một điều gì chăng, cha chàng đã ngất khi cầm nó lên, thế mà Bành chưởng môn lại cho rằng ông bị trúng phong độc, hay là Côn Luân không muốn cho giang hồ biết họ dụng độc, chắc là vậy rồi!

Một tia sáng lóe lên trong đầu chàng, có bao giờ Bành lão giết người diệt khẩu chăng? giết cả nhà chàng? ghê gớm quá ! Đào cái không dám nghĩ tiếp nữa, không lẽ chỉ vì biết Côn Luân dụng độc mà cả nhà chàng phải chết sao, nếu như thế thì Bành lão tặc này nhẫn tâm quá, Đào Tam Vũ nghiến răng trèo trẹo, chàng muốn tìm ngay lão đễ làm rỏ chuyện này,nhưng công lực của chàng có thấm vào đâu so với lão, còn chưa bằng cả Thất Xủ Cô, nếu chàng vọng động có cơ mất mạng, và thù nhà chàng mãi mãi không còn ai để báo thù, Đào cái ngồi bất động rất lâu, chàng bắt đầu điểm lại từng sự kiện, từng lời nói, từng cử chỉ của tất cả những người liên quan, chàng biết bọn tấn công đều mặc quần áo đen, chúng dùng đại đao, đao không phải là sở trường của Côn Luân, có thể bọn chúng tìm cách xóa dấu vết chăng? mồ hôi chàng lăn dài trên mặt, quần áo chàng đẩm ướt, chàng không thấy đói, quá nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu chàng, cuộc thảm sát gia trang chàng không lẽ chỉ vì một lý do như thế sao? chàng lại nhớ đến Bang chủ của chàng, việc này có nên nói cho bà biết không? ngộ nhở bà nói lại với Bành lão tặc thì sao? và hơn hết kẻ nào lại cắm ngay mũi tên Côn Luân vào ngay chiếc lồng , hắn muốn gì ? cảnh cáo chàng? hay hắn muốn nói lên điều gì , nhắn nhủ điều gì hay chỉ đơn giản là một mũi tên bay lạc? ngay lúc này chàng không còn đủ tỉnh táo đễ giải đáp những câu hỏi đó, chàng cảm thấy đau đớn và bất lực, chàng thiếp đi trong mê muội, đầu chàng âm âm những tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét, những hình ảnh cha chàng, mẹ chàng và cả những huynh đệ đồng môn lần lượt hiện ra lướt qua tâm trí của chàng, Đào cái ôm đầu gục xuống mặt bàn, ngoài kia trời đang chìm dần vào bóng đêm, một khắc , một giờ? bao lâu? chàng không biết, khi Đào Tam Vũ tỉnh lại thì chắc đã quá nửa đêm, tiếng thú ăn đêm vọng lại từ thung lủng đánh thức chàng, Đào cái thấy người mõi mệt, nhưng chàng không thấy khó chịu như lúc chiều, có lẻ tác dụng của hơi độc đã lui, Đào cái lui cui đánh lửa thắp lại cây đèn dầu lạc, chút ánh sáng nhờ nhờ hắt chiếc bóng buồn bả của chàng lên vách, Đào cái cảm thấy lạc lỏng quá trên cái cõi đời này, nỗi buồn xâm chiếm chàng, chàng làm gì được cho mối oan cừu của nhà chàng, chàng võ công có khá hơn nữa cũng không địch lại được nhà họ Bành, trông chờ vào môn hộ của chàng chắc lại càng không được khi Sầm bang chủ là bạn thâm giao với Bành lão tặc, Đào cái bây giờ đã khẳng định gần như chắc chắn “bọn Côn Luân” “bọn Bành tặc” ( lúc này Đào cái nhà ta gọi Bành minh chủ cùng bộ sậu của lão như thế ) đã âm mưu tiêu diệt nhà chàng đễ bịt thông tin dụng độc, bọn chính phái mà chơi trò ma giáo, bọn khẩu Phật tâm xà, Đào cái mím môi cắn chặt hai hàm răng nhìn trân trối về phía gian sảnh, nơi Bành minh chủ thường chủ trì hội họp, chàng cần phải vạch ra một kế hoạch trả thù, chàng cô thân độc mã, chàng công lực võ công yếu kém, chàng không có gì ngoại trừ quyết tâm rửa hận, chút đầu óc cha mẹ đễ lại, chàng phải có một kế hoạch thâm sâu mới mong thành công mà bước đầu tiên là …

còn tiếp….

0 nhận xét:

Post a Comment